*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bọn họ đi chung với cậu hả?” Nguyên Tư Tiệp thấy ba người đứng đó không xa, hỏi Lâm Vụ.
“Ở chung ký túc.”
Nguyên Tư Tiệp: “Vậy cùng đứng xếp hàng nè, để còn nói chuyện chung luôn.”
Lâm Vụ: “…..”
Mời gọi rất tự nhiên, nên là phải đồng ý thôi.
Người khác thì chẳng sao, Lâm Vụ chỉ sợ Nhâm Phi Vũ xấu hổ thôi. Vừa bị giáo dục xong, Đại Vũ còn thấy khó chịu + chưa tỉnh táo lại, chắc là đang mơ hồ lắm.
Nhưng mà không thể nào giải thích cho bốn vị 509 được, dù sao thì cũng là vấn đề của 333 bọn họ.
“Ấy là, mọi người cùng nhau đứng đợi ấy,” Cát Lượng phụ họa. Lâm Vụ với Vương Dã, Nguyên Tư Tiệp mai mốt vẫn tiếp tục đi đêm với nhau nữa, hai phòng ký túc cũng không cần phải giữ khoảng cách làm gì, Giang Đàm không muốn làm bạn với người được cứu kia, nhưng mà cậu ta thì không ngại biết thêm vài người anh em trong đại học đâu, cho nên là cũng nhiệt tình đón tiếp, “Lại đây nào”
Hạ Dương và Lý Tuấn Trì hai mặt nhìn nhau.
Lâm Vụ biết đám bên kia đã làm cho bọn họ thấy khá là ngoài ý muốn rồi, bây giờ bên kia lại kêu bọn họ qua, cái kiểu tiến triển gì đây?
Nhưng bây giờ mà không nhúc nhích gì thì càng thêm xấu hổ mà thôi.
Hai ký túc xá cứ như vậy mà tụ tập lại với nhau.
“Nhâm Phi Vũ, Hạ Dương, Lý Tuấn Trì,” Lâm Vụ lần lượt giới thiệu anh em cho Nguyên Tư Tiệp, sau đó lại giới thiệu cho mấy anh em, “Nguyên Tư Tiệp, Vương Dã, bọn tớ gặp nhau lúc đi đêm.”
“Đây là Cát Lượng, Giang Đàm,” Nguyên Tư Tiệp tiếp nối, “Bọn tớ ở chung phòng ký túc.”
Cát Lượng biết người tên “Lâm Vụ” này, nhưng hôm nay mới chính thức quen biết.
Vương Dã nói rằng từ khi gặp Lâm Vụ xong thì không sờ được mèo nữa, Cát Lượng còn tưởng rằng đó là một tên hung thần đầy sát khi hay gì đó, ai ngờ lại cao gầy đẹp trai, cái kiểu mà làm cho người ta nhìn vô cùng thuận mắt, nhìn là biết tính cách không tồi rồi.
Vương Dã vậy mà đổ oan cho bạn học như thế này sao?
Là người một nhà, Cát Lượng không khỏi đi đến chỗ không người che miệng nhỏ giọng nói thầm một câu… Cậu đúng là đồ không biết xấu hổ!
Oán thầm Vương Dã xong, Cát Lượng mới nhớ ra người bạn học hồi nãy mình mới vừa đồng tình, tên là gì nhỉ? À đúng, Nhâm Phi Vũ.
Người đâu rồi?
Cát Lượng tìm theo bản năng, tìm cả nửa ngày mới phát hiện Nhâm Phi Vũ đang đứng tám chuyện ở ngoài, độ tồn tại thấp đến mức tưởng như là các sinh viên lạ mặt khác, đầu vẫn luôn cúi xuống, nhưng đôi mắt thì khác với khi trước – vô cùng trông mong nhìn Giang Đàm.
Hàng ngũ trở nên xôn xao, kiểm tra sức khỏe bắt đầu.
Giang Đàm không một chút dấu vết gì liếc mắt nhìn Nhâm Phi Vũ, sau đó thu hồi ánh mắt lại, xếp hàng theo dòng người phía trước.
Nguyên Tư Tiệp bị chen lấn đẩy đến bên cạnh Hạ Dương, lần đầu tiên đánh giá cậu ta.
Hạ Dương bị nhìn không được tự nhiên lắm: “Nhìn đủ chưa vậy, bộ chưa thấy ai đẹp trai như vậy à.”
“Thấy rồi, nhưng chưa thấy ai dễ thương như vậy.” Nguyên Tư Tiệp lấy điện thoại cầm tay ra, ôn nhu cười, “Thêm WeChat không?”
Hạ Dương: “…..Cậu giải thích giùm tôi hai chữ ‘dễ thương’ cái đi.”
Lý Tuấn Trì phát hiện Nhâm Phi Vũ đã bị đám đông chen chúc cuốn đi mất rồi, Hạ Dương lúc này cũng đang tám chuyện, cậu ta đành phải tìm Lâm Vụ: “Lâm….”
“Nếu mà kết quả kiểm tra cuối cùng chỉ ra cậu là một loài động vật nhỏ xinh, như là sóc chuột nè rồi chồn sương nè, thì cậu cảm thấy ra sao?” Lâm Vụ đang phỏng vấn Vương Dã, không hề để ý gì đến tiếng gọi được một nửa của bạn cùng phòng của mình.
Cát Lượng nghe ra được vấn đề của Lâm Vụ, trong lòng nói sao cậu lại khiêu khích, anh Dã của tôi đây đá một phát cậu bay luôn.
Vương Dã: “Cũng tốt đó.”
Cát Lượng: “…..”
Lâm Vụ và Vương Dã cũng xếp hàng theo dòng người, chỉ còn có Cát Lượng với Lý Tuấn Trì đứng tại chỗ.
Hai người nam hai mặt nhìn nhau, chỉ còn lại một sự thê lương.
“Không thì, hai mình cũng thêm WeChat đi?” Lý Tuấn Trì lấy điện thoại ra.
Tâm tình của Cát Lượng phức tạp vô cùng, cậu ta muốn kết bạn, nhưng bây giờ thì cứ như là hai thằng bị anh em bỏ quên vậy….
Lý Tuấn Trì: “Biệt danh của tôi là AAA Lý Tuấn Trì, sau khi kết bạn xong thì cậu sẽ tìm thấy ở vị trí đầu tiên, tôi online 24/24, nhận hết tất cả công việc hợp pháp, như là vẽ bài tập làm PPT, kéo co giùm trong cuộc thi thể thao, tranh học phần, xếp hàng đợi hàng giới hạn, đưa đồ ăn sáng cho bạn gái….”
Cát Lượng: “Tôi thêm cậu!”
Lý Tuấn Trì: “Nè, quất đi.”
Cát Lượng: “Quen biết qua Lâm Vụ thì giảm giá 20% được không….”
Các hạng mục kiểm tra sức khỏe thì vẫn như cũ thôi, nhưng kết quả kiểm tra của nhiều người lại biến hóa rõ ràng.
Hô hấp của Lâm Vụ, Lý Tuấn Trì, Hạ Dương đều tăng mạnh, mà Lý Tuấn Trì lại tăng cả 40% so với lần kiểm tra trước!
Sức hô hấp của Nhâm Phi Vũ thì thay đổi không rõ rệt, nhưng cân nặng của cậu ta lại nhẹ đi tận 7kg. Nhâm Phi Vũ thấy vậy sợ ngây cả người, lúc mới thức tỉnh thì cậu ta ăn uống không tốt thật, nhưng gần đây ăn cũng nhiều mà.
Bác sĩ phụ trách khu chiều cao cân nặng rất cẩn thận, thấy thế liền giải thích nói: “Có một số thức tỉnh sẽ làm cho xương cốt nhẹ đi hoặc là cơ bắp giảm xuống, do vậy nên cân nặng cũng nhẹ đi. Nhưng mà đừng có lo lắng, thường thì sau đó sẽ bình thường lại thôi.”
Nhâm Phi Vũ vốn là người chả có tinh thần, tin dữ đến trước mặt liền, họa vô đơn chí: “ ‘Thường thì’ đúng không ạ, vậy không được rồi, em chắc chắn em sẽ là cái ‘số ít’ cơ….”
Anh em 333 đã được huấn luyện lâu ngày mà tha cậu ta đi, tránh việc cậu ta khóc hu hu trước mặt mọi người, còn đâu là mặt mũi sinh viên nữa.
Xong phần kiểm tra thì lên lầu là kiểm tra gen thức tỉnh.
Lâm Vụ nghĩ rằng mình sẽ thấy một đống dụng cụ lạ lẫm, nhưng mà không có, chỉ đơn giản là lấy máu mà thôi.
Thỉnh thoảng lại có người tiến vào, lấy đi một số mẫu máu đi, thay vào là vài bình trống để cho những người sau dùng.
Dù bận rộn như thế nhưng trong phòng lấy máu vẫn còn rất nhiều mẫu máu chưa kịp đem đi.
Lâm Vụ cảm thấy lượng công việc thật là lớn.
Đây chỉ là lấy máu thôi, sau đó còn phải đem những mẫu máu này đến phòng thí nghiệm để kiểm tra nữa.
Lâm Vụ nhớ là trên mạng có nói bây giờ chưa có phương pháp kiểm tra đo lường tính động vật nhanh chóng nữa, nên là chu kỳ rất dài, cũng có nhiều quốc gia vẫn chưa thể tìm cách kiểm tra ra được.
Lúc lấy máu, Lâm Vụ có nghe thấy một bạn bên cạnh hỏi bác sĩ rằng kiểm tra thế này thì khi nào mới có kết quả.
Bác sĩ nói: “Cỡ một tháng.”
Bạn đó chắc nghĩ rằng vài ngày là có kết quả rồi, nhưng lại đến tận một tháng cơ, nên là cảm thấy đả kích vô cùng, giống như là những ngày tháng chờ đợi kết quả là những ngày tháng phải chịu dày vò vậy.
Lâm Vụ cảm thấy vô cùng bình thường.
Cứ như là Vương Dã nói, cái gì phải tới thì ngăn không nổi, chỉ cần bạn đủ mạnh mẽ, thì không ai làm bạn bỏ cuộc được!
Sinh viên nhiều vô cùng, kiểm tra sức khỏe phải làm tận ba ngày mới xong. Ngày cuối cùng mưa nổi lên, đánh toàn bộ lá cây rớt xuống, làm cho sân trường phô nên một vẻ đẹp mùa thu.
Lúc Lâm Vụ nhận được điện thoại của mẹ mình thì cậu đang cầm ô, bước đi trên những chiếc lá rụng trên đường đi đến lớp.
Bên cạnh thỉnh thoảng có các bạn sinh viên chạy như điên, nhanh tới mức không nhìn rõ nổi người, tựa như một cơn gió trong mưa, đạp lên những vũng nước làm nó bắn tung tóe lên cả một thước.
Hoàng hôn đã bị mây đen hoàn toàn che khuất, bầu trời giống như là bước vào buổi đêm.
Ô không che được mưa do gió tạt vào, cả nửa người của Lâm Vụ đều bị ướt.
Ngay lúc này thì điện thoại vang lên.
Thấy rõ tên người gọi điện đến, Lâm Vụ bảo đám Hạ Dương đi trước, sau đó nghe điện thoại: “Mẹ.”
Tiếng mưa rơi thật nhanh, làm cho thời gian dường như chậm lại.
Lâm Vụ cảm thấy như mình đã đợi thật lâu mới nghe tiếng bên kia: “Sức khỏe ổn không?”
Ánh mắt của Lâm Vụ liền nóng lên: “Tốt lắm ạ, hôm trước mới kiểm tra sức khỏe, nhưng mà kết quả thì nhanh nhất là khai giảng học kỳ sau mới có.”
“Ừm, trường em gái con cũng tổ chức kiểm tra sức khỏe, nên mẹ nghĩ trường con cũng có.” Bên kia điện thoại rõ ràng nhẹ nhõm đi.
Lâm Vụ giật mình, dưới chân bất giác dừng lại.
Người mẹ yên tâm vì sức khỏe của con mình tốt, hay là vì con mình dù thức tỉnh vẫn không gây ra rắc rối gì?
Lâm Vụ không biết.
Hoặc là cậu biết đấy, nhưng cậu không muốn nghĩ đến.
“Mẹ…. và ba ổn không?”
“Lúc đầu không quen lắm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Được rồi, con mau ăn cơm đi, chắc là mới tan học nhỉ, con ăn cơm đi.” Giống như là nhiệm vụ đã hoàn thành, bên kia điện thoại tự động bước vào giai đoạn kết thúc, “Có việc gì thì nhắn cho mẹ.”
Giờ học của con đã chuyển thành lúc hoàng hôn được một tháng nay rồi….
Con không muốn nhắn tin, con muốn trực tiếp gọi cho mẹ được không….
Vô số suy nghĩ quay cuồng nhưng cuối cùng Lâm Vụ chỉ nói: “Biết rồi ạ.”
Sau cơn mưa lạnh mùa thu.
Người đi đêm dần dần cũng ít đi, Lâm Vụ thay áo khoác dày nhưng đôi khi vẫn cảm thấy cái giá lạnh vào ban đêm.
Đầu tháng mười hai, trường học đã phát ba thông báo quan trọng trong cùng một ngày.
Hai cái trước là văn kiện thông báo cho toàn bộ trường đại học cao đẳng trên toàn quốc:
Một, suy xét tình hình từ tháng 9 đến nay, tạm thời hủy bỏ các cuộc thi vào tháng 12, đợi đến khi công tác dạy học ở các trường trở lại bình thường sẽ thông báo sau.
Hai, thực tế chứng minh chuyện rối loạn giờ giấc sinh hoạt có thể cải thiện thông qua việc điều chỉnh giờ làm việc và nghỉ ngơi, các trường mau chóng giúp sinh viên điều chỉnh giờ làm việc và nghỉ ngơi, để khôi phục lại cuộc sống học tập bình thường.
Cái cuối cùng là của trường học:
NHÓM CHAT NGÀNH MÔI TRƯỜNG
Thầy Lý: [thông báo] Sau ngày hôm nay, tức là sau 23:00 đêm nay, cấm tất cả sinh viên rời khỉ ký túc xá, người làm trái sẽ bị nghiêm túc xử lý. Cũng hy vọng là các bạn sinh viên mau chóng điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi để khôi phục lại như bình thường.
Hạ Dương đang vì chuyện cuộc thi tứ cấp bị hủy bỏ mà vui mừng lại thấy thông báo trên nhóm chat: “Sau ngay hôm nay? Sao mà cậu làm được,” Cậu ta có hơi lo lắng nhìn người đi đêm duy nhất của 333: “Sao giờ?”
“Còn làm sao bây giờ,” Lâm Vụ nằm lên giường, mắt mở không lên, “Khó ngủ thì khỏi ngủ luôn.”
“Anh zai cậu bây giờ không có tí gì là ‘khó ngủ’ luôn á.” Hạ Dương cảm giác như là cậu sắp tiến vào thế giới trong mơ rồi.
“Không được,” Nhâm Phi Vũ sốt ruột giùm cậu luôn, “Lâm Vụ giờ cậu không được ngủ, không là tối khỏi ngủ luôn á!”
Chuyện này xảy ra sau mười hai giờ trưa một chút.
Lâm Vụ dùng sức mạnh ý chí chiến thắng sự buồn ngủ, rồi đợi tới tối mười một giờ tắt đèn.
Sau đó, ánh mắt cậu trừng to sáng chói như ngôi sao sáng nhất đêm nay: …..
===
Sóc chuột
Chồn sương