Hôm nay giao thừa thế nên tiếng pháo từ trưa đến giờ vẫn chưa ngớt.
Cứ mỗi một tiếng pháo vang lên là đại biểu cho một gia đình bắt đầu ăn tất niên.
Có lẽ do có kỳ vọng vào năm mới cho nên đêm ba mươi hôm nay là lần đầu tiên mà Lâm Vụ không cảm thấy cô đơn.
Cậu đã sớm dán câu đối lên, sau đó là ôm chăn ngủ vùi trên giường, đôi khi bị tiếng pháo đánh thức, nhưng chỉ trở người một cái rồi tiếp tục mơ màng.
Một giấc mộng ban ngày.
Khi tỉnh lại thì đã về đêm ồn ào, muôn nhà đã lên đèn.
Bên ngoài nghe còn có vẻ náo nhiệt hơn cả ban ngày, Lâm Vụ liếc mắt nhìn thời gian một cái, tiệc tối Tết âm lịch cũng sắp bắt đầu rồi.
Nhưng cậu không bật TV lên.
Đã nhiều năm rồi cậu không còn xem đêm xuân nữa, có bầu không khí gia đình vô cùng vui vẻ tràn ngập tiếng cười, nhưng điều đó chỉ làm con người thêm tịch mịch mà thôi.
Tắt đèn trần trong phòng đi, chỉ chừa lại một chiếc đèn bàn nhỏ, Lâm Vụ mở laptop ra, tìm một bộ phim phóng sự về sói khi trước tìm được nhưng không có cơ hội để xem.
Bộ phim này tổng cộng có năm tập, chủ yếu là nói về sói xám.
Trên thực tế thì hầu hết các phim phóng sự về sói thì đều nói đến loài sói được phân bố nhiều nhất trên thế giới.
Cơ mà sói đồng cỏ cũng là họ hàng gần với sói xám, Lâm Vụ cũng coi như mình đang xem video phổ cập khoa học về loài của chính mình.
Pháo bông ở bên ngoài cửa sổ cùng với chiếc đèn bàn ở trong phòng tạo nên một bầu không khí nhu hòa sặc sỡ.
Phim phóng sự bắt đầu, một bức tranh về thế giới loài sói cùng với giọng nói trầm thấp của người dẫn từ từ mở ra….
“Là một nhánh của loài họ Chó, sói xám gồm có 39 phân loài, ở phía Bắc Bán Cầu gần như ở đâu cũng có hình bóng của chúng, cho dù là ở rừng rậm hay là đồng bằng trống trải, ở cánh đồng băng (1) hoang vu hay là Bắc Cực lạnh giá…”
“Chúng săn bắt theo bầy đàn, hợp tác cùng nhau, các thành viên trong bầy cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, cùng nhau tấn công, cũng cùng nhau lui về….”
Lâm Vụ coi rất chăm chú, dần dần tiếng pháo bên ngoài trở nên thật xa xôi, ngược lại những tiếng gió, tiếng cây cỏ, tiếng bầy sói chạy trốn, còn có tiếng gầm nhẹ hoặc tiếng tru cao vút của soi lại bỗng nhiên gần ở bên tai.
Căn phòng cứ như trở thành một khu rừng nhỏ, nơi có bầy sói đang chơi đùa xung quanh, săn bắt gần bên.
Một tập được phát xong, tự động chuyển đến tập tiếp theo.
Lâm Vụ xem vô cùng nhập tâm, nhưng cũng rất sảng khoái, thậm chí lâu lâu còn muốn học con sói đầu đàn mà tru lên vài tiếng tức giận.
Xem cho đến tập ba—
“Bầy sói là một xã hội nhỏ có độ phức tạp cao, do sói đầu đàn lãnh đạo…”
“Sói có chế độ một vợ một chồng, ở trong một bầy sói, chỉ có duy nhất sói đầu đàn và phối ngẫu (2) của nó mới có quyền sinh sản…”
“Những con sói con được sinh ra sẽ được cả bầy sói chăm sóc, nhưng đến hai ba năm sau, một số sói con đực trẻ tuổi phải ra khỏi bầy sói…”
Camera nhắm thẳng vào một chú sói con, nó đã đến tuổi phải rời khỏi bầy sói, nhưng nó lại không muốn rời đi.
Giọng của người dẫn vẫn chẳng dao động gì, vẫn cứ như thế mà trầm thấp vững vàng—
“Chú sói con này không muốn rời đi, nhưng mà bầy sói lại không nhận nó….”
“Một vài chú sói trưởng thành đang lộ ra răng nanh với nó…”
“Sói con đang định lại gần mẹ của nó nhưng lại bị sói đầu đàn gầm nhẹ đuổi đi…”
Suốt cả một tập chú sói con này không ngừng thử, bầy sói cũng không ngừng xua đuổi nó.
Lâm Vụ thấy nó cố gắng lại gần, rồi lại bị đuổi ra, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, nó cũng đầu hàng.
Cuối tập ba, bầy sói đang vây quanh hồ băng để săn bắt con mồi, vô cùng đoàn kết nghiêm ngặt, ngay ngắn có trật tự. Chú sói con chỉ có thể biết yên lặng rời đi, đi về rừng rậm trong vô định.
Có vẻ là tổ làm phim phóng sự và Lâm Vụ giống nhau, đều quan tâm đến vận mệnh của chú sói con.
Tập bốn bắt đầu, camera vẫn cứ đi theo chú sói con.
“Khi sói con rời khỏi đàn thì nó sẽ nghĩ cách để gia nhập một bầy sói khác, nó ngửi từng cây cối, bùn đất, cỏ xanh, hòn đá, thân cây để tìm kiếm mùi của đồng loại…”
“Có vẻ như là nó đã tìm được rồi, nhưng tìm được thì không có nghĩa nó có thể gia nhập, đa phần các bầy sói đều có tính bài ngoại cao…”
Trong thời gian kế tiếp, chú sói con trở thành diễn viên chính của phim phóng sự.
Cho dù là Lâm Vụ hay đoàn làm phim thì rõ ràng đều bị số phận của nó ảnh hưởng đến, dù là ở không gian thời gian khác nhau.
Bọn họ thấy nó tìm được một bầy sói mới, rồi lại bị đuổi đi, nhìn nó cô độc cố gắng sinh tồn giữa rừng rậm, tiếp tục tìm bầy sói khác.
Nó chỉ mới trưởng thành, thế nên nó có một khứu giác vô cùng sắc bén cùng và sức trẻ, do đó trước khi nó tìm được một bầy sói mới chấp nhận nó thì nó vẫn có thể đi săn bắt tránh đói chết được.
Giống như là tái hiện lại một màn của bầy sói ban đầu, chú sói con cứ tìm được một bầy sói khác thì lại bị đuổi đi, trong đó có hai lần nó thậm chí do xung đột với bầy sói mà bị thương.
“Chú sói con rốt cuộc cùng gặp được bầy sói chấp nhận nó…”
Bộ phim phóng sự này sắp kết thúc, lần đầu tiên giọng dẫn có chút tình cảm dao động, giống như là sau một đêm dông bão cuối cùng cũng chào đón được bình minh ấm áp, ngay cả giọng điệu bình tĩnh trầm thấp cũng giống như là nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ là vui mừng hơn một chút.
“Chú sói đầu đàn đồng ý đến gần nó, bình thường điều này có nghĩa là bầy sói đồng ý đón nhận một thành viên mới…”
Lâm Vụ cũng vui vẻ thay cho chú sói con, có lẽ là do cậu đã theo dõi tất cả chặng đường thăng trầm của chú sói con để có thể sinh tồn giữa rừng sâu thế nên ngay giờ phút này, cậu thậm chí có hơi kích động, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.
“Nhưng mà chú sói con có vẻ như đang chần chờ, nó đến gần bầy sói và đã được chú sói đầu đàn cho phép, nhưng bây giờ nó lại bắt đầu lui về sau….”
Lâm Vụ giật mình, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào chú sói con, mờ mịt hệt như bầy sói vậy.
“Nó lui về một tảng đá, bắt đầu tru lên, tiếng kêu của nó xuyên qua cả rừng rậm…”
“Đây không phải là ra oai, mà là một lời chào tạm biệt, vào thời khắc nó sắp được nhận vào một bầy sói mới thì nó lại bỏ cuộc, lựa chọn trở thành một chú sói cô độc….”
“Sau khi tru lên, chú sói con xoay người chạy ra khỏi rừng rậm….”
Máy quay chuyển hướng ra khỏi khu rừng, nhưng cũng không đuổi theo, bóng dáng chú sói ở vùng đồng bằng dần dần biến mất.
Lời dẫn cuối cùng trầm tĩnh mà nhẹ nhàng: “Nó đã rời khỏi xã hội của sói, chạy về phía cánh đồng bát ngát của riêng mình.”
Tiếng pháo hoa ở ngoài cửa sổ bỗng nhiên dữ dội.
Lâm Vụ bừng tỉnh trong hoảng hốt.
Ngẩng đầu, kim giờ và kim phút đang chỉ tới số mười hai, kim giây cũng vừa đi qua đó.
Một năm nữa đã qua.
Nhưng Lâm Vụ chẳng có tí cảm giác chân thật nào cả, nửa đêm sau đó, tai cậu nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu chỉ có hình ảnh chú sói con kia.
Trăng lặn mặt trời mọc.
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp thế giới, len lỏi vào trong căn biệt thự ven sông.
Trên một bàn cơm dài, một nhà bốn người đang dùng bữa sáng.
Đêm qua vừa mới giao thừa, cơm tất niên cũng đã ăn, sủi cảo cũng đã nấu, nhưng ở trên bàn cơm sáng nay chẳng có một tí không khí vui mừng ngày Tết.
Trên bàn toàn bộ là bữa sáng kiểu Tây, dì giúp việc đặt một mâm bánh mì kiểu Âu vừa mới nướng xuống rồi lại trở vào bếp tiếp tục bận rộn.
Trong phòng ăn yên tĩnh đến áp lực, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm vào nhau.
Vương Dã ăn được vài miếng thịt xông khối thì buông dao nĩa xuống, đứng dậy: “Con đi tìm bạn chơi đây.”
Ba không ngẩng đầu, lại còn chăm chú đọc báo, lâu lâu uống một miếng cà phê.
Mẹ lấy khăn lau miệng, thản nhiên dặn dò: “Để ý an toàn nhé.”
Chỉ có duy nhất Vương Cẩm Thành lên giọng nói: “Mới có mùng một đã chạy ra ngoài.”
Vương Dã nheo mắt lại nhìn chằm chằm cậu ta.
Vương Cẩm Thành rụt cổ lại, sợ hãi không lên tiếng nhớ tới mấy lúc bị ăn đập— bị ăn đập cũng nhiều lắm, không nhớ hết nữa.
Cậu ta nhỏ hơn Vương Dã một tuổi, mắt thì giống mẹ, mũi và miệng thì giống cha, đi ra ngoài ai liếc mắt cũng nhận ra cậu ta là con của Vương Hải Từ và Điền Nhị. Vương Dã thì khác, người ta hay nói là con cả thường thì giống cha mẹ hơn, nhưng Vương Dã thì chẳng giống ai cả, hồi trước đây Vương Cẩm Thành nói rằng Vương Dã không phải là anh ruột mình làm cho Vương Hải Từ và Điền Nhị cũng nghi ngờ, lo lắng không biết có phải bệnh viện đã trao nhầm con hay không, tuy là lúc đó tìm bệnh viện tốt nhất, nhưng cũng có rất nhiều em bé được sinh vào cùng ngày đó trong bệnh viện.
Sau đó hai người đưa Vương Dã đi làm xét nghiệm, kết quả cho ra là con ruột.
Vương Dã khi có nhớ, nhưng lại không hiểu được, sau đó lớn lên nhớ lại thì cũng chẳng có cảm giác gì to tát, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, hai người luôn đấu tranh ở trên thương trường cả một đời cuối cùng lại vì một đứa nhỏ Vương Cẩm Thành mà sợ bóng sợ gió.
“Mẹ, con cũng muốn ra ngoài chơi.” Không đấu lại được Vương Dã, Vương Cẩm Thành lại đổi chiêu.
Quả nhiên, biểu tình của Điền Nhị phong phú hơn, ngữ khí cũng cưng chiều hơn: “Đừng nghịch, ngày nào cũng ở ngoài chơi rồi, năm mới ở nhà chơi với mẹ đi nào.”
“Dạ—” Vương Cẩm Thành kéo dài âm cuối, đôi mắt đắc thắng liếc nhìn Vương Dã như đang cố tình khoe khoang.
Vương Dã ra khỏi nhà ăn, mới xoay người lại nói: “Vương Cẩm Thành, lại đây.”
Vương Cẩm Thành có hơi sợ, nhưng nghĩ lại thì cha mẹ đều ở đây, Vương Dã chắc là chẳng dám động tay động chân gì, cho nên gan cũng to ra mà đi qua.
Đợi cậu ta đến gần, Vương Dã một tay kéo người lại, như anh em thân thiết vậy, sau đó ghé vào lỗ tai cậu ta nói: “Đồ ngu.”
Khu nhà Hoa Viên.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Vụ mới phát hiện cậu đã ngồi ngẩn người trước chiếc laptop trước cửa sổ cả đêm.
“Ba—”
Chỉ có một tiếng gõ cửa, nhưng lực gõ lại mạnh giống như là có một con quỷ đang gõ cửa vậy.
Mở cửa ra.
Vương Dã đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác vận động, mang giày sneaker, đơn giản gọn gàng như bên ngoài đang là mùa xuân vậy.
“Cậu thật sự chẳng sợ lạnh đấy.” Lâm Vụ mời người đi vào.
Vương Dã bước đến huyền quan, một bên đổi giày, một bên đánh giá phòng: “Nhỏ vậy?”
Lâm Vụ muốn lấy dép đập hắn: “Cậu mua cho tớ căn bự đi, tớ không từ chối đâu.”
Vương Dã nhìn quanh một vòng, chỉ thấy cái máy tính, không phát hiện gì nữa: “Đêm qua cậu ăn gì?”
“Định là nấu sủi cảo ăn,” Lâm Vụ còn nhớ tới hai hộp sủi cảo đông lạnh. “Sau đó quên luôn.”
“Còn sáng nay thì sao?”
“Chưa ăn nữa.”
Vương Dã lúc này mới phát hiện Lâm Vụ hơi bị buồn bã ủ rũ: “Cả đêm qua cậu làm gì?”
“Ặc,” Lâm Vụ hơi do dự, giương mắt nhìn Vương Dã. “Nếu tớ nói là cả đêm tớ xem phim phóng sự về sói thì có hơi bị thê lương không?”
Vấn đề ở đây không phải là thê lương hay không.
“Năm mới cậu đi xem phim phóng sự phổ cập khoa học?” Hành vi học tập đáng kinh ngạc làm Vương Dã chẳng thể tin nổi.
“Không phải là phim phóng sự bình thường,” Lâm Vụ phải xứng danh với nỗ lực của chính mình, “Rất kích thích tư duy con người.”
Vương Dã gật đầu: “Ừm, sẵn không ăn cơm luôn.”
….Cậu đổi chủ đề hơi bị thô lỗ đấy biết không!
Lâm Vụ bị học tra từ chối tiếp chuyện về đề tài học tập, nhưng mà giây tiếp theo đã phản ứng lại được lời nói của đối phương: “Cậu cũng chưa ăn?”
Vương Dã nói: “Ăn rồi.”
Lâm Vụ: “Cậu đem cơm cho tớ ăn hả?”
Vương Dã: “Không.”
Lâm Vụ: “….Vậy cậu sẵn cái gì mà sẵn!”
Vương Dã lấy chiếc áo lông đặt trên sô pha ném qua cho Lâm Vụ: “Dắt cậu đi ra ngoài ăn.”
Lâm Vụ trợn trắng mắt: “Mùng một làm gì có nhà hàng nào mở.”
Vương Dã nói: “Ồ, mấy tiệm dưới lầu nhà cậu mở hết đấy.”
Lâm Vụ: “….”
Phía dưới khu nhà Hoa Viên, các tiệm ăn sáng khói nghi ngút, khách hàng đông đến nhộn nhịp, các chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, cửa hàng tiện lợi vẫn mở cửa buôn bán 24/24, có vài cửa hàng vẫn còn bật đèn đêm, không biết có phải do nhân viên quên là mặt trời đã mọc hay không.
Lâm Vụ và Vương Dã tìm một quán cháo.
Tuy là Vương Dã nói đã ăn sáng rồi, nhưng khi nồi cháo sườn được bưng lên thì cũng không chỉ để Lâm Vụ ăn một mình, mà còn tự giác tự múc cho chính mình một chén.
Lâm Vụ thấy hắn ăn tốt uống tốt, hơi cảm thán: “Hèn chi cậu là hổ.”
Vương Dã liếc cậu: “Biết vì sao sói đồng cỏ gầy không?”
Lâm Vụ: “Vì sao?”
Vương Dã: “Nói nhiều.”
Lâm Vụ: “…..”
Hổ mà đi ăn hiếp sói, có sư tử hay voi nào ra xử lí giùm không!
Hảo hán sẽ không gặp chuyện bất công, Lâm Vụ chỉ biết yên lặng, chăm chú gặm sườn.
Thật ra thì không có Vương Dã thì một mình Lâm Vụ vẫn có thể tự ăn no, sống tốt.
Nhưng mà cảm giác có người ăn cùng lại khác với khi ăn một mình.
Hơi nóng hun khói lên ô cửa sổ lạnh lẽo, hai người đang húp cháo.
Trời thì lạnh mà cháo thì ấm.
“Làm gì nữa giờ?” Ăn bữa sáng xong, Lâm Vụ căng da bụng chùng da mắt ngáp một cái.
Vương Dã cũng ngáp theo, hỏi lại: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Vụ tiếp tục ngáp: “Cậu tìm tớ chơi, không phải là cậu nên lập kế hoạch trước sao?”
Vương Dã tiếp tục tiếp tục ngáp: “Đó là gì vậy?”
Lâm Vụ: “…..”
Vương Dã: “…..”
Lâm Vụ: “Hai tụi mình có nên đi ngủ không?”
—Sáng tám giờ, là giờ tiêu chuẩn cho tổ hợp sói và hổ đi ngủ.
Vì thế là vào ngày mùng một Tết đẹp trời, có hai bạn học nọ ăn sáng xong thì cùng quay lại nhà, theo bản năng động vật mà cùng nhau đi ngủ.
Cũng mà là giường đôi ở trong nhà đủ lớn, Lâm Vụ và Vương Dã mỗi người chiếm một bên mà vẫn còn thừa chỗ.
Nhưng sự yên lặng hài hòa này chỉ duy trì đến trước khi ngủ say.
Lâm Vụ bị một người đạp xuống giường, mơ mơ màng màng thức dậy.
Chỉ mới có mười hai giờ trưa.
Cậu nhìn lên giường, rốt cuộc cũng biết vì sao có câu một núi không thể có hai hổ.
Bạn học Vương Dã nằm giữa giường theo hình chữ đại (大), hít thở nhịp nhàng, ngực cũng phập phồng có quy luật, nếu như thiên địa có linh khí, nhật nguyệt có tinh hoa thì cũng phải đầu hàng bỏ chạy trước bạn học Vương.
Đây không phải là tu hú chiếm tổ nữa, mà là chiếm núi làm vua luôn rồi!
Lâm Vụ cảm thấy răng mình rất ngứa.
Chuyện xưa có kể rằng, ác hổ không thể nào chịu được bầy sói, cậu cũng phải giữ gìn tôn nghiêm cho loài thức tỉnh của mình mới được.
Nghĩ như thế, Lâm Vụ tức giận đứng lên, đi về hướng hổ núi.
Thò tay xuống người Vương Dã, dùng hết toàn lực để lật người sang phía bên cạnh.
Vương Dã cứ như thế mà quay cuồng, từ đang nằm ngửa biến sang nằm sấp xuống.
Vậy mà cũng không tỉnh.
Chất lượng ngủ như thế này Lâm Vụ cũng phục luôn.
Thừa dịp có chỗ nằm, Lâm Vụ lập tức nằm xuống, cũng giơ ra thành chữ đại, chiếm hết phân nửa giang sơn của cái giường, một bên tay chân duỗi ra đè lên người Vương Dã.
Thích ghê.
Lâm Vụ nhắm mắt lại, có hơi hiểu được niềm vui của Vua rừng xanh rồi.
Cứ vui vẻ như thế, Lâm Vụ tiến vào mộng đẹp.
Cho đến chạng vạng, cậu gian nan mở mắt dậy trong khi người bị đè xuống.
Vương Dã vẫn đăng nằm sấp, nhưng lần này là nằm sấp trên người cậu, đầu tựa vào cổ cậu, cả sức nặng cơ thể người cũng đè lên người cậu cứ như là đang bị hổ dữ áp lấy, Lâm Vụ cảm giác được mình có thể sống sót tỉnh dậy thật là một kỳ tích.
Như là cảm giác được dưới người mình có gì nhúc nhích, Vương Dã cũng tỉnh dậy, chậm rãi ngẩng đầu, uể oải nhìn khuôn mặt sát gần bên, nhíu mày hơn nửa ngày mới lẩm bẩm một tiếng: “Lâm Vụ à.”
Lâm Vụ cố gắng vật lộn với sự khó thở, nhếch mép vờ như đang cười: “Không phải tớ thì còn là ai nữa?”
Vương Dã nói: “Tớ mơ tớ biến thành con hổ, sau đó bắt được một con sói.”
Lâm Vụ nghiến răng, gằn từng chữ: “Cậu là hổ không bắt thỏ bắt hươu đi, bắt sói làm gì!”
Giọng điệu Vương Dã vẫn còn buồn ngủ: “Có tính thách thức.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT