Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân, hiện tại ta đang chạy như điên trong Ma giáo ở phía sau sư phụ.

Sư phụ nói sư tỷ bị trúng độc, chúng ta phải tìm ra thuốc mới có thể cứu nàng, y quán của Ma giáo loại thuốc gì cũng có.

Sư phụ chạy giống như một con gấu trúc, mọi người có thấy gấu trúc chạy bao giờ chưa?

Lúc gấu trúc chạy thoạt nhìn rất chất phác, rất khôi hài, nhưng lại rất có sức lực, nghe nói gấu trúc đánh nhau rất mạnh.

Chạy một hồi, sư phụ dừng lại, quay đầu lại hỏi ta: "Con xác định là phương hướng này?"

Ta lắc đầu nói: "Con không xác định, con bị mù đường sư phụ người cũng biết mà."

Sư phụ: "..."

Vẻ mặt ông ta cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ, mở miệng nói: "Tưởng Lạc Vân! Sư tỷ con sắp chết con có biết không? Con lấy mạng nó ra nói giỡn sao?"

Ta nói: "Sư phụ con có vấn đề này muốn hỏi người."

Sư phụ sửng sốt một chút.

Ta nói: "Sư phụ, Liễu Lạc Trì nói người quấy rối muội ấy, chuyện này có thật không?"

Sắc mặt sư phụ trở nên rất khó coi.

A, xem ra là sự thật rồi.

Qua một lát, ông ta đi đến trước mặt ta lớn tiếng quát to: "Lúc này là lúc nào rồi, ngươi còn nói bậy nói bạ cái gì?"

Ta nói: "Sư phụ, người từng nói, người bị trúng độc máu sẽ biến màu đen, nhưng máu của sư tỷ là màu đỏ."

Ngay lập tức, ông ta không còn giống như gấu trúc nữa, gấu trúc sẽ không lộ ra loại ánh mắt này.

Như vậy...Ta không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: "Sư phụ, người biết cái gọi là mật mã của Long Tiêu Bảo Kiếm, có phải không? Nếu người biết, vì sao không nói cho chúng con biết?"

Ông ta đột nhiên tiến lên phía trước hướng về phía ta mà đi tới, ta theo bản năng lui về phía sau, lại dừng lại, phía sau là dốc núi, rất cao. Ta lăn xuống dưới chưa chắc sẽ chết, thế nhưng hiện giờ ta rất sợ chết.

Bởi vì có rất nhiều chuyện ta không rõ ràng lắm.

Có lẽ là biết ta ở trước mặt mình không hề có sức phản kháng, sắc mặt sư phụ buông lỏng xuống một cách rõ ràng, ông ta nói: "Đúng vậy, Lạc Vân, ta biết cái gọi là mật mã kia, cha ngươi cũng biết."

"Cha con?"

Sư phụ nói: "Đúng vậy, cha ruột của ngươi."

Ta sững sờ ngay tại chỗ.

Ông ta duỗi tay điểm huyệt ta, có vẻ rất hài lòng vì ta có thể làm một người nghe không bao giờ ngắt lời ông ta.

Sau đó ông ta kể cho ta nghe một câu chuyện xưa.

Hơn hai mươi năm trước, sư phụ có một người bạn vong niên, đối phương thích nhất là chơi cờ, tính tình thì nóng nảy, mỗi lần thua sẽ lật bàn, nhưng ai cũng không dám chọc hắn, bởi vì hắn là chủ nhân của Long Tiêu Bảo Kiếm.

Sư phụ đánh cờ thua hắn rất nhiều năm, rốt cuộc thắng được hắn, thế nhưng hắn không có lật bàn, bởi vì hắn cũng xem sư phụ là bằng hữu.

Người này nói, gần đây hắn rất phiền lòng, bởi vì người của Ma giáo do họ Văn kia cầm đầu điên cuồng quấy rầy hắn, bọn họ đều muốn có được Long Tiêu Bảo Kiếm, hắn muốn giết cả nhà họ Văn.

Sư phụ lúc ấy vẫn là một người rất chính trực, ông ta chơi với lão già suốt ngày kêu đánh kêu giết này chỉ vì hy vọng biết được cái gọi là mật mã của Long Tiêu Bảo Kiếm, tựa như sư tỷ của ta, ông ta phải có được thanh kiếm này, sau đó lợi dụng sức mạnh của nó để thế giới này trở nên càng thêm hoà bình.

Thế nhưng khi chủ nhân của Long Tiêu Bảo Kiếm giết chết vợ con của Văn trưởng lão, trong lòng sư phụ vẫn còn nghi ngờ chính mình, bởi vì lúc ấy vợ của Văn trưởng lão vừa mới sinh, bên người còn có một đôi long phượng thai.

Đúng vậy, Văn Nguyệt Kiều còn có một huynh đệ.

Ngay lúc sư phụ cho rằng hai đứa bé này cũng sẽ chết đi, chủ nhân của Long Tiêu Bảo Kiếm lại ngừng tay.

Hắn cảm thấy có phương pháp càng tốt hơn để đối phó với Văn trưởng lão.

Hắn cầm Long Tiêu Bảo Kiếm cắt ngón tay của chính mình, đút máu cho một trong hai đứa bé kia uống.

Đây là cái gọi là bí mật.

Lực lượng của chủ nhân đời trước, truyền thừa thông qua phương thức này, nhưng đứa bé kia cũng không phải là chủ nhân mới, mà là một vật chứa lực lượng.

Đợi đến mười tám năm sau, máu của đứa bé kia có thể đánh thức Long Tiêu Bảo Kiếm, người phụ trách đánh thức, mới là chủ nhân mới.

Hung thủ để lại tờ giấy cho Văn trưởng lão, nói cho Văn trưởng lão biết chuyện này, đây là trả thù của hắn.

Nếu như nói bí mật này cho mọi người biết, như vậy đứa bé này chắc chắn không thể sống, người muốn bảo hộ nó chắc chắn cũng sẽ chết.

Cũng may, chủ nhân đời trước của Long Tiêu Bảo Kiếm còn chưa kịp đem tin tức này nói cho mọi người biết thì đã chết vì bệnh hoa liễu.

Sư phụ ta lựa chọn im lặng.

Qua một đoạn thời gian, ông ta nghe người ta nói phu nhân của Văn trưởng lão chỉ để lại cho hắn một đứa con, một đứa khác bất hạnh chết yểu, ông ta biết đây là lời nói dối, Văn trưởng lão đã tiễn đứa bé kia đi rồi. Văn trưởng lão hy vọng đứa bé này bị người xa lạ mang đi, cho dù trải qua không hạnh phúc cũng còn hơn so với chết sớm.

Sư phụ ta đều biết, bởi vì ông ta vẫn luôn chú ý đứa bé kia.

Lúc đầu ông ta quyết định mãi mãi giấu chuyện này ở trong lòng, nhưng dần dần, ông ta thay đổi ý tưởng. Việc này có liên quan rất nhiều với những chuyện mà sư phụ đã gặp phải, thế nhưng hiện tại ông ta cảm thấy những việc làm ông ta thay đổi đã trở thành râu ria, quan trọng là phải trở thành chủ nhân đời kế tiếp của thanh kiếm kia.

Cho nên ông ta đưa đứa bé kia vào sư môn, đứa bé kia rất ngốc, không có thiên phú gì, ông ta lại đối xử với nó rất ôn hòa, hai người bọn họ còn thường xuyên nói chuyện phiếm.

Ông ta rất thích nói với đứa bé kia: "Lạc Vân, con là đệ tử mà ta coi trọng nhất."

Coi trọng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play