Lý Dương Kiêu kinh ngạc một chút, hiển nhiên không nghĩ Trì Minh Nghiêu sẽ mời mình.
Nhưng mà Hoàng Oanh ở bên cạnh còn kinh ngạc hơn, cô hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Trì Minh Nghiêu nhìn thoáng qua Lý Dương Kiêu, không trả lời. Lý Dương Kiêu đành phải căng da đầu "ừm" một tiếng.
Hoàng Oanh rất cao hứng mà nói: "Trùng hợp như vậy? Tôi còn đang định giới thiệu hai người làm quen một chút nữa đấy."
Tào Diệp ở bên cạnh đột nhiên vươn tay nói: "Cậu là Lý Dương Kiêu đi? Xin chào, tôi tên Tào Diệp."
Lý Dương Kiêu nháy mắt có loại nằm mơ không chân thật. Phải biết rằng ở trong cái vòng giải trí này, không ai là không biết Tào Diệp, người này bởi vì lí do đời tư, cho nên thanh danh cũng không tính là quá tốt; nhưng cái làm anh ta nổi danh hơn cả chính là truyền thông Lạc Mông do anh ta tiếp quản hai năm gần đây — đầu tư tinh chuẩn, quảng bá mạnh mẽ, so với truyền thông Hòa Thụy thường sản xuất phim dở thì danh tiếng cao hơn không ít. Không ai trong giới này có thể phủ nhận năng lực của Tào Diệp.
Thời điểm đêm qua, Hoàng Oanh ở trên xe nói sẽ nhờ Tào Diệp hỗ trợ tài nguyên, lúc ấy Lý Dương Kiêu căn bản là không để trong lòng — nếu không phải lại một cuộc giao dịch khác, Tào Diệp sẽ không có lý do gì phải chú ý tới một diễn viên nhỏ bị phong sát như cậu.
Nhưng mà hiện tại, Tào Diệp thế mà chủ động duỗi tay, nói "xin chào" với cậu, còn tự giới thiệu nữa chứ!
Loại cảm giác đột nhiên bị nhìn thẳng như này, làm Lý Dương Kiêu không thể tin được, thời điểm bắt tay, cậu quả thực có hơi kinh sợ mà nói: "Xin chào, tôi là Lý Dương Kiêu."
Trì Minh Nghiêu thường xuyên cùng Tào Diệp đi ra ngoài, anh đã gặp qua quá nhiều tiểu diễn viên lộ ra biểu tình như này —— bọn họ nhìn thấy Tào Diệp, thật giống như nhìn thấy một tòa tài nguyên phong phú, mừng rỡ như điên, thậm chí còn hy vọng nếu có thể bò được lên giường Tào Diệp, liền có cơ hội nổi tiếng rồi.
Trong nháy mắt, Trì Minh Nghiêu cảm thấy thật vô vị —— không thể lí giải vì nguyên nhân gì, anh luôn cho rằng Lý Dương Kiêu khác với những tiểu diễn viên hao tổn tâm cơ muốn thượng vị kia, nhưng mà giờ khắc này anh cảm thấy hình như mình đã phán đoán sai lầm.
"Cậu ngốc hả? Ý cậu ta là, cậu ta biết cậu là Lý Dương Kiêu rồi." Trì Minh Nghiêu nhịn không được mở miệng trào phúng một câu. (xấu tính ghia, dám nói thế với vợ -.-)
Những lời này làm cho Lý Dương Kiêu cảm thấy khá lúng túng, không biết nên làm gì tiếp theo.
(editor mới đổi tên Wattpad từ TuytPhm007 sang Peaches029 nha mn ui.)
Cũng may Hoàng Oanh kịp thời cứu cánh, nói: "Đều quen biết thì đơn giản rồi, nếu Minh Nghiêu đã mời, Dương Kiêu, cậu cứ đi cùng bọn họ đi."
Lý Dương Kiêu bị câu nói của Trì Minh Nghiêu tạo thành bóng ma, trực giác mách bảo rằng lần này du ngoạn cũng không có gì thú vị, vì thế uyển chuyển từ chối: "Hoàng Oanh tỷ, không phải chị còn cần tới bệnh viên chăm sóc bạn sao, quan bar không ai trông coi..."
Lời còn chưa nói xong, Hoàng Oanh đã nói: "Không sao đâu, mấy ngày nay cô ấy khôi phục khá tốt, không cần túc trực, cậu cứ yên tâm đi, đừng lo chuyện bên này." Nói xong, liền dùng một bàn tay đẩy lưng Lý Dương Kiêu, thúc giục cậu ra ngoài cùng Trì Minh Nghiêu và Tào Diệp.
Nội tâm Lý Dương Kiêu cũng không tình nguyện đi, không chỉ có vì câu nói vừa nãy của Trì Minh Nghiêu, còn bởi vì cậu mơ hồ đoán được sự tình gì sẽ phát sinh trên núi — phỏng chừng không thể thiếu một hồi dã chiến. Lý Dương Kiêu nghĩ tới cái này liền thấy mông đau, trải nghiệm lần trước lưu lại cho cậu bóng ma quá lớn—— cậu quả thực hoài nghi chính mình có thể bị làm tới hỏng hay không. Nhưng cậu lại không thể từ chối lần nữa, cũng không thể biểu hiện sự bài xích rõ ràng trên khuôn mặt được. Từ khi biết mình bị Trần Thụy phong sát, Lý Dương Kiêu liền hiểu sâu sắc đạo lí - làm người phải luôn chừa cho chính mình con đường sống.
Thời điểm lên cầu thang, cậu quay đầu nhỏ giọng nói với Hoàng Oanh: "Hoàng Oanh tỷ, mấy ngày trước em mới bị thương ở chân, đi leo núi, sợ sẽ kéo chân bọn họ..."
Hoàng Oanh cười vài tiếng, vỗ vai cậu vài cái, nói: "Cậu lo lắng cái này làm gì, mấy người thiếu gia như bọn họ chẳng lẽ thật sự tự mình leo núi hay sao?"
Cơ hội cự tuyệt cuối cùng đã dùng luôn rồi, Lý Dương Kiêu có hơi tuyệt vọng mà leo cầu thang.
Hoàng Oanh lại nhỏ giọng nói: "Ðừng sợ, đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu ở trong giới giải trí hỗn loạn, sao có thể không học cách giao tiếp? Bọn họ đều là người khá tốt, cậu cứ coi như đi kết giao bằng hữu đi."
Hai chiếc xe việt dã dừng trước cửa quán bar, Tào Diệp đi đến mở cửa chiếc xe bên cạnh, nhìn vào trong xem xét, lớn tiếng kêu: "Sao lại có một cái nhỏ thế?" Sau đó quay đầu lại nói với Hoàng Oanh: "Có phải lấy nhầm rồi không?"
Hoàng Oanh tiến lại gần, đáp: "Lần trước Lương Tư Triết mượn một cái, làm hỏng rồi, chỉ còn bốn cái này thôi."
"Nhỏ như thế, làm sao mà ngủ được? Má, Lương Tư Triết làm hỏng lều, nhất định phải bắt hắn bồi thường!"
"Lát nữa cậu gặp được cậu ta nhớ đòi bồi thường!" Hoàng Oanh nói, "được rồi, cũng đâu nhỏ lắm, các cậu lại không phải chơi trong nhà, ngủ một giấc thôi mà lấy đâu ra nhiều yêu cầu thế!"
Trì Minh Nghiêu châm thuốc, nói: "Lương Tư Triết làm hỏng rồi, vậy cậu ngủ cùng lều với Lương Tư Triết đi."
Tào Diệp ngồi vào ghế lái, vừa cúi đầu thắt dây an toàn vừa nói: "Mẹ kiếp, liên quan gì đến tôi?"
Trì Minh Nghiêu ngồi vào bên cạnh Lý Dương Kiêu, ở hàng ghế sau, nói: "Vậy cậu hỏi Lương Tư Triết xem muốn ngủ với ai."
Tào Diệp cài dây an toàn kỹ càng, vặn chìa khóa khởi động xe, nói: "Tôi cảm thấy, không thể cứ như vậy được, lều trại nhỏ, thì để mấy người có lều nhỏ vào ở, Minh Nghiêu, cậu thấy có đúng không?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Ðúng vậy, vẫn là cậu ngủ cùng Lương Tư Triết đi."
Tào Diệp vừa cười vừa nói lời thô tục.
Lý Dương Kiêu gần như ngay lập tức nhận ra hai người này vừa trêu đùa nhau về khía cạnh tình dục —— loại cảm giác này quả thực thân thiết, giống như hồi cao trung, phòng kí túc xá tám người, một đám thẳng nam thường xuyên trêu đùa của ai lớn, ai nhỏ; nhưng quỷ mới biết bọn họ rốt cuộc có cho nhau xem qua hay không.
Hai người này cũng thật ấu trĩ. Lý Dương Kiêu có hơi buồn cười, nhưng bởi vì không thân với ai, nếu bật cười thì có chút ngượng ngùng.
Trì Minh Nghiêu xoay người, muốn mở cửa sổ xe phía Lý Dương Kiêu, vừa lúc thấy được biểu tình muốn cười nhưng không dám cười của cậu.
"Nghe hiểu?" Trì Minh Nghiêu liếc cậu một cái, mặt không biểu cảm, nói: "Muốn cười thì cười đi, cũng đâu phải cô nương, giả bộ thuần khiết làm gì."
Tào Diệp ở phía trước cười ha ha, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lý Dương Kiêu nói: "Hoàng bạo* vẫn hơn, hoàng bạo vẫn hơn. Không thì đâu còn thú vị nữa."
______________________________
*黄暴 -hoàng bạo: liên quan đến tình dục ý mọi người ạ - là kiểu sắc tình, bạo lực; theo mình hiểu ý của Tào Diệp là không nên thuần khiết quá, vì như thế sẽ bị nhàm chán. Mấy chương trước có đề cập đến Tào Diệp là dân chơi đường tình ý :)))
______________________________
Lý Dương Kiêu: "......"
Trì Minh Nghiêu không nói lời nào, cho nên Lý Dương Kiêu nhất định phải nói tiếp, bằng không bầu không khí trong xe sẽ rất xấu hổ. Vì thế Lý Dương Kiêu mở miệng hỏi: "Các anh lên núi chơi gì thế?"
"Ði lên núi..." Tào Diệp úp úp mở mở nói: "Rừng núi hoang vắng, không có cảnh sát, đương nhiên là làm chút chuyện xấu hổ rồi."
Lý Dương Kiêu: "....."
Theo bản năng cậu đưa mắt nhìn thoáng qua Trì Minh Nghiêu, khóe miệng Trì Minh Nghiêu giật giật, nói: "Ði trên núi còn có thể làm gì được nữa?"
Tào Diệp nói: "Cậu đoán đi."
[Ngoài Wattpad Peaches029 thì đều là ăn cắp.]
Lý Dương Kiêu cười cười nói: "Ðoán không ra."
"Aizza, không thể nói không thể nói,"Tào Diệp lắc đầu nói: "Cậu hiểu ngầm đi."
Lý Dương Kiêu trong đầu toát ra một ý nghĩ đáng sợ: "Một đám thiếu gia, mang theo lều trại, đi rừng núi hoang vắng, không phải là mở tiệc tình ái chứ?! Này quả thực còn đáng sợ hơn so với dã chiến!"
_____________________________
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad Peaches029, mn xin đừng đọc truyện này ở mấy web ăn cắp: truyenwiki1; sstruyen, truyenhd1...Tội mình lắm đó huhu :<