Buổi chiều, Lý Dương Kiêu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ tìm một cái ghế ngồi xuống, xem Diệp Thiêm cùng Từ Cảnh Diệp cách đó không xa đối diễn.

Mấy ngày nay cậu đã nhìn ra được chút, cách Diệp Thiêm diễn tương đối giống Từ Cảnh Diệp, thỉnh thoảng có điểm sáng bật hẳn lên, nhưng nhiều khi bộc lộ cảm xúc quá lố.

[làm quá nó lố lăng đấy :)))]

Diễn xuất của diễn viên luôn phải chú ý đến cảm giác chừng mực, nhưng diễn xuất của Diệp Thiêm còn non nớt, lại chưa được huấn luyện bài bản, chỉ biết "thả" mà không hiểu "thu". Lần này cậu ta còn cố tình muốn diễn vai "người con trai" này nữa chứ, nhân vật này trong kịch bản là một học sinh trung học có tính cách hơi âm trầm, khi diễn xuất đặc biệt phải chú ý khắc chế, điều này càng làm cho nhược điểm diễn xuất của cậu ta phóng đại ra đến mức không sót một chút, quả thực là trí mạng mà.

Cậu ta sẽ như thế nào khi đóng phim 《 cao nguyên bên bờ biển 》 đây? Lý Dương Kiêu bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

《 Cao nguyên bên bờ biển 》 là một câu chuyện kể về thiếu niên báo thù, đạo diễn cố tình làm mẫu phim thương mại Hollywood, nhưng lại không nhịn được mà muốn biểu đạt nhiều thứ hơn, cho nên dẫn đến giai đoạn trước tối tăm trầm thấp, đoạn sau đột nhiên biến thành hình thức chiến đấu với quái vật đầy nhiệt huyết.

Cứ như vậy xem ra, Diệp Thiêm ở trong bộ phim kia, nửa sau hẳn là sẽ diễn tốt hơn nửa đầu một chút —— nhưng với điều kiện là sau này kịch bản kia không làm nhiều thay đổi.

Một thiếu niên mang huyết hải thâm thù, ở bên hồ bình tĩnh cùng cự thú liều chết chiến đấu, nghĩ đến cảnh tượng kia sẽ cực kỳ nhiệt huyết kịch tính.

Lý Dương Kiêu đột nhiên muốn xem bộ phim kia sau đó đã bị quay thành cái dạng gì.

Chờ quay xong bộ phim này, phải thu xếp thời gian ði nhìn thử mới được, dù sao bộ phim đó cũng đã chiếu từ rất lâu rồi, cậu nghĩ.

Trì Minh Nghiêu đỗ xe ổn thỏa rồi, liền đi về hướng cổng chính, mấy tiểu cô nương đang ở trước cổng chính ríu rít mà thảo luận cái gì, trong miệng nhảy ra ba chữ "Lý Dương Kiêu", làm anh nhịn không được mà dời chút lực chú ý qua đó.

"Anh ấy đang ngẩn người kìa, cũng quá manh đi!!"

"Muốn xông lên xoa đầu anh ấy quá, tóc nhìn qua thật mềm."

"Cũng quá đẹp rồi, tui quay được rất nhiều video ngắn, trở về gửi cho mấy cô nha!"

"Mau chụp mau chụp!"

Trì Minh Nghiêu theo phương hướng ánh mắt của mấy cô nhóc mà nhìn, thấy Lý Dương Kiêu đang ngồi trên ghế, nhìn phía đối diện cách đó không xa mà ngây người. Dáng ngồi của cậu nhàn tản, ngũ quan dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ càng thêm tinh xảo, chú cún lông xám nằm bên chân cậu phơi nắng, một người một cún lười biếng, đích xác xứng đáng được gọi là cảnh đẹp ý vui.

Trì Minh Nghiêu đến gần chỗ cổng chính, mấy tiểu cô nương khó khăn lắm mới với tới ngực anh quay đầu lại, tức khắc không nói chuyện nữa, tự giác mà dịch sang hướng bên cạnh, vì anh từ đằng đi tới —— phỏng chừng mấy cô bé đã xem Trì Minh Nghiêu trở thành tới diễn viên của đoàn phim rồi.

Trì Minh Nghiêu lập tức đi về phía Lý Dương kiêu, đến gần chút, Lý Dương Kiêu mới lấy lại tinh thần, biểu tình trở nên nhu hòa một ít, hơi hơi nâng cằm lên nhìn anh.

Tóc nhìn qua thật mềm —— Trì Minh Nghiêu trong đầu hiện lên câu nói vừa nãy của mấy cô nhóc kia, sau đó anh đi tới, đưa tay phóng tới trên tóc Lý Dương Kiêu, xoa nhẹ hai cái.

Lý Dương Kiêu cũng không tránh, chỉ là ngẩng đầu cười nói: "Ðừng có mà xoa đầu tôi như cún thế."

"Không có lượt diễn của cậu sao?" Trì Minh Nghiêu ngồi xuống ghế bên cạnh cậu, nhìn một lượt không gian quay chụp ở đây, thấy Diệp Thiêm cùng Từ Cảnh Diệp đang đối diễn.

"Cảnh tôi diễn ở phía sau cơ, diễn cùng Ngụy Lâm Lâm." Lý Dương kiêu ngồi thẳng người một chút, "sao anh lại có thời gian tới đây?"

"Tôi đang theo đuổi cậu mà," Trì Minh Nghiêu nghiêm trang, "đương nhiên phải dành thời gian ra chứ."

Trì Minh Nghiêu luôn cường điệu điểm này, làm cho Lý Dương Kiêu có chút bất đắc dĩ.

Trì Minh Nghiêu lấy ra hộp thuốc, từ bên trong lôi một điếu thuốc ra, đưa cho Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu lắc đầu, không nhận.

"Không hút nữa?" Trì Minh Nghiêu cắn điêu thuốc, dùng bật lửa châm "nhanh như vậy đã bắt đầu có ý thức làm minh tinh?"

"Không dám hút." Lý Dương Kiêu nhìn ra hướng cổng, "lần trước tôi hút thuốc, hình như làm các cô nhóc kia sợ hãi."

"Không thể nào," Trì Minh Nghiêu cười một tiếng, "dễ dàng bị dọa sợ như vậy sao?"

"Ðều là mấy cô nhóc còn đi học, tuổi không lớn, kỳ thật cũng có thể lý giải."

"Ồ, cậu đối với mấy cô nhóc kia vậy mà thực săn sóc nha."

Lý Dương Kiêu tự dưng ngửi thấy mùi giấm trong lời nói của anh, nhất thời bật cười, nói : "Nếu anh không thích tôi hút thuốc, tôi cũng sẽ không hút mà."

Lời này nói xong, đột nhiên nhớ tới lúc trước ở trên núi, người bạn học cũ Ðỗ Xiển đã từng nói với cậu, ở trên bàn cơm có thằng nhóc nói mình không ngửi được mùi thuốc, Trì Minh Nghiêu liền dập tắt thuốc.

Hiện tại nghĩ lại, thằng nhóc kia là Diệp Thiêm rồi. Lý Dương Kiêu theo bản năng mà hướng phía sân quay chụp nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn, ánh mắt lại đụng phải, Diệp Thiêm quay xong một cảnh, lúc này cũng đang nhìn về phía này. Nhưng sau khi bị phát hiện, cậu ta nhanh chóng quay đầu đi.

Lý Dương Kiêu cũng không dời đi ánh mắt, vẫn như cũ nhìn về hướng đó, dẫn tới Trì Minh Nghiêu nhịn không được cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

"Anh cùng Diệp Thiêm quen biết như thế nào?" Lý Dương Kiêu đột nhiên mở miệng hỏi.

"Hửm?" Trì Minh Nghiêu quay đầu lại.

"Không muốn nói cũng không sao."

"Có cái gì mà không muốn nói," Trì Minh Nghiêu cười cười, búng tàn thuốc hai cái, nói: "Cậu ta ở trong bừa tiệc thiếu chút nữa bị Trần Thụy hạ dược, tôi xem như giúp cậu ta một phen mà thôi."

Lý Dương Kiêu không nghĩ tới Trì Minh Nghiêu dùng hai câu liền có ý không nói nữa rồi, liền truy vấn một câu: "Về sau thì sao?" 

"Không có sau này." Trì Minh Nghiêu nói, "Vì sao lại cảm thấy có sau này?"

"Cậu ta gọi anh là Minh Nghiêu ca."

"Một cái xưng hô mà thôi, để ý như vậy sao?"

Lý Dương Kiêu nhấp môi, nói đến càng ngay thẳng một chút: "Cậu ta nhìn qua thích anh." Sau khi nói, ra vẻ trấn định mà ho nhẹ một tiếng, lại có vẻ càng thêm giấu đầu lòi đuôi.

"Phải không, nhưng tôi không thích cậu ta," Trì Minh Nghiêu thở ra một ngụm khói, nhìn Lý Dương Kiêu nói, "tôi chỉ thích cậu."

"....." Thổ lộ thình lình xảy ra, làm Lý Dương kiêu trong lúc nhất thời tiếng lòng rối loạn, ánh mắt đều không biết nên đặt vào ðâu bây giờ. Cậu bất giác lại sờ hộp thuốc, muốn rút ra một điếu thuốc, nhưng liếc đến mấy cô nhóc cách đó không xa, liền thu tay lại.

Trì Minh Nghiêu đứng lên, chắn trước mặt cậu, cầm điếu thuốc đưa tới bên miệng cậu.

Lý Dương Kiêu không rõ nguyên do mà ngẩng đầu nhìn anh.

"Không phải muốn hút thuốc để giảm bớt sự bối rối sao?" Trì Minh Nghiêu cười như không cười mà nhìn cậu, "giúp cậu chắn rồi, cứ hút đi."

Lý Dương Kiêu yên lặng nhìn anh vài giây, rũ đôi mắt xuống, nửa người trên dịch về phía trước, hút một ngụm thuốc trên tay Trì Minh Nghiêu, sau đó hơi hơi nghiêng mặt ði, thở ra khói trắng lượn lờ.

Cậu cảm giác Trì Minh Nghiêu vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt kia như có độ ấm vậy, làm gương mặt có chút nóng lên.

Trì Minh Nghiêu vươn một tay khác, duỗi đến cằm Lý Dương Kiêu mà gãi gãi, tựa như gãi một chú mèo vậy.

Lý Dương Kiêu cảm thấy có chút ngứa, rụt cổ, cằm bị gãi đến ngứa, trong lòng cũng bị gãi đến ngứa.

Cách đó không xa, đạo diễn lớn tiếng mà hô một câu "cut", sau đó liền truyền đến một trận hỗn độn tiếng bước chân cùng tiếng cười nói.

Lý Dương Kiêu nghiêng mặt, vừa lúc nhìn thấy Diệp Thiêm đi tới, bước chân cậu ta như là có chút chần chừ, nhưng dừng một chút, vẫn là tiếp tục đi về bên này, sau đó đối với Trì Minh Nghiêu mà gọi: "Minh Nghiêu ca."

Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Thiêm, thần sắc cũng không thấy kinh ngạc, rất bình thản mà nói một câu: "Ðã lâu không gặp."

Lý Dương Kiêu có chút không được tự nhiên, hai người trước mặt cậu đều đứng, chỉ có mình cậu ngồi, có vẻ cậu giống người ngoài cuộc dư thừa vậy. Nhưng đột nhiên đứng lên lại có vẻ rất kỳ quái, cho nên cậu chỉ có thể ngồi thẳng thêm chút nữa.

Diệp Thiêm nhìn qua có vẻ sợ hãi, lại hướng bên này dịch thêm hai bước: "Minh Nghiêu ca, sao anh lại có thời gian tới đây thế?"

"Tới nhìn cậu ấy," Trì Minh Nghiêu lại đưa tay cầm điếu thuốc đến bên miệng Lý Dương Kiêu, "còn muốn hút nữa không?"

Lý Dương Kiêu ngẩn người, nói: "Không hút nữa."

Trì Minh Nghiêu liền thu hồi tay, chính mình hút một ngụm, sau đó dập tắt thuốc.

Lý Dương kiêu cảm thấy chính mình bị một loại cảm xúc hư vinh kỳ diệu lấp đầy, trong nháy mắt vui vẻ đến mức không cách nào kiềm chế lại được.

Quá hư vinh, quả thực hư vinh đến nỗi cậu có chút phỉ nhổ chính mình.

Nhưng rất vui vẻ, vui vẻ vô cùng.

Tới nhìn cậu ấy. Tới nhìn cậu ấy. Là tới nhìn mình đó.

Diệp Thiêm cũng sửng sốt, ngơ ngẩn mà nhìn Trì Minh Nghiêu, lại nhìn nhìn Lý Dương Kiêu.

Trì Minh Nghiêu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói với Lý Dương Kiêu: "Tôi phải đi rồi, lát nữa còn có một cuộc họp."

"Ừm, vậy tôi tiễn anh." Lý Dương Kiêu đứng lên, lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Thiêm, nhất thời trong lòng có chút không đành lòng, nói một câu, "Diệp Thiêm tới đây ngồi chỗ tôi đi."

Ngày thường chỉ thấy cậu ta gọi Diệp ca, Lâm Lâm tỷ không ngừng, ở một bên nghe nhiều cũng thấy phiền, nhưng lúc này nhìn cậu ta ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, lại đột nhiên cảm thấy cậu ta bất quá cũng chỉ là đứa nhóc mà thôi.

Thoạt nhìn cậu ta là thật sự thích Trì Minh Nghiêu, Lý Dương Kiêu nghĩ.

Cậu có chút đồng tình với Diệp Thiêm, tuy rằng tình địch đồng tình nghe có vẻ không biết xấu hổ cũng mang theo chút dối trá, nhưng cậu quả thật trong nháy mắt đó sinh ra loại cảm giác này.

Hai người đi tới cửa lớn, mấy cô nhóc canh giữ ở đó nhảy nhót hướng Lý Dương Kiêu nhỏ giọng hô: "Lý Dương Kiêu, Lý Dương Kiêu."

Lý Dương Kiêu quay đầu cười ôn hòa với mấy cô bé, trong đám đông lập tức phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ. Có một cô bé đang ngồi bỗng đứng lên, chạy vài bước, nhét một túi xách vào tay cậu.

Cước bộ của Lý Dương Kiêu dừng lại, cúi đầu nhìn một chút, là một túi toàn đồ ăn vặt.

"Tặng cho anh," cô bé nói, "ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng tốt hơn."

Trì Minh Nghiêu cũng dừng lại theo, đứng ở một bên nhìn cậu.

Lý Dương kiêu nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, đành phải tiện tay rút ra một gói kẹo từ trong túi đồ ăn vặt kia, lại đem những thứ khác trả lại, nói đùa: "Đưa nhiều đồ ăn như vậy, là muốn nhìn thấy La Tử Minh mập mạp sao?"

Cô bé kia lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Lý Dương Kiêu anh nhất định sẽ hot, cố lên." Sau đó chạy lại chỗ cũ ngồi xuống.

"Chỉ mới tung ra một cái poster liền đưa tới nhiều hoa đào như vậy sao?" Ði xa một chút rồi, Trì Minh Nghiêu ý vị thâm trường mà mở miệng.

"Cái gì mà hoa đào, đều là mấy cô bé thích tới xem náo nhiệt mà thôi." Lý Dương Kiêu hơi xấu hổ mà nói, sau đó nghĩ nghĩ, lại hỏi, "đúng rồi, thứ ba tuần sau đoàn phim muốn mở cuộc họp báo trước truyền thông, anh có đi không?"

Trì Minh Nghiêu trước đó đã nhận được thư mời của truyền thông rồi, anh cũng quyết định sẽ đi, nhưng vẫn nói: "Nếu cậu hy vọng tôi đi thì tôi sẽ đi."

Lý Dương kiêu trong tay nhéo nhéo túi kẹo, nói: "Đi thôi."

Lời đầy đủ hoàn chỉnh mà cậu vốn định nói là, "đây là lần đầu tiên tôi tham gia cuộc họp báo, nghe nói sẽ có rất nhiều truyền thông, còn sẽ có đoạn phỏng vấn nữa, lần đầu lên sân khấu có chút căng thẳng, nhưng nếu như anh ở phía dưới, tôi nghĩ tôi sẽ an tâm hơn nhiều."

Nhưng Lý Dương Kiêu cuối cùng cũng không nói như vậy, cậu chỉ là nói, "đi thôi."

Trì Minh Nghiêu cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng "được", lúc lên xe trước khi lái đi còn hỏi cậu: "Cậu cao bao nhiêu, 1 mét 8 sao?"

Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Khoảng đó."

"Chính xác một chút."

"1m81."

Trì Minh Nghiêu gật gật đầu.

"Anh thích ăn kẹo không?" Lý Dương Kiêu giơ gọi kẹo lên hỏi anh.

Trì Minh Nghiêu cười cười, nói: "So với kẹo thì tôi càng thích ăn cậu hơn."

Xe của Trì Minh Nghiêu rời đi, Lý Dương Kiêu bị ánh mặt trời chiếu đến hơi hoảng hốt, trong đầu đều là câu "Tôi thích cậu."

Anh ấy là đang nghiêm túc sao?

Lý Dương Kiêu phỏng đoán tâm tình trì Minh Nghiêu khi nói lời kia, nhớ lại vẻ mặt của anh, lại nghĩ đến thân phận của anh, giống như một diễn viên phỏng đoán nhân vật mình đóng khi yêu dốc hết tâm huyết và sức lực sẽ như nào.

Nhưng cậu phát hiện mình ở trên phương diện tình cảm rốt cuộc là đạo hạnh không đủ, làm thế nào cũng không phân biệt được tâm ý đằng sau lời này.

Theo đuổi cậu là thật, nhưng thích cậu không nhất thiết phải là thật.

Lý Dương Kiêu trở lại phim trường, nhìn thấy Diệp Thiêm thật sự ngồi ở vị trí cậu mới ngồi vừa nãy.

Thường thì cậu ta cũng đâu ở lại phim trường lâu như thế, luôn là sau khi quay xong, cùng Ngụy Lâm Lâm cùng Từ Cảnh Diệp nói mấy câu, liền dẫn đoàn người rời khỏi phim trường.

Cách đó không xa phó đạo diễn đã kêu diễn viên của phân cảnh tiếp theo chuẩn bị, kịch bản của Lý Dương Kiêu đặt ở chỗ ngồi bị Diệp Thiêm cầm trong tay, cậu chỉ có thể đi về phía cậu ta.

Diệp Thiêm phá lệ mà gọi cậu một tiếng "Dương Kiêu ca", vẻ ngơ ngẩn vừa nãy trên mặt đã biến mất, lúc này lại khôi phục thần sắc như thường.

Lý Dương Kiêu hướng phía cậu ta cười cười: "Cậu muốn ăn kẹo không?"

Diệp Thiêm nhìn thoáng gói kẹo trên tay cậu, trên mặt có một tia cảnh giác hiện lên, bị Lý Dương Kiêu mẫn cảm mà bắt được.

"Muốn." Diệp Thiêm cười nói, vươn tay làm ra tư thế xin kẹo.

Lý Dương Kiêu liền mở gói giấy ra, hướng lòng bàn tay cậu ta mà đổ ra mấy viên kẹo.

Diệp Thiêm biểu hiện thật sự vui vẻ: "Cảm ơn Dương Kiêu ca."

Hắn là sẽ không ăn, Lý Dương Kiêu nghĩ, hoá ra thời điểm cậu tính toán phòng bị Diệp Thiêm thì Diệp Thiêm cũng phòng bị cậu.

Nhưng mà cũng chẳng sao, dù sao cậu cũng không thích Diệp Thiêm.

Sắp tới thời gian bộ phim này phát sóng, để dành thời gian dư dả hơn cho hậu kỳ mà tiến độ quay phim được đẩy nhanh một chút.

Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua, đã đến đêm trước buổi họp báo.

Lý Dương Kiêu vẫn rất căng thẳng, trên thực tế cậu rất ít khi căng thẳng như vậy, lúc thử vai không căng thẳng, thời điểm chính thức đóng phim cũng không căng thẳng, bởi vì mấy việc này cậu đều am hiểu rồi.

Nhưng buổi họp báo lên sân khấu lại có chút căng thẳng, phải đối mặt với sự trêu chọc của MC, đối mặt với những câu hỏi tới tấp của truyền thông, chính là ðang khảo nghiệm năng lực phản ứng nhanh của bản thân. Không thể rụt rè, cũng không thể nói sai.

Đêm đó sau khi diễn xong, cậu còn cố ý đi thỉnh giáo Ngụy Lâm Lâm, cuộc họp báo có phải hay không muốn xuyên chính thức một chút tây trang.

Ngụy Lâm Lâm sau khi biết được cậu có chút căng thẳng thì bật cười: "Lúc diễn cũng đâu thấy cậu căng thẳng, một buổi họp báo mà thôi, có cái gì phải căng thẳng?"

Lý Dương Kiêu sau khi trở về, đem bộ âu phục giản dị dưới đáy tủ của mình lấy ra, đây là một năm trước vì nghi thức khai máy của 《 cao nguyên bên bờ biển 》 mà đặc biệt mua, là một trong số ít đồ xa xỉ của cậu —— tuy rằng chỉ có thể coi là hơi xa xỉ mà thôi.

Cậu lấy âu phục ra, ở trên giường trải phẳng ra, mới phát hiện có một ít nếp gấp do không cẩn thận đè ra rồi.

Lý Dương Kiêu khom lưng sờ sờ nếp gấp kia, nhíu nhíu mày, sau đó cầm lấy âu phục, tính toán phiền stylist của Ngụy Lâm Lâm giúp mình ủi âu phục một chút.

Nhưng vừa mới cầm âu phục lên, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa "cộc cộc". Lý Dương Kiêu đành phải đặt âu phục trở lại giường, đi dép lê đi mở cửa.

Trước cửa là một cô gái dáng người cao gầy, để tóc xoăn sóng lớn, trên mặt trang điểm tinh xảo, thấy cậu thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thật tốt quá, cậu là Lý Dương Kiêu đúng không?"

Lý Dương Kiêu không hiểu ra sao mà "ừm" một tiếng.

Cô gái ngay lập tức hướng một bên vẫy vẫy tay: "Lại đây đi, cậu ấy đây rồi."

Lý Dương Kiêu nghiêng đầu nhìn nhìn, bên kia có hai người đàn ông cao to vạm vỡ đang đứng, trên tay còn xách theo túi.

Cô gái làm việc cũng gọn gàng lưu loát, nhận lấy túi xách trên tay bọn họ đưa cho Lý Dương Kiêu, nói hai ba câu liền giải thích rõ ràng sự tình: "Tôi là thư ký của Trì tổng, Trì tổng bảo tôi đưa cho cậu quần áo để họp báo, âu phục cùng giày da đều ở đây, cậu đi thử một chút đi, tôi ở cửa chờ, bất quá hẳn là thích hợp, ánh mắt Trì tổng vẫn luôn rất chuẩn. Còn có hai vị bảo tiêu này, Triệu Hạo, Phùng Lỗi," Cô ấy lần lượt chỉ qua hai người, "Ðêm nay ở phòng trên lầu, ngày mai họp báo bọn họ sẽ lái xe đưa cậu đi, người đến hiện trường rất nhiều, phỏng chừng sẽ không an toàn, bọn họ sẽ bảo vệ cậu. Được rồi, đi thử quần áo đi."

Lý Dương Kiêu xách túi đi vào trong phòng, cảm giác giống như đang ở trong mộng.

Trên giường trải ra một bộ quần áo hoàn chỉnh: bộ đồ sọc màu xanh đậm, áo sơ mi trắng có kết cấu tốt, cà vạt in mờ, giày da đen sáng bóng.

Làm cậu nhớ tới Lọ Lem với cỗ xe bí đỏ, lễ phục dạ hội cùng giày thủy tinh.

Qua 12 giờ, những thứ này đều sẽ biến mất sao?

Qua 12 giờ, câu nói "tôi thích cậu" sẽ mất đi hiệu lực sao?

Lý Dương Kiêu thay quần áo mới, nhìn chính mình trong gương.

Đó không phải là cậu nữa rồi.

Người trong gương giống như một tiểu vương tử lấp lánh, trước cửa có hai thị vệ võ nghệ cao cường, điều khiển xe ngựa kim quang lấp lánh, hộ tống mình đến dưới ánh đèn sân khấu vạn người chú ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play