Buổi sáng 10 giờ rưỡi, tiếng loa thông báo bình thường hết mức cũng làm người ta thấy áp lực cuối cùng cũng tắt rồi.

Sương mù dày đặc bao quanh cả sân trường, an tĩnh giống như đêm khuya.

“Nhìn không có tí gì là mây tan sương tạnh gì cả” Hạ Dương ngồi bên cửa sổ bình tĩnh nhìn cả nửa tiếng, càng nhìn lại càng cảm thấy khủng khiếp, cảm thán “Loại thời tiết này trông cũng tà đạo ghê.”

Lâm Vụ ngồi trên sàn lướt Weibo.

Ngay đề tài “Sương mù Thẩm Dương”, người dân đang sôi nổi đăng những tấm hình mình chụp lên. Từ Thẩm Bắc đến Hồn Nam, từ Cố Cung đến núi Bàn Cờ, nơi nào có cảnh đẹp thì đều có hình, có thể nói là mọi góc độ không góc chết.

(Thẩm Bắc, Hồ Nam đều là một quận ở Thẩm Dương)

Cơ mà nếu như không phải có định vị trên bài viết thì Lâm Vụ cũng không biết những ảnh đó là chụp ở đâu, bởi vì xem ảnh tới đâu thì ảnh đều trắng xóa cả một khoảng.

Mà chỉ có thời tiết khác thường như thế này, chưa đủ làm cho Thẩm Dương lên top 10 hotsearch được.

Miền Bắc, Đông Bắc, phía Đông, miền Nam, ít khi nào thấy sương mù trên trời xỏ xuyên từ Bắc ra Nam như vậy, bao phủ toàn bộ khu phía Đông, mà Trung Quốc và các nước phương Tây cũng không may mắn tránh khỏi sương mù, chỉ là lượng sương mù rất ít, không giống như ở phía Đông bị ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn.

“Đm” Lý Tuấn Trì cũng đang lướt điện thoại, thấy được một tin tức mới, mặt lộ vẻ khó tin quay đầu nhìn Lâm Vụ đang ngồi trên sàn “Hình như cả thế giới đều dính cmnr…”

Lâm Vụ lập tức nhìn xem.

“Thế giới đột nhiên nhiều sương mù bất thường” trong chốc lát chiếm cả top 1 hotsearch, chớp mắt thêm một lần, đã trở thành “Hot” luôn.

“Cái gì cơ?” Hạ Dương nghe vậy quay đầu lại “Cả thế giới?”

Lý Tuấn Trì trực tiếp lấy điện thoại cho cậu ta xem.

Hạ Dương đọc qua mấy lần, sau đó là choáng váng luôn.

Toàn cầu có 7 châu, không cần biết là ở bán cầu Nam hay Bắc, không quan tâm là buổi sáng hay buổi tối, cũng không biết là thời tiết ra sao, mọi nơi đều có sương mù, tất cả mọi nơi giống như đã thống nhất làm một, các trang mạng nước ngoài đăng hình sương mù ở chỗ mình, nhìn ảnh chụp cũng không biết khác với Thẩm Dương chỗ nào.

Ngay cả cách sương mù phân bố cũng không khác trong nước, có chỗ thì dày đặc, cũng có những thành phố đặc biệt không có sương mù mấy.

“Kiến thức khoa học tự nhiên của tớ đổ vỡ rồi” Lý Tuấn Trì nằm hình chữ đại (大) nhìn lên trần nhà, trong lòng hơi hoảng hốt.

“Mình sống đủ lâu rồi nên mới được chứng kiến vụ này đó.” Hạ Dương vứt lại cái điện thoại trên người cậu ta “Hình như đây là khung cảnh mở đầu tiêu chuẩn cho một thảm họa đúng không”

“Tốt nhất là không,” Lâm Vụ rất hiểu mình “Thả tớ trong phim tận thế tớ không sống nổi hơn 3 giờ được.”

“Muốn tự khen mình thì khen đại đi.” Hạ Dương khinh bỉ cậu “Phim nhiều lắm thì có hai tiếng rưỡi thôi, ngài cho mình thêm cả nửa tiếng luôn đấy.”

Lâm Vụ khoe khoang xong, tay đập ngực trái chúc mừng tình anh em tình thâm: “Cậu hiểu tớ ghê.”

Hạ Dương cũng đập tay đáp lễ lại, hiếm lắm mới nói một câu giọng Đông Bắc tiêu chuẩn: “Trứ sao”

Lý Tuấn Trì hoàn toàn không theo kịp hai cái sóng não này: “…..”. ngôn tình tổng tài

Cậu ta thường là do không có ngu ngốc như đám bạn cùng phòng nên chả hợp tính lắm.

Cho nên ông trời công bằng lắm, cho bạn một khuôn mặt đẹp trai, thì chắc chắn bạn sẽ có một khí chất mà ai nhìn cũng chạy vội ngay.

Đúng vậy đó, Lý Tuấn Trì mặc định trong lòng, Lâm Vụ và Hạ Dương đều thuộc cái kiểu mặt đẹp đó đó. Tuy là Lâm Vụ luôn cảm thấy mình không đẹp và Hạ Dương thì thật sự rất đẹp trai, nhưng Lý Tuấn Trì có số liệu chính xác để đưa ra quyết định này — cậu ta quan hệ rất rộng với bạn bè trên WeChat, số bạn nữ hỏi thăm bạn học Lâm Vụ và số bạn nữ hỏi thăm Hạ Dương không so cao thấp được.

“Sao Đại Vũ chưa tới nữa?” Lâm Vụ lại vào phòng chat của ký túc xem.

Một tiếng trước, tàu cao tốc đến trạm, Nhâm Phi Vũ nhắn —

Hãy tặng tôi một con cá Koi đi: Tớ đến ga Bắc rồi, sao sương mù lớn vậy [khiếp sợ 3 ngày liền.jpg]

Hãy tặng tôi một con cá Koi đi: Taxi đều ngừng cả rồi, không ai dám đi [khóc][khóc][khóc]

Mười phút sau, cậu ta gửi tin nhắn thêm lần nữa.

Hãy tặng tôi một con cá Koi đi: Đúng là tàu điện ngầm thật đáng tin cậy mà!

Vậy có thể nói rằng lúc đó đang ngồi trên tàu điện ngầm rồi. Từ ga Bắc đi tàu điện ngầm đến trường đại học của bọn họ, chỉ cần nửa tiếng là được, nhưng bây giờ đã là 50 phút qua rồi.

“Chắc là không có gì đâu nhỉ?” Lâm Vụ có hơi lo lắng.

Hạ Dương gãi gãi đầu: “Không sao đâu. Thời tiết như quỷ này rất khó di chuyển ra khỏi ga tàu điện ngầm lắm, tớ đoán là cậu ấy vẫn đang đi bộ ở cửa Bắc đấy.”

Từ ga Bắc đi về trường học, chắc chắn phải là đi đến cửa Bắc.

“Không đúng” Lâm Vụ nghĩ thế nào cũng không thông “Cậu nghĩ xem, xét theo tính cách Đại Vũ, cậu ấy mà gặp chuyện xui xẻo thì sẽ tìm chỗ nghỉ chân, sau đó là vô phòng chat bán thảm huhuhu rồi.”

Hạ Dương: “……”

Lý Tuấn Trì: “…..”

Nhâm Phi Vũ đúng là kiểu người này đó, nói vậy chả oan tí nào đâu.

Bọn họ ở đây nghĩ thì cũng chả được gì, thế nên Lâm Vụ trực tiếp ghi âm giọng gửi qua cho Nhâm Phi Vũ.

Đợi thật lâu, bên kia mới trả lời.

“Đang ở chỗ nào đấy?” Lâm Vụ nhanh gọn, dứt khoát nói.

“Hả? À, cũng sắp đến cửa Bắc rồi….” Tiếng của Nhâm Phi Vũ phát ra từ loa điện thoại của Lâm Vụ.

Giọng nói của cậu ta vốn là một giọng trong trẻo của những chàng trai mới lớn, nhưng do tính cách của cậu ta, nên giọng ngày càng trầm thấp xuống, nghe giống như những con chó đang muốn người khác vuốt lông.

Cơ mà thường ngày cậu ta chỉ thảm bình thường thôi, nhưng hôm nay thì nghe như đặc biệt khó khăn, còn có tí có tật giật mình.

Quan trọng hơn là, phía bên cậu ta rất là ồn ào, như là có một đám người vây quanh vậy.

Nếu lúc đầu chỉ là nghi ngờ thôi, thì bây giờ Lâm Vụ hoàn toàn xác định: “Nhâm Phi Vũ, bên cậu xảy ra chuyện gì hả?”

“Không có không có” Bên kia phủ nhận rất nhanh “Thôi không nói nữa, sương mù lớn quá, tớ phải mò đường đây này, ha ha…”

Bang.

Giọng nói bỗng nhiên bị ngắt đoạn.

Lâm Vụ ngẩng đầu.

Ba người trong ký túc xá liếc nhau, lập tức ra khỏi giường với tốc độ ánh sáng, thay quần thay áo, đổi giày đổi dép.

Lý Tuấn Trì: “Đm, cậu đoán chuẩn thế.”

Hạ Dương: “Đây không phải là đoán, Lâm Vụ đây gọi là thận trọng hết cỡ.”

Lý Tuấn Trì: “Anh trai, lúc này đừng có giỡn nữa.”

Tên Nhâm Phi Vũ này một năm 364 ngày sẽ khóc than hu hu, chỉ có 1 ngày sẽ không làm vậy, vì ngày đó cậu ta thật sự đang gặp phiền toái. Cũng không biết làm sao mà cậu ta có thể tự nhiên có được kiểu tính cách như thế nữa, lúc thật sự gặp phiền toái, lại sợ liên lụy người khác, muốn tự mình giải quyết.

Quan trọng là tố chất tâm lý của bạn học này không có gì mà tự giải quyết được cả.

Ký túc xá 333 thường thì không đánh lộn với người ta, nhưng mà nếu đánh thật thì cũng chả ngán ai. Thường thì Nhâm Phi Vũ sẽ ngăn lại không cho đánh, giờ thì chim hòa bình không có ở đây, ba anh chàng phái chủ chiến lao xuống như mãnh hổ.

Phía bên kia Nhâm Phi Vũ gặp chuyện gì, bên đây không hỏi ra được, thế nên trực tiếp đi đến hiện trường luôn cho rồi. Trường học tọa Bắc triều Nam*, cửa Nam là cửa chính, xa thư viện, gần các khu dạy học, cửa Bắc thì lại ngay hai khu ký túc xá Thư Sơn và Học Hải, đi đến cửa Nam thì không xa lắm.

(tọa Bắc triều Nam: nằm ở phía Bắc, hướng về phía Nam)

Khu ký túc xá không bị đóng, ba người bọn họ dễ dàng rời đi.

Nhưng vừa ra đến bên ngoài là một thế giới hoàn toàn khác. Bầu trời tối tăm hơn chút so với buổi sáng, sương mù dày đặc làm không thấy rõ gì mấy, bọn họ chỉ có thể đi bằng trí nhớ của mình, sờ sờ từng cái cây ở phía trước để tránh bị lạc mất phương hướng.

Cũng may là cửa Bắc không xa lắm, đi không được bao lâu thì ba người nghe thấy tiếng nói chuyện của các chú bảo vệ.

Có bảo vệ, chỗ đó là cổng chính.

Sương mù bây giờ chính “bùa ẩn thân” tốt nhất rồi, ba người đứng yên, không cần trốn gì cả, chỉ cần thấp giọng xuống.

Lý Tuấn Trì: “Đóng cửa rồi, đi cửa chính không được.”

Lâm Vụ: “Tìm chỗ nào kín đi leo tường.”

Hạ Dương: “Này thì khỏi phải tìm, hôm nay chỗ nào cũng kín hết á….”

“Học sinh lớp nào đấy­­—“ Các chú bảo vệ vừa nãy đang nói chuyện với nhau rống lên một tiếng, người thì nhìn không thấy, nhưng nghe tiếng chân bạch bạch bạch chạy tới giống như là đang kéo bè phái, “Bên này, bên này—“

Lâm Vụ, Lý Tuấn Trì, Hạ Dương: “….”

Tiếng bọn họ nhỏ tới mức còn không nghe thấy nhau được, sao mà bị phát hiện hay vậy?

Làm sao bây giờ? Chạy lẹ đi anh em!

Bảo vệ: “Đứng lại đó! Tôi thấy các cậu rồi—”

Hạ Dương: “Thôi đi, cho dù chú có tai nghe cực thính hay mắt nhìn rõ cực xa cũng không thể đột phá được giới hạn nhìn của loài người được—”

Bảo vệ: “Đừng chạy nữa, chú ý an toàn vào—”

Hạ Dương: “Chú không đuổi theo nữa thì tụi con sẽ không chạy—”

Thời tiết này mà chơi trò đuổi bắt, phải nói là kích thích vô đối. Đến khi Lâm Vụ chạy tới bức tường của trường, thì xung quanh không còn tiếng động nào nữa rồi, quay trái nhìn phải, không có một bóng người nào cả.

Trong tình huống này thì muốn tập trung mọi người lại thì chắc chắn là không thể nào, hơn nữa Lâm Vụ cũng không chắc mình đang ở khúc tường nào, nhảy qua trước, rồi nhìn cảnh vật bên ngoài rồi xác định vị trí.

Không ngờ vừa mới tốn hết sức lực leo lên đỉnh tường, mới phát hiện ở bên ngoài trường còn có các bảo vệ đứng canh, đã vậy còn đứng canh ngay dưới chân tường, đúng là chẳng cho học sinh leo tường này tí đường sống nào mà.

Đừng có nghiêm khắc vậy mà.

Lâm Vụ đang ngồi trên đỉnh tường, lập tức hạ thấp người xuống, một bên cầu nguyện “Chú không nhìn thấy con được đâu”, một bên nín thở, đang đợi chú bảo vệ đi, rồi nhảy xuống.

Bên ngoài tường bảo vệ còn chưa đi, ở phía bên trong tường lại còn xuất hiện các bạn học mới.

Nam: “Ở đây đi, cậu muốn nói gì?”

Nữ: “Tớ thích cậu.”

Lâm Vụ suýt nữa té thẳng xuống từ trên tường.

Cậu nhanh tay đỡ vững lấy lại thăng bằng, không nhịn được mà nhìn theo. Thật ra thì cậu cũng không muốn xem đâu, nhưng bản chất là một con người nhiều chuyện, thiệt sự là không kiềm được mà.

Tiếc là sương mù nhiều quá, cậu chỉ nghe được là một nam và một nữ, giọng nam thì khá dễ nghe, nhưng mà nghe không có hứng thú gì mấy, giọng nữ lại ào ào, tuy là đang tỏ tình, nhưng lại rất tự nhiên vui vẻ.

Bỗng nhiên gió nhẹ nổi lên.

Lớp sương mù dày trong chốc lát bị thổi đi một nửa, chỉ còn lại một lớp mỏng.

Xuyên qua “tấm lụa mỏng”, Lâm Vụ rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ được hai bạn học nọ.

Người vừa mới tỏ tình là hoa khôi trường học, chị gái năm ba ngành máy móc!

Lâm Vụ trừng lớn đôi mắt, còn nghi ngờ mình đang nhìn lầm, phải biết rằng chị gái này người đẹp hát hay, năm trước toàn trường tổ chức tiệc tối, lúc chị gái này năm hai đã làm cho bọn sinh viên mới bọn mê đến không nhịn được.

Đại học bọn họ có cả nam nữ, ngành khoa học xã hội không thiếu gì nữ, nhưng mà ngành máy móc với ngành động lực học thì còn không có quá 3 người nữ huống chi mà hoa khôi, nên là không có tranh cãi gì hết, chị gái đẹp vẫn hoàn đẹp.

Được chị gái đẹp như vậy tỏ tình, thế mà tên kia phản ứng lại là—

“Xin lỗi nhé”

Âm thanh ngữ điệu chả thay đổi gì cả.

Lâm Vụ còn đang tò mò bạn nam là ai mà có thể khiến chị gái chủ động đi tỏ tình, lúc này trực tiếp sợ ngây người luôn.

Cậu vội vàng nhìn sang bạn nam đó.

Một người vô cùng vô cùng đẹp trai.

Thật sự là vô cùng vô cùng đó. Người cũng rất là cao, chính Lâm Vụ cũng đã cao 1 mét 85 rồi, cũng thấy được người kia cao hơn cậu cả mấy cm, đến hơn 1 mét 9, nhưng cũng chưa đến 2 mét nữa. Ngũ quan thẳng thớm, từ sóng mũi đến xương hàm, hình dáng cũng rõ ràng, lông mi cũng trên trung bình nữa…. Được rồi, nói chung là đẹp đó, giống như bây giờ cho dù là cậu ta để đầu trọc, thì cậu ta vẫn sẽ đẹp trai như thường thôi.

Vậy là sao đây?

Bộ thấy đẹp trai rồi muốn làm gì rồi làm hả?

Chị gái: “Vì sao?”

Đầu trọc: “Không phải là do cậu, là do tôi.”

Chị gái: “Cậu đừng có mà dùng cái lý do cũ mèm “Tôi không thích con gái” đi nhé?”

Đầu trọc: “Tôi không thích con người.”

…..Ừ nhỉ, cậu ta vui là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play