Trì Minh Nghiêu ngồi xuống, một tay cầm ô, một tay khác phóng tới chỗ mà Lý Dương Kiêu xắn ống quần lên, nhìn chỗ bị bầm lên, hỏi: "Ðau không?"
"Không đau." Lý Dương Kiêu cúi đầu, muốn đem ống quần buông xuống.
"Hay là đi bệnh viện kiểm tra chút?"
"Không muốn", Lý Dương Kiêu nói, "không trầy da, trở về phun chút thuốc là được."
Ống quần ướt trở nên rất khó buông xuống, Lý Dương Kiêu nghiêng người về phía ánh đèn, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.
"Cầm lấy." Trì Minh Nghiêu nhét cán ô vào trong tay Lý Dương Kiêu, cúi thấp đầu, dùng tay giúp Lý Dương Kiêu đem ống quần thả xuống.
Lý Dương kiêu cảm thấy tiếng tim mình đập còn lớn hơn cả tiếng mưa đập vào ô nữa.
Trì Minh Nghiêu cúi đầu, đỉnh đầu cách vị trí trái tim cậu rất gần, cho nên cậu có chút sợ hãi tiếng tim đập sẽ bị nghe thấy. Lý Dương Kiêu theo bản năng xê dịch về sau, muốn cách Trì Minh Nghiêu xa một chút.
Trì Minh Nghiêu cảm giác được động tác cậu, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Dương Kiêu đầu tiên là lắc lắc đầu, dừng một chút lại nhìn Trì Minh Nghiêu nói: "Anh đột nhiên đối tốt với tôi như vậy, có hơi không quen."
Trì Minh Nghiêu cong cong khóe miệng, chưa nói thêm gì, nhận lấy ô từ trong tay cậu.
Lý Dương Kiêu bị ôm lấy bả vai mà đi về phía trước, cậu đã không biết chính mình đang đi phương hướng nào nữa rồi, đầu óc đều là hình ảnh Trì Minh Nghiêu ngồi xuống giúp cậu thả ống quần xuống.
Lúc Trì Minh Nghiêu cúi đầu, đường nét trên mặt lưu loát lại sắc bén, làm cho người ta muốn dùng ngón tay dọc theo đường nét sinh động kia một đường trượt xuống. Tóc của anh cũng có chút dài, so với lúc ban đầu ngắn đến mức dán vào da đầu kia thì kiểu tóc này đã trung hòa bớt khí chất có chút tàn nhẫn trên người anh, nếu là lúc đầu đặt tay lên đó, sẽ có chút cảm giác tóc...đâm vào tay nhỉ? Còn có.....sao tối nay Trì Minh Nghiêu đột nhiên đến, là muốn đem lần lăn giường còn lại giải quyết cho xong sao?
Lý Dương Kiêu một hồi miên man suy nghĩ.
Trì Minh Nghiêu đưa Lý Dương Kiêu tới bên xe của mình, mở cửa ở vị trí phụ lái ra.
Lý Dương Kiêu lúc này mới hoàn hồn: "Tôi ướt hết rồi, quần cũng ướt", nói xong liền nắm lấy cán ô, "Tôi mượn ô một chút, anh lên xe trước đi, tôi tới lều thay bộ quần áo khác."
Trì Minh Nghiêu nắm cán ô không buông tay, một tay khác để ở trên cửa xe, nhưng lời nói ra lại không thân sĩ như vậy: "Ướt hết sao? Không sao đâu, dáng vẻ cậu ướt hơn đây tôi cũng nhìn hết rồi, vào ngồi đi."
Lý Dương Kiêu: "....."
Lý Dương Kiêu cởi áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông, xoắn lại hai lần để vắt bớt nước mưa đi, đặt ở trên ghế phụ, sau đó mới ngồi vào.
Trì Minh Nghiêu từ bên kia ngồi vào, nói: "Phiền toái như vậy làm gì."
"Mới nãy diễn đã ngồi xuống đất, mông toàn là nước bùn, sẽ làm bẩn xe mất." Lý Dương Kiêu vừa nói, vừa cài dây an toàn.
Trì Minh Nghiêu hơi nghiêng đầu, châm một điếu thuốc, phun ra một hơi khói nói: "Tôi không ngại, cậu có thể làm bẩn xe, sau đó tôi làm bẩn cậu." [editor: liêm sỉ rớt bịch bịch bịch xuống đất kìa anh]
"....Ui." Lý Dương Kiêu từ trước đến nay chưa từng dùng lời nói chiếm được tiện nghi gì cả, nhất thời không biết nên làm gì để phản ứng. Cậu muốn từ trong túi lấy ra một điếu thuốc để hóa giải sự xấu hổ trước mắt, nhưng trên người mặc quần áo của đoàn phim mất rồi, nửa ngày cũng không sờ được thuốc.
Tay kẹp thuốc của Trì Minh Nghiêu hướng ra ngoài cửa sổ một chút, búng búng tàn thuốc, sau đó đưa điếu thuốc cho Lý Dương Kiêu: "Hút không?"
Lý Dương Kiêu nhìn nhìn điếu thuốc chi còn thừa hơn nửa kia, duỗi tay nhận lấy, sau đó mở cửa sổ xe một chút, dựa vào sau ghế, cầm thuốc hút một ngụm.
Khi thật sự ngồi xuống, Lý Dương Kiêu mới cảm thấy toàn thân đều phải bị đâm tan thành từng mảnh. Không chỉ là cẳng chân bị va đập, bả vai, trên lưng, sau eo, mông, quả thực một chỗ cũng không tránh khỏi.
Lý Dương Kiêu ấn một bên bả vai, hoạt động một chút, hỏi: "Trời mưa to như vậy, sao lại nghĩ đến đoàn làm phim?"
Trì Minh Nghiêu vừa lái xe vừa nói: "Liên quan gì đến thời tiết?"
Đầu Lý Dương Kiêu nóng lên, hỏi câu: "Không thì liên quan đến cái gì?"
Lời này hỏi ra khỏi miệng, mới cảm thấy có hơi quá mức ái muội rồi.
Trì Minh Nghiêu cười cười, nhìn cậu một cái, không trực tiếp trả lời: "Cậu nói xem?"
Lý Dương Kiêu không biết chính mình xảy ra chuyện gì, đầu óc giống như đột nhiên ngừng hoạt động.
Rõ ràng năm đó lúc cùng Tống sưởng "ở chung", hai người nói chuyện vẫn vô cùng bình thường, nhưng khi cùng Trì Minh Nghiêu ở cạnh nhau, cậu đều cảm thấy chỗ nào cũng không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quy hết nguyên nhân về trên người Trì Minh Nghiêu —— người này tùy thời tùy chỗ trêu chọc không ngừng, quá dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Mưa nhỏ hơn một chút, nước mưa tí tách đập vào cửa sổ xe, bên ngoài là một mảnh tối tăm mênh mông, bóng cây nhanh chóng xẹt qua phía sau.
Lý Dương Kiêu ngồi thẳng một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời cũng thấy được bóng dáng mình chiếu lên cửa sổ.
Rõ ràng trước kia cậu cũng sẽ không để ý, nhưng hôm nay cậu lại nhìn chằm chằm cái bóng kia một chút, ở trong lòng tự đánh giá hình tượng của mình. Sau đó cậu dựa vào phía sau ghế, lộ ra bóng dáng Trì Minh Nghiêu ở trên cửa sổ.
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm cái bóng kia, không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì mà nhìn vài giây, lại nghĩ đến "lần thứ tư" có thể phát sinh trong tối nay, đầu tiên là cảm giác trên mặt một trận nóng lên, lại đột nhiên nghĩ đến: "Vậy lần này chấm dứt, Trì Minh Nghiêu còn đến đoàn làm phim nữa không?"
Hình ảnh Diệp Thiêm túm tay Trì Minh Nghiêu khóc lớn lại một lần nữa hiện lên trong đầu cậu. Cậu cảm thấy mình có chút hiểu Diệp Thiêm rồi, nếu thời gian dài hơn một chút, có lẽ cậu cũng sẽ tự làm mình trở nên rất chật vật không khác cậu ta là bao.
Tống Sưởng chỉ cho cậu hai giây hy vọng, nên cậu mới có thể đàng hoàng từ trong đoạn thầm mến trước đó toàn thân rút lui được, nhưng Trì Minh Nghiêu thì khác, mỗi một câu nói, mỗi một động tác của anh đều giống như đang nói, trong giây phút này tôi rất thích cậu vậy.
Nhưng giây tiếp theo thì sao?
Lý Dương Kiêu đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, vì cái gì mà mỗi lần cậu đều làm cho mình bị động trong chuyện tình cảm, rõ ràng số người thổ lộ với cậu không đếm xuể.
Biết rõ núi có hổ, lại vẫn đi vào núi. Lý Dương Kiêu trong đầu không hiểu sao lại thốt ra những lời này.
Thật không biết là dũng khí.....hay là tìm đường chết đây.
Vào phòng một cái, Lý Dương Kiêu bỏ xuống một câu "tôi đi tắm trước", liền vọt vào phòng tắm.
Cậu có chút sợ Trì Minh Nghiêu đi theo mình chen vào phòng tắm, sau đó đè cậu vào trong bồn tắm giày vò một trận —— chuyện này trước đó không phải chưa từng làm qua. Cũng không phải kháng cự cái gì phòng tắm Play cả, nguyên nhân quan trọng nhất là, cậu cảm thấy trên người mình hiện tại hẳn là...rất khó coi.
Cởi quần áo, Lý Dương Kiêu cúi đầu nhìn mình, đích xác rất khó coi —— mấy ngày trước vết thương cũ lúc học trượt ván đã trở thành vết bầm tím, hơn nữa hôm nay trên người va chạm lại tạo ra thêm vết xanh tím, kết hợp cùng vết bầm tím cũ, quả thực xứng đáng là chiến tích xanh tím đầy mình.
Người nào không biết đại khái sẽ cho rằng cậu túng dục quá độ.
Lý Dương Kiêu tắm xong, đối với gương nhìn nhìn, mái tóc xám bạc mềm oặt mà dán ở trên trán, giống như không quá đẹp. Cậu ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm lấy máy sấy, soi gương sấy tóc mình gần khô, cuối cùng, còn dùng tay vuốt vuốt vài cái, lúc này mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Trì Minh Nghiêu ngồi ở mép giường xem kịch bản của Lý Dương Kiêu.
Trong phân cảnh tiếp theo, La Tử Minh sau khi trải qua tai nạn xe hơi, ở trước mặt Triệu Khả Nghiên giả vờ bị thương mấy ngày. Một ngày tan tầm còn làm bộ té ngã, lúc Triệu Khả Nghiên cúi người đỡ cậu đứng lên, La Tử Minh mạnh mẽ tới gần, muốn hôn trộm Triệu Khả Nghiên, nhưng bị Triệu Khả Nghiên tránh đi.
Kịch bản của Lý Dương Kiêu trải rộng ghi chép của cậu, không chỉ vạch ra nhịp điệu cho lời thoại, mà còn sửa lại một số lời thoại sao cho khi nói ra càng thêm tự nhiên, có một số chỗ còn viết chú thích về tính cách nhân vật.
Trì Minh Nghiêu nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Dương Kiêu đi ra.
Lý Dương Kiêu rất nhanh tới bên giường cầm áo thun rộng mặc lên người, một bên mặc một bên bảo Trì Minh Nghiêu đi tắm.
Tuy rằng động tác của cậu rất nhanh, nhưng Trì Minh Nghiêu vẫn để ý thấy trên eo Lý Dương Kiêu có một vết bầm, hẳn là vừa nãy va chạm mà có.
Trì Minh Nghiêu nghiêng người dựa vào giường, bắt lấy vạt áo thun của cậu, nói: "Từ từ, tôi xem một chút."
Động tác Lý Dương Kiêu dừng một chút: "Nhìn cái gì?"
"Lại đây một chút."
Lý Dương Kiêu nghe lời mà đi dịch qua một chút.
Trì Minh Nghiêu vén áo cậu lên một chút, nhìn vết bầm kia, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào: "Đau không?"
Lý Dương Kiêu lùi về sau né tránh: "Không chạm vào thì sẽ không đau."
Kỳ thật lùi ra sau trốn cũng không phải bởi vì đau, là bởi vì cậu đã nổi lên phản ứng sinh lý. Trì Minh Nghiêu cách sườn eo cậu rất gần, hô hấp ấm áp đều quét đến mặt cậu, có chút ngứa.
Hạ thân chỉ quấn khăn tắm, cho nên nơi nào đó vừa nổi lên phản ứng không có chỗ che dấu.
Trì Minh Nghiêu cũng chú ý tới, anh giương mắt nhìn Lý Dương Kiêu, cười cười, sau đó ngồi dậy nói: "Tôi đi tắm."
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, Lý Dương Kiêu nhụt chí mà đặt mông ngồi trên giường, hai tay bụm mặt, cảm thấy thật sự quá mất mặt.