Lâm Vụ cuối cùng nhanh chóng tìm được một khách sạn.
Mùa đông có ít khách, khách sạn đã chu đáo nâng cấp phòng cho cậu thành phòng cao cấp hướng sông, nói là có thể ở trong phòng ngắm cảnh sông tuyệt đẹp.
Lâm Vụ nghe vậy thì động lòng, lúc vào phòng thì cố gắng nhịn ngủ, trong lòng đầy mong chờ mà đi đến cửa sổ sát đất.
Cảnh sông thì có, nhưng mà hơi xa một tí.
Ánh mắt xuyên qua các khe hở giữa các tòa nhà cao tầng mới có thể thấy được mặt sông xa xôi, lờ mờ.
Cũng may là cậu cũng chả để ý điều này lắm.
Tắm rửa sơ qua một cái, Lâm Vụ ngã đầu xuống là có thể ngủ ngay và mơ một giấc mộng đẹp.
Tỉnh lại thì trời đã tối.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, đó là một sự hấp dẫn khó mà kháng cự được.
Lâm Vụ ra khỏi phòng, một mạch đi đến công viên bên bờ sông, ở đây có thể ngắm được cảnh sông, làm đủ thứ trò, chơi trượt băng trên mặt sông cũng được.
Đương nhiên là Lâm Vụ sẽ không làm như thế, lỡ mà có chỗ băng không chắc là cậu rơi xuống sông liền.
Công viên này được xây ở ven sông, diện tích rất lớn, có bãi cỏ rộng, địa hình hơi nhấp nhô, ở bên ngoài có các bóng cây rợp xanh, ở dưới tàng cây lại là đường xe đạp và vỉa hè trải dài về phía trước.
Lúc thời tiết ấm áp, có rất nhiều người đến đây để đi bộ hoặc là đạp xe, cuối tuần còn có mấy người đến đây để dựng trại nữa.
Mùa đông người đã ít, đừng nói chi là ban đêm.
Bóng đêm dày đặc, gió buốt tận xương.
Lâm Vụ khoác một chiếc áo lông thật dày, yên lặng đi dọc theo con đường, giẫm lên tuyết tạo ra những vết loang lổ trên mặt cỏ, xuyên qua một đồi trọc thấp tiếp tục đi về phía trước.
Mọi nơi đều yêu tĩnh, trừ tiếng gió gào thét ra thì chỉ có tiếng xào xoạt của cây. Có đôi khi còn có những tiếng động nhỏ khác như là có con mèo hoang chạy qua, hay là con chuột rồi mấy động vật nhỏ khác.
Lâm Vụ có thể dễ dàng nhận ra những âm thanh đó.
Đó là do thính giác nhạy bén mà thức tỉnh sói đồng cỏ trao cho cậu.
Còn có thêm một tí thuộc tính “chịu rét” nữa, cũng là do sau khi thức tỉnh cậu mới có được.
Điều này làm cho cậu cùng với phần lớn người đi đêm có can đảm đi dạo bờ sông vào một đêm đông lạnh thế này.
Nhưng mà mấy người đi đêm khác của thành phố này đâu rồi nhỉ?
Lâm Vụ nghĩ rằng cho dù không ngủ được chắc là cũng phải nằm trong phòng vì sợ trời quá lạnh….
Giữa gió đêm bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nhạc, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Vụ.
Cậu hơi sửng sốt, rời khỏi đường nhỏ, xuyên qua bụi cây đi tìm nguồn tận của âm thanh đó.
Quảng trường công viên.
Đèn đường ảm đạm, âm lượng cũng được chỉnh được thấp lại để không ảnh hưởng đến người dân, nhưng kỹ thuật nhảy của các dì chẳng bị ảnh hưởng tí nào, thậm chí là do có bóng đêm lẳng lặng mà nhìn càng sức sống hơn.
Lâm Vụ rốt cuộc cũng nghe rõ được nhịp điệu
Của bài ca này.
“Hoa nhi khiêu vũ nào~ Dương liễu khiêu vũ nào~ Chúng ta ở đây dưới sao trời~ Cùng nhau khiêu vũ nào~~ ”
Cho dù là ngủ không được cũng chỉ có thể nằm ở trong phòng vì sợ lạnh hả?
Xin lỗi nha, cậu đoán sai nữa rồi.
Lấy nơi mà nhóm các dì đang nhảy làm điểm bắt đầu, Lâm Vụ tiếp tục đi lên phía trước, đêm đông ngày càng náo nhiệt hơn.
Các bác không nhảy kịp theo nhạc thì giơ đèn pin để chơi cờ, còn có mấy anh trai chẳng biết thức tỉnh ra gì lại đi đến khúc sông không bị đóng băng, lặn xuống nước bắt đầu bơi.
Lâm Vụ xem thế là đủ rồi, đây mới là đi đêm chứ.
Ra khỏi công viên trở lại ngã tư đường mới thấy hầu hết các bảng hiệu cửa hàng vẫn đang được bật sáng. Lâm Vụ nhìn kỹ mới phía hiện có nhiều cửa hàng trước kia đóng cửa vào buổi tối thì bây giờ đổi thành buôn bán 24/24.
Cậu còn thấy một thông báo tuyển dụng nhân viên ca đêm được dán trước một cửa hàng: Shop của chúng tôi cần tuyển nhân viên ca đêm, lương thỏa thuận, hình tượng khí chất khỏe mạnh, ưu tiên người thức tỉnh đi đêm.
Thế là “người thức tỉnh đi đêm” cứ như thế mà được lồng vào thông báo tuyển dụng một cách linh hoạt.
Mai sau tốt nghiệp đại học rồi tìm việc làm, có cần phải phân chia loài tức tỉnh không nhỉ?
Các nhà tuyển dụng khác nhau sẽ bắt đầu có phạm vi tuyển dụng theo yêu cầu riêng?
Lâm Vụ vẫn còn đang học năm hai đại học lần đầu tiên nghĩ về vấn đề nghề nghiệp trong tương lai.
Cứ như vậy mà qua một đêm, việc điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi coi như là hoàn toàn đổ vỡ luôn.
Lúc trở lại phòng ở thì đã là sáng hôm sau, đám nhóc Lâm Xuyên đã đi rồi, nhưng phòng thì không loạn như hôm trước nữa.
Lâm Vụ dọn dẹp một chút, đang chuẩn bị mở cửa sổ để thông gió thì điện thoại vang lên.
Cậu còn tưởng rằng có ai trong nhóm chat ký túc xá nhắn tin, dù sao thì lúc này thì bạn học Vương đang nằm ngủ mất tiêu rồi.
Mở ra thì phát hiện rằng không phải.
Mẹ: Thi cuối kỳ xong rồi à?
Lâm Vụ ngồi xuống ghế sô pha, trả lời: Hủy thi rồi, nghỉ học rồi.
Mẹ: Nghỉ học rồi? Vậy tuần sau mẹ dắt con đi ăn, đi tới nhà hàng mà con thích nhất nhé.
Lâm Vụ lẳng lặng nhìn màn hình di động thật lâu mới trả lời: Vâng.
Mỗi lần được nghỉ, ba mẹ đều phải mời cậu đi ăn cơm, đây đã là một hình thức cố định rồi, giống như mời một bữa cơm được tính là bù đắp tình cảm vậy.
Cậu đã từng rất mong chờ những bữa cơm như thế, nhưng sau đó cậu mới hiểu được, đây cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi.
“Leng keng.”
Mới vừa buông điện thoại xuống thì lại vang lên một tiếng.
Lâm Vụ nghi hoặc lấy điện thoại, tưởng rằng mẹ mình nói gì khác.
Ai ngờ rằng.
Vương Dã: [Ngủ không được thì thức dậy thôi.jpg]
Lâm Vụ bị cái hình chọc vui lên: Mới hơn giữa trưa thôi, thức gì mà thức.
Vương Dã: Thiệt không ngủ hả?
Lâm Vụ: Cậu cũng đâu có ngủ.
Vương Dã: Ngày hôm qua ngủ nhiều.
Lâm Vụ: …..
Vương Dã: [hình ảnh]
Lâm Vụ chưa từng thấy Vương Dã gửi ảnh bao giờ, tò mò mở ra.
Hóa ra là ảnh selfie của bạn học Vương đang ôm một bé Alaska không biết là của nhà ai.
Nói đúng ra thì là hắn đang chủ động nắm cổ của Alaska, bé Alaska uy phong lẫm liệt có vẻ cũng rất quen thuộc với hắn, nhưng mà quả vuốt để trên mặt hắn là bày tỏ vẻ kháng cự vô cùng.
Lâm Vụ khúc khích cười ra tiếng, gõ chữ: Cậu đang ép buộc chó nhà ai đây?
Vương Dã: Gì mà nhà ai, Ẳng Ẳng nhà tớ đấy
Nuôi chó thì không gì cả, nhưng mà…
Lâm Vụ: …..Ẳng Ẳng?
Vương Dã: [Cả thế giới đều biết con mèo kêu meo meo con chó kêu ẳng ẳng.jpg]
Lâm Vụ: Một con Alaska ngầu như thế vậy mà sao cậu không đặt tên nào nổi tiếng tí!
Vương Dã: Jacob.
Lâm Vụ không ngờ rằng hắn lại thật sự đặt tên thế.
Cậu nhớ trong một phim ma cà rồng nước ngoài, người sói cũng có tên này, vừa định bảo tên này nghe hay ghê thì đã nhận ngay tin nhắn tiếp theo của Vương Dã gửi tới —
Vương Dã: Là người khác đặt, tớ không thích.
Vương Dã nói không thích tức là tuyệt đối không thích, người này chưa bao giờ che giấu cảm nhận của mình cả.
Lâm Vụ đầu hàng vô điều kiện, chỉ có thể thầm xin lỗi con Alaska siêu ngầu thôi: Ẳng Ẳng nghe hay hơn.
Vương Dã: Đúng hong [Nhỏ bé mà còn dám tranh luận với tui.jpg]
Đúng [Cậu là mặt trời chân lý chói qua tim.jpg] – Lâm Vụ cũng không chút nương tay mà gửi lại meme, nét cười trên khóe miệng càng nhếch lên.
Sương mù hôm đó, cậu ngồi trên tường sẽ không thể nào ngờ được mình, lại cùng tên ở dưới tường bảo “Tôi không thích con người” trở thành bạn bè.
Có vài chuyện mình muốn nhưng mãi mà không chờ được.
Có vài chuyện mình chưa từng nghĩ tới, vậy mà đánh bậy đánh bạ cũng có được.
Thứ bảy.
Bắc Viện Tiểu Quán là nhà hàng nổi tiếng nhất con phố này, chủ yếu bán đồ ăn vùng Đông Bắc, hương vị thịt tẩm bột chiên giòn là đỉnh nhất.
Lâm Vụ và mẹ ngồi ăn trong căn phòng được đặt trước, từng món ăn được mang lên, hai người bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Đôi lúc mẹ sẽ gắp cho cậu vào miếng sau, nói “Món này con thích ăn”.
Sau đó thì không có sau đó nữa.
Không khí im lặng đến mức khiến người ta thở không nổi, mấy nhân viên đem đồ ăn vào cũng cảm thấy được sự mất tự nhiên, nhưng hai người đang ăn cơm thì đã quen với cảnh này rồi.
Hôm nay mẹ mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc.
Lâm Vụ trộm đánh giá, cảm thấy màu này rất hợp với bà, rất có khí chất.
Lúc mẹ còn trẻ rất đẹp, dù là bây giờ vẫn trông có vẻ trẻ hơn những người bạn cùng tuổi.
Đột nhiên Lâm Vụ tò mò: “Mẹ, đặc tính thức tỉnh của mẹ là gì?”
Đột nhiên được hỏi, mẹ ngẩn người một lúc mới nói: “Chó rừng.”
Một bữa ăn tốn chưa đầy một tiếng đã xong.
Lâm Vụ và mẹ tách nhau ra ở cửa nhà hàng, một người đi về hướng đông, người còn lại thì đi về hướng tây.
Mới vừa đi qua một con phố, bất thình lình Lâm Vụ nhận được điện thoại của ba.
“Nghe Lâm Xuyên nói con được nghỉ học nên đã về, sao không nói cho ba một tiếng, ngày mai hai cha con đi ăn cơm nha, đi nhà hàng mà con thích nhất đó… Tên gì nhỉ… À đúng rồi, Bắc Viện Tiểu Quán.”
Lâm Vụ: “…”
Hôm sau, chủ nhật, trong một siêu thị đối diện Bắc Viện Tiểu Quán.
Cát Lượng ngồi trước quầy thu ngân chán chết, sau khi tính tiền cho một vị khách mua nước xong liền ra đứng trước cửa siêu thị nhìn phía đối diện.
Đối diện là một nhà hàng khá tấp nập, mấy ngày nay Cát Lượng phải trông coi siêu thị của nhà mình, có đôi khi thèm quá cũng sẽ gọi điện qua đặt hai món rồi đi qua lấy – cách vài bước đi bộ, không đáng tốn tiền ship.
Nhưng bây giờ cậu ta đứng trưởng cửa siêu thị không phải là đang suy nghĩ về vấn đề đặt đồ ăn, mà là hình như hai hôm nay cậu thấy một người bạn học đi vào nhà hàng này với hai người khác nhau.
Ngày hôm qua là một dì siêu đẹp, hôm nay là một chú siêu ngầu.
Còn về phần Lâm Vụ, hai ngày nay đều mặc cùng một chiếc áo len, rất dễ nhận ra.
Cát Lượng và Lâm Vụ cũng không được gọi là thân thiết, nhưng cậu ta biết quan hệ của Vương Dã và Lâm Vụ không tệ, dù sao cũng đang rảnh quá mà, dứt khoát mở WeChat gọi cho Vương Dã, chuẩn bị bà tám một chút.
Chuông đổ thật lâu bên kia mới bắt máy, tràn đầy khí chất mới rời giường: “Cái gì?”
Đm, quên mất chuyện Vương Dã đi đêm.
Cát Lượng vội vàng nói: “Không có gì, không có gì, ngủ tiếp đi.”
Vương Dã ghét nhất là kiểu nói nửa chừng như này: “Có gì thì nói.”
“Cũng không có gì đâu,” Cát Lượng muốn khóc, là do cậu ta to gan nên mới dám tìm Vương Dã để bà tám, “Chỉ là tôi thấy Lâm Vụ…”
“Lâm Vụ?” Đầu dây bên kia sửng sốt, “Ở đâu?”
“Nhà hàng đối diện siêu thị nhà tớ,” Cát Lượng nói, “Cậu ấy đến liên tục hai ngày, hôm qua là với một người phụ nữ, hôm nay thì với một người đàn ông.”
Vương Dã: “Người thế nào?”
Cát Lượng: “Khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, có vẻ là ba mẹ cậu ấy, nhưng hôm qua lúc cậu ấy ra khỏi nhà hàng hình như có hơi buồn…”
Vương Dã: “Mới vào nhà hàng hả?”
Cát Lượng: “Bây giờ hả? Đúng thế, tớ vừa mới thấy cậu ấy đi vào.”
Vương Dã: “Hôm nay có vui không?”
Cát Lượng: “Không rõ lắm, nhưng mà cũng không tươi tắn mấy.”
Vương Dã: “Chờ.”
Cát Lượng:
“Ờ.. Hả? Chờ gì?”
Nửa tiếng sau.
Cát Lượng thấy xa xa có một chiếc xe đạp màu xanh đang lao tới như bão táp, giống như một ngọn lửa màu xanh giữa mùa đông vậy.
Ngay lập tức cậu ta lui ngay vào trong siêu thị, sợ bị xe tông trúng.
Dừng một cái, xe đậu ngay trước cửa siêu thị.
Lúc này Cát Lượng mới thấy rõ hôm nay Vương Dã mặc một chiếc áo khoác da, bảo sao hiệu quả đi xe đạp mà nhìn như là đang chạy xe máy vậy.
Nhưng mà–
“Không phải mẹ cậu vừa tậu cho cậu một chiếc việt dã sao?” Cát Lượng đang mong đợi sẽ thấy một chiếc xe mới toanh đi trong làn gió, ai dè lại thành một chiếc xe đạp.
“Bị xước rồi,” Vương Dã bước xuống xe đạp, “Còn chưa chạy nữa, trả về 4S để sơn lại rồi.”
“Mới mua xe đã bị trầy rồi hả?” Cát Lượng nghe thấy mà đau lòng, lại còn tưởng tượng, “Không đúng, nhà cậu có gara riêng mà, chưa chạy sao mà đã bị….”
Hỏi một nửa thì Cát Lượng bỗng nhiên nhận ra.
Cậu ta có hơi phức tạp nhìn Vương Dã: “…..Lại là em cậu à?”
“Lúc thằng nhãi đấy làm xước bị tớ bắt quả tang.” Đạp xe nên tay hơi cứng lại, Vương Dã bẻ bẻ khớp tay.
Cát Lượng: “Sau đó thì sao, cậu đánh nó không?”
Vương Dã lườm: “Không đánh thì chừa sang năm mới à?”
“Không đánh? Tớ thấy đánh một cái cũng chẳng đủ!” Cát Lượng tức chết rồi, “Xe đó là xe mới đấy, vậy mà bị trầy rồi, dù nó bị ăn đập mà cậu vẫn là mệt nhất!”
“Ừm,” Vương Dã thấy cũng còn được, “Đánh xong tớ quan sát nó, bắt nó tự mình làm trầy xe Porsche của nó, phải giống y chang như chiếc việt dã, lệch một tí cũng không được.”
Cát Lượng: “….”
Em zai à, em cứ mà khiêu khích thì sẽ bị diệt thảm hơn đấy, làm vậy làm chi.
Cho nên là trên đời này chuyện có thể làm cho Vương Dã nén giận căn bản là chẳng tồn tại.
Tha thứ là chuyện của thượng đế, anh Dã chỉ phụ trách giúp bạn đi gặp thượng đế thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT