*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời hoàng hôn trở nên âm u, ve dưới những tàng cây tránh gió kêu to, bầu không khí oi bức vô cùng ẩm thấp. Vào buổi tối, mưa vẫn rơi không dứt, ve vẫn tiếp tục kêu vang dội, như là khúc nhạc dạo đầu cho những tiếng sấm xa xôi.

“Hôm nay oi bức quá đi.” Lý Tuấn Trì ngồi dưới giường, đặt một chậu nước lạnh dưới đất, sau đó lấy một cái khăn nhúng qua nước lạnh một lần, rồi đặt lên trên người để hạ nhiệt độ xuống.

Nhâm Phi Vũ nằm nhoài trên chiếc chiếu, một tay giơ một cây quạt điện bảy màu thổi gió vào mặt, một tay cầm điện thoại có cái ốp là hình con cá Koi, không hiểu nói: “Cái ‘đặc tính động vật’ là sao?”

Lâm Vụ không có cây quạt điện nhỏ, chỉ có thể dựa vào lan can giường, hấp thu những sức gió yếu ớt từ quạt trần gầy gò cũ mèm, cùng lúc đó thấy cái tiêu đề Nhâm Phi Vũ gửi qua, sau đó nhấn vào xem kĩ: “Mấy cái biến dị này không phải là ngẫu nhiên, không có quy luật, mà là dựa vào một đặc tính của một động vật nào đó mà biến dị theo….”

“Còn có nhiều dị nhân có đặc tính động vật khác nhau nữa?” Hạ Dương ngồi trong phòng, ngay đối diện cây quạt trần, hy vọng được đón gió tới, bây giờ đọc được giải thích chi tiết trên báo cáo, khiếp sợ đọc lại tin tức trên báo, “Nghiên cứu phát hiện rằng, những dị nhân khác nhau sẽ biểu hiện ra đặc tính động vật khác nhau….”

“Ví dụ như người như người tay không bắt heo rừng ở Cát Lâm, Lý tiên sinh và bà Triệu ở Bắc Kinh người nín thở dưới nước được 42 phút, sau khi Lý tiên sinh nhập viện, xuất hiện một số hành vi thói quen của những động vật họ gấu, cơ thể của bà Triệu lại ngày càng thể hiện rõ những đặc thù của động vật lưỡng cư….”

Hạ Dương đọc kĩ, rồi tự làm mình sợ luôn: “Cái này kiểu như là vào mùa đông lạnh giá đi trần truồng lăn trên tuyết suốt ba ngày ba đêm ấy, điên cmnr.”

Bốn người 333 mấy ngày nay chả làm gì khác, ngồi ở ký túc xá là lướt điện thoại, xem coi có tin tức nào mới không, cũng đi tham gia thảo luận mấy bài post như thế. Ký túc xá nóng như cái lồng hấp cũng chả ngăn được bọn họ tập trung đâu, thi cuối kỳ mà được như thế thì tốt biết mấy.

“Người chính là người, sao mà biến thành động vật được?” Nhâm Phi Vũ vẫn thấy khó chấp nhận được sự thật.

“Anh zai anh đừng có tự suy diễn,” Lý Tuấn Trì nói, “Cậu không thấy phía sau có viết là tuy rằng biểu hiện ra đặc tính động vật nhưng dị nhân vẫn giữ được tính cách con người bình thường, sở thích cũng không thay đổi, chỉ là có thêm một cái đặc tính động vật thôi.”

“Hay là đổi góc độ suy nghĩ tí đi,” Lâm Vụ nói “Con người vốn là một loài động vật, có khi những đặc tính này đã có ở thời người cổ đại rồi, chỉ là tới mình thì bị kích hoạt lại thôi.”

Nhâm Phi Vũ: “Thế đặc tính động vật của tớ là gì nhỉ?”

Một cái vấn đề tâm linh như vậy làm cho cả đám trở nên im lặng.

“Đặc tính động vật” là do vừa nãy đọc được tin tức mà biết, ba người này thật sự là còn chưa ứng trên người Nhâm Phi Vũ nữa. Mà Nhâm Phi Vũ mấy ngày nay biểu hiện rất là giống người bình thường, cái gọi là “biến dị” chưa từng xảy ra, có đôi khi đám Lâm Vụ cũng nghi ngờ rằng, có khi nào tối hôm “té xuống lạ kì” đó là do bọn họ hoa mắt tập thể không.

“Các cậu đừng có mà im lặng vậy được không,” Nhâm Phi Vũ ngóng cả ngày, do dự mãi rồi quyết định thẳng thắn, “Tuy là tớ té kiểu gì cũng chẳng té được như ngày hôm đó nữa, nhưng mấy ngày này, tớ có phát hiện cơ thể tớ có gì đó sai sai ấy…”

Lâm Vụ sửng sốt: “Hả?”

Lý Tuấn Trì trừng mắt: “Cái gì?”

Hạ Dương chết lặng: “Cậu nói gì cơ?”

Điều này làm cho bọn họ chẳng nóng nảy, cũng chẳng suy sụp, chỉ là ba hồn bảy vía bay hết rồi.

Thấy các anh em khí thế lấn áp như vậy, Nhâm Phi Vũ không thấy được thoải mái cho lắm, cho đến khi lùi về sau đến mức lưng chạm tường mới gian nan mở miệng: “Thật ra, cái đó, tớ ấy…”

Lâm Vụ, Hạ Dương, Lý Tuấn Trì: “Nói, ý, chính.”

Nhâm Phi Vũ: “Thị lực của tớ tự dưng trở nên tốt lắm, hồi trước tờ ngồi cuối lớp muốn nhìn bảng phải hí cả mắt, bây giờ thì nhìn gì cũng thấy rõ!”

Lâm Vụ: “Còn gì không?”

Nhâm Phi Vũ: “Còn có nhảy từ trên cao ấy, thật ra tớ đã thử lén các cậu thử mấy lần, nhưng không phải là kiểu té xuống, không có các cậu tớ không dám té, chỉ là nhảy bình thường từ trên tường xuống thôi….”

Lý Tuấn Trì: “Sau đó thì sao?”

Nhâm Phi Vũ: “Tớ phát hiện rằng lúc nhảy xuống thì hai chân không đau như trước nữa, thử lần nào cũng giống vậy, cho nên tớ cảm thấy như cơ thể mình tự động giảm tốc độ lại ý, nhưng mà biểu hiện không rõ lắm, cho nên hôm đó tụi mình thử nghiệm mới không phát hiện ra.”

Hạ Dương: “Ok, vậy chắc chắn cậu biến dị rồi.”

Nhâm Phi vũ: “…..Mấy ngày nay cậu vẫn nghi ngờ tớ đấy à??”

“Ai bảo cậu còn bình thường hơn người bình thường chi.” Lâm Vụ không nể tình nói thẳng, một bên nhìn cả người Nhâm Phi Vũ từ trên xuống dưới.

Nhâm Phi Vũ giấu nhiều bí mật mấy ngày lòng vốn không yên, bây giờ lại bị phê bình, càng muốn khóc hơn: “Tớ chỉ là là sợ ảnh hưởng tới các cậu thôi…. Các cậu khó lắm mới thấy an tâm, tớ lại như thế thì…”

“Nghĩ nhiều thế.” Lâm Vụ không chịu nổi xuống giường liếc cậu ra một cái, kết quả là bị cây quay điện cầm tay bảy màu làm hết hồn, đành phải nhìn sang ngón tay của bạn học Nhâm, “Cậu cho dù biến thành con gì, cũng là đứa đẹp nhất 333 này, hiểu chưa?”

Nhâm Phi Vũ ướm nước mắt nhìn cả 333: “Tớ yêu mọi người…”

Lâm Vụ, Lý Tuấn Trì, Hạ Dương bị cây quạt bảy màu thôi miên “….”

Chói mắt ghê ta.

Lâm Vụ xuống giường nhanh chóng ngồi vào bàn học, lấy ra giấy bút, ghi lại mấy điểm mấu chốt mà Nhâm Phi Vũ nói: “Thị lực tốt…. Lúc rơi xuống đất tự động giảm tốc hoặc làm giảm xóc….”

Hạ Dương ngồi dưới quạt cũng kéo ghế qua xem: “Còn có vụ quay vòng vòng giữa không trung, đừng có quên vụ quay vòng vòng đó…”

“Nếu mà xét theo biểu hiện của tối hôm đó, chắc là giống mèo nhất rồi,” Lý Tuấn Trì tuy là không tụ lại, nhưng cũng tham gia vào, “Không phải là người ta có nói cho dù một con mèo rớt xuống kiểu gì, thì hai chân luôn đáp xuống đất trước sao?”

Tổ ba người nghiên cứu khoa học nhanh chóng được thành lập.

Hạ Dương: “Móng vuốt mèo có đệm thịt, cũng phù hợp với việc giảm xóc nè.”

Lâm Vụ: “Nhưng mà mèo rất nhanh nhạy.”

Lý Tuấn Trì: “Không thể là Đại Vũ được, cậu ấy lề mề lắm.”

Hạ Dương: “Còn có buổi tối hôm đó cậu ấy lướt đi nữa, tớ trơ mắt nhìn cậu ấy từ giường lướt sang tới giữa phòng, mèo chắc không có lướt đi đâu.”

Lâm Vụ: “Nếu mà bay lượn trên trời, thì chỉ có chim hoặc là mấy động vật biết bay, đợi tớ tra điện thoại cái….”

Hạ Dương: “Không tới mức chim đâu, chỉ có lướt thôi, không có bay lắm.”

Lý Tuấn Trì: “Mà chim cũng linh hoạt lắm, còn nhớ lúc tụi mình chất đống quần áo lại thí nghiệm, Đại Vũ té xuống cũng không nhẹ đâu.”

“Tra được động vật nào lướt đi không?” Hạ Dương chờ không nổi, chen qua Lâm Vụ phía bên cạnh nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Tốc độ của Lâm Vụ cũng rất nhanh, mở vài trang liên tiếp, ghi nhớ lại.

Hạ Dương bây giờ mới hiểu được, Lâm Vụ không chỉ có đơn giản là tra kiếm trên mạng, mà còn đọc tin tức vô cùng cẩn thận nữa.

Rất là khâm phục luôn, cậu ta phát hiện rằng Lâm Vụ rong chơi ở đại dương tri thức rất là vui vẻ, cứ mỗi khi biết được thêm được một kiến thức mới là miệng đều lẩm nhẩm hát bài nào đấy.

Hạ Dương cũng chẳng muốn nghe lén mấy, nhưng mà hai người gần nhau quá.

Lâm Vụ liền cười nhẹ hát nhỏ theo phong cách Ấn Độ vào tai cậu ta: “Lạnh ghê ấy~ tui chơi bùn ở Đông Bắc~~ tuy là Đông Bắc hổng có lớn~ tui ở Đại Liên hổng có nhà~~”

Hạ Dương: “….”

Tại sao cậu ta lại xáp lại gần đến vậy chứ.

“Không có khác lắm đâu,” Tạm dừng việc hát, một đống tư liệu thu thập của Lâm Vụ cũng có gì gì đó, sau khi so sánh thì đưa ra kết luận, “Chắc là loài động vật có màng ối có vú, ở hai bên người có có hai cái màng bằng da giống như là cánh buồm, làm cho chúng nó có thể lướt xuống được, ví dụ như chồn bay Phillipines, sóc bay  các kiểu, hay là con Petaurus người ta hay nuôi ấy, là kiểu đó ấy.”

Lý Tuấn Trì: “Tập tính của tụi nó có gì giống Đại Vũ không, trừ vụ lướt đi?”

Lâm Vụ: “Nhát gan.”

Hạ Dương: “Chính Đại Vũ.”

Lý Tuấn Trì: “Chính nó.”

Nhâm Phi Vũ yên lặng từ nãy giờ không giữ được im lặng nữa: “Các cậu đang nghiên cứu khoa học hay là đang mắng tớ tập thể vậy….”

Điện thoại Nhâm Phi Vũ bỗng nhiên báo sắp hết pin, cậu ta đứng dậy về giường sạc pin.

Lý Tuấn Trì chỉ lờ mờ thấy một thân ảnh đi ngang qua, lại ngẩng đầu thì Hạ Dương đã leo lên giường. Để đi lên giường thì chỉ cần một bước đã mượn lực nhảy lên được.

“Cậu cũng ghê đấy,” Lý Tuấn Trì trêu chọc nói, “Hay là ngày mai tớ đem cho cậu cái thang cho cậu leo nha.”

Bình thường thì Hạ Dương rất linh hoạt, hôm nay có thể là do nghe bài ca của Lâm Vụ xong, trạng thái còn tốt hơn nữa, nghe vậy lập tức trả lời: “Tớ cũng muốn lắm á, mà thực lực lại không cho phép, ai có thể hiểu được nỗi buồn của người hạng mười môn phối hợp không.”

Lý Tuấn Trì: “…..Cậu xuống đây, tớ hứa không đập cậu đâu.”

Hạ Dương một bên cười thối tha, một bên rút sạc điện thoại ra, sau đó muốn mở máy chơi game, trên màn hình đột nhiên có một tin tức mới, là một tin tức của app nào đó đẩy thông báo lên—

Phát hiện kinh ngạc! Dị nhân bùng nổ với đợt sương mù đầu tháng lan tràn cả thế giới có khả năng liên quan tới nhau!

Có một app cũng đưa tin như thế cho Lâm Vụ.

Cậu theo bản năng nhấn vào đọc—

Tình hình cụ thể: Việc cơ thể biến dị không rõ nguyên nhân này, rất giống với đợt sương mù kia, trong một thời gian ngắn đã càn quét cả thế giới. Một nhà khoa học đã so sánh sự lan rộng toàn cầu của hai chiều hướng này và phát hiện ra sự trùng lặp kinh ngạc.

[Tranh 1] Đây là gần nửa tháng trước, biểu đồ thể hiện xu hướng bùng nổ dị nhân trên toàn thế giới.

[Tranh 2] Đây là biểu đồ thể hiện xu hướng càn quét của sương mù trong 3 ngày trên toàn thế giới.

Tuy là tốc độ lan tràn của hai bên khác nhau, nhưng qua so sánh có thể phát hiện ra rằng, sự bùng nổ dị nhân hoàn toàn đi theo quỹ đạo của đợt sương mù hồi đầu tháng.

Nhiều quốc gia tỏ vẻ lo lắng, nếu như cuối cùng chứng minh được hai đợt này có quan hệ nhân quả với nhau, thì những người từng đi trong sương mù đầu tháng đó đều không thể thoát được, việc biến dị này sẽ trở thành kiếp nạn toàn cầu.

Lâm Vụ kinh ngạc đọc đến cuối cùng, cả đại não trống rỗng.

Ở ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét, giống như là người khổng lồ ở trên trời cao do áp lực lâu ngày cuối cùng cũng được rống giận vậy.

Gió điên cuồng gào thét, cơn mưa to cuối mùa hè đã đến.

“Mưa này cũng to phết.” Phòng ký túc xá 509, Nguyên Tư Tiệp mới vừa đọc tin tức xong đặt điện thoại xuống, đóng cửa sổ lại một nửa, để lại một khe hở thông gió, nhưng cũng không để cho mưa có thể tạt vào.

“Tớ đã xem dự báo thời tiết, mưa này kéo dài ít nhất hai ngày, sau đó nhiệt độ sẽ hạ xuống,” Cát Lượng ngồi trên giường, vui mừng giơ tay chân khắp nói, “Ấy da mẹ ơi, cuối cùng nhiệt độ cũng thấp xuống rồi.”

“Đừng có nói nhảm nữa,” Vương Dã thúc giục cậu ta, “Nói tiếp cái hồi nãy đi.”

“Ây ây,” Cát Lượng cúi đầu xem điện thoại, cuối cùng cũng phổ cập khoa học, “’Đặc tính động vật’ là tùy theo mỗi người mà biểu hiện ra khác nhau…”

Ở trong phòng ký túc này có 3/4 người không có một tí tò mò gì với thế giới bên ngoài, Cát Lượng dứt khoát gánh trọng trách “Mỗi ngày đều phổ cập tin tức khoa học”, về cái vụ dị nhân là do cậu ta mỗi ngày đều truyền bá lại cho phòng ký túc, còn chăm chỉ hơn cả ong mật nữa.

Cơ mà thường thì chỉ có Nguyên Tư Tiệp đến cổ vũ cho cậu ta, tuy là tên đó có thể chuyên tâm nói chuyện trên WeChat. Nhưng mà hôm nay Vương Dã lại chủ động, Cát Lượng rất nghi ngờ là cái vụ ‘đặc tính động vật’ này có tiến triển gì mới nên mới làm cho hăn quan tâm được.

“Vậy là dị nhân sẽ có được đặc tính của động vật nào đó?” Vương Dã cũng nghe hiểu được.

“Đúng,” Cát Lượng nói, “Giống như là thần kinh vận động ấy, một tập quán khá là tốt, sẽ theo hướng của loài động vật đó, nhưng mà trình độ thì chắc không cao lắm, vì hành vi thói quen của con người vẫn chiếm phần lớn cơ.”

Vương Dã gật đầu, hơi hơi trầm tư.

Sau một hồi, hắn quay qua hỏi Cát Lượng: “Vậy cậu là con gì?”

Lời tác giả:

Cát Lượng: ??

Bài ca của Lâm Vụ: “Tui chơi bùn ở Đông Bắc”

====

Petaurus: 

Bài “Tui chơi bùn ở Đông Bắc” : https://www.bilibili.com/video/BV1fx411F7Aa/?spm_id_from=333.788.videocard.0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play