Trên WeChat, Hứa Vân Sơ gửi tin nhắn liên tục, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác:
"Ngữ khí này không thích hợp cho việc xã giao gì cả, cứng nhắc quá."
"Hơn nữa cậu ta chỉ thanh minh cho em, không thanh minh cho mình, có phải là ngốc hay không!"
"Còn phải sửa lại, chị sẽ mời đội ngũ chuyên môn đến sửa vậy."
"Đúng rồi, trong thư của cậu ta còn để lại phương thức liên lạc đấy, nói em có thể liên hệ với số điện thoại này, (66)XXXXXXXX"
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm chuỗi số trong câu nói cuối cùng, có chút ngây người. Đó giống như một chuỗi mật mã nối liền quá khứ và hiện tại, chỉ cần quay số là có thể tiếp tục sự nghiệp điện ảnh năm đó còn dang dở của bọn họ —— tuy rằng bây giờ nghĩ lại, khi đó bọn họ vừa bước ra khỏi trường học, trên người đích xác tràn ngập sự ngây thơ không hợp với hoàn cảnh.
Trì Minh Nghiêu cũng nhìn thấy tin nhắn Hứa Vân Sơ gửi tới, anh ở bên cạnh nói, gọi qua đi.
Trên mạng không ngừng có người suy đoán quan hệ giữa Lý Dương Kiêu và Giang Lãng, thậm chí có tin đồn mối quan hệ này của bọn họ cũng không đơn thuần, nhưng Trì Minh Nghiêu lại chưa bao giờ để ý đến. Nói chung là anh hiểu rõ nhất trong mấy năm mà mình đến trễ, Lý Dương Kiêu từng sóng vai cùng vị tri kỷ này đi về phía trước, mà cái này cùng tình yêu chẳng có chút quan hệ nào.
Lý Dương Kiêu đem số điện thoại lưu vào trong điện thoại di động, tắt màn hình, nói: "Trước cùng anh đi tháo băng đã, về rồi lại gọi. "
Trì Minh Nghiêu nhướng mày nhìn cậu: "Một cuộc điện thoại mà thôi, cùng lắm là vài phút thôi, chẳng lẽ hai người còn muốn ôn chuyện qua điện thoại sao hả?"
Lời rộng lượng này giống như còn ẩn chứa chút tâm tư nhỏ nhặt của anh, không muốn cậu thao thao bất tuyệt ôn lại chuyện cũ. Lý Dương Kiêu nghe ra được, cảm thấy có chút buồn cười, bèn thuận theo anh mà nói: "Nói không được vài phút đâu, muốn ôn chuyện thì chờ gặp mặt lại tâm sự."
Điện thoại rốt cuộc cũng gọi đi, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình kia, lại lắng nghe tiếng tút tút truyền bên tai, trong lòng Lý Dương Kiêu không hiểu vì sao bỗng thấy hơu hoảng hốt. Câu đầu tiên nên nói là gì đây? Lâu rồi không gặp? Gần đây cậu thế nào rồi? Hiện giờ đang ở đâu? Hay...Tôi Lý Dương Kiêu đây?
Lý Dương Kiêu còn chưa kịp nghĩ kỹ, tiếng "tút tút" trong điện thoại đã ngừng lại, bên kia bắt máy, nói: "Alo? Xin chào."
Thanh âm kia đã cùng câu thảo luận kịch bản, kể cho câu nghe về kịch bản, hét lớn với cậu, chắn rượu vì cậu, cùng cậu mặc sức suy nghĩ về tương lai, Lý Dương Kiêu không thể quen thuộ hơn được nữa. Hiện giờ thânh âm nghe lại vừa xa lạ lại nho nhã lễ độ, làm Lý Dương Kiêu nhất thời không biết nên phản ứng như nào.
Tất cả những gì muốn nói đều dồn lên cổ họng, cho nên chỉ có thể chen chúc chặn ở cổ họng, không có một câu nào có thể thuận lợi đột phá vượt lên được, cứ nôn nóng xoay quanh đầu lưỡi.
Bên kia lại "alo?", vẫn như cũ không nhận được phản hồi lại, Giang Lãng thử hỏi một câu: "Dương Kiêu?"
Những lời nói bị nghẹn ở cổ họng lập tức bị Lý Dương Kiêu nuốt về, cậu hít sâu một hơi, gật gật đầu, như thể người bên kia điện thoại sẽ thấy được: "Giang Lãng, là tôi."
Trì Minh Nghiêu vươn cánh tay ôm cậu, như là muốn giúp cậu trấn an cảm xúc, một chút một chút vỗ nhẹ bờ vai của cậu.
Bên kia dường như nhất thời cũng không biết nên nói câu nào cho tốt, dừng một chút, mới hỏi: "Cái bài thanh minh làm sáng tỏ kia, được chứ?"
Lý Dương Kiêu lại gật gật đầu, cậu đã quên mất là bên kia căn bản không nhìn thấy được, cậu nói: "Được, được, đặc biệt tốt."
Thốt ra lời này rồi, cậu đột nhiên nghĩ đến, những lời này là trước kia Giang Lãng thường nói. Khi đó sau khi cậu diễn xong một cảnh, lúc không chắc chắn thì sẽ hỏi thử Giang Lãng: "Đoạn vừa rồi diễn có ổn không?" Giang Lãng thường sẽ nói, "Được, được, đặc biệt tốt."
Cậu nghĩ đến đây, cười cười, ngoài miệng nói ra: "Trước kia câu này là do cậu cứ nói mãi, bị lây cậu luôn rồi."
Giang Lãng được cậu nhắc nhở, mới phát hiện ra, cũng cười vài tiếng nói: "Hình như là vậy."
Một câu nói gợi lên ký ức quay phim cùng nhau của hai người, sự ăn ý và quen thuộc trước kia cũng theo những lời này mà ùa về, xóa tan đi sự xa lạ và khách sáo.
Giống như tất cả những người bạn cũ lâu ngày không gặp, Lý Dương Kiêu tự nhiên cũng hỏi vấn đề mà cậu quan tâm nhất: "Dạo này cậu thế nào rồi?"
Giang Lãng chưa nói đến tốt hay không, chỉ là đơn giản mà miêu tả trạng thái công tác của mình: "Theo đoàn, quay mấy phim chiếu mạng, rồi phim truyền hình...... Hiện tại thì đang theo một đoàn phim điện ảnh."
"Nghe bạn trai tôi nói," Lý Dương Kiêu giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đang vỗ nhẹ trên vai mình của Trì Minh Nghiêu, nói, "Lúc trước cậu làm quay phim ở đoàn phim......"
"Bạn trai cậu?" Bên kia hỏi một câu, rồi như đã nhanh chóng nhớ ra: "Cậu đang nói cái người lần trước tới tìm tôi đấy hả?"
Lý Dương Kiêu "ừm" một tiếng.
"Quay phim này, phó đạo diễn này, đạo diễn điều hành nàt, biên tập viên này...... Đều đã làm cả rồi, dù sao, những gì nên làm thì tôi đều làm rồi." Bên kia nói xong, dường như nhớ tới cái gì cười một tiếng, nói, "đấy là bạn trai cậu sao, lúc ấy tôi hỏi mà anh ta không chịu nói cho tôi biết, tôi lại cảm thấy anh ta không giống với mẫu người mà cậu thích."
Trì Minh Nghiêu cách điện thoại rất gần, hiển nhiên nghe được câu này, nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Dương Kiêu, rõ ràng muốn nghe cậu giải thích.
Lý Dương Kiêu cong cong khóe miệng, vỗ nhẹ hai cái ở mu bàn tay anh, ý bảo anh tạm thời đừng nóng nảy, nói với di động: "Tôi cũng cảm thấy không giống lắm, cũng ngoài ý muốn lắm đấy."
"Đúng rồi, nghe người đại diện của cậu nói, nhân vật mà cậu diễn hiện tại đang được phát sóng trên TV, có rất nhiều người thích cậu," giọng điệu của Giang Lãng lập tức trở nên trịnh trọng hơn, rất chân thành mà nói, "Chúc mừng cậu Dương Kiêu, trước kia tôi đã nói mà, cậu sẽ nổi tiếng."
"Thế là nổi tiếng rồi hả, tôi cũng không biết nữa," Ngón cái Lý Dương Kiêu vô thức mân mê ngón tay Trì Minh Nghiêu: "Chỉ là tình huống không giống với dự đoán ban đầu lắm... "
Trong điện thoại bỗng truyền đến một trận ồn ào, lập tức có người gọi mấy tiếng "đạo diễn Giang", Giang Lãng đáp "đến ngay đây" rồi nhanh chóng quay qua nói với Lý Dương Kiêu: "Bây giờ cậu thử dự đoán chuyện ba năm tới, rồi cũng sẽ không giống đâu. Được rồi, đạo diễn bảo tôi qua đó rồi, tôi cúp máy trước đây."
"Ừm, được," Lý Dương Kiêu đáp, trước khi Giang Lãng cúp điện thoại vội vàng bổ sung một câu, "Đúng rồi Giang Lãng, khi nào cậu có thời gian, chúng ta gặp mặt một lần đi."
Bên kia giống như suy nghĩ vài giây, rất nhanh nói: "Chờ tuần sau đi, tuần sau tôi dùng số đó gọi lại cho cậu, mấy ngày nay quay phim ở nước ngoài, rất nhanh sẽ trở về."
Cúp điện thoại, Lý Dương Kiêu vẫn còn suy nghĩ tiếng "đạo diễn Giang" kia. Nghe ý của Giang Lãng, cậu ấy cũng không phải tổng đạo diễn, có thể là đạo diễn trường quay, nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Làm đạo diễn, tổ chức một đoàn làm phim, kéo đầu tư từ đủ bên rồi tái hiện câu chuyện yêu thích của bọn họ lên màn ảnh rộng... Nếu không tự mình trải qua, người ngoài cuộc về cơ bản sẽ không thể tưởng tượng được quá trình này phức tạp và rườm rà cỡ nào. Mà năm đó hai sinh viên tốt nghiệp đại học mới ra đời, tay trắng ấy lại tràn đầy tin tưởng rằng cứ kiên định bước lên con đường điện ảnh mà mình hằng tâm niệm, về cơ bản là chẳng ngờ được chông gai bủa vây, cạm bẫy rình rập trước mặt.
Lý Dương Kiêu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tuy dường như cuộc điện thoại này bọn họ cũng chưa nói được gì, nhưng lại giống như thể đã đủ rồi -- Giang Lãng đang theo đoàn, cậu ấy đang quay phim điện ảnh, cậu ấy chúc mừng mình, bọn họ còn chạm đến cả quá khứ, đối với một cuộc điện thoại mà nói như vậy đã là đủ rồi. Phần còn lại cứ giao cho cuộc gặp mặt sau này đi.
"Gọi xong rồi?" Trì Minh Nghiêu hỏi.
"Ừm," Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn anh, cười hỏi, "Mấy phút rồi?"
"Vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được."
"Vậy nếu vượt ra khỏi phạm vi này thì làm sao bây giờ?"
"Em nói xem?" Trì Minh Nghiêu vỗ nhẹ lên mặt cậu giống như uy hiếp, "Lát nữa tháo băng xong, về sau cứ quá một phút chúng ta liền làm......"
"Đi đi đi mau đứng lên," Lý Dương Kiêu ngửi thấy mùi sai sai, nhanh chóng đứng lên cắt ngang. Gần đây Trì Minh Nghiêu rõ ràng là đang dục cầu bất mãn. Cậu lôi kéo anh đi ra cửa, nghiêm mặt nói, "Tuổi còn trẻ coi chừng túng dục quá độ đấy......"
Trì Minh Nghiêu bị câu lôi kéo về phía trước, trong miệng nghiêm trang sửa lại cho đúng ý mình: "Người trẻ tuổi huyết khí phương cương làm sao mà túng dục quá độ được."
Ngồi vào xe, Trì Minh Nghiêu nhớ tới vừa mới gọi điện thoại kia tra, nheo nheo mắt hỏi Lý Dương Kiêu: "Giang Lãng nói anh không giống mẫu người mà em thích?"
Lý Dương Kiêu lái xe, trực giác mách bảo cậu đây là đề tài đòi mạng đó, dưới sự thúc giục mãnh liệt của dục vọng sinh tồn, cậu nhanh chóng tìm kiếm đáp án trong đầu, cười mỉa mai: "Tiêu chuẩn chọn đối tượng của ba năm trước đương nhiên không giống với bây giờ rồi."
Trì Minh Nghiêu tiếp tục hỏi: "Cho nên nếu ba năm trước em gặp anh, em cũng sẽ không thích anh có phải không? "
Lý Dương Kiêu cảm tưởng như chiếc xe này của mình đã lái đến bên vách núi, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ rơi xuống vách núi vạn trượng. Cậu vội vàng cái khó ló cái khôn chuyển từ bị động thành chủ động, hỏi vặn ngược lại: "Nếu ba năm trước gặp được em thì anh nhất định sẽ thích em hả?"
Trì Minh Nghiêu bình thản ung dung mà đáp: "Đó là đương nhiên."
"Ồ," Lý Dương Kiêu cũng bình tĩnh lại, lẳng lặng phản bác: "Cái người lúc trước cứ xị mặt ra là lại hành hạ em, khiêng em xuống núi, còn nói cái gì mà ngủ với em một lần 20 vạn, xem chừng thật sự rất thích em đấy nhỉ."
Lần này Trì Minh Nghiêu còn già mồm cãi lại: "Thế mà còn không phải là thích à? Nếu đổi thành người khác có cho ngược lại anh 20 vạn thì anh cũng không ngủ đâu."
Lời này nghe vừa cưỡng từ đoạt lí vừa lại còn tự phụ muốn chết, nhưng lại bất chợt khiến Lý Dương Kiêu cảm thấy ngọt ngào.
Buổi tối hôm đó, Lý Dương Kiêu dùng hai ngón tay nâng cằm Trì Minh Nghiêu giả đại gia, đùa giỡn bảo: "Tiểu gia muốn ngủ với nhà ngươi một lần 20 vạn, có làm hay không?"
Nhưng Trì Minh Nghiêu đã nhanh chóng khiến cho cậu hiểu được cái gọi là "Tán tỉnh không thành còn bị đè ngược". Trì Minh Nghiêu tháo băng gạc xong lại vui vẻ phóng thích tinh lực dồi dào của người trẻ tuổi trên người Lý Dương Kiêu.
Anh nâng Lý Dương Kiêu lên tường phòng tắm, một lần lại một lần xuyên qua người cậu. Lý Dương Kiêu ngoại trừ phía sau lưng áp lên tường sứ lạnh lẽo ra thì toàn thân đều vô lực, chỉ có thể gắt gao bám lấy Trì Minh Nghiêu. Khoái cảm quá đỗi mãnh liệt từ dưới lên xông thẳng đến đại não, khiến cậu không kìm được phải rên rỉ xin tha.
Vì kiêng dè không để cánh tay vừa mới khỏi hẳn của Trì Minh Nghiêu lại bị thương, cậu chỉ dám cắn lên vành tai Trì Minh Nghiêu để bảo anh lên giường. Nhưng Trì Minh Nghiêu lại cố chấp như muốn chứng tỏ mình, ôm lấy cậu vừa đi vừa làm, gần như qua mỗi phòng đều phải làm một hiệp, dùng hành động thực tế cho Lý Dương Kiêu thấy cái gì gọi là "chỉ đông đánh tây."
Anh trắng trợn chơi xấu khiến Lý Dương Kiêu cũng phải bó tay. Giày vò đến tận nửa đêm, Trì Minh Nghiêu mới chịu dừng lại. Anh đặt Lý Dương Kiêu xuống giường, chui vào trong chăn hôn lên bả vai nhễ nhại mồ hôi của câu, lại xoay người cậu lại, gảy nhẹ hàng mi ướt đẫm của cậu. Lý Dương Kiêu nhắm mắt mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, tiến lại gần sờ sờ chóp mũi và môi của Trì Minh Nghiêu.
Vuốt ve được một lát, ánh mắt của Trì Minh Nghiêu lại rơi xuống khuôn mặt của Lý Dương Kiêu: "Hôm nào em có thời gian, chúng ta chuyển đồ đạc của em đến đây đi."
Bờ mi đan xen của Lý Dương Kiêu khẽ run lên. Mấy giây sau y mới chậm rãi tách ra, mở mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, khàn giọng hỏi: "Anh đang rủ em đến sống chung chính thức đấy hả?"
Để tiện chăm sóc cho Trì Minh Nghiêu bị gãy xương, mấy ngày nay phần lớn thời gian Lý Dương Kiêu đều ở nhà anh, nhưng thi thoảng chạy xong tuyên truyền, cậu vẫn quay về phòng nhỏ của mình. Buổi chiều sau khi Trì Minh Nghiêu tháo băng xong, Lý Dương Kiêu liền cân nhắc đến vấn đề này. Cậu rất muốn chủ động hỏi Trì Minh Nghiêu có cân nhắc đến việc sống chung không, nhưng vừa nghĩ nếu mình chuyển đến ở nhà Trì Minh Nghiêu, thì có vẻ lời mời này do Trì Minh Nghiêu đề xuất sẽ phù hợp hơn – nhị thiếu nhà họ Trì được nuông chiều từ bé, thử nghĩ chắc cũng không muốn phải chịu khổ trong căn phòng nhỏ của cậu đâu. Cậu nghĩ Trì Minh Nghiêu sẽ nhắc nhưng không ngờ lại nhanh tới vậy.
"Ừm, sống chung chính thức." Trì Minh Nghiêu cười cười bảo: "Đồng ý không?"
Lý Dương Kiêu nhìn thẳng vào mặt Trì Minh Nghiêu rồi nói: "Vậy em phải cân nhắc một chút."
Cậu nhắm mắt lại, giống như thật sự muốn làm lớn chuyện suy nghĩ một phen.
"Phải cân nhắc bao lâu vậy?" Trong giọng nói của Trì Minh Nghiêu lập tức nhiều thêm một tia bất mãn, "em đừng có cậy sủng mà kiêu."
Lý Dương Kiêu không đáp lại ngay mà phải vài giây sau, mới nhếch khóe miệng lên trước tiên, sau đó mở đôi mắt cười đến nheo cả lại kia, nói: "Cân nhắc xong rồi."
Kết quả này không cần nói ra cũng biết, Trì Minh Nghiêu vui vẻ hết ôm rồi lại hôn cậu, biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi: "Kết quả cân nhắc là?"
Gò má Lý Dương Kiêu áp lên gối đầu mềm mại, trịnh trọng gật đầu hai cái, nhìn anh bằng đôi mắt sóng sánh ánh nước, rồi nói "Đồng ý."