Trì Minh Nghiêu sau khi thông qua một đèn giao thông mới bật voice chat kia lên nghe.

Khi đó tâm tình anh rất tốt, trên xe đang phát một bài hát tiếng Pháp, giọng nữ hơi khàn khàn, có chút lười biếng lại nghịch ngợm. Nhìn thấy tin nhắn Lý Dương Kiêu gửi tới, Trì Minh Nghiêu còn nở nụ cười —— anh còn cho rằng Lý Dương Kiêu chờ không nổi nữa rồi.

Vốn dĩ Trì Minh Nghiêu muốn nói với Lý Dương Kiêu là, hiện tại mình đến chỗ cột đèn giao thông cuối cùng, con đường kế tiếp sẽ thông suốt, không bị cản trở nữa, nếu cậu không đợi được thì cùng tôi tán gẫu một lát đi, vừa lúc cậu quay xong, mà tôi lái xe cũng rất nhàm chán.

Nhưng giọng nói kia vừa phát ra, Trì Minh Nghiêu liền lập tức nhận ra có gì đó không đúng —— trong thanh âm cố ý trấn tĩnh, nhưng cũng không thể che giấu được sự hoảng loạn, không đợi anh kịp nghe hết toàn bộ voice chat, thanh âm liền đột nhiên đứt đoạn —— Lý Dương Kiêu thu hồi tin nhắn.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Bị Trần Thụy chặn lại? Là Trần Thụy cướp đi điện thoại của cậu ấy rồi?!

"Mẹ kiếp, thằng khốn." Trì Minh Nghiêu mắng một tiếng. Bản thân anh cũng có chút luống cuống, tuy nói con đường kế tiếp không quá tắc nghẽn, nhưng cách đoàn làm phim một đoạn không ngắn, cho dù lái với tốc độ tối đa cũng phải 20 phút lộ trình, trong khoảng thời gian này Trần Thụy sẽ làm gì đây?

Trì Minh Nghiêu gọi điện thoại cho Trần Thụy, nhưng đằng kia có tiếng bíp hồi lâu vẫn không có người bắt máy.

Anh đạp chân ga, liên tiếp vượt qua mấy chiếc xe, lại gọi điện thoại cho một người bạn ở cục cảnh sát, người nọ vừa nghe điện thoại liền đùa giỡn, hỏi Trì Minh Nghiêu bỗng nhiên gọi điện thoại tới có phải là vì phạm phải án mạng gì hay không.

Trì Minh Nghiêu nào có tâm tình nói giỡn với anh ta, thẳng thừng hỏi anh ta xem có người quen nào ở gần đây hay không.

Người nọ nghe ra giọng điệu của Trì Minh Nghiêu không đúng, cũng nghiêm túc lại: "Là cảnh sát giao thông hay hình sự đây?"

"Hình sự, càng nhanh càng tốt." Trì Minh Nghiêu đem địa chỉ báo cho bên kia, lại thêm một câu, "bảo bọn họ lập tức tới đi, người này rất quan trọng đối với tôi." 

Cúp điện thoại, Trì Minh Nghiêu nặng nề thở ra một hơi, lại gọi ðiện thoại cho Diệp Thiêm. Mặc dù biết việc này tám phần có thằng nhãi này tham dự, nhưng nếu có thể mượn Diệp Thiêm kéo dài một chút thời gian cũng tốt.

Ðiện thoại gọi tới, rất nhanh liền kết nối, giọng Diệp Thiêm từ trong tai nghe truyền tới: "Minh Nghiêu ca?"

"Cậu còn ở đoàn làm phim không?" Trì Minh Nghiêu nhìn thẳng về phía trước, đánh vô lăng một cái, nhanh chóng quẹo xe, tăng tốc lái đi.

"Em..." Diệp Thiêm lập lờ: "Em đang tới tiệc đóng máy."

"Lý Dương Kiêu ở đâu?"

"Em, em không biết."

Bấm còi, nhấn ga, vượt xe... Trì Minh Nghiêu lại hỏi: "Chuyện tối nay cậu có tham dự vào hay không?"

Bên kia không nói chuyện, trầm mặc.

"Trần Thụy cho cậu chỗ tốt gì? Phim truyền hình, phim điện ảnh hay tổng nghệ? Hay là cam đoan nâng cậu đến mức không thể hot hơn được nữa?" 

Diệp Thiêm nhỏ giọng mà ngập ngừng nói: "Minh Nghiêu ca, anh đang nói cái gì vậy?"

Trì Minh Nghiêu không kiên nhẫn mà lặp lại nói: "Tôi hỏi cậu, Trần Thụy cho cậu chỗ tốt gì rồi."

Diệp Thiêm dừng một lát, rốt cục mở miệng, chần chờ nói: "Ít nhất... Ít nhất hắn cũng có thể đối xử tốt với em."

"Ðó là đối tốt với cậu sao?!" Trì Minh Nghiêu nhịn không được lạnh lùng nói, "đó chỉ là cậu tự đem chính mình bán với giá tốt thôi!"

Diệp Thiêm nghe câu đó, lại không âm thanh gì, trong chốc lát, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở  —— cậu ta khóc.

Trì Minh Nghiêu nhíu mày, anh không biết Diệp Thiêm có cái gì mà phải khóc, không phải từ trước đến nay cậu ta luôn cảm thấy bản thân rất có lý sao?

"Cậu..." Trì Minh Nghiêu vừa nói ra một chữ, đã bị Diệp Thiêm cắt đứt, thằng nhãi vừa khóc vừa nói: "Lý Dương Kiêu không phải cũng vậy sao? Anh nghĩ cậu ta tốt hơn tôi ở chỗ nào? Bán cho anh không phải cũng là bán sao? Anh cho rằng hai người các anh có bao nhiêu trong sạch?"

Lời này lập tức chọc giận Trì Minh Nghiêu, anh lạnh giọng nói: "Cậu khóc cái gì, cảm thấy chính mình thực đáng thương phải không? Vậy cậu có nghĩ tới Lý Dương Kiêu cũng rất đáng thương không? Diệp Thiêm cậu có thể không hiểu chuyện cũng có thể có thế lợi hơn người khác, đấy là chuyện của cậu, nó cũng chẳng liên quan gì tới người khác, nhưng cậu cũng không thể xấu xa như vậy được."

Diệp Thiêm nhất thời khóc đến tức giận không thở nổi, khóc đến cơ hồ nói không nên lời.

Trì Minh Nghiêu không muốn nói nhảm với anh nữa, anh vốn tưởng rằng Diệp Thiêm chỉ là nóng lòng lên ngôi có ý đồ rõ ràng hơn một chút, lại không nghĩ tới thẳng nhãi này ngay cả thị phi cơ bản cũng rất mơ hồ: "Cậu đưa điện thoại cho Trần Thụy đi."

"Tôi không đưa," Diệp Thiêm lau nước mắt nói, "Anh dựa vào cái gì nói tôi xấu xa?"

"Tôi bảo cậu đem điện thoại cho Trần Thụy."

Diệp Thiêm chỉ khóc, hoàn toàn không nói gì.

Trì Minh Nghiêu một trận bực bội, vừa lái xe vừa uy hiếp nói: "Không đưa cũng được thôi, nhưng nhắc nhở cậu một câu, mấy ngày này tôi vẫn luôn phái người điều tra chuyện Trần Thụy dùng tiền tẩy chứng cứ, đã tra được không sai biệt lắm. Nếu Lý Dương Kiêu tối nay xảy ra chuyện gì, những điều kiện mà Trần Thụy đáp ứng cho cậu, một cái cậu cũng sẽ không chiếm được đâu."

Diệp Thiêm đã khóc đến mức nghe không rõ cậu ta đang nói cái gì, cứ khóc như vậy, tức giận đến run run, mang theo khóc nức nở mà đứt quãng hỏi: "Anh....Anh dựa vào cái gì.....Nói tôi xấu xa?"

"Dẫm lên người khác thượng vị chính là xấu xa, dựa vào hãm hại người khác mà thu lợi cho chính mình cũng là xấu xa." Trì Minh Nghiêu nói xong, tính toán cúp điện thoại.

Diệp Thiêm khóc càng lợi hại hơn, nghe Trì Minh Nghiêu nói như vậy, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, khàn cả giọng mà gào lên: "Anh khinh thường tôi, trước kia anh cũng khinh thường tôi! Anh luôn cao cao tại thượng như vậy, anh căn bản là không biết loại người như chúng tôi ở giới giải trí sống vất vả như thế nào....Tôi xấu xa, đó là bởi vì tôi không xấu thì sẽ sống không nổi trong giới này."

Trì Minh Nghiêu cau mày cúp điện thoại, anh không muốn nghe Diệp Thiêm nói tiếp nữa —— cậu ta hõn một năm trước cũng từng nói câu tương tự như này, chẳng qua lúc đó Trì Minh Nghiêu còn có thể nhẫn nại tính tình mà nghe, hiện tại anh thập phần hối hận vì đã gọi cuộc gọi này.

Trì Minh Nghiêu nhấn chân ga, nhanh như chớp mà lái về phía trước, vẫn là cảm thấy quá chậm.

Anh hiện tại muốn giết Trần Thụy, vì sao lại không giết Trần Thụy sớm hơn?

Còn có Diệp Thiêm, lúc ấy anh tự dưng nổi lên lòng tốt gì mà lại muốn giúp cậu ta? Nếu lúc ấy mình không ngăn cản Trần Thụy, sông núi cũng sẽ không va chạm nhau như vậy, rồi cả giải quyết chuyện Lý Dương Kiêu bị phong sát, cũng sẽ không làm thành cục diện cá chết lưới rách như hiện tại.

Chỉ là Trì Minh Nghiêu làm sao có thể nghĩ tới Diệp Thiêm sẽ là loại người như vậy...

Quá chậm, tốc độ xe thật sự là quá chậm.

......

Cộc cộc cộc.

Trần Thụy lại gõ cửa thêm mấy cái, đứng sát vào cửa nói: "Dương Kiêu à, cậu không mở cửa cho tôi, tôi cũng đành phải phá cửa mà vào thôi."

Lý Dương Kiêu nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay lạnh lẽo, chảy ra mồ hôi lạnh, cậu đi qua cầm lấy ván trượt, đem nó dựa vào trên sô pha, như vậy, trong chốc lát vô luận là ngồi ở trên sô pha, hay là đứng ở ven tường, cậu đều có thể cách cái vũ khí cùn này gần một chút.

Sau khi đem ván trượt dựa vào ghế ổn rồi, Lý Dương Kiêu đi về phía cánh cửa —— dù sao Trần Thụy kiểu gì cũng sẽ tiến vào thôi, vậy không bằng làm giống như hắn nói, tâm sự cho tốt, nói không chừng còn có thể mượn này kéo dài một ít thời gian.

Lý Dương Kiêu nắm lấy then cửa tay, nỗ lực làm chính mình trấn định lại, sau đó mở cửa ra, nói: "Trần tổng."

Trần Thụy đi vào, trong giọng nói không phải không có châm chọc: "Cuối cùng cũng hiểu chuyện một chút, xem ra vẫn là Trì tổng có cách dạy dỗ."

Phía sau hắn một vệ sĩ cũng đi theo vào, đứng gần tường, cách ván trượt có chút gần. Một người khác thì đứng ở cửa.

Trần Thụy ngồi vào trên sô pha, bày ra tư thái chủ nhân, phân phó Lý Dương Kiêu: "Tới địa bàn của cậu, cậu nên tiếp đón tôi cho tốt chứ."

Lý Dương Kiêu miễn cưỡng cười cười, đi tới trước máy lọc nước, cầm ly dùng một lần rót nước cho hắn. Lúc tiếp nước, cậu trong cái khó ló cái khôn, rót hai ly nước một lạnh một nóng, nước lạnh đặt ở bên Trần Thụy, nước nóng đặt ở bên mình.....

Trần Thụy bưng ly lên uống ngụm nước, cũng không bảo Lý Dương Kiêu ngồi xuống, chỉ là đánh giá gian phòng nghỉ này, nói: "Ðây là phòng nghỉ của cậu sao? Diện tích còn có thể chấp nhận, chỉ là như thế nào mà một cái cửa sổ đều không có vậy."

Kỳ thật đây là gian phòng nghỉ của nhân viên công tác, phòng nghỉ của Lý Dương Kiêu có cửa sổ, nhưng nhỏ hõn ðây một chút, tuy nhiên cậu cũng không có mở miệng giải thích. Trần Thụy không bảo cậu ngồi, cậu liền đứng một bên.

"Nghiêm túc mà nói, nếu cậu nhận bộ phim 《 yêu lệch khỏi quỹ đạo 》, phòng nghỉ đã lớn hơn bây giờ rồi." Trần Thụy vắt chéo chân, từng ngụm từng ngụm uống nước trong ly, "Nếu lần đó cậu không chạy.....Tôi nói này Dương Kiêu, chỉ với tư chất như cậu, hiện tại không phải đã thành thiên vương siêu sao rồi sao."

Lý Dương Kiêu sắc mặt bình tĩnh mà nói: "Trần tổng xem trọng tôi rồi."

"Không không không," Trần Thụy thả cái ly xuống bàn, xua xua tay nói, "cậu nếu thật sự trở thành thiên vương siêu sao, công lao này hơn một nửa là của cậu, còn lại mới là của tôi. Tôi nếu không châm trước mà nói, cậu nhìn xem cậu hiện tại đi, hỗn đến mức nào rồi."

Lý Dương Kiêu không hé răng.

Trần Thụy nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt trần trụi, không thèm che giấu chút nào, như là muốn đem cậu lột sạch sẽ vậy. Nhìn chằm chằm trong chốc lát lại nói: "nhưng mà tôi nói này, Dương Kiêu à, cậu cũng là quá nhẫn tâm, năm đó Giang Lãng vì cậu, đều tự đoạn tiền đồ, cậu như thế nào vẫn là không hiểu chuyện như vậy hả?"

Giang Lãng? Lý Dương Kiêu tức khắc ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng lại, phảng phất trong đầu một đạo sét đánh, cậu đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống, nhìn Trần Thụy hỏi: "Giang Lãng sử dụng ma túy là bởi vì anh?"

"Sử dụng ma túy?" Trần Thụy vẻ mặt thả lỏng, giống như thật sự đang tán gẫu, cười nói, "Không không, hắn cũng không có lá gan này.

Lý Dương kiêu mặt trầm như nước: "Vậy tại sao trên báo lại đăng tên hắn?"

"Một chút thủ đoạn nhỏ, không đáng nhắc tới."

Lý Dương Kiêu nắm chặt nắm đấm không kìm nén được phát run, hắn cắn răng nhịn xuống mới không hướng Trần Thụy một quyền vung qua, hắn từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Thế nào? Thoạt nhìn cậu không biết gì cả, Giang Lãng chưa từng nói với cậu sao?"Trần Thụy vỗ tay vài cái, tượng trưng vỗ tay, nói, "thật đúng là một nam tử can đảm."

Lý Dương Kiêu trong đầu một trận nổ vang, cậu đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì, Giang Lãng không dùng ma túy? Chuyện đó là do Trần Thụy làm? Và nó có liên quan đến chính mình? Trong lúc nhất thời rất nhiều manh mối xông lên, quấn kết cùng một chỗ, làm cho đầu cậu tê dại. Này hết thảy đều là chuyện gì vậy?!

Cậu đi về phía Trần Thụy hai bước, thanh âm có chút căng thẳng nói: "Anh nói rõ ràng mọi chuyện ra ði."

Vệ sĩ kia lập tức muốn tiến lên giữ chặt hắn lại, bị Trần Thụy dùng thủ thế ngăn lại.

Trần Thụy không để ý tới những lời này của cậu, chỉ là rất hứng thú nhớ lại chuyện hai năm trước: "Tôi còn nhớ rõ năm đó khi hai người ngồi trên bàn rượu kéo đầu tư, Dương Kiêu à, đầu tư không phải cậu kéo như vậy là được đâu, cậu nói cậu ngồi trên bàn rượu, người khác mời rượu cậu cũng không uống, có thể kéo được đầu tư gì đây, có phải hay không? Ðã ngồi lên bàn rượu, cũng đừng đem thiên tiên của mình nữa, giữ giá cái gì, ngoại trừ tôi, còn có ai ăn bộ dáng kia của cậu nữa?"

"Cậu tự xem lương tâm rồi nói xem, tôi đối với cậu có phải là rất có kiên nhẫn hay không? Ðã gần ba năm rồi, tôi cũng không động vào cậu, chờ chính cậu mắc câu." Trần Thụy nhấc chân đạp vào đầu gối Lý Dương Kiêu một cước, "tôi không nghĩ tới, cậu không mắc câu của tôi, ngược lại tự mình đi cắn móc Trì tổng, cậu cũng làm tôi quá thất vọng rồi."

Lực đạo không nhỏ chút nào, đạp đến mức đầu gối Lý Dương Kiêu nhũn ra, cậu lui về phía sau một bước, nuốt nước bọt, không lên tiếng.

Lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn, hiện tại mình nếu động thủ với Trần Thụy, sẽ không có bất kỳ phần thắng nào. Trần Thụy thì cậu có thể nắm chắc là đánh được, nhưng hai vệ sĩ trong phòng ngoài phòng kia mới là phiền toái lớn.

"Cậu lại đây." Trần Thụy nói.

Lý Dương kiêu không nhúc nhích, cậu biết nếu đi qua đó sẽ không có chuyện tốt gì.

Trần Thụy liền hướng về phía cậu mà dịch một chút, đưa tay vỗ vỗ mông Lý Dương Kiêu, cười cười nói: "Ðược, rất tốt, tôi liền thích dáng vẻ này của cậu. Ông đây hiện tại xem như đã hiểu rõ, phải không tình nguyện chơi đùa mới mang tới cảm giác, cái loại không nhào tới như này, chơi đùa ngược lại cũng rất thú vị."

Lý Dương Kiêu nhịn xuống xúc động đạp hắn, chỉ nghiêng người, tránh đi bàn tay ghê tởm của Trần Thụy.

Tại sao cảnh sát vẫn chưa đến? Ðã bao lâu rồi? Lý Dương Kiêu trong lòng có chút nóng nảy. Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, xem ra là...

Chờ không được rồi, Lý Dương kiêu nghĩ, vận khí cũng quá kém đi.

"Cho cậu hai con đường lựa chọn, một là, cậu hầu hạ tôi cho tốt, ngay ở chỗ này." Trần Thụy ghê tởm, lại không có ý tốt nói, "cái đó...Nơi giấc mơ của bạn bắt đầu, phải không nhỉ? Hầu hạ tôi thoải mái, nói không chừng tôi còn có thể thưởng cho cậu một chút. Lựa chọn thứ hai, câu không phải mơ ước thành minh tinh hay sao, không phải là dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm hay sao? Ông đây đêm nay giúp cậu tỉnh táo một chút, để cho cậu triệt để ném cái chén cơm này đi, chặt đứt ý niệm. Cậu tự chọn đi."

Thật sự đến bước này, Lý Dương Kiêu ngược lại bình tĩnh trở lại. Có lẽ là cảm xúc ghê tởm đã hòa tan phẫn nộ cùng sợ hãi lúc trước, cậu bình tĩnh muốn chết.

Cậu nhìn Trần Thụy nghĩ, nếu cảnh sát không tới, vậy thì liều chết đánh một trận đi, tuy rằng nhìn qua cậu một chút phần thắng cũng không có, nhưng ít nhất cũng có thể hả giận.

Không làm được diễn viên cũng không sao, bị hủy dung cũng không sao, cậu muốn Trần Thụy lấy mạng trả, cậu muốn tự tay đâm chết Trần Thụy. Giấc mộng của cậu là như thế nào từng chút từng chút tan vỡ, cậu muốn nhìn Trần Thụy như thế đó từng chút từng chút tắt thở. Dù sao, cả đời còn dài như vậy, không thể làm diễn viên, thời gian còn lại của cậu cũng quá nhiều.

Móng tay của cậu khảm vào trong lòng bàn tay, đã khảm ra máu, nhưng cậu một chút cũng không nhận ra.

Trần Thụy hòa mặt ôn hòa nói: "Hầu hạ người phải có chút bộ dáng của hầu hạ người khác chứ, cậu quỳ xuống."

Lý Dương Kiêu vẫn không nhúc nhích.

Trần Thụy thở dài, nói với vệ sĩ bên trong: "Thất thần làm gì, cậu ta không quỳ, anh ngược lại giúp cậu ta đi chứ."

Vệ sĩ đến gần, không chút lưu lực đạp vào chân Lý Dương Kiêu một cước. Sau khi Lý Dương Kiêu quỳ xuống, lại lui về vị trí ban đầu.

Trần Thụy "chậc chậc" hai tiếng, nhìn Lý Dương Kiêu đang quỳ trên mặt đất, nắm lấy cằm cậu nói: "Cứng quá dễ gãy."

Lý Dương Kiêu mở miệng, nói: "Tôi đương nhiên là chọn cái thứ nhất."

Lần này, đến lượt Trần Thụy sửng sốt một chút, hắn có chút hứng thú nói: "Tôi không nghe lầm chứ? Hay là..." Trần Thụy áp sát, ngữ khí ái muội nói, "Cậu muốn nhân cơ hội cắn đứt mệnh căn của tôi?"

"Với ai không phải cũng như thế đâu," Lý Dương Kiêu mặt không chút thay đổi, giương mắt nhìn Trần Thụy nói, "Tôi cũng không phải người tự phụ, không cần phải gây khó dễ cho chính mình. Trần tổng không ghét bỏ tôi là được rồi."

"Ghét bỏ sao, ngược lại có một chút, đi theo người khác rồi nên tôi vẫn có chút phản ứng như vậy, nhưng mà nếu cậu hầu hạ tôi thoải mái, tôi liền không nhớ hiềm khích trước kia nữa, cậu nói có được hay không?"

Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Cám ơn Trần tổng."

Trần Thụy tùy tiện mở rộng chân, ý bảo Lý Dương Kiêu cởi khóa cho hắn.

Lý Dương Kiêu nhịn xuống ghê tởm, đưa tay giúp Trần Thụy cởi bỏ một cái cúc áo trên cùng.

Ngón tay cậu thon dài, cởi nút đều có vẻ phong quang kiều diễm.

Thân thể Trần Thụy ngồi xuống, ánh mắt giống như đầu lưỡi dính dính liếm trên mặt Lý Dương Kiêu, thưởng thức động tác thủ hạ của cậu.

Lý Dương Kiêu cởi bỏ một nút, dừng động tác nói: "Tôi làm việc không thích người khác nhìn."

Trần Thụy nhíu nhíu mày nói: "Sao lại nhiều chuyện như vậy? Ðừng tưởng rằng tôi không biết cậu tính toán cái gì, cậu muốn họ đi ra ngoài là không thể, cậu nghĩ tôi ngu ngốc sao?"

Lý Dương Kiêu nói: "Không cần đi ra ngoài, quay lưng lại đừng nhìn là được."

Trần Thụy tinh trùng thượng não, xua tay nói: "Ðược được được, hai người các anh đều quay lưng lại đi."

Hai vệ sĩ một trong một ngoài đã quay lưng lại rồi, Lý Dương Kiêu bắt đầu cởi nút thứ hai.

Nửa người trên của Trần Thụy dựa vào lưng sô pha, hoàn toàn thả lỏng, cười cười: "Nhìn không ra, rất biết chơi..."

Lời còn chưa dứt, Lý Dương Kiêu nhìn đúng thời cơ, thừa dịp hắn không chuẩn bị, nhanh chóng xoay người cầm lấy cốc nước nóng trên bàn, mạnh mẽ hắt về phía hạ thân hắn. Trần Thụy kêu thảm thiết một tiếng: "A——"

Lý Dương Kiêu cầm ván trượt bên cạnh sô pha chạy ra ngoài, chờ vệ sĩ trong phòng phản ứng lại, Lý Dương Kiêu đã chạy đến cửa, vệ sĩ ở cửa đã chuẩn bị tốt việc nhìn góc tường cùng việc vờ như không nghe thấy gì cả, không ngờ trong phòng lại diễn ra như vậy, hắn xoay người muốn ngăn cản, Lý Dương Kiêu cầm ván trượt, đảo ngang đập về phía hắn, vừa lúc đánh tới ngực hắn, đánh hắn lui về phía sau một bước.

Lý Dương Kiêu lấy ra tốc độ chạy nước rút trăm mét, giậm chân chạy về phía cửa, lại không nghĩ tới Trần Thụy cư nhiên còn an bài mấy người ở cửa.....

Mẹ kiếp, chuyện này xong rồi! Lý Dương Kiêu trước mắt tối sầm lại, hai vệ sĩ vừa rồi vọt tới, cửa lại có người canh giữ, Lý Dương Kiêu tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhận mệnh chạy về phía trước.

Ngay khi cậu hoảng hốt không thể chọn đường, thì nhìn thấy phía trước sáng lên một mảnh —— là đèn xe quét tới!

Lý Dương Kiêu cơ hồ là liếc mắt một cái liền nhận ra tới, đó là xe của Trì Minh Nghiêu!

Trong khoảnh khắc đó, cậu gần như rơi vào sự sung sướng vô bờ của người gặp nguy được cứu. Bước chân vừa rồi có còn chút co rúm giờ lại trở nên có sức lực hẳn lên, cậu quả thực giống như quán quân nước rút sắp đoạt giải, nhanh chóng chạy tới cửa. Lý Dương Kiêu cảm thấy mình cả đời này cũng chưa từng chạy nhanh như vậy.

Vệ sĩ canh giữ ở cửa gần như chưa kịp ngăn cản cậu, trơ mắt nhìn một bóng đen lóe qua.

Lý Dương Kiêu chạy đến cầu thang, tốc độ không kịp chậm lại, một cước đạp hụt, cơ hồ là nhào ngã xuống.

Trì Minh Nghiêu mở cửa xe, không thèm đóng cửa, liền bước nhanh lên cầu thang, vững vàng ôm lấy Lý Dương Kiêu đang nhào xuống.

Ðám vệ sĩ ở cửa không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì —— Trần Thụy trước khi đi vào, chỉ nói với bọn họ không thể để Lý Dương Kiêu chạy thoát, nhưng không để cho bọn họ đánh tàn phế Lý Dương Kiêu.

Mấy người cao to đen hôi nhưng đại não không đủ dùng chỉ có thể vây quanh hai người Trì Minh Nghiêu, sợ bọn họ chạy đi.

Trì Minh Nghiêu không để ý tới bọn họ, anh chỉ ôm Lý Dương Kiêu thở hổn hển vào trong ngực, sờ sờ gáy cậu, lại vỗ lưng cậu cho thuận khí, nói: "Không sao rồi, không sao rồi, không sao rồi."

Lý Dương Kiêu chạy quá nhanh, thở hổn hển, quá gấp gáp, nhất thời nói không nên lời, chỉ lắc đầu.

Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu nhìn mặt Lý Dương Kiêu: "Bị thương ở đâu không? Trần Thụy đã làm gì cậu chưa?"

Cảnh sát khu vực cũng đến vào lúc này, họ nhận được mệnh lệnh trên, nghĩ rằng đã xảy ra một vụ án mạng quan trọng, vội vã chạy xuống xe cảnh sát, giơ ra thẻ cảnh sát, hét lên: "Cảnh sát, tất cả đều ngồi xuống cho tôi!" 

Nhất thời làm cho hiện trường giống như một trò hề.

Trần Thụy từ trong phòng đi ra, một bên kéo khóa quần, một bên hùng hùng hổ hổ: "Con mẹ nói Lý Dương Kiêu, mày mẹ nó thiếu chút nữa làm ông đây tàn phế, các người đánh nó gần chết mới thôi, mẹ kiếp, đồ súc sinh....."

Mắng đến một nửa, hắn thấy được Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu cũng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nhìn qua lạnh đến đáng sợ.

"Các anh là Hứa Bân tìm tới đúng không?" Trì Minh Nghiêu nói với cảnh sát cầm đầu, "Coi chừng bọn họ, chuyện trong phòng các anh không cần quản."

Nói xong, đỡ Lý Dương Kiêu đi vào cửa.

"Ðến đúng lúc thật, Trì tổng." Trần Thụy cười mỉa nói. Hắn bảo Diệp Thiêm lấy đi điện thoại của Lý Dương Kiêu, chính là sợ Lý Dương Kiêu gọi điện thoại báo cho Trì Minh Nghiêu, nào ngờ phế vật Diệp Thiêm này thành sự thì ít bại sự có thừa, điện thoại vừa mới cầm được đã bị Lý Dương Kiêu cướp lại!

Trì Minh Nghiêu không nói lời nào, nhấc chân đạp lên. Cước đầu tiên liền hung hăng đạp vào bụng hắn, Trần Thụy lảo đảo một cái, ôm bụng hướng chân lùi sau một bước. Trì Minh Nghiêu đuổi theo, ngay sau đó lại đạp một cước vào bụng hắn, lần này trực tiếp đá đến mức hắn mông chấm đất.

Trần Thụy một tay chống mặt đất, mắng câu thô tục, muốn đứng lên. Nhưng Trì Minh Nghiêu nào chừa cho hắn chút thời gian này, anh đi lên trước, một bàn tay nắm tay Lý Dương Kiêu, một cái tay khác túm cổ áo Trần Thụy, một đường kéo hắn vào gian phòng nghỉ kia. Trần Thụy bị lôi cổ áo đến mức kêu ngao ngao, nhưng Trì Minh Nghiêu không dao động.

Trì Minh Nghiêu đá Trần Thụy vào giữa phòng, đóng cửa lại. Nâng giày da đen lên rồi giẫm lên lưng hắn ta, hỏi, "Vừa rồi mày đã chạm vào đâu của cậu ấy?"

"Mẹ nó, ông đây không chạm vào cậu ta." Trần Thụy kêu to nói, "Mẹ kiếp, Lý Dương Kiêu, chính cậu nói xem tôi có chạm vào cậu hay không."

Lý Dương Kiêu mặt vô biểu tình mà nhìn hắn nói: "Mày không chạm vào tao, chẳng lẽ là tao muốn chạm vào mày sao?"

Trì Minh Nghiêu quay sang hỏi cậu: "Tay nào?"

"Tay phải."

Trì Minh Nghiêu gật gật đầu, đem chân chuyển đến khuỷu tay phải Trần Thụy, không chút do dự, hung hăng dùng sức giẫm lên, "rắc" một tiếng trầm đục, cánh tay bị gãy.

"Mẹ nó!" Trần Thụy đau đến điên cuồng nói tục, mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống, "Mẹ nó Lý Dương Kiêu, mày tự mình muốn chơi, hiện tại lại đổ cho ông đây, mẹ nó Trì Minh Nghiêu mày cũng không tự nhìn xem người của mày thối nát như nào, khóa quần của ông đây chính là do nó tự tay cởi ra! Mày hỏi nó đi!"

Trì Minh Nghiêu bất động thanh sắc đưa tay lật hắn lại, dùng chân giẫm lên hạ thân của hắn, lại quay đầu lại hỏi Lý Dương Kiêu: "Muốn xử lý chỗ này không?"

Trong ánh mắt Lý Dương Kiêu hiện lên một lát do dự, giương mắt nhìn Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu chỉ nhìn anh: "Cậu nói muốn thì tôi sẽ xuống tay."

Lý Dương Kiêu không nói chuyện.

Cảnh sát đi theo vào tới nơi giữ chặt Trì Minh Nghiêu nói: "Bỏ đi Trì tổng, bình tĩnh một chút, không xảy ra chuyện là tốt rồi, mấy người bên ngoài tôi mang vào sở, khẳng định sẽ không tha cho cả đám bọn họ."

Trì Minh Nghiêu cau mày, nói: "Anh nói không tính." Sau đó lại nhìn Lý Dương Kiêu, nói: "Kiêu Kiêu, chính cậu tự mình nói, muốn không?"

Lý Dương Kiêu nhìn anh, đồng tử tối đen giống như màu mực, một lát sau, mới nói: "Không muốn."

"Được." Trì Minh Nghiêu lấy chân ra khỏi người Trần Thuỵ, ngồi xổm xuống nhìn hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói, "mày nói cám ơn cậu ấy đi."

"Mẹ kiếp Trì Minh Nghiêu, mày cho rằng ông đây đấu không lại với mày sao? Ông đây có rất nhiều thời gian đem hai người chúng mày làm tàn phế..."

"Không muốn nói với mày những cái này." Trì Minh Nghiêu cao giọng nói, không kiên nhẫn đá một cước về phía cánh tay phải của hắn, "mày nói cảm ơn cậu ấy, nhanh lên."

Trần Thụy đau đến không chịu nổi, chỉ có thể cắn răng nói: "Cám......Cám ơn."

Lý Dương Kiêu nói: "Trần tổng khách khí."

Cảnh sát kia thấy sự tình giải quyết xong, liền nói với Trì Minh Nghiêu: "Trì tổng, vậy bên tôi mang theo mấy người kia rút lui?"

Trì Minh Nghiêu nói: "Được, cám ơn, trở về để Hứa Bân cảm tạ mấy người cho tốt."

Trần Thụy từ trên mặt đất đứng lên, che cánh tay phải bị gãy nhe răng trợn mắt, sau đó dùng tay trái run rẩy gọi điện thoại.

Trì Minh Nghiêu xoa xoa tóc Lý Dương Kiêu, ôn nhu nói: "Ði thôi, còn đi tiệc đóng máy nữa không?"

Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Ði."

Trì Minh Nghiêu liền ôm bả vai Lý Dương Kiêu, cùng cậu đi ra ngoài.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, trong phòng đột nhiên vọt ra một vệ sĩ vừa rồi không ai phát hiện, cầm một cây thiết côn to bằng cánh tay, thẳng tắp chiếu theo gáy Lý Dương Kiêu gõ tới!

"Mẹ kiếp." Trì Minh Nghiêu nghe được động tĩnh, nhanh chóng nghiêng người đạp một cước, nhưng đã không còn kịp nữa, lúc Lý Dương Kiêu quay đầu lại, liền nhìn thấy một cây thiết côn xé gió hướng mình vung tới, cậu theo bản năng nghiêng đầu né tránh, nhắm mắt lại.

Cậu nghe được tiếng thiết côn cùng xương cốt va đập phát ra tiếng trầm đục, kèm theo đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, nhưng cảm giác đau đớn lại không đến như dự đoán.

Mở mắt ra vừa thấy, Trì Minh Nghiêu nâng lên cánh tay phải giúp mình chặn thiết côn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play