Người đàn ông này biểu tình vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng mặt trắng không râu, tuy rằng hiện tại đã có nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc gã còn trẻ trông cũng không tồi.
Nguyên chủ có thể dung hợp vẻ ngoài với cậu cũng đủ nói lên nhỏ lớn lên rất được, chẳng qua tạo hình của nhỏ quá quê, cộng thêm tự ti hay cong lưng cúi đầu, ép hai vai nên mới khó nhìn như vậy.
Vậy cha nguyên chủ trông đẹp một chút cũng hiểu được.
Thế nhưng đẹp hay không là một chuyện, tồi hay không lại là một chuyện khác.
Từ khi bước qua cánh cửa này, cứ như mở ra một bản đồ ẩn nào đó, một mặt về gia đình nguyên chủ cậu vốn không chú ý, giờ lại dần dần hiện ra.
Dưới cái nhìn của Diêm Hàn, người đàn ông này chính là súc sinh, thứ khốn nạn, lúc nguyên chủ còn rất nhỏ gã đã ngoại tình, bị mẹ nguyên chủ phát hiện đòi ly hôn còn không chịu, vừa ngoại tình vừa níu kéo vợ cũ không muốn ly hôn, cái này giống y chang thằng cha tồi ở hiện thực của Diêm Hàn, chẳng qua người đàn ông này vô dụng hơn một chút, cũng vô trách nhiệm hơn một chút, so ra cũng không biết là ai tồi hơn.
Cuối cùng cha mẹ nguyên chủ cũng ly hôn, năm nhỏ năm tuổi.
Mẹ nguyên chủ năm đó trông cũng không tồi, là mỹ nhân nổi danh của huyện, ly hôn không lâu đã có người theo đuổi, không thể cũng không có điều kiện mang nguyên chủ theo, chỉ có thể để nguyên chủ lại cho cha tồi nuôi nấng.
Nhưng cha tồi hay ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần, nói là làm ăn mua bán, cuối cùng nguyên chủ ở bên cạnh ông bà, được hai cụ nuôi lớn, cho tới tận bây giờ.
Muốn nói ông cha tồi này còn chỗ cặn bã nào, thì chính là khoác loác với người xung quanh là mình đi đây đi đó kiếm được bao nhiều tiền, kỳ thật là miệng cọp gan thỏ, trước nay chưa từng gửi tiền cho người nhà.
Không chỉ không phụng dưỡng hai cụ, đến sinh hoạt phí cùng học phí của nguyên chủ cũng chưa từng đưa.
Trong trí nhớ của Diêm Hàn, người đàn ông này chỉ cho tiền nguyên chủ đúng hai lần, một lần là lúc tiểu học, một lần là lúc vừa lên cao trung.
Càng nhiều thời điểm đề cập đến chuyện tiền bạc, thường thường là người đàn ông này về đòi tiền hai cụ, còn dám nói tiếng thơm là mượn tiền.
Sở dĩ nguyên chủ có thể đi học, đều là nhờ hai vợ chồng già ăn mặc cần kiệm tích cóp tiền cho đi, còn có một ít là từ chú nhỏ cô nhỏ giúp đỡ.
Còn cha tồi, nghe nói gã đã sớm có con ở ngoài với tiểu tam, là con trai, chỉ nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi.
Tuy là con trai, người huyện nhỏ lại trọng nam khinh nữ, nhưng ông bà đau lòng nguyên chủ, bấy nhiêu năm chưa từng cho tiểu tam vào cửa, cũng không thừa nhận thằng nhóc kia là cháu.
Thế nhưng trông cha tồi cùng tiểu tam cũng không có ngại, bây giờ một nhà ba người ở chung hòa thuận, người đàn ông này mấy năm gần đâu cũng tránh cho tiền Diêm Hàn làm như không biết, nhưng nếu mà có tiền, gã cũng chỉ cho thằng nhóc kia tiêu.
Cho nên...
Sau khi vào nhà, cậu dựa lên cạnh cửa, tư thế đứng của đại ca khá là tùy ý.
Nhưng cậu "chậc" một tiếng, ánh mắt nhìn người đàn ông còn hung thần ác sát hơn gã, chỉ cần liếc mắt một cái, người đàn ông kia liền mất tự chủ run lập cập, lúc nhận ra mình thất thố, người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh trạng thái mặt "Mày ngon quá nhỉ, dám nhìn cha mày kiểu đấy à?! Còn nữa, mày mang quần áo kiểu đấy, mày lấy đâu ra tiền mua quần áo tốt như vậy? Ông già, không có tiền mấy người nói là đây đó hả?!"
Hai cụ đã sớm thấy sinh đứa con như vậy thật đáng hổ thẹn, cộng thêm tính tình ông nguyên chủ vốn không tốt, nghe thấy con trai mình nói như vậy, không chỉ không truy cứu vấn đề quần áo của Diêm Hàn, ngược lại chỉ vào mũi con trai mà mắng "Bọn tao có tiền hay không liên quan gì đến mày, mấy năm nay mày có cho Tiểu Hàm đồng nào không? Há, lần này Tiểu Hàm được trường cho học bổng mày lại nhớ ra còn đứa con gái, còn dám đến đòi tiền? Sao tao lại sinh thằng con không biết xấu hổ như mày!"
Vào phòng, nhìn thấy người, vừa nói xong Diêm Hàn liền nghe hiểu kha khá, quậy nửa ngày thì ra là quậy chuyện cậu được nhà trường tặng học bổng vụ thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Chuyện lần trước ngoài khen thưởng, phòng giáo dục còn tặng tiền thưởng, tính kha khá thì trong tay cậu có khoản một vạn năm ngàn đồng.
Bởi vì hiện tại Diêm Hàn còn chưa thành niên, nhà trường chỉ có thể gửi số tiền này cho người giám hộ, suy xét đến hai cụ sinh hoạt không dễ dàng, vốn Diêm Hàn cũng muốn cho họ số tiền này, để hai cụ hưởng một chút, cho nên trực tiếp kêu nhà trường gửi qua bên đó.
Đoạn thời gian kia hai vợ chồng già thật sự rất vui, dù sao thì Diêm Hàn còn lên đủ các loại truyền thông báo chí, cả huyện nhỏ này mấy năm nay đổ lại cũng không có nỗi một người như thế.
Thế nhưng nghe nói cháu gái cướp dao với kẻ bắt cóc lại đau lòng chịu không nỗi, mấy ngày nay hai vợ chồng già đêm nào cũng gọi điện thoại cho cậu, lại sợ ảnh hưởng cậu học tập, nói vài câu đã vội vàng cúp máy, làm cho Diêm Hàn cũng có chút hụt hẫng.
Mặc kệ thế nào, đây là số tiền đầu tiên cậu đưa về cho hai cụ, Diêm Hàn nhiều ít cũng cảm thấy tốt hơn một chút, lại không biết tên cặn bã này không biết xấu hổ đến như vậy, ngày thường không đưa phí phụng dưỡng, vơ vét của cải thì không tính, bây giờ thế mà lại...
Tên đàn ông còn không phục, giảo biện nói "Má, tao nói rồi mà, bây giờ tôi đang gấp, tới mượn mấy người, mẹ nó đéo phải không còn!"
"Vậy khi nào ông trả tiền?" Diêm Hàn dựa trên cửa sổ, như mây bay mà nói.
"Mẹ nó mày nói cái gì?!"
Bà nội nhanh chạy tới nói "Mày ngang với con cái làm gì! Tao nói rồi, tiền này là Tiểu Hàm nó tự kiếm, để dành cho nó đi học, ai cũng không được tiêu!"
"Cái thành tích chó má của nó thì đi học dùng đéo gì! Tôi nghe nói rồi, ở trường nó xếp ngược từ dưới lên! Học nữa cũng chả có tiền đồ!"
"Sao mày lại nói năng như vậy! Có ai làm cha như mày không!" Ông nội trách cứ nói.
Bên kia thế là lại nháo nhào.
Diêm Hàn sợ nói tiếp lại làm hai cụ tức lên, bèn chạy vội tới tách người ra, lực tay cậu lớn, trông không có cố ý kéo, nhưng lại mạnh mẽ kéo ông cha tồi ra ven tường, Diêm Hàn hỏi tên đàn ông kia "Ông đòi tiền làm gì? Không phải ông theo người ta làm ăn được lắm à, được làm sếp cơ mà? Sao phải đòi một vạn của hai ông bà già."
Giọng nói chuyện tự mang theo trào phúng, một đôi mắt đào xinh đẹp liếc xéo, tràn ngập châm chọc cùng khinh bỉ, thái độ này làm tên đàn ông rất không thoải mái.
Đặc biệt là mặt mũi tên đàn ông, rõ ràng là bị con mình khinh thường, gã không những không thôi, còn muối mặt nói "Mày thì biết cái gì? Cái dự án đó không cần tiền vốn à? Bây giờ trong tay tao không có tiền nên mới tới mượn, chờ lấy được tiền rồi tao lại trả!"
"À." Diêm Hàn gật gật đầu, không đánh giá lời của ông ta, chỉ là nói "Vậy ông trả lời câu trước cái đã."
"Gì?" Tên đàn ông không hiểu cậu có ý gì.
Diêm Hàn nhẫn nại nói lại "Ông còn chưa nói tới vay để làm gì đấy."
"Há! Con nhỏ ngu này! Mày quản rộng quá nhỉ!"
"Ở đây ngoại trừ tôi còn có cha mẹ ruột của ông đấy." Diêm Hàn nói "Nếu ông thật sự lửa sém lông mày, nhà tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng còn phải xem là chuyện gì, nếu ông vay nặng lãi gì đó thì đừng hòng kéo nhà tôi xuống nước."
"Má nó, con nhỏ chết tiệt này, mày tưởng mày ngon lắm à? Ông đây về nhà còn bị mày chọc tức? Mày nói thêm câu nữa thử xem!"
Tên đàn ông cũng không dám tin đứa con gái nhát gan yếu đuối trong ấn tượng của gã nay lại dám thẳng lưng dạy giỗ mình, lập tức chịu không nổi, bước lên chỉ chỉ Diêm Hàn "Càng ngày càng giỏi, lên thành phố lớn học được không ít bản lĩnh vô dụng nhỉ, mày nói một câu nữa cho cha mày nghe!"
Diêm Hàn cười một chút, như là gặp phải chuyện gì buồn cười lắm, nụ cười của cậu rất thật, hoàn toàn không có tức giận như trẻ con bị cha mắng, càng không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Nếu dựa theo tính cách của nguyên chủ, lúc này bị ba mình chỉ vào mũi mắng, không chừng đã sớm thương tâm gần chết, xấu hổ giận dữ mà chạy đi.
Đây là bóng ma hình thành từ thời thơ ấu, lúc còn bé, ông cha tồi này về nhà đòi tiền nhỏ đã từng ngăn cản, cũng từng uất ức oán giận, lúc đó nhỏ còn cho rằng cha nhỏ sẽ giống như những người cha khác, thương nhỏ, che chở nhỏ, để nhỏ hưởng thụ hạnh phúc.
Nhưng ai mà ngờ người cha này không chỉ không ngừng, mà còn mắng nhỏ rất khó nghe trước mặt bao nhiêu họ hàng.
Tuy rằng cuối cùng ông bà đều chỉ trích gã, nhóm họ hàng cũng bảo vệ nhỏ, nhưng chuyện này vẫn để lại bóng ma rất lớn trong lòng nhỏ, thế cho nên qua bao nhiêu năm, nhỏ vừa nhìn thấy ông cha này liền cảm thấy sợ hãi, không dám làm cứng với gã, bởi vì sợ sau đó gã ta buột miệng thốt ra câu nhục mạ, làm nhỏ không còn chỗ dung thân.
Thế nhưng chuyện này rơi phải Diêm Hàn, chuyển biến khác hẳn.
Đối mặt với nhục mạ của ông cha tồi, cậu không chỉ không có chút khó chịu nào, ngược lại vươn tay túm lấy hai ngón tay của gã ta, lãnh khốc vô tình bẻ một cái!
Động tác này của cậu làm gã ta không kịp phòng ngừa, hoàn toàn không dám tin cậu động thủ, trong lòng nhất định tức giận không thôi.
Nhưng tay đứt ruột xót, sức Diêm Hàn lại lớn, ngón tay của ông cha tồi phát ra hai tiếng "cách cách", khớp tay sắp đứt đến nơi, làm gã ta đau đến nhe răng trợn mắng, lại giãy giụa không được.
—— Mỗi lần gã thử giãy giụa, lực tay của Diêm Hàn lại lớn thêm một chút.
Có lúc gã ta còn hoài nghi ngón tay mình sắp bị con khốn này bẻ gãy rồi, cho nên chỉ có thể kêu đau, hô đau, thậm chí là xin tha, nhưng lực độ của Diêm Hàn vẫn luôn giữ ở mức khiến đối phương cực độ thống khổ, nhưng không bẻ gãy thật, thờ ơ lạnh nhạt làm ông cha này đau muốn chết.
Ông bà bên cạnh thấy cậu như thay đổi thành người khác, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng đối diện là thằng con không nên thân chỉ muốn trói lên đốt chết, hai cụ liền mặc kệ cách làm của Diêm Hàn, đứng bên cạnh nhìn, không lên tiếng khuyên can.
Mắt nhìn cha tồi sắp kêu cho hàng xóm chạy tới, Diêm Hàn cảm thấy hai vợ chồng già không vứt bỏ nổi người này, lúc này mới buông ngón tay của gã ra.
Tên đàn ông vừa được buông ra, liền vội ôm ngón tay lùi ra sau hai bước, theo bản năng cách xa Diêm Hàn.
Lúc này gã mới nhìn Diêm Hàn chửi ầm lên "Hô, đ* má mày, con nhỏ chết tiệt mày không muốn sống nữa à!"
Cơn đau hơi tan đi làm gã ta bình tĩnh lại, vì thịnh nộ gã còn định tiến tới đánh Diêm Hàn, chẳng qua bàn tay vừa mới nâng lên, đột nhiên đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng lại tàn nhẫn, làm người sợ hãi của Diêm Hàn, bàn tay giơ lên lại hạ xuống không nổi.
Không phải là phút cuối động lòng trách ẩn, mà là thật sự không dám.
Gã có dự cảm, nếu cái tát này mà đánh xuống, người này, đứa con này của gã, nhất định sẽ không khách sáo với mình nữa.
"Làm sao? Ông còn muốn đánh tôi cơ à?" Diêm Hàn hoàn toàn bị tức cười, cậu nói không biết ông cha này với ông cha ruột của mình ai cặn bã hơn, chỉ bởi vì một chút này thôi, tên đàn ông này tuy vô lại, cũng không biết xấu hổ, nhưng trong trí nhớ dường như chưa từng động thủ với người nhà.
Không giống như ông cha kia, hở một chút là bạo hành người nhà, đánh người, mà một thân thân thủ của đại ca cũng là luyện từ lúc đó.
Nhưng hóa ra tên đàn ông bản chất yếu đuối cũng sẽ làm ra hành vi như vậy, Diêm Hàn đột nhiên cảm thấy gã ta đứng yên cũng vô cùng chướng mắt, gã ta không xứng bước vào căn nhà này.
Vì thế cậu nói "Tôi có thể cho ông tiền, chúng ta tính lại một chút đi. Lúc tôi học lớp năm tiểu học, có một lần ông không chịu nổi áp lực của họ hàng, cũng kiếm được chút tiền dơ bẩn, vậy nên cho tôi năm ngàn đồng. Lúc tôi thi đậu cao trung có tiếng, ông cảm thấy sáng mặt, mà cũng vì không còn cách khác, ông cho bà tôi tám ngàn đồng nói là tiền học phí, hai cái cộng lại tổng cộng một vạn ba, đây là toàn bộ số tiền ông tiêu cho tôi."
Ông cha tồi "..."
"Ngoài ra tính từ lúc tôi sinh ra ông tiêu cho tôi một ít tiền vụn vặt linh tinh, tổng cộng một vạn năm, tôi trả cho ông không thiếu một đồng."
"..."
Nghe nói mấy năm nay gã chỉ cho con mình một chút tiền như vậy, nhìn lại đứa "con gái" trổ mã đến "duyên dáng yêu kiều" như bây giờ, gã ta cũng không biết mình cặn bã đến như vậy, trong lúc ngắn ngủi cũng cảm thấy thẹn với một nhà già trẻ này, lại có chút không còn gì để nói.
Nhưng hôm nay gã phải đem tiền đi, không đem về bà già trong nhà lại quậy lên, vừa nghĩ đã thấy đau đầu.
Không cần biết là thế nào, tóm lại Nhan Hàm đã chịu đưa tiền cho gã, vì thế ông cha tồi này vui vẻ đồng ý.
"Được, như vậy đi." Trong giọng nói bất giác còn có chút vui sướng cùng lấy lòng.
"Thế nhưng mà." Thấy tên đàn ông gật đầu, Diêm Hàn thấy tội thay cho gã, nói tiếp "Số tiền đó tôi sẽ đưa cho ông, nhưng không phải bây giờ. Thứ nhất, tôi còn chưa thành niên, thứ hai, tôi còn đang học cao trung, ông phải chờ tôi có năng lực kinh tế mới có thể trả cho ông."
"Mày!"
"Còn có một việc —— nếu bây giờ ông đã về, tôi cũng nói với ông luôn, nhiều năm như vậy ông hẳn phải cho tôi phí nuôi nấng, bao gồm cả sinh hoạt phí cùng học phí, tôi mong ông cho tôi bây giờ luôn."
"Mày!"
Tên đàn ông nói liền mấy chữ "mày", đã hoàn toàn bị tức đến không nói nên lời.
Diêm Hàn ngay từ đầu đã là cố ý, cậu chính là muốn cho tên đàn ông này biết người nhà này không làm khó gã ta cúi đầu, thấp hèn nhận lấy "bố thí".
Nhưng tiền cậu cực cực khổ khổ kiếm được sao có thể cho gã ta dễ dàng vậy được.
Diêm Hàn cười một chút, nói "Từ năm 5 tuổi đến 17 tuổi, tổng cộng mười hai năm, mỗi năm không tính nhiều, tôi lấy ông một vạn một năm, mười hai năm là mười hai vạn."
"Số tiền này ông tính xem khi nào đưa thì được, tôi đi học, cũng phải dùng tiền đấy."
"Con nhỏ súc sinh này..." Chuyện tới giờ tên đàn ông cũng biết mình bị chơi, lúc này hận tới ngứa răng, nhưng lại không dám lao lên động thủ, gã thậm chí không dám giơ tay chỉ cậu "Ai dạy cho mày mấy cái này, đi đối phá cha mày phải không! Phí nuôi nấng cái rắm! Đúng ra tao không nên sinh mày ra, sinh mày ra được cái gì? Mày là cái thứ của nợ!"
Lúc tên đàn ông cực độ khó coi mắng ầm lên, Diêm Hàn lại không có phản ứng gì, mặt mày mỉm cười như cũ, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập uy hiếp cùng đe dọa "Nếu không đưa được, vậy ông chờ đơn triệu tập của tòa đi. Hay là lên đầu trang báo mạng, chắc ông chưa lên bao giờ nhỉ? Tôi có thể giúp ông trải nghiệm, cũng để cho mọi người nhìn một chút, rốt cuộc tôi có người 'cha' như thế nào."
"Con súc sinh! Mày dám!" Tên đàn ông giận đến run toàn thân, chửi đổng lên.
Diêm Hàn sao cũng được mà nhún nhún vai "Sao tôi lại không dám? Có cái gì mà không dám, có người cha vô trách nhiệm như ông cũng không phải lỗi của tôi, truyền ra tôi cũng không mất mặt."