Nại Lạc Kiến Thuật, có thể làm cho đối thủ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng không muốn nhìn thấy nhất!
Nhưng cảnh tượng kinh khủng thì phạm vi rất rộng, phụ thuộc vào từng cá nhân, có người thấy người thân yêu tử vong, có người thấy quái vật hung tàn, lại cũng có người nhìn thấy chính mình bị mười mấy gã đàn ông thay phiên thân mật, không có gì là không thể nhìn thấy.
Fūhi sử dụng Nại Lạc Kiến Thuật lên bản thân, hắn rốt cuộc nhìn thấy gì?
Trong một pháp viện trang nghiêm, vài cảnh sát vác súng trên vai, đạn lên nòng canh giữ bốn phía, trên hàng ghế ngồi rất nhiều phóng viên, trường thương đoản pháo đều nhắm vào bục bị cáo.
Fūhi ngồi yên sau vành móng ngựa, hai tay trong còng thép, một vị thẩm phán đội tóc giả trắng đi đến trước mặt hắn, lôi ra một cái búa gỗ, bonk bonk bonk nện xuống ót của hắn.
"Fūhi, ngươi bị tuyên án tù chung thân, tước đoạt quyền lợi chính trị suốt đời, phạt tiền hai trăm vạn!!!"
Đoàng!
Trường thương đoản pháo phía sau đồng loạt vang tiếng, đem thời khắc mang tính lịch sử này ghi chép lại.
KHÔNG!!!
Fūhi giật nảy cả mình tỉnh lại.
Duma, thế là thế nào??
Fūhi hỏi chấm chấm hỏi.
Ông mày kiếp trước cũng đâu có làm chuyện nào thương thiên hại lý, phạt tù hai mươi năm là cái qué gì?!
Fūhi tức giận đến mức muốn... thi triển Nại Lạc Kiến Thuật lên mình lần nữa, sau đó đập tơi bời cái lão thẩm phán kia!
Còn dám dùng búa gỗ gõ vào gương mặt đẹp trai của ông!
Hừ!
Nửa buổi, Fūhi rốt cục bình tĩnh lại, mệt mỏi nằm xuống ngủ.
"Không ngờ nha, cảnh tượng mình sợ nhất hóa ra là ngồi tù?"
...
Sớm hôm sau, Fūhi chuẩn bị tốt cơm hộp buổi trưa, cùng Obito ăn điểm tâm rồi đến Học viện Ninja.
Trên đường, Obito chứng nào tật nấy, cứ nhìn thấy bà lão muốn sang đường là tớn hết cả lên. Fūhi thì biết khôn rồi, tự giác không chờ hắn nữa, một mình đi học.
Xì xào...
Gần đến Học viện Ninja, Fūhi bỗng phát hiện xung quanh càng ngày càng đông người, nơi nơi đều là tiếng bàn tán xôn xao, còn có tiếng của vô số đứa trẻ kêu gào líu ríu.
"Sao vậy nhỉ?"
Fūhi nhìn trái nhìn phải, ánh mắt của những đứa trẻ đều rất phấn chấn, có loại cảm giác tự hào như từ mẫu giáo được lên lớp một tiểu học.
Chẳng lẽ là khai giảng?
"Ôi, bạn Fūhi!"
Bên cạnh chợt có một thanh âm non nớt, hơi chút nịnh nọt truyền tới.
Fūhi nhìn qua, là một đứa nhóc mặt tàn nhang, cùng lớp với hắn, cơ mà thằng bé này hôm trước thì khinh hôm nay lại nịnh, Fūhi sớm đã thêm nó vào danh sách đen, cho nên đối với lời chào hỏi của nó, Fūhi chỉ gật gật đầu rồi bước luôn vào Học viện.
Đứa nhóc mặt tàn nhang lúng túng quơ tay vào không khí, ánh mắt ấm ức, nhưng lại nghĩ Fūhi hiện tại là "thiên tài", chỉ có thể thầm mắng hai tiếng trong lòng, sau đó ủ rũ đi sau.
Đúng như Fūhi đoán, hôm nay là ngày Học viện Ninja tuyển sinh, mấy trăm đứa trẻ vượt qua kì thi đầu vào được người lớn dẫn đến hội trường, cung kính nghe Hokage đệ tam phát biểu.
Đây là lần đầu tiên Fūhi nhìn thấy Hokage đệ tam.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, dáng người thấp bé, nhưng lưng thẳng tắp đĩnh đạc, vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt bình thản, rất có phong thái của lãnh đạo.
Fūhi đứng ở xa xa, nhìn một lúc rồi rời đi, trở lại phòng học, hắn còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Hokage đệ tam giảng giải về Hỏa Chí.
"Quả nhiên, uốn cây từ thuở còn non, giáo dục cũng vậy."
Fūhi ngồi vào chỗ của mình, thái độ của bạn cùng bàn đối với hắn đã khác hẳn 180 độ, khách sáo thân thiết muốn nhiêu có nhiêu, trái một tiếng "Fūhi ơi~", phải một tiếng "Fūhi à~", khiến Fūhi nổi da gà toàn thân.
Tựa hồ cảm nhận được sự khó chịu trong mắt Fūhi, hai đứa cùng bàn liếc nhau, ấm ức rồi im lặng.
"Fūhi, hôm qua cậu đi đâu thế?" Yuuhi Kurenai chạy tới, đôi mắt to tròn đáng yêu có một tia tò mò, khuôn mặt bụ bẫm trắng mịn, đẹp như trứng gà bóc.
"À, bị một mụ điên chộp tới núi hít gió, ở chỗ tượng đài các Hokage ấy." Fūhi giận dữ nói, "Yuuhi Kurenai, tương lai ngàn vạn đừng biến thành người như vậy nghe chưa."
Yuuhi Kurenai mặc dù nghe chả hiểu gì cả, nhưng vẫn ngây ngô gật đầu, lại cùng Fūhi nói thêm hai câu mới quay về chỗ ngồi.
Sau đó Rin cũng đi tới, thỉnh cầu được học tập nhẫn thuật trị liệu.
"Xin cậu đó Fūhi!" Rin cực kỳ trịnh trọng khom lưng.
"Ờm, chuyện này..." Fūhi gãi đầu, cái thằng Obito kia sắp biến thành bình giấm trăm năm đến nơi rồi, mình hơi gần Rin một chút là nó ghen loạn lên, bộ dạng phòng cháy phòng trộm phòng Fūhi các thứ.
Rin là con gái, tâm tư nhạy cảm, nhìn thấy Fūhi lộ vẻ khó xử đành mất mát nói: "Không được thì thôi vậy."
"Cũng không phải không được..." Fūhi vừa định đáp lời thì bỗng có một thân ảnh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới.
"Ahahaha, Rin nè, Fūhi bình thường tu luyện bận rộn, cho nên học nhẫn thuật trị liệu này nọ cứ tìm tớ là được rồi!" Uchiha Obito thở hổn hển nhiệt tình nói với Rin, sau đó hắn quay đầu trừng mắt nhìn Fūhi, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe nói, "Đồ đểu Fūhi, cậu dám bỏ lại tớ!!!"
Fūhi hai tay nâng gáy, tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
"Vậy á? Obito biết nhẫn thuật trị liệu sao?" Rin giật mình nhìn Uchiha Obito.
Là một tồn tại đếm ngược từ dưới lên, thành tích của Obito thực sự rất ổn định, kiên trì, thanh danh vang vọng, Rin nghi ngờ cũng là hợp lí.
Uchiha Obito sắc mặt cứng lại một chút, vò đầu cười gượng: "Ờ thì, Rin đừng có xem thường tớ nhá, tớ, tớ, tớ chính là người sẽ trở thành Hokage tương lai, làm sao có thể không biết nhẫn thuật trị liệu chứ?"
Ghê chửa, đứng trước nữ thần là không ngại ngần tự vả bôm bốp, Obito xem chừng lún sâu lắm rồi.
Fūhi cong khóe miệng cười cười.
"Thế thì tốt quá, Obito, giờ nghỉ trưa cậu dạy tớ nhẫn thuật trị liệu nhé?" Rin hai tay nắm tay, vô cùng vui vẻ.
Uchiha Obito cuống muốn khóc: "Trưa nay? Ờ, ờ..."
Hắn quay đầu nhìn Fūhi, không ngừng nháy mắt ra hiệu.
"Obito, mí mắt bị co rút kìa?" Fūhi quyết định giả ngu.
"..." Uchiha Obito nghiến răng nghiến lợi, phát ra âm thanh ken két.
"Obito?" Rin nghiêng đầu nhìn hắn.
Uchiha Obito vội vàng quay đầu lại, ha ha cười gượng: "Đương nhiên không thành vấn đề, cứ... quyết định vậy đi."
Nói đến vế sau, tâm tình Obito rất là uất ức.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng học bỗng truyền đến một trận ồn ào.
Sau đó rất nhiều "đại biểu nhân dân" từ các lớp kêu gọi nhau chạy ra ngoài, hiển nhiên là cùng đi hít drama.
"Sao vậy?" Fūhi nghển cổ, đáng tiếc vị trí của hắn nhìn không tới tình huống bên ngoài.
Ngay sau đó, lại truyền đến từng tràng hô hoán, cùng với âm thanh ủng hộ cố lên cố lên.
Fūhi cũng nổi lòng hiếu kỳ, nhìn Obito ủ rũ và Rin phấn khởi bên cạnh, một mình đi ra.
Trên hành lang phòng học đã vây đầy học viên, ở giữa đám đông, có hai người đang vật lộn.
"Nhu Quyền - Bát Quái Nhị Chưởng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT