Trước khi tiến vào đoàn làm phim, Lý Dương Kiêu quyết định chấm dứt hợp đồng cùng công ty chủ quản. Thời điểm nộp đơn, cậu không hề đề cập tới việc mình nhận vai diễn mới. Toàn bộ quá trình chấm dứt hợp đồng đều rất thuận lợi, Lý Dương Kiêu chỉ là một diễn viên tuyến 18, lại đắc tội với Trần Thụy, không đem tới ích lợi gì cho công ty, hiện tại cậu tự mình muốn đi, công ty chủ quản không có bất cứ dị nghì gì, trình tự xử lí cũng rất nhanh, tiền vi phạm hợp đồng cũng nhẹ, Lý Dương Kiêu bồi thường mấy ngàn NDT xong thì trực tiếp rời đi.
Giờ đây, Lý Dương Kiêu hoàn toàn trở về giống như trước kia, không có công ty chủ quản, chỉ có trong tay một vai nam thứ của một bộ phim ngôn tình mà thôi.
Ngày tiến vào đoàn làm phim, Lý Dương Kiêu tự mình bắt taxi tới. Thời điểm cậu tới đoàn làm phim, các diễn viên khác còn chưa tới, rất nhiều nhân viên ở bên cạnh đang tiến hàng công tác chuẩn bị.
Đạo diễn đang nói chuyện với người quay phim, nhìn thấy Lý Dương Kiêu, cười hỏi: "Dương Kiêu, đến sớm như vậy?"
Lý Dương Kiêu đi tới nói: "Cũng không sớm mà, không phải thông báo chín giờ sao?"
Đạo diễn cười nói: "Hy vọng không chỉ có mình cậu thấy thông báo."
Bên kia có người lớn tiếng gọi đạo diễn qua, đạo diễn lên tiếng đáp lại, sau đó nói với Lý Dương Kiêu: "Tôi qua đó xem một chút", liền chầm chậm đi qua đó.
Lý Dương Kiêu mấy ngày trước lúc tham gia cuộc họp phổ biến thêm về kịch bản, có gặp qua người quay phim này, hình như lúc đó đạo diễn giới thiệu tên của anh ta là "Tôn Lỗi", vì thế cậu hướng về phía người quay phim gật đầu chào một tiếng "anh Lỗi".
"Cậu đến có một mình thôi sao?" Người quay phim cúi đầu điều chỉnh thiết bị, cắn điếu thuốc hỏi.
Lý Dương Kiêu hiểu ngay ý tứ của Tôn Lỗi, anh ta hỏi cậu sao lại không dẫn theo trợ lý tới, cậu đưa tay hỗ trợ đỡ thiết bị, đáp: "Đúng vậy."
Người quay phim cúi đầu nói: "Thật kì lạ."
Người quay phim không nói nhiều, Lý Dương Kiêu lại không giỏi bắt chuyện, hai người đứng chung một chỗ nhất thời có chút xấu hổ. Người quay phim hất cằm sang một hướng, nói: "Không sao đâu, tôi tự đỡ được, cậu qua đó ngồi đi, lát nữa sẽ gọi cậu đi hoá trang."
Lý Dương Kiêu ngồi xuống, châm điếu thuốc, lật kịch bản đến cảnh hôm nay cần quay, đọc lại lời kịch một lần nữa. Không lâu sau, trợ lý của chuyên viên trang điểm tới, bảo cậu vào phòng bên trong trang điểm. Ngay lúc cậu bắt đầu trang điểm, bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, chuyên gia trang điểm nói: "Chắc là Nguỵ Lâm Lâm tới rồi?"
Cô bé trợ lý chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hỏi lại: "Từ Cảnh Diệp hay là Nguỵ Lâm Lâm?"
"Từ Cảnh Diệp tới sẽ có động tĩnh lớn hơn như này một chút. Được rồi, hoá trang một chút là được, lớn lên đẹp như vậy, tôi sợ trang điểm thêm nữa sẽ thành vẽ rắn thêm chân mất." Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên ồn ào lớn hơn, chuyên viên trang điểm đặt dụng cụ lên bàn, cười nói, "xem ra lần này là Từ Cảnh Diệp tới."
Bên ngoài, đạo diễn đang hàn huyên cùng Từ Cảnh Diệp và Nguỵ Lâm Lâm, thấy Lý Dương Kiêu đi ra lập tức gọi: "Dương Kiêu, lại đây đi!"
Lý Dương Kiêu đi tới, đạo diễn vỗ vai cậu giới thiệu: "Đây là diễn viên đóng vai La Tử Minh, Lý Dương Kiêu."
Mấy người họ bắt tay nhau, đơn giản chào hỏi một chút. Phía sau Từ Cảnh Diệp và Nguỵ Lâm Lâm đều dẫn theo ba bốn người, phô trương rất lớn, hai người họ trước đó cũng đã từng hợp tác chung, rất nhanh đã nói chuyện với nhau.
Lý Dương Kiêu ngay cả một tác phẩm hơi nổi tiếng cũng không có, hơn nữa đã tốt nghiệp hai năm, không thể lúc nào cũng dán mác "người mới" được. Một diễn viên không nổi tiếng vào đoàn phim diễn vai nam thứ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra sau lưng cậu không đơn giản, trước khi tìm hiểu rõ về cậu, ai cũng không muốn cùng cậu quá thân thiết.
Nhưng Nguỵ Lâm Lâm và Từ Cảnh Diệp lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, trên phương diện đối nhân xử thế rất khéo léo, nhất là Nguỵ Lâm Lâm, có đôi khi rõ ràng là đang nói chuyện với Tử Cảnh Diệp, nhưng ánh mắt sẽ nhìn về phía Lý Dương Kiêu, giống như là truyền tín hiệu: Cậu có thể cùng chúng tôi nói chuyện, chúng tôi không bài xích việc đó.
Nhưng Lý Dương Kiêu đứng ở bên cạnh, vẫn rõ ràng cảm giác được không được tự nhiên. Giới giải trí nhìn như ngưỡng cửa rất thấp, ai cũng có thể nói mình là diễn viên, nhưng nhân khí và danh tiếng vẫn sẽ tự động phân chia ra vòng tròn khác nhau, không đạt được tiêu chuẩn của vòng tròn này, cho dù đứng gần hơn nữa, cũng sẽ bị ngăn cách rất xa.
Cũng may trợ lý đạo diễn lúc này dắt lại đây một chú cún, đưa dây dắt cún cho Lý Dương Kiêu nói: "Dương Kiêu lão sư, đây là cún trong phim chúng ta, tên là Vượng Tài, đạo diễn nói để cho anh dắt, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm."
"Đừng, đừng gọi tôi là lão sư." Lý Dương Kiêu tiếp nhận sợi dây, ngồi xuống sờ đầu cún, nói, "Vượng Tài sao, giống gì vậy, Schnauzer, phải không nhỉ? Bé ngoan."
Trợ lý là một tiểu cô nương, thấy Lý Dương Kiêu bộ dạng đẹp, tự nhiên liền có cảm giác dễ gần hơn, ngồi xuống nói: "Ðúng vậy, còn rất gần người, bình thường lúc anh rảnh đều có thể dẫn nó đi dạo."
Hai người ngồi chơi với cún một lát, trợ lý chuyên viên trang điểm tới gọi Ngụy Lâm Lâm và Từ Cảnh Diệp đến phòng nghỉ trang điểm. Chờ hai người bọn họ đi rồi, tiểu cô nương ngẩng đầu, kêu một tiếng: "Thôi xong rồi! Tôi vừa rồi định xin chữ ký của Từ Cảnh Diệp!"
Lý Dương Kiêu quay đầu lại nhìn nhìn một chút, nói: "Lần sau xin chữ ký đi, cô ở trong đoàn làm phim, có rất nhiều cơ hội còn gì."
"Mải chơi với cún mà quên mất tiêu, buổi tối bạn cùng phòng sẽ đuổi giết tôi mất thôi..." Tiểu cô nương ánh mắt sáng ngời, nhìn Lý Dương Kiêu nói, "Nếu không....Anh ký cho tôi đi!"
Lý Dương Kiêu căn bản chưa từng ký tên cho người khác, cậu sửng sốt một chút nói: "Tôi á? Ðừng đùa thế chứ."
Tiểu cô nương cười ha ha, lôi kéo Lý Dương Kiêu nói: "Ký đi ký đi, sau khi bộ phim này phát sóng, anh nhất định sẽ nổi tiếng, đến lúc đó lại tìm anh ký tên cũng không dễ dàng đâu."
Lý Dương Kiêu vốn không định ký, nhưng tiểu cô nương sau đó lại khuyên vài câu, cậu liền tiếp nhận quyển sổ, ở trang đầu tiên ký tên của mình.
"Lại ký thêm 'T-O' đi."
Lý Dương Kiêu không nghe hiểu, hỏi lại: "Cái gì gọi là ký thêm thỏ?"
"T-O, to, chính là chữ ký độc quyền, anh liền viết chúc Tư Quỳnh... Viết cái gì tiếp nhỉ..."
Tiểu cô nương còn chưa nghĩ ra muốn cậu viết cái gì, bên kia đạo diễn đã gọi tên Lý Dương Kiêu. Lý Dương Kiêu nhanh chóng viết mấy chữ, đưa bút và quyển sách cho cô bé, đứng lên đi qua phía đạo diễn.
Tiểu cô nương nhận được nhìn một chút, trên đó viết: "Chúc Tư Quỳnh: mỗi ngày hạnh phúc, làm những gì cô ấy thích. Lý Dương Kiêu!"
Lý Dương Kiêu chính thức bắt đầu quay phim, cảnh quay tương đối loạn, không đi theo thứ tự trong kịch bản, trước tiên quay cảnh La Tử Minh và Triệu Khả Nghiên gặp nhau tại phòng tập thể thao.
La Tử Minh bị mẹ lái xe đưa đến phòng tập thể dục, ép cậu tập thể thao, nhưng cậu vừa mới đi thực tập được một ngày, bây giờ không muốn vận động chút nào.Vì thế cậu ở phòng tập thể thao dạo qua một vòng, thấy trong một gian phòng, tất cả mọi người đều đang nằm ngủ.
La Tử Minh không biết đây là phương pháp thả lỏng trong yoga, cho rằng tất cả mọi người đều đang ngủ thật, vì thế cậu khom lưng lẻn vào, nằm trên một tấm thảm trống. Ðợi đến khi âm nhạc phát sóng xong, tất cả học viên đứng lên làm động tác thư giãn cuối cùng, La Tử Minh vẫn còn ở một bên ngủ vù vù, chung quanh toàn là tiếng cười trộm. Triệu Khả Nghiên ở hàng đầu nghe được tiếng cười, quay đầu lại nhìn, đây không phải là thực tập sinh mấy ngày trước giao cho mình dẫn dắt sao...
Lý Dương Kiêu quay một lần là qua, lúc Ngụy Lâm Lâm và Từ Cảnh Diệp đối diễn, cậu liền ngồi một bên xem bọn họ diễn.
Ngay khi cậu vừa hút thuốc vừa nhìn hai người họ diễn, bên cạnh có một nam sinh cao gầy đi tới, nhỏ giọng kêu lên: "Sư huynh?"
Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu cũng không biết nam sinh trước mắt này.
Nam sinh rất vui vẻ nói: "Sư huynh, thật sự là anh."
Thấy Lý Dương Kiêu có chút mê mang, cậu nhóc giải thích: "À. Sư huynh có lẽ không nhớ rõ em, lúc anh và Giang Lãng sư huynh quay , em có đi giúp một chút, khi đó em mới năm nhất."
Lý Dương Kiêu vẫn không có ấn tượng gì, nhưng cậu vẫn gật đầu nói: "Là cậu sao, có một chút ấn tượng, cậu tên là..."
Cậu nhóc tiếp lời: "Hồ Dịch." Sau đó ngồi xuống, nói tiếp: "Sư huynh, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, trùng hợp thật. Hồi chúng em còn đi học, thầy Đổng Thừa Kỳ hay nhắc tới anh lắm, sau khi <Xa Xôi> phát sóng, em cùng Giang Lãng sư huynh có tới xem, diễn xuất của anh tốt quá luôn đó, thật luôn."
Lý Dương Kiêu có hơi ngoài ý muốn nhìn cậu nhóc, hỏi: "Cậu xem <Xa Xôi> rồi ư?"
"Không chỉ có <Xa Xôi> đâu, <Chúa cứu thế> em cũng xem rồi, về sau em còn lên mạng tìm phim của anh, nhưng mà không có nhiều..."
Lý Dương Kiêu lần đầu tiên gặp được người có thể gọi là "fans điện ảnh" của mình, cậu quay đầu lại nghiêm túc đánh giá Hồ Dịch, hỏi: "Cậu làm gì ở đoàn phim thế?"
"Em là trợ lý của anh Lỗi, em theo học nhiếp ảnh còn gì."
Lý Dương Kiêu gật đầu, cười nói: "Khá tốt."
Hồ Dịch ngồi bên cạnh cậu trong chốc lát, lại hỏi: "Anh về sau đã gặp lại Giang Lãng sư huynh chưa?"
Lý Dương Kiêu búng búng tàn thuốc, đáp lời: "Chưa gặp." Một lát sau lại bổ sung: "Anh ấy không chịu gặp tôi."
"Năm ngoái, em cùng tổ quay phim đi Thượng Hải, gặp Giang Lãng sư huynh, sau đó có cùng nhau uống rượu, anh ấy uống say, nói với chúng em, sau khi sự kiện kia phát sinh, người mà anh ấy cảm thấy áy náy nhất là anh đó."
"Giang Lãng ở Thượng Hải sao? Cuộc sống thế nào?"
"Thành thật mà nói, có vẻ không ổn lắm, anh ấy không còn viết kịch bản nữa, quan hệ với đoàn phim kia dường như cũng không tốt."
Lý Dương Kiêu không nói gì nữa, trầm mặc một hồi lâu, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, cháy tới sát ngón tay cậu. Tay Lý Dương Kiêu run lên một chút, đứng lên đi tới thùng rác dập hẳn điếu thuốc.
Lúc trở về, cậu nói với Hồ Dịch: "Lần sau cậu mà gặp lại anh ấy, nói với anh ấy rằng, người mà anh ấy cần xin lỗi nhất chính là bản thân đấy."
Lại nói về Trì Minh Nghiêu, sau khi xem hết các tác phẩm của Lý Dương Kiêu, trong đầu thường xuyên hiện đủ loại hình ảnh của cậu, nào là khóc, cười, âm trầm hay là nhảy nhót. Vốn dĩ về nước mấy năm, từ lúc tiếp nhận công việc ở Minh Thái, Trì Minh Nghiêu luôn một lòng tập trung vào công việc, làm gì có tâm tình để ý tới nữ nhi tình trường, ngay cả quan hệ gì gì đó cũng miễn luôn, đem mình bức thành dáng vẻ lãnh đạm.
Nhưng mà Lý Dương Kiêu thật sự rất thú vị, cậu giống như mang trên mình chiếc mặt nạ lạnh lùng, có thể dự đoán sau khi mặt nạ xé ra sẽ là một khuôn mặt sinh động cỡ nào. Sinh động đến mức, cho dù cách lớp mặt nạ thật dày này, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập sống động bên dưới.
Trì Minh Nghiêu thật sự rất muốn nhìn Lý Dương Kiêu phía sau mặt nạ, nhưng nếu cứng rắn xé rách, cậu chỉ biết giấu mình càng sâu, thậm chí còn đeo một tầng mặt nạ khác càng thêm hoang đường.
Mặc dù điều đó cũng rất thú vị, nhưng vẫn là Lý Dương Kiêu chân thật càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú hơn.
Trì Minh Nghiêu thậm chí sau khi tan tầm vào một ngày nọ, lại lấy ổ cứng làm cái cớ, gửi tin nhắn cho Lý Dương Kiêu nói: "Ổ cứng lần này thật sự mang về nhà rồi, lại đây lấy ði."
Lời này thực sự quá vô sỉ luôn, nói trắng ra chẳng qua là: Tôi lại muốn lăn giường với cậu, đến thị tẩm đi."
Lý Dương Kiêu sau khi nhận được tin tức, quả thực bị trình độ vô sỉ của Trì Minh Nghiêu làm cho khiếp sợ, cậu ở trong lòng trợn trắng mắt, sau đó đường hoàng cự tuyệt nói: Ðoàn làm phim ở xa quá, chờ lần sau gặp mặt mang đến cho tôi đi.
Lý Dương Kiêu cũng không phản cảm chuyện lăn giường với Trì Minh Nghiêu, trong nhận thức của cậu, loại chuyện làm tình vốn không cần phải làm thần thánh như vậy, nhu cầu sinh lý mà thôi. Nhưng lúc lên giường với Trì Minh Nghiêu, cậu luôn không tự giác mà nhớ tới tám mươi vạn mà đêm đó nhắc tới, lúc nào cũng nhắc nhở cậu rằng, tài nguyên này là cậu ngủ với người ta mà có được, là giao dịch đó.
Không ai nguyện ý biến thành loại người mình từng chán ghét, cậu muốn đem chuyện này quên đi, cho dù là trốn tránh cũng tốt, tẩy trắng chính mình cũng tốt, dù sao cũng không muốn đối mặt với cuộc giao dịch này.
Sau khi trải qua khách sáo cõ bản ban đầu, Ngụy Lâm Lâm bắt đầu không để Lý Dương Kiêu vào mắt nữa. Nếu như thật sự có chỗ dựa vững chắc, làm sao ngay cả trợ lý cũng không có? Nhất là sau khi đêm khuya kết thúc công việc, Lý Dương Kiêu tự mình gọi xe về khách sạn, gọi ước chừng nửa tiếng đồng hồ cũng không có tài xế nhận, cuối cùng theo xe Ngụy Lâm Lâm trở về, quả thực có chút cay đắng.
Sau đêm đó, thái độ của Ngụy Lâm Lâm đối với Lý Dương Kiêu liền sinh ra thay đổi rất lớn. Ngày hôm sau khi Lý Dương Kiêu ở bên cạnh đọc kịch bản, Ngụy Lâm Lâm nhét áo khoác của mình tới, nói: "Dương Kiêu, giúp tôi cầm áo khoác một chút, dễ nhăn, đừng cuộn lại đấy."
Lý Dương Kiêu cầm áo Ngụy Lâm Lâm, cảm thấy có chút cay đắng, ngày trước ở trường diễn kịch, các em gái khóa dưới còn tranh nhau giúp cậu cầm quần áo, hôm nay đến đoàn làm phim, cậu phải giúp người khác cầm quần áo.
Nhưng bị người sai khiến so với bị người ta nói xấu sau lưng còn dễ chịu hơn một chút, cậu cũng không có ý kiến gì quá lớn. Cầm một bộ quần áo mà thôi, cũng không mệt được.
Trì Minh Nghiêu sau khi hoàn thành xong một hạng mục, tương đối rảnh, thứ sáu không đi làm, liền lái xe đến đoàn làm phim. Anh tìm cho mình lý do đó là, hạng mục vừa rồi làm không tồi, bây giờ cần được nghỉ ngõi thư giãn, mà Lý Dương Kiêu là lựa chọn hợp lý nhất.
Lúc Trì Minh Nghiêu đi vào đoàn làm phim, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lý Dương Kiêu. Lý Dương Kiêu đang đứng cách người quay phim không xa, nhìn Ngụy Lâm Lâm và Từ Cảnh Diệp đóng phim. Trong một đám nhân viên công tác lôi thôi lếch thếch, Lý Dương Kiêu thân cao chân dài, mặt cũng đẹp, cả người có vẻ phá lệ xuất chúng, thoạt nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui.
Trì Minh Nghiêu đứng bên cửa, một bên thất thần mà đáp ứng phó đạo diễn tiến lại gần, một bên nhắn tin cho Lý Dương Kiêu: "Lý Dương Kiêu, tôi đến ngủ với cậu đây."
Sau đó quay đầu nói với phó đạo diễn: "Anh hiện tại không có việc gì đúng không? Giúp tôi đi qua đó bảo Lý Dương Kiêu nhìn điện thoại một chút đi."