*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đến đỉnh núi Thiên Trì gió thổi rất mạnh.

Các nhân viên đứng bên đài ngắm cảnh cầm loa, lưu loát lớn tiếng nhắc nhở: “Xin các quý khách chú ý an toàn, không được chen lấn, không được trèo qua rào chắn…. Anh kia tôi đang nói anh đó, không được trèo qua rào chắn…. Có là loài chim cũng không được!”

Lâm Vụ không đi đến đến đài ngắm cảnh mà dẫn Vương Dã đến chỗ ít người hơn một chút.

Thiên Trì là một hồ núi lửa hình tròn, nói thật thì cho dù có đứng ở chỗ nào trên đỉnh núi xem thì đều đẹp cả.

Nhưng Lâm Vụ lại chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng Thiên Trì vào mùa đông.

Trong ấn tượng thì Thiên Trì là một hồ nước màu xanh lam, giống như một viên thạch được khảm giữa rừng núi vậy.

Nhưng Thiên Trì trước mắt thì lại bị tuyết trắng bao trùm cả.

Dưới sắc trời thăm thẳm, dãy núi lộ ra những hòn đá núi lửa đen kịt, tuyết trắng như thác bạc, từ thân núi trải dài đến cả chân núi, cuối cùng ở Thiên Trì lại tỏa ra một khung cảnh thuần trắng trong suốt chói lóa.

Cảnh đẹp như thế chụp hình cũng không thể bộc lộ hết vẻ đẹp ấy.

Nhưng Lâm Vụ vẫn không kiềm lòng lấy máy ảnh ra, ghi lại khoảnh khắc này.

Đã đến nơi, đã ngắm cảnh thì phải nên chụp hình.

Chụp xong, cậu vẫn cầm điện thoại, nhìn trộm Vương Dã bên cạnh.

Bạn học Vương đang lẳng lặng thưởng thức vẻ đẹp điêu luyện sắc sảo của thiên nhiên lại bỗng cảm giác được một ánh mắt vi diệu, quay đầu.

Lâm Vụ lắc lắc điện thoại, hai mắt sáng bừng: “Hai tụi mình selfie một tấm nha?”

Vương Dã không nhúc nhích.

Lâm Vụ vẫn không ngừng cố gắng: “Lại đây lại đây, chụp một tấm nào.”

Vương Dã quyết đoán quay đầu lại, cả sườn mặt tràn đầy sự chối từ.

Lâm Vụ nheo mắt lại, không tốn hơi thừa lời nữa.

Đột nhiên, cậu quay ra đằng sau, ngẩng nhìn trời, đồng thời vội vàng vỗ vào lưng Vương Dã: “Má nó, cậu mau nhìn xem—”

Vương Dã nghĩ rằng cậu phát hiện ra cái gì mới, theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, nhìn lên trên.

“Tách tách.”

Đánh lén thành công.

Trong bức ảnh, Lâm Vụ đang cười, còn Vương Dã thì lại ngơ ngác, còn ở phía sau hai người bọn họ là bầu trời, là dãy núi, là hồ tuyết.

Kỳ nghỉ đông kết thúc.

Lâm Vụ đã trải qua quá nhiều chuyện trong một kỳ nghỉ đông này, chiếc xe việt dã màu đen bị trầy này, lịch bàn bị chậm ngày giao thừa này, núi rừng Trường Bạch và cả tuyết nữa.

Vào ngày khai giảng, Lý Tuấn Trì lại là người đầu tiên đến phòng ký túc xá 333.

Lâm Vụ vào cửa là đã thấy hành lý của Lý Tuấn Trì ở đó, mà người lại chẳng thấy, hoảng hốt còn tưởng rằng bị quay ngược lại vào ngày khai giảng trường.

Giống như chỉ là chuyện của ngày hôm qua vậy, Lý Tuấn Trì đi đến nhà ga thay đàn anh đi đón em họ, cậu ở ký túc xá chơi điện thoại, chờ Hạ Dương đem đến cho bọn họ mấy bao bánh quai chèo lớn nhỏ.

Lúc đó bọn họ chẳng thể nào nghĩ đến học kỳ sắp tới là một học kỳ đầy rối loạn.

Bây giờ thì tất cả mọi chuyện đã quay về quỹ đạo, hay có thể nói là đã đi vào quỹ đạo mới.

“Xin chào quý vị, Hạ Tiểu Gia người gặp người thích hoa gặp hoa nở sao thấy sao chớp trăng gặp trăng tròn đã trở lại đâyyy—”

Hạ Dương nhiệt tình như lửa đẩy cửa ký túc xá ra.

Vườn không nhà trống, chỉ có một mình Lâm Vụ đang nằm trên giường buồn ngủ: “Chào mừng….”

“Cậu đang chào mừng hay là thôi miên đấy,” Hạ Dương nhìn xung quanh ký túc xá, “Gì đây, tụi nó đâu rồi?”

Lâm Vụ: “Đại Vũ đến ngay đây, mới nhắn tin trong nhóm chat kìa.”

Hạ Dương lấy điện thoại ra nhìn, đúng là, khi nãy cậu ta chạy đến 333 như điên nên không có nghe thấy tiếng thông báo.

Vậy chỉ còn một người.

“Lý Tuấn Trì đâu,” Hạ Dương ngồi xổm mở hành lý ra, “Đừng nói là đi đón người nữa nha?”

“Không biết,” Lâm Vụ xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ, “Lúc tớ đến đây cậu ấy đã đi rồi, gửi tin nhắn cũng chưa trả lời.”

Hạ Dương đang cẩn thận đặt ba tượng đất ra ngoài, nghe vậy thì sửng sốt: “Chắc là không có chuyện gì đâu ha?”

“Chắc không đâu,” Lâm Vụ không để cho Hạ Dương có cơ hội hỏi thêm, đơn giản nói, “Tớ gọi cậu ấy thử.”

Lý Tuấn Trì làm việc bận rộn nhưng cũng không phải là không gặp mấy chuyện phiền toái.

Đã gửi lời mời gọi điện.

Tiếng chờ vẫn vang cho tới khi kết thúc nhưng phía đối diện vẫn chưa tiếp.

Lâm Vụ và Hạ Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, lại trực tiếp gọi điện cho Lý Tuấn Trì.

Điện thoại vang lên cả nửa ngày, ngay lúc mà Lâm Vụ và Hạ Dương chẳng còn ôm hy vọng gì nữa thì bên kia lại nhận: “Alo…”

Là giọng của Lý Tuấn Trì, nhưng giọng của cậu ta đang bị ép đến rất thấp, giống như là sợ ai nghe thấy vậy.

Cũng chẳng đợi Lâm Vụ nói chuyện, ở phía đầu kia điện thoại đã nói cực nhanh: “Tớ ở đồn công an, đợi hồi nữa tớ về kể cho các cậu nghe.”

Cuộc gọi kết thục.

Lâm Vụ và Hạ Dương hai mặt nhìn nhau mờ mịt.

Nửa tiếng sau, Nhâm Phi Vũ thuận lợi về với đơn vị 333, không trễ giờ không kẹt xe đường sắt không ngừng hoạt động, một khởi đầu tốt đẹp cho học kỳ sau năm hai đại học.

Buổi tối, rốt cuộc thì Lý Tuấn Trì đã quay về.

Không phải đem theo khuôn mặt buồn rầu do gặp chuyện phiền toái gì mà là rạng rỡ vui vẻ vô cùng.

Nếu không phải là do ba bọn họ đều nằm trên giường cả rồi, Lâm Vụ cảm giác là Lý Tuấn Trì có thể ôm cả ba xoay vòng vòng.

“Phần tử tội phạm cuối cùng cũng sa lưới rồi!” Không đợi các anh em lên tiếng hỏi, Lý Tuấn Trì đã lập tức tuyên bố.

Hạ Dương mờ mịt như sương mù: “Gì phần tử tội phạm?”

“Cái thằng giật điện thoại tớ đây,” Lý Tuấn Trì lòng đầy căm phẫn, không phải là đối với phần tử tội phạm, mà là với Hạ Dương, “Cậu trong lòng tớ là một người anh em như vậy, thế mà mới nói cậu đã quên rồi?!

Hạ Dương: “…..” Cậu ta tự kiểm điểm lại bản thân.

Nhâm Phi Vũ giật mình nói: “Thật sự bắt được rồi hả? Không phải là ngay cả camera cũng không ghi hình lại được sao?”

“Không có quay lại được, nhưng lòng tham lại vô cùng đấy, người này cướp được của tớ, cảm thấy ngon ngọt nên tiếp tục gây chiến,” Lý Tuấn Trì đặt mông ngồi lên ghế, nói đến đây lại tức giận, “Gã ta ỷ vào việc có thể chạy nhanh, camera ghi hình không rõ, chẳng kiêng nể gì cả, ngang ngược vô cùng….”

“Bỏ qua mấy cái mấy cái rườm rà đi,” Lâm Vụ nhanh chóng chuyển qua chủ đề chính, “Cậu kể xem sao mà gã ta sa lưới đi.”

“Sao mà sa lưới hả? Đương nhiên là bị lực lượng cảnh sát nhân dân bắt được rồi! Hôm nay tớ đi nhận người đây.” Lý Tuấn Trì ngẩng đầu ưỡn ngực, cứ như là cậu ta mới là người bắt được kẻ cướp vậy, “Xí, nó nghĩ loài của nó là yến thì sẽ không có ai đuổi theo nó được à?”

“Thật sự là yến hả?” Lâm Vụ không ngờ rằng khi trước mình đoán bừa mà cũng đúng.

“Ừ, nếu không thì sao có thể ngang ngược thế chứ,” Lý Tuấn Trì nói, “Lúc đó nó mới cướp đồ xong, cô nàng bị cướp thét lên một tiếng, tình cờ ngay gần đó có một anh công an đang giải thích cho nhân dân về việc cấp lại thẻ chứng minh nhân dân, nghe thấy thế thì chạy đuổi theo luôn. Tên kia cũng giảo hoạt lắm, chỉ toàn chạy vào những ngõ ngách hẹp mà xe không vào được, chạy được vài phố mới bị bắt lại.”

“Đuổi bắt nhau toàn bằng chân thôi à?” Hạ Dương khiếp sợ.

Lâm Vụ lập tức ngồi dậy, còn chân thành hỏi Lý Tuấn Trì: “Loài vật của vị cảnh sát nhân dân đó là?”

Lý Tuấn Trì giương mày lên, khí phách hiên ngang: “Đại bàng vàng.” (1)

Đại bàng vàng, chim dữ, thức ăn là cái loại chim hoặc thú cỡ vừa, tốc độ bay vừa nhanh vừa hữu lực, tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới là 300 cây số/giờ.

Một con hồ ly ranh ma không thể nào đấu lại một người thợ săn giỏi.

Mọi người ai cũng thức tỉnh, phần tử phạm tội có thức tỉnh, người duy trì và bảo vệ an ninh trật tự xã hội cũng thế.

Tất cả đều đã thay đổi, nhưng tất cả cũng chẳng đổi thay.

Bình mình vẫn như ngày thường mà mọc lên thôi.

NHÓM CHAT NGÀNH CÔNG TRÌNH MÔI TRƯỜNG

Thầy Cao phụ đạo viên: Chào các bạn sinh viên, một học kỳ mới sắp bắt đầu rồi, bởi vì nguyên nhân mà ai cũng biết đấy, nên chương trình học của học kỳ này sẽ có một số điều chỉnh mới, mong mọi người đến điểm danh vào buổi chiều năm giờ ngày mai với một tinh thần tràn đầy nhiệt huyết [nụ cười mê ly.jpg] @tất cả mọi người.

Lúc tất cả học sinh ngành Công Môi nhận được tin là buổi tối tám giờ mười lăm.

Bạn Lý Tuấn Trì của 333 vừa mới nói về phần tử tội phạm sa lưới không lâu.

“Không phải là phải đón một học kỳ mới với một tinh thần tràn đầy nhiệt huyết sao!” Nhâm Phi Vũ suýt nữa là bị phụ đạo viên bẻ lái đến té xe.

“Nguyên nhân mà ai cũng biết…. Nguyên nhân gì?” Hạ Dương suy nghĩ cẩn thận nửa ngày, “Có liên quan đến thức tỉnh hả? Nghe nói còn phải đổi thời khóa biểu, gì ta, đi học ngành còn phải liên quan đến loài vật gì đó, loài vật không hợp thì phải đổi ngành nữa?”

Sự thật chứng minh rằng, Hạ Dương đã suy nghĩ quá nhiều.

Mười lăm phút sau, tối tám giờ rưỡi, nhóm chat các ngành và trang web trường đồng thời ra thông báo chính thức—

NHÓM CHAT NGÀNH CÔNG TRÌNH MÔI TRƯỜNG

Thầy Lý: [thông báo] Căn cứ theo tinh thần của văn bản Bộ giáo dục đưa ra, bắt đầu từ học kỳ này, công việc giảng dạy của trường được điều chỉnh thành “hình thức song ban ngày đêm”, tức là những học sinh có loài vật mang tính hoạt động ban ngày thì sẽ đi học vào ban ngày, những học sinh có loài vật mang tính hoạt động ban đêm thì sẽ đi học vào buổi chiều, đảm bảo cho mỗi một học sinh đều có thời gian học làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, sức khỏe dồi dào, vui vẻ học tập.

“Chia ra ca sáng với ca đêm?” Lý Tuấn Trì nhìn về Lâm Vụ, “Không phải hồi trước còn bảo các cậu điều chỉnh thời gian học hành và nghỉ ngơi để thích ứng với việc đi học ban ngày sao?”

“Chắc là mỗi lúc mỗi khác rồi,” Lâm Vụ nói, “Phải tự thay đổi chứ.”

Thức tỉnh dã tính đã đem đến ảnh hưởng đến nhiều mặt, chỉ có thể thay đổi dần dần từng thứ một, từ những việc chung đến chi tiết nhỏ, từ hỗn độn đến rõ ràng.

“Ý là mai sau cậu không đi học chung với bọn tớ nữa?” Nhâm Phi Vũ mới phát hiện ra một vấn đề ác liệt.

Lâm Vụ gật đầu, mắt đảo qua ba vị bạn cùng phòng: “Cho nên các anh em này, sau này có bị giáo viên hỏi gì, tớ cũng chẳng cách nào quay đầu lại nhắc đâu, các cậu chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”

Nhâm Phi Vũ, Lý Tuấn Trì, Hạ Dương: “….”

Bọn tớ xin đi ca đêm tập thể được không dạ!

“Nhưng mà mai đi học rồi, thời khóa biểu mới đâu?” Lâm Vụ nhìn nhóm chat ngành, web trường, rồi nhóm chat lớp mấy lần cũng chẳng có cái gì mới.

Không ngờ vừa mới nói thầm xong thì nhóm chat lớp vang lên thông báo.

Đặng Trà Trà tôi là lớp trưởng: [Thời khóa biểu (ban ngày).excel]

Đặng Trà Trà tôi là lớp trưởng: [Thời khóa biểu (ban đêm).excel]

Đặng Trà Trà tôi là lớp trưởng: [Bản thống kê người học ban đêm.excel]

Đặng Trà Trà tôi là lớp trường: Ai là loài vật đi đêm thì nhớ điền vào bảng thứ ba.

Lâm Vụ mở ra bảng thứ ba trước, chủ yếu là điền vào một số tin tức như tên, tuổi, năm học, ngành, loại vật, thật ra các bảng này là để kiêm kê nhân số người đi đêm.

Ba người kia không có nhu cầu học đêm nên mở thời khóa biểu đầu tiên ra.

Bởi vì là làm việc vào ban ngày và nghỉ ngơi vào ban đêm, nên là “thời khóa biểu – ban ngày” có phân chia ngày đêm gì cũng chẳng thay đổi gì so với thời khóa biểu cũ của trường, vẫn là thời gian dạy học như cũ, nhiều cách sắp xếp môn học chính cũng không thay đổi.

Nhưng mà ba người lại liếc mắt thấy ẩn trong chương trình học quen thuộc là những khuôn mặt xa lạ—

Lý Tuấn Trì: “Cái ‘Lý luận về thức tỉnh dã tính’ là gì đây?”

Nhâm Phi Vũ: “Còn cái ‘Giáo dục sức khỏe tâm lý của sinh viên thức tỉnh dã tính’ nữa….”

Hạ Dương: “ ‘Tiềm lực kích phát và không chế thức tỉnh dã tính?’ Cái quần què gì vậy—”

Lâm Vụ còn chưa mở “Thời khóa biểu ban đêm” ra: “…..”

Hay là cậu từ từ rồi mở vậy.

Đặng Trà Trà tôi là lớp trưởng: Ngày mai cứ đi học theo như thời khóa biểu mới, có một số môn mới còn chưa có tài liệu giảng dạy, thầy Cao nói là chắc ngay mốt là có sách thôi.

Bàng Đông Đông bay nhảy thẳng xuống: Chứng minh nhân dân mới thì sao? Chừng nào mới làm?

Đặng Trà Trà tôi là lớp trưởng: Cái này thì chưa có thông báo.

Thượng Hải Đào đi ăn đi ăn: Cậu vội cái gì, toàn dân cả nước đều đổi chứng minh nhân dân mà, còn có thể bỏ qua cậu à? @Bàng Đông Đông bay nhảy thẳng xuống

Bàng Đông Đông bay nhảy thẳng xuống: Tớ chỉ cảm thấy hơi hưng phấn thôi, cậu nghĩ xem, mai mốt trên chứng minh nhân dân ngoài tên, giới tính, ngày sinh, dân tộc lại có thêm loài vật thức tỉnh nữa, hỏi cậu xem có ngầu không nè!

Bạn học Thượng Hải Đào thức tỉnh thành lạc đà một bướu (2) suy nghĩ một chút: Ừm, chắc có.

Từ Chấn Long thức tỉnh thành mamorta nãy giờ im lặng seen tin nhắn: [Tôi không muốn nói chuyện.jpg]

Cả nước đều phải đổi thẻ chứng minh nhân dân mới, đây là công bố từ hai ngày trước, trên thẻ chứng minh nhân dân mới sẽ có thêm hạng mục “Loài vật thức tỉnh”, chip gắn trong thẻ cũng sẽ được đồng bộ.

Như cuộc Tổng điều tra thức tỉnh, một khi đã được công bố thì các công việc sẽ được tiến hành theo trật tự.

Cũng có nghĩa là, loài vật thức tỉnh đã trở thành đặc điểm quan trọng của mỗi con người như tên, tuổi, dân tộc.

==

(1) Đại bàng vàng



(2) Lạc đà một bướu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play