*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau cuộc đối thoại này, quan hệ của Lý Mật và Doãn Nhất Hàng đã giảm xuống mức đóng băng, gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi. Lý Mật là một người tốt tính, bạn cùng phòng gọi là "Người hiền lành”, cô đặc biệt không thích khiến cho mối quan hệ với người khác trở nên căng thẳng, cũng không ngờ rằng sẽ trở nên căng thẳng.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng xíu nào đến việc trái tim cô chạy về phía kỳ nghỉ hè, trừ một việc làm của trường học, trường học đột nhiên quyết định sẽ gửi bưu điện thành tích của sinh viên về nhà. Lúc Lý Mật nghe được tin này, bị nghẹn bánh bao ở trong cổ họng, thiếu chút nữa đã đi gặp diêm vương. Nhưng thật may là, cô không phải người bị hại, học kỳ này thành tích của cô xếp hạng nhất hạng nhì ở trong khoa, chuyện này còn phải cảm ơn anh trai nhỏ "Sắc tức thị không" trong thư viện, nhưng ba người bạn cùng phòng của cô chính là khu vực gặp nạn nghiêm trọng.

Ba người bạn cùng phòng thay phiên nhau ôm cô gào khóc thảm thiết, Lý Mật tiêu sái vẫy họ, nói: "Ai bảo các cậu đi ra ngoài chơi mà không dẫn tớ theo, đây chính là báo ứng đó”.

Mẹ Lý xét thấy thành tích của Lý Mật ở trường học khá tốt, đồng ý học kỳ sau mỗi tháng tăng thêm 100 đồng sinh hoạt phí, Lý Mật thân thiết ôm lấy mẹ, thầm nghĩ: Thật may, mẹ cô không biết thành tích học kỳ một.

Thằng em trai điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho cô, ý muốn tăng phí bồi thường tổn thất tinh thần do phải một mình ở nhà chịu căng thẳng. Lý Mật sờ sờ đầu thằng em trai, sau đó khoát tay áo nói: "Không, chị muốn bắt đầu học trang điểm, mỹ phẩm rất đắt, không có tiền cho em, nói không chừng còn phải giảm bớt lại”.

Thằng em trai nhanh chóng liếc mắt xem thường.

Lý Mật về nhà, mẹ sắp xếp cho cô đi thăm ông ngoại bà ngoại, nói bọn họ ngày ngày nhắc đến cháu ngoại gái đi học ở xa. Lý Mật dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, đoán chừng gần đây chuyện xưa của ông ngoại bà ngoại không ai nghe, cho nên vô cùng cần một người ngồi nghe.

Lý Mật giơ bánh ngọt cho ông ngoại bà ngoại lên, hết sức phấn khởi bước vào cửa, sau mấy tiếng có lực không sức đi ra khỏi cửa. Trời ạ, bọn họ nói quá nhiều, từ quá khứ ở nông thôn nói đến chuyện lông gà vỏ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play