*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Vụ và Vương Dã nói chuyện một hồi xong, lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra bạn cùng phòng đang gọi điện nói chuyện với người nhà rồi.
Hạ Dương: “Mẹ đang lưu hình của linh dương Gazelle cơ, con là linh dương nhảy, linh dương nhảy cơ, chẳng khác gì nhau sao? Con đẹp hơn chứ, lúc nhảy lên dáng người cũng tao nhã lắm…”
Nhâm Phi Vũ: “Con tìm vài lần rồi…. Con cũng chẳng nghĩ tới…. Dạ… Con sẽ cố gắng….”
Lý Tuấn Trì: “Đúng, là loại ngựa quý báu hồi xưa ấy, ha ha ha…. Mẹ và ba con kiểm tra sức khỏe ra kết quả gì thế…”
Lâm Vụ thu lại ánh mắt hâm mộ, nhắn tin “Kết quả kiểm tra thức tỉnh của con là sói đồng cỏ” riêng biệt cho cha lẫn mẹ, xem như là thông báo ngắn gọn đi.
Không nghĩ được ngay lúc này, khi tin nhắn vừa được gửi, ba cậu đã gọi điện thoại đến.
“Con trai, dạo này khỏe không,” Mới vừa bắt máy thì bên kia đã truyền đến một giọng nói thân thiết.
Lâm Vụ không bật loa ngoài, dán điện thoại vào lỗ tai, nói: “Tốt lắm ạ.”
“Ba thấy tin nhắn con gửi rồi, bên đây kết quả của ba cũng là sói, đúng là cha con mà ha ha. Nhưng mà, sói đồng cỏ là sói gì ấy….”
Lâm Vụ: “Cùng một loại thôi ạ…”
“Ấy, mặc kệ nó tên gì, dù sao cũng là con trai lớn nhất của ba, con là niềm kiêu ngạo của ba đó!”
“…..”
“Thôi, ba cũng chẳng còn chuyện gì, con khỏe là ba an tâm rồi, tiền còn đủ không còn?”
“Đủ ạ.”
“Không đủ thì nói ba nhé.”
“Vâng ạ.”
Lâm Vụ biết ba cậu không để ý, nhưng sự quan tâm trong vô thức này vô cùng ấm áp.
Nhận được sự thân thiết như thế, Lâm Vụ có thể vui vẻ cả một thời gian dài.
Nói chuyện xong, Lâm Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết ngừng, cả đất trời khoác lên một màu trắng xóa.
Cậu cất điện thoại đi, chờ các anh em 333 nói chuyện với người nhà xong thì đề nghị: “Đi sân thể dục không?”
Ba người: “Bây giờ hả?”
“Biết loài của mình rồi, không muốn thử tiềm lực cơ thể mình hả?” Lâm Vụ bướng bỉnh nháy mắt mấy cái.
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Không muốn hả? Ai không muốn là con chó!
Trước đó ai cũng cảm thấy cơ thể mình xuất hiện những biến hóa rõ rệt, rồi từ đó suy ra đặc tính động vật, tìm hướng đi tại nơi vô định. Nhưng mà bây giờ xác định loài vật rồi, ngược lại, bọn họ căn cứ từ đặc tính động vật để khai phá tiềm lực của cơ thể mình xem có giống không.
Có bao nhiêu sự biến hóa nhỏ nhoi tồn tại trong cơ thể đang chờ bọn họ khám phá đây?
Nghĩ lại thật khiến người khác hào hứng mà!
Bốn người giống như bốn con thú nhỏ, tung tăng chạy ra khỏi ký túc xá.
Trong ký túc xá rất ấm cúng, nhiệt độ tầm cỡ 25 độ C, bên ngoài trời đông giá rét, nhiệt độ cũng phải âm 15 độ C, sự chênh lệch bốn mươi độ này lập tức khiến người ta sảng khoái, hít một hơi không khí lạnh, thoải mái vui sướng.
Lâm Vụ ra ngoài mới phát hiện, tuyết cũng chưa ngừng hẳn, vẫn còn có những bông hoa tuyết nhỏ bé rơi xuống, nhưng rất rất là nhỏ, không thể thấy được, chỉ đến khi chúng nó rơi xuống chóp mũi bạn, sau đó bạn cảm thấy mát lạnh thì mới phát hiện ra.
Bầu trời mùa đông đang từ từ sáng lên, ánh mắt trời ló ra từ những đám mây, trên mặt đất có một lớp tuyết thật dày, tuyết đọng lên làm cành cây cong đi nhưng cũng làm cho nó trơ trọi một cách đáng yêu đầy sức sống.
Bốn người bọn họ chỉ nghĩ đến việc tra xong kết quả loài vật thức tỉnh rồi chạy đi, không nghĩ tới xa xa nghe thấy tiếng ồn ào từ trong sân vận động. Đợi đến lúc đi vào thì bên trong chẳng còn chỗ ngồi nào.
Tuyết lớn vừa tạnh, không một ai dọn dẹp, cả một cái sân vận động đều là một mảnh đất trắng xóa.
Nhưng mà các học sinh vẫn có thể phân biệt được “đường băng bên ngoài” và “sân trong”.
Vì thế, trên đường băng có vô số học sinh tin tưởng vào tốc độ tiềm lực của mình, đạp tuyết chạy như điên; bãi cỏ trở thành lãnh địa cho các bạn thức tỉnh khác, có chỗ tụm hai, có nhóm ba nhóm năm, tất cả đều đang thăm dò cực hạn của cơ thể bằng những phương thức sáng tạo độc đáo.
Còn có trên cây nữa.
Này là do Lâm Vụ lơ đãng ngẩng đầu mới phát hiện, suýt nữa là bị dọa giật mình.
Chỉ thấy ở những cái cây ngay gần khán đàn có tầm chục bạn học không biết đã thức tỉnh thuộc tính gì, cứ trèo lên trèo xuống cây một cách vui vẻ, cũng không phải thi đấu xem ai trèo được nhiều lần hơn mà chẳng qua là nghiện chơi trò này, bám lên được đến cành cây, lại múa đu đưa sang cành cây bên cạnh.
Sau đó thì “Răng rắc”
Cành cây kêu rắc một cái giòn, cơ thể rơi một cái thật là thoải mái.
May là cậu ta leo không cao lắm, dưới đất lại còn có tuyết đỡ, còn có mấy bạn học vô tội né bọn họ kịp lúc.
Bầu trời vô cùng trong xanh, ánh mắt trời chiếu rọi xuống, tuyết trong như pha lê.
Lâm Vụ và những người khác bị cảnh này kích thích, lập tức làm nóng người, chuẩn bị gia nhập trong việc tìm kiếm chính mình.
Nhưng mà thế giới này vĩnh viễn đã đổi thay.
“Ui cha *** mẹ, ai ném tuyết vào tôi vậy—”
Tự nhiên có một câu này.
Không khí im lặng luôn.
Sau đó, không thể khống chế được nữa.
—ở trong một sân thể dục đầy tuyết, nếu có người ném tuyết vào ai đó, thì tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận rằng chiến dịch bắt đầu rồi.
Ném tuyết là hoạt động giải trí hàng đầu đúng không?
Không, đó chỉ là chiếc hộp Pandora của vườn trường vào mùa đông mà thôi.
Cái thứ ma lực duy nhất có thể khống chế được tình hình bây giờ thì chỉ có cái loa lớn của trường thôi: “Các sinh viên ở sân vận động, các sinh viên ở sân vận động, xin đừng đùa giỡn quá mức”
Vào tháng mười hai, trường học vẫn đóng cửa như trước, nhưng một vài chương trình học và một số ít hoạt động thì lục tục khôi phục lại.
Đây không phải là động thái đơn phương của nhà trường mà là xu thế của toàn xã hội đi trước.
Lâm Vụ mỗi ngày đều đọc tin tức, có thể cảm giác được môi trường chung quanh ngày càng ổn định.
Cùng lúc đó, thức tỉnh dã tính gây nên sự biến đổi, bắt đầu được biểu hiện ở các mặt.
Lớp thể dục.
Thầy thể dục lâu ngày không gặp giờ đã gầy hơn so với khi lúc bắt đầu nghỉ học, nhưng vẫn sung sức lắm: “Các bạn sinh viên, trong khoảng thời gian này tôi đều giống các bạn, đã phải trải qua rất nhiều, nhưng cuộc sống mà, vẫn phải tiếp tục tiến lên phía trước, nên là hôm nay tụi mình bắt đầu học nào…”
“Nhưng nội dung chương trình học chắc chắn là phải thay đổi so với hồi đó, dù sao thì bây giờ tình trạng cơ thể của mọi người có sự khác biệt rất lớn…”
“Nào, chúng ta chia thành tổ dựa theo loài vật thức tỉnh nhé, loài vật là chim thì đi sang bên trái, là tổ thứ nhất, loài vật là động vật có vú thì ở chính giữa, là tổ thứ hai, loài vật là bò sát thì qua bên phải, là tổ thứ ba…”
“Phân tổ chẳng để làm gì nhiều, chủ yếu là để thầy dễ quan sát hơn, bởi vì các bạn học khác loài khi mà vận động thì có thể sẽ xuất hiện các vấn đề không giống nhau….”
Lâm Vụ nhìn tư thế thành thạo của thầy giáo thì biết rằng ông ấy trước khi lên lớp đã chuẩn bị rất nhiều, có khi còn tập hợp các giáo viên thể dục lại để đào tạo trước khi làm việc.
Cùng các bạn khác dựa vào loài vật mà đứng vào tổ của mình, Lâm Vụ khá là mong chờ nội dung tiếp theo của lớp thể dục.
Thầy thể dục: “Tốt, hôm nay chúng ta sẽ học một bài tập hoàn toàn mới đó chính là thể dục nhịp điệu!”
Lâm Vụ: “…..”
Sau một học kỳ hỗn loạn thì cứ như vậy mà nghênh đón cuối kỳ.
NHÓM CHAT NGÀNH MÔI TRƯỜNG
Thầy Lý: [Thông báo quan trọng] Suy xét đến việc kế hoạch dạy học và việc học tập của các bạn sinh viên bị ảnh hưởng, nhà trường quyết định rằng bài thi cuối kỳ sẽ bị hủy bỏ, thay vào đó các giáo viên mỗi môn học sẽ dựa vào biểu hiện của sinh viên khi đến lớp để cho điểm cuối kỳ.
NHÓM CHAT LỚP CÔNG MÔI 1
Từ Chấn Long oai phong một cõi: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Lưu Mộ muôn người ngưỡng mộ: Cậu thức tỉnh ra con Marmota hay gì? (*)
Từ Chấn Long oai phong một cõi: Không cần phải thi ahihihihi
Bàng Đông Đông bay nhảy thẳng xuống: [Khinh bỉ cậu.jpg]
Đặng Trà Trà tôi là lớp trưởng: Cậu chắc là dựa vào biểu hiện khi đi học thì điểm cậu sẽ không thấp sao @Từ Chấn Long oai phong một cõi
Từ Chấn Long oai phong một cõi: ….
Tôn Nguyệt Hàm đất thiêng nảy sinh hiền tài: Một đòn chí mạng.
Lâm Vụ nhìn nhóm lớp tám chuyện với nhau, không biết kiểu gì mà nghĩ tới một vị học tra khác.
Bây giờ Lâm Vụ muốn nói chuyện với Vương Dã thì chẳng cần lời mở đầu gì nữa, trực tiếp vào chủ đề luôn: Thấy thông báo của trường chưa?
Vương Dã trả lời ngay: Thấy.
Lâm Vụ: Cảm thấy như nào?
Vương Dã: [Bây giờ tôi không nói được nếu không thì sẽ lộ ra tôi đang vui vcl mất.jpg]
Lâm Vụ: ….
Vậy là không được rồi!
Vương Dã: Ngày nghỉ cậu có đi đâu không?
Lâm Vụ: Không đi đâu cả.
Vương Dã: Ok, lúc đó tìm cậu chơi
Lâm Vụ:?
Vương Dã: Không phải cậu là người Thẩm Dương sao
Lâm Vụ sửng sốt, cậu không nhớ là mình đã từng nói với Vương Dã mình là người địa phương.
Lâm Vụ: Sao mà cậu biết?
Vương Dã: Nguyên Tư Tiệp nói
Lâm Vụ: Sao mà Nguyên Tư Tiệp biết??
Vương Dã: Bên ký túc xá cậu nói đó
Lâm Vụ: Người nào bên ký túc xá tớ cơ?
Vương Dã: Cái cậu linh dương nhảy đó.
Lâm Vụ: ….
Tên thì không nhớ, mà động vật thì nhớ ghê quá ha.
Lâm Vụ: Cậu nói là Hạ Dương nói cho Nguyên Tư Tiệp, rồi Nguyên Tư Tiệp nói cho cậu?
Vương Dã: Có vấn đề gì không
Lâm Vụ: Đương nhiên là có, Hạ Dương nói chuyện với Nguyên Tư Tiệp hồi nào??
Vương Dã: Tớ nào có biết [Đeo kính râm vào, không yêu ai cả.jpg]
Ấy? Chờ tí đã, Lâm Vụ suýt nữa bị Vương Dã lái đi rồi.
Vương Dã nói là tìm cậu chơi, giọng cũng giống như là….
Lâm Vụ: Cậu cũng là người Thẩm Dương?
Vương Dã: Ừ, cậu ở nhà đợi nhé, đừng có chạy lung tung
Lâm Vụ: “…..” Chạy cái gì vậy trời!
Cũng chỉ có Vương Dã rủ người ta đi chơi mà cứ như đang đòi nợ vậy.
Trước ngày nghỉ một ngày, trên toàn cầu có quốc gia thứ hai tuyên bố tổng điều tra thức tỉnh, các quốc gia khác cũng lục tục tiến hành kiểm tra người thức tỉnh trong phạm vi năng lực quốc gia.
Lúc đọc tới tin này thì trong 333 chỉ còn mỗi Lâm Vụ.
Hạ Dương, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ đã lên tàu về nhà từ mấy ngày trước rồi, chỉ còn có Lâm Vụ ở ký túc xá mà thôi.
Ngày mai ký túc xá sẽ đóng cửa, trừ những người xin được ở lại từ trước thì tất cả phải rời đi.
Lâm Vụ định là xin ở lại, vì từ khi học đại học, nghỉ đông hay là nghỉ hè gì thì cũng chỉ có một mình cậu ở phòng 333 thôi.
Bởi vì ở nhà với ở 333 cũng chẳng khác gì mấy, thậm chí là cũng có vài người xin được ở trường, còn có sân trường thân quen, so sánh ra thì còn ấm cúng náo nhiệt hơn nữa.
Nhưng mà cuối cùng thì Lâm Vụ vẫn không xin ở lại trường dịp nghỉ đông này.
Bởi vì Vương Dã nói rằng muốn tìm cậu chơi.
====
(*) mamorta (không thấy tên tiếng việt của bé gì hết): là bé thuộc họ Sóc nổi tiếng với cái meme kêu “A”