Chương này hơi dài nên mình tách hai phần nhé.
____________________________________________________________
Lương Tư Triết nói xong, liền lấy điện thoại ra bấm số của Hứa Vân Sơ, nghiêng người nói với đầu kia của điện thoại: "Chị Vân Sơ, chị giúp em tổ chức một buổi họp báo truyền thông...Ừm, xin lỗi toàn thể...Em không bệnh, cũng không nổi điên, là ý của Tào Diệp, cậu ấy là nhà đầu tư, nhà đầu tư đều là ba ba..."

Tào Diệp đưa tay đoạt lấy điện thoại di động bên tai Lương Tư Triết, mặt âm trầm nói với điện thoại: "Hứa Vân Sơ, lúc ấy bộ phim này là chị kéo tôi đầu tư, hiện tại nghệ sĩ của chị trong thời gian tuyên truyền xuất hiện tin tức tiêu cực, chị cũng nên giải thích với tôi một chút chứ."

Bên kia lại nói gì đó, Tào Diệp vẫn mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm Lương Tư Triết - người đang đi lấy lều từ trong xe ra, nói với đầu kia của di động: "Tôi mặc kệ, xã giao là chuyện của chị, trong vòng nửa giờ phải xóa bỏ được tin tức này, chị làm được chứ?"

Sau đó cúp điện thoại.

Lương Tư Triết đang dọn lều trại ra, ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu nên dựng như thế nào. Tào Diệp đi qua, ném điện thoại di động tới trước mặt anh, Lương Tư Triết cầm lấy điện thoại di động, trên màn hình đã xuất hiện một vết nứt dài, anh chậc một tiếng nói: "Cũng tốt, đang muốn đổi điện thoại."

Tào Diệp nhìn anh nói: "Lương Tư Triết, anh theo tôi tới đây."

Lương Tư Triết hiếm khi nghe lời, đứng lên xoay người nói với Trì Minh Nghiêu: "Aizz, Trì Minh Nghiêu, lúc tôi trở lại cậu dạy tôi dựng đi, thứ này lần trước tôi dựng liền làm hỏng một cái." Nói xong liền đi theo phía sau Tào Diệp về một hướng khác.

Trì Minh Nghiêu gần như đã dựng xong lều trại, nhìn thoáng qua hướng mà hai người bọn họ đi, lại nói với Lý Dương Kiêu ở bên kia: "Đẹp sao?"

Lý Dương Kiêu lúc này mới hoàn hồn, quay đầu nói: "A? Không có..."

"Đừng nhìn nữa, giúp tôi giữ bên kia cố định một chút."

Lý Dương Kiêu đi qua, khom người giữ cố định một chỗ, ngồi xuống nói: "Kỳ thật đều xóa bỏ cũng không tốt lắm đâu?"

Trì Minh Nghiêu nhìn cậu một cái: "Hửm?"

"Ý tôi là tin tức về Lương Tư Triết."

Trì Minh Nghiêu chỉnh lại lều bên phía mình ổn thỏa rồi , đứng lên nói: "Nói thử xem?"

"Cưỡng chế như vậy, dưới áp lực lớn càng phản tác dụng mà thôi, thời điểm này đột nhiên xóa bỏ hết tin tức, càng khiến cho mọi người thảo luận nhiều hơn."

Trì Minh Nghiêu đi đến trong xe lấy hai chai nước, một chai ném cho Lý Dương Kiêu, chính mình tự vặn nắp một chai, uống mấy ngụm nước, nói: "Cậu cũng không ngốc nhỉ. Yên tâm đi, Tào Diệp giận quá mất khôn mà thôi, Hứa Vân Sơ làm người đại diện của Lương Tư Triết nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn như nào mà chẳng thấy rồi, không lẽ lại bị tin tức này dọa sợ."

Lý Dương Kiêu gật gật đầu, cũng uống ngụm nước.

Trì Minh Nghiêu lấy ra điếu thuốc, tiếp theo nói: "Nhưng mà cậu đó, không nghe thấy Lương Tư Triết vừa mới nói, nhà đầu tư đều là ba ba sao, Tào Diệp chính là tổng tài của Lạc Mông truyền thông đấy, không tới ôm đùi ư?"

Lý Dương Kiêu còn đang suy nghĩ sự việc của Lương Tư Triết, nghe Trì Minh Nghiêu nói như vậy, cũng không để vào đầu, chỉ là theo thói quen dùng ngữ khí châm chọc mà nói: "Tôi không phải còn có anh sao?"

Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn cậu, nheo nheo mắt, Lý Dương Kiêu lúc này mới phản ứng được mình vừa nói cái gì, hơi mất tự nhiên mà dời ánh mắt đi nơi khác.

Từ sau khi ra trường, bên cạnh Lý Dương Kiêu đã thiếu đi những ư một lòng một dạ theo đuổi cậu, tất cả mọi người trở nên rất dối trá, thăm dò tới thăm dò lui, mấy trăm câu nói đùa cũng chưa chắc cất giấu một câu thật lòng. Lý Dương Kiêu cũng bắt đầu quen với việc nói châm chọc như vậy —— thời buổi này, quá chân thành dễ bị người ta coi là ngu ngốc.

Nhưng những lời này nói với Trì Minh Nghiêu tương đối không phù hợp, Lý Dương Kiêu đang muốn nói gì đó để chuyển đề tài khác, thì thấy từ bên kia Ðỗ Xiển đang đi về hướng cậu —— chính là người bạn thời đại học theo học khoa âm nhạc của cậu, đi theo phía sau là bạn trai cậu ta.

Ðỗ Xiển đứng cạnh bạn trai cậu ta, cùng Trì Minh Nghiêu hàn huyên vài câu, liền lại đây tìm Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu lúc đại học vừa bận rộn vừa lạnh lùng, nếu không phải người khác chủ động tiến lên làm quen, về cơ bản cậu sẽ không cùng người khác sinh ra bất cứ quan hệ gì. Ðỗ Xiển là bạn cùng lớp của cậu, hai người gặp nhau vài lần, có quen biết, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức có quen biết mà thôi.

Hai người dựa vào trại hàn huyên trong chốc lát, Ðỗ Xiển hiện giờ đi theo một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng trong ngành, tiền đồ rất tốt.

Đợi Trì Minh Nghiêu cùng bạn trai mình đi xa rồi, Ðỗ Xiển mới hạ giọng hỏi: "Sao cậu và Trì Minh Nghiêu quen biết nhau?"

Lý Dương Kiêu cẩn thận cân nhắc từ ngữ, nói: "Một người bạn thời trung học của tôi vừa vặn cũng là bạn của Trì Minh Nghiêu."

"À ra thế.....Lần trước 《 cao nguyên bên bờ biển》, ngay từ đầu không phải cậu là diễn viên chính sao? Sao sau này lại đổi thành người khác?"

"Ai biết được," Lý Dương Kiêu thật ra rất rõ ràng nguyên do chuyện này, nhưng cậu không muốn nói về nó, liền có lệ nói, "có lẽ sau này lại cảm thấy tôi không thích hợp."

"Mẹ kiếp, đã tiến tổ hơn hai tháng lại còn thấy không thích hợp, hố người như vậy sao? Chẳng lẽ sau này cậu không tự hỏi, liệu có phải thằng nhóc Diệp Thêm kia có người nâng đỡ?"

"Không, sau đó không muốn để ý đến chuyện này, bộ phim đó tôi cũng không xem."

Đỗ Xiển nghe cậu nói như vậy, như suy tư điều gì mà à một tiếng.

Một lát sau mới nói: "Aizz, cậu với Trì Minh Nghiêu quen biết chưa lâu đúng chứ?"

Lý Dương Kiêu trả lời: "Ừ, sao thế?"

"Tôi đã bảo mà, cách đây một khoảng thời gian, trong bữa cơm, còn gặp phải hắn mang theo người khác. Tên thì tôi không nói nữa, dù sao cũng là diễn viên. Lúc ấy ở trên bàn cơm, người nọ nói mình không ngửi được mùi thuốc lá, Trì Minh Nghiêu thật sự dập điếu thuốc đi."

Lý Dương Kiêu nhìn Đỗ Xiển một cái, hiểu được cậu ta đang ám chỉ đã biết quan hệ giữa mình và Trì Minh Nghiêu. Cậu rũ mắt xuống, hơi do dự có nên nói gì đó để giải thích hay không.

Vừa định mở miệng, Đỗ Xiển đứng lên, ấn bả vai cậu, cúi người ghé vào bên tai cậu nói: "Tôi không có ý gì khác, chính là muốn nói, cậu phải biết mình thật sự muốn cái gì." Sau đó vỗ vai Lý Dương Kiêu hai cái, đứng dậy rời đi.

Lý Dương Kiêu nhìn bóng lưng Ðỗ Xiển, thở dài, cậu rất nhanh suy ra hai tầng ý nghĩa từ mấy lời nói của Ðỗ Xiển:

Muốn tài nguyên, thì đừng trông cậy vào việc cùng với Trì Minh Nghiêu nói chuyện tình cảm. Bởi vì trong quá khứ Trì Minh Nghiêu rõ ràng cũng đối tốt với người ta, nhưng không phải rất nhanh đã thay thành Lý Dương Kiêu cậu rồi đấy đi?

Muốn tình cảm, thì hãy mau chóng buông tay. Vẫn là bài học từ quá khứ, Trì Minh Nghiêu đối tốt với rất nhiều người, nhưng cái đó cũng đâu nói nên điều gì.

Cậu cúi đầu cười cười, nghĩ Ðỗ Xiển đại khái thật sự cho rằng mình ngốc, còn cố ý tới nói bóng nói gió nhắc nhở mình.

Chỉ là Lý Dương Kiêu biết rõ hơn bất cứ ai, trong mối quan hệ với Trì Minh Nghiêu, bản thân mình muốn gì. Ðiểm này, Trì Minh Nghiêu nhất định cũng giống như vậy.

Tào Diệp cùng Lương Tư Triết đi hơn nửa ngày rồi cũng chưa thấy trở về.

Màn đêm ập tới, thu hồi tia nắng cuối cùng trong ngày, Trì Minh Nghiêu bị Tào Diệp điện thoại tới gọi đi rồi, thời điểm trở về, theo sau anh là Tào Diệp và Lương Tư Triết, hai người họ đều lạnh mặt, nhìn qua bề ngoài hơi chật vật, cứ như là đã đánh nhau một trận.

Sau đó Trì Minh Nghiêu cùng Tào Diệp dựng lều, Lương Tư Triết ngồi một bên trầm mặc hút thuốc.

Bên ngoài trời nổi gió, Lý Dương Kiêu ở trong lều mở cửa sổ nhỏ, hướng ra ngoài hút thuốc, nhìn ba bóng người cách đó không xa.

Trì Minh Nghiêu hỗ trợ dựng lều xong, liền đi về hướng Lý Dương Kiêu.

Ðêm nay ánh trăng không tồi, Lý Dương Kiêu liền không bật đèn trong lều. Đợi đến khi Trì Minh Nghiêu đi tới, xung quanh một mảnh đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy tia lửa nhỏ lấp ló trong đêm tối. Bởi vì cách quá xa, anh thấy không rõ mặt Lý Dương Kiêu, nhưng trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ cậu hút thuốc lần trước.

Khuôn mặt Lý Dương Kiêu quá mức xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, ngón tay mảnh khảnh cầm điếu thuốc mang đến cho người ta một cảm giác rất riêng.

Lúc Trì Minh Nghiêu đến gần, Lý Dương Kiêu nâng tay cầm điếu thuốc lên, vẫy hai cái, cùng anh chào hỏi.

Trì Minh Nghiêu khom lưng vào lều, dựa vào bên kia ngồi xuống.

Lý Dương Kiêu không quay đầu lại, nhưng cậu xác thật cảm thấy cái lều này hơi nhỏ —— làm khí thế trên người Trì Minh Nghiêu lấn cả sang chỗ cậu luôn rồi. Lý Dương Kiêu không tự giác mà thẳng lưng, bởi vì cậu cảm giác trên lưng mình có hai đạo ánh mắt đang nhìn, ép cho cậu thấy không thoải mái.

Sau đó cậu nghe được tiếng "cạch cạch" nhỏ vang lên, hẳn là âm thanh Trì Minh Nghiêu ấn bật lửa.

Một lát sau, Trì Minh Nghiêu mở miệng nói: "Nói một chút về cậu đi."

Lý Dương Kiêu hơi quay đầu lại, nói: "Cái gì?"

Trì Minh Nghiêu khẽ nâng cằm, chỉ nói một chữ: "Cậu."

Lý Dương Kiêu cúi đầu, gạt tàn thuốc ra bên ngoài, nói: "Tôi thì có gì để mà nói. Có cha có mẹ, thi đại học bình thường, tốt nghiệp xong thì thất nghiệp, không có gì hay ho cả, còn không bằng nói về anh đi."

Trì Minh Nghiêu hút một hơi thuốc, nói: "Nhưng tôi muốn nghe."

Lý Dương Kiêu nghe ra ý tứ sai khiến trong những lời này, Trì Minh Nghiêu căn bản sẽ không cho cậu thương lượng gì —— tôi muốn nghe, cậu nhất định phải nói, còn phải nói đến nước mắt rơi xuống, thăng trầm phập phồng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play