Không được, tôi hoàn toàn học không vào! Tôi mở sách ra, ngay lập tức lại nhớ đến lời mẹ nói, "Không đỗ vào trường cao đẳng có thể cùng Ly Thiên Thu du học Anh quốc." Tôi quả thực không có động lực để học. Tôi nằm bẹp trên bàn vẽ vời linh tinh, Tiền Trác quay đầu nhìn tôi một cái, đập nhẹ lên vai tôi: "Sao cậu không làm bài?"
Tôi hữu khí vô lực: "Tớ dùng hết sức bình sinh để yêu thích học tập, nhưng nó dậy không nổi."
Sau khi tan học, tôi ỉu xìu đeo cặp sách về nhà, lúc đi qua sân tập thể dục, một trái bóng rổ ném tới tôi, tôi liền phản xạ muốn né tránh. Năm ấy quả bóng Toàn Tuyền Tuyền đập vào đầu tôi đúng là ám ảnh mà.
"Chị Trương Linh!" Cố Viễn Thanh vận đồng phục thể thao vẫy tay với tôi, quả bóng rổ này là hắn cố ý muốn ném tôi. Tôi cũng vẫy tay đáp lại rồi nhặt bóng rổ trả cho hắn, lúc tôi xoay người định rời đi, Cố Viễn Thanh đuổi theo.
"Chị Trương Linh, tại sao chị lại lạnh nhạt như thế? Dù gì chúng ta cũng là chỗ thân quen mà?" Cố Viễn Thanh dùng tay chọc chọc đầu tôi.
Vừa nghe Cố Viễn Thanh nhắc đến những chuyện khi trước, tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, tôi vội lắc lắc tay: "Khi đó chỉ là con nít chơi đồ hàng thôi."
Cố Viễn Thanh đáng thương nhìn tôi: ''Đối với chị là con nít chơi đồ hàng, nhưng với em là tình đầu đó."
"Hic..." Tôi thấp giọng lẩm bẩm: ''ごめんね.''(xin lỗi mà). Nếu nói trực tiếp ra thì tôi sẽ ngượng chết mất.
''いいんだよ.'' (không sao mà)
Nghe Cố Viễn Thanh dùng tiếng Nhật đáp lại tôi, tôi giật mình. Cho dù tôi có cùng đám bạn nói tiếng Nhật, Toàn Tuyền Tuyền hay Ly Thiên Thu đều không hiểu, cho nên bọn họ đều nghĩ tôi tự mình lầm bầm lầu bầu. Không ngờ đến hôm nay lại được người khác trả lời.
''Chị không ngờ vẫn còn thích manga, anime như vậy.'' Cố Viễn Thanh cười nói.
''Hic, đúng rồi.''
Cố Viễn Thanh còn nói thêm: ''Chị, hay là mình đi ăn đồ nướng đi, lâu rồi em chưa ăn với chị."
Tôi không biết vì sao Cố Viễn Thanh lại tỏ ra thân thiết như thế, tôi lúc ấy chẳng qua là quen biết hắn được hai tuần, sau đó lại xa mất bốn năm không gặp, cho dù là loại người tùy tiện như tôi cũng thấy có điểm xa lạ, hắn không cảm thấy lạ sao?
Tôi vốn định từ chối nhưng mà Cố Viễn Thanh lại nói hắn có tập manga mới nhất ở nhà, tôi đấu tranh trong chốc lát, đến cuối cùng vẫn từ chối.
Cố Viễn Thanh tiếc nuối mở miệng: ''Cũng tốt, chị vì anh ấy thủ thân như ngọc, em đúng là không có cơ hội."
''Gì?" Tôi ngẩn người.
Cố Viễn Thanh bỗng nhiên cười thành tiếng: ''Em chọc chị đó, em không định theo đuổi chị đâu, đến lúc đó lỡ bị chị đá thật, em khóc ngất mất."
"À ừ."
Lúc này tôi rõ ràng cảm nhận được, thằng bé ngây thơ tôi quen hồi đó biến đâu mất rồi. Tôi tiếc nuối nhớ nhung cậu bé đáng yêu giúp tôi xử lý trang phục cosplay, rồi thở dài: "Vậy chị về trước đây."
Cố Viễn Thanh đột nhiên nắm cổ tay tôi, dùng sức kéo một chút đã kéo tôi đến lồng ngực hắn. Không đợi tôi có kịp phản ứng hay không, hắn nâng mặt tôi lên, hôn xuống.
Tôi cho rằng hắn sẽ hiếu thắng hôn tôi đến nơi, nhưng ngay thời khắc môi sắp chạm vào, hắn ngừng lại, sau đó buông tôi ra. Tôi đờ người, vươn ngón tay run rẩy chỉ vào hắn: ''Cậu làm gì thế?"
Trái tim như bị cái gì đó hung hăng gõ một cái, tôi cảm thấy cả người rét run, tay chân không cách nào di chuyển. Cố Viễn Thanh không chú ý đến phản ứng của tôi mà đùa dai cười: ''Trả thù thành công, ai bảo chị đá em."
Loại cảm giác tuyệt vọng này ngay lập tức xâm chiếm toàn thân tôi, đến cả hít thở cũng khó khăn, nước mắt không cách nào khống chế nổi mà chảy xuống. Cố Viễn Thanh thấy tôi khóc mới hoảng sợ mà kêu lên: ''Chị, chị?" Hắn muốn đưa tay lau nước mắt giúp tôi nhưng lại không dám chạm vào, thành ra biểu cảm cực kỳ hoảng loạn: ''Chị đừng khóc mà, em sai rồi. Em không nên trêu đùa chị. Em, em chỉ là có chút không cam lòng..."
Hắn hoảng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, tôi bấu lấy lồng ngực thở hổn hển, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không nói nên lời.
Cố Viễn Thanh thậy sự không biết nên an ủi tôi thế nào, vội lấy di động mở video cho tôi xem mấy tập anime mới nhất, thấy tôi không để ý đến hắn, hắn lại mở album, đưa một đống ảnh cosplay cho tôi xem: Cardcaptor Sakura, Linh hồn bạc, Inuyasha, cái gì cũng có..."
Tôi vẫn không để ý đến hắn, hắn sợ đến mức khóc theo tôi: ''Chị ơi, chị đừng khóc mà! Em sai rồi! Là em ích kỷ, em không nên trách chị đá em, chắc chắn là do em không tốt, nên chị mới không quan tâm đến em..."
Tôi thở hổn hển, khó khăn lắm mới dìm được cảm giác đau lòng kia xuống, tôi lau nước mắt, tức giận hét lớn: ''Ly Thiên Thu! Cậu bị điên à! Cái quái gì lại buồn! Đệt má nó chứ!"
Cố Viễn Thanh thấy tôi đột nhiên hét lớn nên sợ hãi, cặp mắt hoa đào vẫn còn ngơ ngác. Tôi chuyển đổi ngữ điệu, trở lại làm một con người hiền hòa, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của hắn: ''Không sao, chị không nhằm vào em. Dừng một chút, tôi áy náy mở miệng: ''Xin lỗi, lúc nãy chị tưởng em lớn lên liền thành hồ ly chín đuôi, đến cuối vẫn là đứa trẻ ngốc mà thôi.''
Tôi nói câu đó với Cố Viễn Thanh xong lập tức rời đi. Tôi leo lên xe đạp, nhanh chóng chạy đến nhà Ly Thiên Thu. Khi đến nhà hắn, Ly Thiên Thu căn bản không có ở nhà, tôi móc điện thoại ra gọi nhưng hắn không bắt máy.
Tôi không biết nên làm thế nào cho tốt, chỉ còn cách ngồi đợi ngoài cửa. Đợi hắn thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không chờ được.
Tầm chín giờ tối, mẹ tôi gọi điện giục tôi về nhà, mẹ có chuyện cần bàn với tôi về việc du học. Tâm lý mẹ tôi đúng là yếu ớt, tôi còn chưa thi đại học, mẹ tôi đã chắc chắn tôi không đậu. Nhưng mà mối quan hệ giữa tôi và mẹ tương đối tốt, nên không nhẫn tâm nói lại bà, chỉ đành cúp điện thoại, đạp xe về nhà.
Trên đường về nhà, bởi vì rầu rĩ mà tôi không ngừng gạt lệ.
Ly Thiên Thu cho dù nhạy cảm yếu ớt nhưng hắn lại ít khi tuyệt vọng như thế, từ nhỏ đến lớn chỉ thấy hắn tuyệt vọng như vậy hai lần. Lần đầu tiên là lúc tôi quen biết Cố Viễn Thanh, lần thứ hai là bây giờ.
Tôi sợ hắn xảy ra chuyện gì đó, cho nên vẫn luôn tìm hắn, hắn thế nhưng lại tắt máy không về nhà!
Thời điểm tôi đi ngang qua công viên, bỗng nhiên thấy được bóng dáng Ly Thiên Thu. Lúc ấy, cảm giác của tôi vui sướng đến mức không dùng bất kỳ một từ nào tả nổi, cảm giác như thể đang đi qua một đường hầm thật dài lại đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.
Cho dù trước giờ thơ văn tôi chả ra sao, nhưng vì vui quá, tôi bỗng tuôn ra một câu: ''Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần, người lại ở nơi ngọn đèn rầu rã!"
Tôi lập tức phanh lại, xuống xe, cho dù xe đạp ngã xuống đất tôi cũng không rảnh đỡ nó lên, chỉ biết bước nhanh đến chỗ Ly Thiên Thu.
''Ly Thiên Thu!! Cậu ở đây làm gì? Cậu biết tôi tìm cậu rất lâu không? Đến xe đạp của tôi cũng bị quăng một bên kia kìa."
Tôi chạy vội đến chỗ Ly Thiên Thu, vừa chạy tới đã đưa đánh hắn, hơn nữa còn đánh cú nào ra cú đó. Ly Thiên Thu cũng không né, để tôi tùy ý mà đánh. Lúc này tôi chợt phát hiện ra Ly Thiên Thu kỳ lạ, hắn an tĩnh quá mức, giống như một khối thạch được người ta khắc thành hình người.
''Ly, Ly Thiên Thu?" Tôi bất an di chuyển đến trước mặt, chăm chú nhìn hắn.
Ly Thiên Thu sắc mặt trắng bệch, làn môi tái nhợt còn lưu lại vết máu, nhưng không giống như bị người ta đánh, mà là hắn tự cắn mình thành như thế này. Đôi con người luôn ngời sáng của hắn bây giờ đen kịt một mảnh.
''Ly, Ly Thiên Thu..." Tôi không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này, sau lưng tôi vang lên một giọng nói dịu dàng: ''Ly Thiên Thu, tớ mua trà sữa cho cậu..."
Âm thanh này cực kì quen thuộc, tôi quay đầu lại, phát hiện ra Diêu Tiểu Nguyệt.
''Trương Linh?" Diêu Tiểu Nguyệt nhìn tôi cười, ''Sao cậu lại ở chỗ này?"
''À, tớ đi tìm Ly Thiên Thu..." Tôi vội quay đầu lại chỉ vào Ly Thiên Thu.
Ly Thiên Thu bỗng nhiên đẩy tôi ra, đi về hướng Diêu Tiểu Nguyệt, sau đó nhàn nhạt nói với Diêu Tiểu Nguyệt, "Chúng ta đi thôi."
Tôi mông lung nhìn họ, từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai người họ lại tốt như thế? Tôi trở thành bóng đèn, bị ngươi ta làm ngơ.
Tôi bước nhanh ngăn cản họ lại: "Các cậu định đi đâu chứ?"
Ly Thiên Thu không trả lời, thậm chí còn không nhìn đến tôi. Diêu Tiểu Nguyệt nhìn tôi cười ngọt ngào: "Hiện tại thì không biết, còn phải xem Ly Thiên Thu muốn thế nào."
Tôi lúc này mới bắt đầu thấy tủi thân, tôi đi tìm Ly Thiên Thu mấy tiếng đồng hồ, tôi cho rằng hắn xảy ra chuyện, không ngờ hắn lại cùng gái xinh hẹn hò.
Tôi cảm nhận được cảm xúc của Ly Thiên Thu, thấy hắn tuyệt vọng, khó chịu, tôi cũng rất đau lòng. Tôi miễn cưỡng cười với Diêu Tiểu Nguyệt: "À, vậy cậu nhớ đừng bắt nạt cậu ta, cậu ta có chút nhạy cảm... Các cậu chơi vui vẻ, tớ đi trước."
Tôi dứt lời, xoay người rời đi, sau lại thở phào một hơi mà nâng xe đạp dậy, vừa muốn xách xe đạp đi thì Ly Thiên Thu bỗng nhiên phát điên chạy về phía tôi. Không chờ tôi mở miệng hỏi hắn làm sao, hắn đã gắt gao nắm lấy cổ tay tôi.
"Trương Linh, tôi với cậu ấy không có quan hệ gì, tôi với tụi con gái không có quan hệ gì, chỉ là tôi vô tình gặp cậu ấy, tôi chỉ là..." Ly Thiên Thu nôn nóng giải thích với tôi.
Tôi nhìn mặt Diêu Tiểu Nguyệt vì những lời này của Ly Thiên Thu mà tái đi vài phần. Tôi chỉ hận luyện sắt không thành thép vỗ vỗ đầu Ly Thiên Thu: "Cậu thật ngốc! Cậu giải thích với tôi để làm gì?"
Lúc này, tôi nhận được điện thoại của mẹ, tôi rút tay khỏi tay Ly Thiên Thu, từ trong túi móc di động ra.
"Mẹ đợi con một chút, con sắp về đến rồi."
"Một chút? Sắp nửa tiếng luôn rồi, con đi giữa đường đụng nhầm bà cố nội hay gì?" Mẹ tôi có chút không kiên nhẫn nói, "Ngày mai mẹ còn phải đi làm."
Tôi vội mở miệng: "Mẹ chờ con mười phút, con đang ở trên đường." Dứt lời, tôi bất chấp Ly Thiên Thu, mẹ tôi mà giận thì đáng sợ lắm.
Tôi nhét điện thoại vào túi, nói với Ly Thiên Thu: "Tôi có việc, đi trước."
"Cỗ Viễn Thanh tìm cậu?" Ly Thiên Thu hoảng loạn lúc nãy đã biến thành một con người khác, khôi phục bộ dáng trầm tĩnh.
"Mẹ tôi tìm tôi!" Tôi cao giọng phản bác.
Tuy rằng hiện tại trạng thái của Ly Thiên Thu không tốt lắm, nhưng ít ra còn có Diêu Tiểu Nguyệt đi chung với hắn, hẳn không xảy ra chuyện gì, tôi mà không đi, người xảy ra chuyện là tôi chứ không phải hắn.
Tôi nhẹ nhàng nói với Ly Thiên Thu: "Tối nay tôi gọi cậu, bây giờ cái gì cũng không cần lo, đi quẩy một chút đi."
Tôi nói xong đã nhanh chóng đạp xe rời đi, chỉ là đi rồi, tôi hối hận. Trái tim đau đớn đến đáng sợ, đầu ong ong, hơi thở cũng nặng nề. Tay tôi thậm chí không đỡ nổi xe mình. Mẹ tôi chẳng mấy chốc đã gọi lại cho tôi, bực bội: "Mười phút rồi, con không cần về nữa. Mẹ đi ngủ."
Tôi không ngừng gạt lệ, giọng nói run run: "Con xin lỗi. Hôm nay con không về, con đi tìm Ly Thiên Thu, mẹ không cần lo lắng."
Sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức đạp xe trở lại công viên, tiếc rằng hắn đã không còn ở đó, điện thoại hắn như cũ không bắt máy. Tôi tìm hắn hồi lâu nhưng lại không thấy, chờ đến mười một giờ đêm, tôi lết đến nhà hắn chờ hắn về nhà.
Hàng xóm của hắn là một ông trung niên, ông ta thấy tôi, kêu tôi một tiếng: "Nếu rảnh, cháu đến đây, uống rượu cùng chú."
Không nghĩ đến người đàn ông trung niên đó lại khóc òa lên: "Uống rượu cùng thôi mà không được sao? Bạn gái tôi bỏ tôi, công ty sa thải tôi, bây giờ cả một con bé cũng muốn bắt nạt tôi..."
Nhìn thấy ông ta khóc, tôi cũng muốn khóc, giờ tôi khó chịu muốn chết, như thể bị cả thế giới vứt bỏ, ông ta có khó chịu giống tôi không? Tôi bây giờ thở cũng khó khăn đây này.
"Mẹ nó chứ, uống thì uống." Tôi đột nhiên đứng lên, vén tay áo, đi đến chỗ hàng rào nhận lấy bình rượu của ông ta, tu ừng ực.
Tôi rất ít khi uống rượu, thế nên khi rượu vào miệng tôi đã bị sặc đến mức ho khan. Nhưng sau khi uống xong, trái tim như không còn đau nữa, tâm cũng tê liệt.
"Tốt! Cô bé đủ sảng khoái!" Người đàn ông trung niên thấy tôi dứt khoát như thế, ông ta cũng bắt đầu uống theo. Tôi không biết bản thân cùng ông ta uống bao lâu, tôi chỉ biết mình say đến mức đứng cũng không vững, tầm mắt mơ mơ màng màng.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy âm thanh của Ly Thiên Thu, hắn nôn nóng vỗ mặt tôi, lại đẩy đẩy tôi: "Tại sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy?"
Tôi mồm miệng không rõ, trả lời: "Bởi vì đau lòng."
Ly Thiên Thu cứng đờ, hỏi: "Sao lại đau lòng? Vì Cố Viễn Thanh à?"
"Không phải, vì cậu đau lòng nên tôi mới đau lòng, tại sao cậu lại đau lòng, như thế nào cậu mới vui lên được?"
Cồn làm thần kinh tôi tê liệt, những gì thường ngày tôi không dám nói, bây giờ rầm rầm nói ra hết một lúc: "Ly Thiên Thu, tôi muốn cậu vui vẻ cơ, ý nghĩa tồn tại của tôi là làm cậu vui vẻ, nhưng cậu lúc nào cũng đau lòng, như thế thì tôi phải làm sao đây? Ước định của tôi và thần phải làm sao đây? Ly Thiên Thu cậu nhất định phải vui vui vẻ vẻ, cậu vui vẻ thì tôi mới có thể vui." Nói đến đó, tôi tủi thân gạt nước mắt, "Mẹ nó chứ, cậu không vui, tôi luôn nghĩ như thế nào cậu mới có thể vui, tôi muốn cậu vui, tôi muốn cậu hạnh phúc, tôi muốn..." chỉ có như thế, tôi mới có thể làm chủ cuộc sống của mình.
Tôi không còn sức lực nói tiếp, dựa vào lan can mà ngủ. Hắn dường như ngồi xuống bên cạnh tôi, xoa đầu tôi, sau đó tựa đầu tôi vào vai hắn, chậm rãi mở miệng: "Tôi tìm cậu thật lâu, nơi nào cũng tìm, nhưng vẫn mãi không thấy. Tôi rất sợ hãi, cũng rất hối hận. Tôi sợ cậu đi theo Cố Viễn Thanh mất rồi. Tôi có phải thật ngu ngốc hay không?"
"Đúng rồi, quá là ngốc mà, tôi tại sao lại đi theo em ấy? Em ấy là gì của tôi nào?" Tôi lẩm bẩm.
"Đúng vậy, tôi đúng là ngốc mà." Ly Thiên Thu dừng lại một chút, lẩm bẩm, tôi cảm giác được một loại cảm giác như che trời lấp đất mãnh liệt đánh vào trái tim hắn, cảm xúc này mãnh liệt đến mức, tôi mơ màng sắp ngủ cũng không chịu được xốc xốc mí mắt.
Ly Thiên Thu vươn tay xoa sườn mặt của tôi, chậm rãi mở miệng.
"Trương Linh, cậu biết không, tôi thích cậu mười năm. Suốt mười năm không có gián đoạn, cậu chắc chắn phải biết mà đúng không, cậu biết nhưng luôn giả như không biết, bởi vì cậu không thích tôi."
Tôi giật mình, mở to mắt nhìn hắn.
Ly Thiên Thu nhẹ nhàng nhìn tôi: "Năm cấp hai ấy, tôi đã có ý định từ bỏ việc thích cậu, tôi thật sự sợ mình tổn thương cậu, tôi một khi tuyệt vọng, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng mà nỗ lực đến mức nào cũng không thể hết thích cậu."
"Trương Linh, cậu hỏi tôi như thế nào mới có thể hạnh phúc. Chỉ cần cậu thích tôi, đồng ý thích tôi, tôi sẽ hạnh phúc."
Tôi tuy rằng uống say, nhưng đầu óc còn tỉnh táo, nghe được những lời này của Ly Thiên Thu, tôi hoàn toàn bị dọa, nhưng tôi thật sự mệt quá, đến cơ mặt cũng không khống chế được, không thể làm ra biểu cảm kinh ngạc cho hắn xem, cho dù trong lòng tôi liên tục chửi thề vô số lần. Tôi nghĩ đến Ly Thiên Thu âm dương quái khí nhiều năm như vậy, thì ra nguyên nhân là cái này.
Ly Thiên Thu, đôi khi tôi thật sự cảm thấy hắn rất tội nghiệp.
Tôi nói với hắn: "Ly Thiên Thu, cậu luôn nói tôi khờ, nhưng cậu mới ngốc. Nếu cậu tỏ tình với tôi sớm một chút, tôi có lẽ sẽ cùng cậu ở bên nhau. Tôi đối với loại người đẹp trai gần như không có sức chống cự." Giống như năm đó, tôi rõ ràng không thích Cố Viễn Thanh, nhưng đồng ý làm bạn với hắn căn bản vì hắn lớn lên quá đáng yêu.
Tôi không nhớ mình nói với Ly Thiên Thu cái gì sau đó, khả năng tôi nói xong thì đã ngủ mất. Sau ngày hôm đó, tôi tỉnh lại trên giường của Ly Thiên Thu.
Ly Thiên Thu vốn dĩ ngồi ở mép giường nhìn tôi chăm chú, vừa thấy tôi mở mắt, hắn sợ đến mức cả người nhảy dựng lên. Khuôn mặt tuấn tú đanh lại, lạnh lẽo như thể không khí xung quanh đều đóng một tầng sương. Từ mặt đến lỗ tai hắn và cả cổ đều phiếm hồng.
"Ly Thiên Thu..."
Đôi mắt Ly Thiên Thu còn ẩn chút sát khí nhìn về phía tôi, tôi suýt chút nữa bị dọa chết: "Cậu, bình tĩnh nào?"
Ôi trời, nhìn hắn làm tôi cũng khẩn trương theo.
Ly Thiên Thu cứng rắn mở miệng: ''Tôi không khẩn trương." Giọng nói hắn quá mức lạnh lẽo, như thể muốn chết cùng tôi. Cả người tôi run run, suýt chút nữa sợ đến mức bỏ chạy.
''Cậu hôm qua..." Tôi còn chưa nói xong, hắn đã chen vào.
''Có đồ ăn sáng rồi đấy, tôi giúp cậu mang lại đây." Nói xong xoay người rời đi.
Tôi nhếch miệng nhìn bóng dáng cứng đầu của hắn: ''Cũng ổn." Tôi có cảm giác hắn hối hận vì hôm qua đã tỏ tình với tôi.
Có khả năng tối qua tôi đồng ý lời tỏ tình của hắn nên hắn mới ngại như thế, thậm chí hắn còn không dám mặt đối mặt với tôi.
Tôi tuy biết rằng Ly Thiên Thu ngây thơ thẹn thùng, nhưng không nghĩ hắn đến mức đó. Nếu thật sự hẹn hò với hắn, chắc tôi ngày ngày đều phải chịu hắn vì ngại mà tản ra sát khí mất. Nhưng bình thường, tôi toàn xem hắn là chị em, hẹn hò với hắn khác gì đang chơi gay đâu? Nhưng nghĩ đến những lúc tôi suýt đổ vì Toàn Tuyền Tuyền, cái này cũng không quá khó chấp nhận.
Thi đại học sắp tới. Bởi vì mẹ tôi hỏi có muốn cùng đi du học với Ly Thiên Thu hay không làm tôi bắt đầu đứng ngồi không yên. Lúc gần một tháng trước kì thi, tôi học không vào, kiểu này thi đại học chỉ có tạch mà thôi.
Tôi ngồi ở trường thi đại học, cảm thấy đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nhớ. Nhưng khi nhìn đến đề giáo viên phát, tôi phát hiện những bài trong đó Ly Thiên Thu đều có dạy qua, mà tôi thì thuộc làu từ lâu. Dù sao trừ phân tích đề, những cái khác tôi đều có thể bất chấp làm được, nhanh chóng viết xong đáp án.
Thi đại học xong, lần đầu tiên tôi thấy mình thi không tồi, tôi có một loại cảm giác bản thân thực sự có thể thi đậu đại học.
Ly Thiên Thu gọi điện hỏi tôi thi ổn không, tôi kích động đến mức hét lên với điện thoại: ''Tốt! Trời ơi, quá tốt! Tôi cảm thấy bản thân có thể giỏi lên! Cậu nói đúng tôi có thể giỏi lên!"
Sau khi có điểm, tôi phát hiện mình có thể đậu một trường đại học cấp hai tương đối tốt. Tôi vừa mới tra xong điểm, liền kích động lái xe đến nhà Ly Thiên Thu.
"Ly Thiên Thu! Cậu nhìn nè! Tôi được tận 500 điểm!" Tôi giơ di động chạy đến gần Ly Thiên Thu.
Ly Thiên Thu đang ở trong vườn cắt hoa, nhìn thấy tôi lao tới, hắn vội nghiêng người né tránh. Lúc này hắn mới buông kéo xuống, lấy di động của tôi nhìn thử, môi hơi cong lên: "Ừ, kiểm tra không tồi."
Tôi cười ngây ngô: "Là học sinh của nam thần trường học, không để thất vọng được."
Ly Thiên Thu đưa điện thoại cho tôi, không nói gì mà quay lại với việc cắt hoa. Tôi đang cực kì vui lại bị hắn ảnh hưởng.
"Này, Ly Thiên Thu, tôi đậu đại học, sao cậu lại không vui?"
Ly Thiên Thu không quay đầu lại, mở miệng: "Tôi vui mà."
"Không, cậu không vui."
Ly Thiên Thu buông cây kéo, nhìn tôi: "Cậu sẽ học trong nước đúng không? Không thể cùng tôi đi Anh?"
Tôi gãi đầu: "Thật ra học trong nước cũng tốt, tôi không sống ở Anh được đâu. Hơn nữa, tôi có nhiều bạn tốt trong nước, muốn đi quẩy cũng đơn giản, còn nếu ở Anh, tôi..."
Ly Thiên Thu ngắt lời tôi: "Tôi cũng không đi Anh nữa."
"Hả?"
Ly Thiên Thu mặt có chút hồng, hắn rũ mắt: "Ở lại trong nước cũng tốt."
"Gì?"
Ly Thiên Thu móc trong túi ra một tờ giấy, sau đó đem tờ giấy đưa cho tôi: "Cậu nói đem tờ giấy này đưa cho cậu, cậu sẽ giúp tôi đúng không?"
"Không sai, cậu muốn tôi giúp làm gì?" Tôi tiếp nhận tờ giấy, tin tưởng tràn đầy nói.
"Hôn tôi."
"..."
Mặt Ly Thiên Thu đỏ lên, bởi vì quá khẩn trương mà cả người hắn bắt đầu tản ra khí lạnh.
Lời tác giả: Xong phần vườn trường, tiếp theo là kiếp trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT