Vào phòng hóa trang thay quần áo, Diêm Hàn vừa ra đã thấy Lâm Kiến Lộc.
... Không không tự nhiên tòi ra một người sống, mà Lâm Kiến Lộc chỉ hơi nhấp nháy lông mi, không có bất kỳ phản ứng quá kích nào.
Ngược lại là Diêm Hàn có chút ngượng ngùng, lúc này Lâm Kiến Lộc còn chưa thay quần áo, chỉ mặc một thân đồng phục, chẳng qua trong tay cầm cái túi, bên trong để quần bơi cùng đồ tẩy rửa.
Nhưng Lâm Kiến Lộc thì che kín mít, mà mình lại...
Diêm Hàn cúi đầu nhìn hai chân dưới làn váy phiêu đãng, còn có dép lê...
Nếu muốn tín nhiệm tuyệt đối, Lâm Kiến Lộc cũng nói chuyện hệ thống cho mình, vậy loại chuyện có bàn tay vàng như thế này cũng không tiện che che giấu giấu.
Đừng nói Lâm Kiến Lộc tò mò, thời gian lâu bọn Tần Tư Du cũng sẽ tò mò mình đi đâu thay quần áo, đây là nguyên nhân vì sao Diêm Hàn tận lực làm bản thân độc lai độc vãng cùng cao lãnh.
Lâm Kiến Lộc đã biết bí mật lớn nhất của cậu, chút việc nhỏ này cậu cũng không muốn che giấu đối phương.
Lại nói, lấy trí tuệ của Lâm Kiến Lộc có lẽ còn giúp mình đánh yểm hộ ấy chứ.
—— Diêm Hàn suy xét như vậy.
Nhưng hôm nay thay quần áo đã gặp, đại ca chỉ cảm thấy bốn phía tay chân nơi nơi lọt gió, đứng trước mặt Lâm Kiến Lộc lại càng thêm xấu hổ.
... Trước kia đối phương không biết giới tính thật của cậu, cậu còn có thể yên tâm thoải mái mà mặc.
Phiền não chỉ có làm sao để giả cho giống.
Hiện tại tầng ngụy trang kia mất đi, cứ như kéo luôn tầng hổ thẹn cuối cùng xuống vậy, một cậu chân thật nhất bị lộ ra, dẫn đến cái thể diện dày như tường thành cũng không tồn tại nữa, Diêm Hàn bắt đầu cảm thấy có hơi thẹn.
Váy đồng phục còn chưa tính, thứ kia tốt xấu cũng cập đầu gối, áo trên không lộ thịt, hơn nữa cậu đã mang quen, bản thân cũng không khó chịu như vậy nữa.
Nhưng rõ ràng là đàn ông, lại thời thời khắc khắc phải mang đồ nữ, còn mang đồ bơi nữ... Là người đều thấy kỳ quái nhỉ?!
Theo bản năng một tay che ngực một tay che háng —— hoặc là nói lật xe xong cậu thấy nhẹ nhàng hẳn, động tác như vậy hồi trước cậu nào dám làm!
Hiện tại đại ca che đến thuận lý thành chương, bình tĩnh.
... Không biết loài người là loài sinh vật dễ cảm thấy thỏa mãn hay là cậu đã bị nghẹn đến tâm lý vặn vẹo, Diêm Hàn thế mà cảm thấy làm như vậy thiệt sướng!
Cậu chủ động giải thích "Không biết hệ thống của cậu như thế nào, nhưng cậu phải tin, hệ thống của tôi nó ngốc lắm, tôi đây là bị hệ thống ép đấy!"
Nhưng kỳ thật cậu đứng thành thành thật thật, không làm mấy động tác đó còn được, bây giờ vừa che vừa giấu, quả thực cứ như thích mà còn ngại, còn có một loại cảm giác õng ẹo làm dáng...
Đôi mắt Lâm Kiến Lộc rũ xuống, không hề nhìn, mà nói "Ừm, đi học trước đã."
Diêm Hàn "À, được, đi thôi."
Trên thực tế từ khi chuông chính thức vang lên đến lúc vào học chỉ có mười phút, lúc này chuông vào học đã vang lên rồi.
Nhưng Diêm Hàn đột nhiên ý thức được thời gian mình thay quần áo chỉ là cái nháy mắt, cậu lại là một đường chạy vội tới, tốc độ Lâm Kiến Lộc dù có mau cũng không thể đứng chỗ này chờ mình xuất hiện chứ nhỉ? ...
Vì thế cậu hỏi "Chẳng lẽ cậu cũng có bàn tay vàng?"
Lâm Kiến Lộc không có ý giới thiệu hệ thống của mình, nhưng cũng không giấu giếm "Ừm, dịch chuyển tức thời có tính không?"
Diêm Hàn: !!!
Dịch chuyển tức thời gì đó... So với cái phòng hóa trang xách tay của mình, cái của Lâm Kiến Lộc mới gọi là ngầu lòi! Đều là bàn tay vàng, vì sao cái mà hệ thống cho mình cảm giác có hơi low ấy nhỉ?
[Chỉ có thể nói là anh đen thôi.] Tiểu Ngũ nháy mắt xuất hiện, chống nạnh nói [Chúng em cũng có kỹ năng dịch chuyển tức thời nha!]
"À." Tuy rằng không biết Tiểu Ngũ rốt cuộc là cái gì, nhưng sự sùng bái cùng bảo hộ của Ngũ ca giành cho hệ thống đã rõ như ban ngày, Diêm Hàn không dám lươn với nó, nhận sai cho tới "Ừ ừ ừ đúng, đúng, đều là anh sai."
Tiểu Ngũ không chịu giảng hòa còn lẩm bẩm lầm bầm [Thiệt là, mình rút không được còn trách ai?]
Diêm Hàn "... Sai thật rồi, ngài về nhanh giùm đi!"
Bây giờ cậu tình nguyện soi gương nhìn mình mặc váy, cũng không muốn nhìn thấy em gái ngực bự này.
Tiểu Ngũ vừa xuất hiện, suy nghĩ của Diêm Hàn liền cắt ngang.
Thế nhưng tò mò với hệ thống của Lâm Kiến Lộc, làm cậu rất nhanh đã đặt suy nghĩ lên dịch chuyển tức thời "Nghe ngầu thật, thế dịch chuyển như thế nào? Giống tia chớp ấy hả?"
"Cũng không."
Hắn là nghĩ muốn tới đâu, trong nháy mắt sẽ được dịch chuyển tới đó.
Cái quá trình này nghe thì ngầu thật, nhưng giải thích lại rất phiền toái, bởi vì cần phải có rất nhiều điều kiện hạn chế, tỷ như không thể đem người khác theo, trước khi dịch chuyển phải tính khả năng rồi xác nhận vị trí chuẩn xác với hệ thống, lại tỷ như quá trình dịch chuyển không thể bị người khác nhìn thấy.
"Này hình như... rất phiền ha?" Nghe Lâm Kiến Lộc nói xong, Diêm Hàn gãi gãi đầu, cậu có hệ thống nên cũng biết, không thể công nhiên dịch chuyển thật sự hạn chế rất nhiều công năng nha!
"Ừm." Lâm Kiến Lộc ý vị thâm trường mà nói "Cho nên trong tình huống bình thường tôi sẽ không dùng."
Vậy nên lần này là ngoại lệ.
"Vậy cậu có nhiệm vụ hệ thống không? Như làm chuyện gì đó sẽ được trao đổi công năng với hệ thống chẳng hạn?" Diêm Hàn vẫn nhịn không được mà tò mò.
"Ừ, có."
Diêm Hàn nghe hắn tự thuật, đại khái hiểu được nhiệm vụ của Lâm Kiến Lộc là nói chuyện với một vài "ý niệm" tồn tại trong thế giới này, giúp chúng nó hoàn thành một ít tâm nguyện.
Những ý niệm đó có một phần là của người đã qua đời, nhưng đại đa số là của những người còn tồn tại trên thế giới.
Có lẽ chỉ là nháy mắt động niệm, nhưng ý định lại vô cùng mãnh liệt, sẽ được vũ trụ thiên địa ghi lại.
Ý niệm bị ghi lại sẽ trở thành một cá thể riêng, có ý thức của mình, thậm chí còn có thể tu luyện, bị siêu độ, không có bất cứ liên hệ nào tới bản thể, kỳ thật chính là "U linh" hay "Quỷ hồn" mà mọi người hay nói.
Đương nhiên những ý niệm đó lúc sinh ra đại đa số đều là mong muốn cá nhân, việc của Lâm Kiến Lộc chính là sàng lọc ra một vài cái có ý nghĩ để hỗ trợ thực hiện, rồi từ đó tích lũy giá trị ý niệm.
Tỷ như lần trước là chuyện hắn nhúng tay vào điều tra cái tên giáo viên dạy bơi biến thái kia, nguyên nhân kỳ thật cũng không phải là chủ nhiệm giáo dục giao cho hắn, mà là do trước đó hắn đã nhận ý niệm của bạn nữ bị hại kia, mới chú ý tới gã.
Còn chuyện thư nặc danh sau này, hoàn toàn đều do Lâm Kiến Lộc cố ý làm giả để thực hiện nhiệm vụ.
Sở dĩ ngay từ đầu đã chú ý đến dị thường của Diêm Hàn, là bởi vì hắn đã từng tiếp xúc với ý niệm của nguyên chủ Nhan Hàm.
—— Muốn thoát khỏi bình phàm, muốn trở thành sự tồn tại lóa mắt trong ngôi trường này.
Loại ý niệm này rất bình thường, bình thường đến mức trong mười người đã có tám người nghĩ như vậy, mà dưới cái nhìn của Lâm Kiến Lộc, điều này hoàn toàn có thể dùng sự nỗ lực của bản thân để đạt được, cũng không nằm trong phạm vi công việc trợ giúp của hắn.
Bất quá những người có nguyện vọng này đều rất bình thường.
Cho nên lúc chân chính nhìn thấy Diêm Hàn, lại so với ý niệm của bản nhân, Lâm Kiến Lộc liền cảm thấy nghi ngờ —— Người như vậy, đi đến đâu đều là sự tồn tại chói mắt nhất.
Mà sau khi quan sát một thời gian, người này tựa hồ cũng không muốn để người khác chú ý tới mình, lại hoàn thành mọi việc vô cùng đúng chỗ, phát huy đến cực hạn, hành vi cùng tính cách lại mâu thuẫn đến như vậy...
Thật sự quá thú vị.
Sự chú ý của hắn cũng bắt đầu từ đó.
... Về chủ đề chính.
Cho nên giá trị ý niệm cũng không nhiều, công tác của Lâm Kiến Lộc cũng khá nhàn.
Hơn nữa hắn cũng giống Lý Hồng Khinh, là người bản xứ của thế giới này, không giống Diêm Hàn ngoại lai đến giới tính cũng không giống, cho nên Lâm Kiến Lộc làm nhiệm vụ không có gì áp lực.
Huống chi hắn trời sinh trí lực siêu quần, thân phận hiển hách, kỳ thật cũng không cần công năng gì của hệ thống.
"Cho nên từ năm mười ba tuổi trói định hệ thống, chuyện thật sự có ý nghĩa cũng không làm được bao nhiêu." Biết được hệ thống mà Diêm Hàn trói định là hệ thống đức trí thể mỹ lao năm mục toàn năng, Lâm Kiến Lộc hổ thẹn không bằng mà nói.
Mà trọng điểm của Diêm Hàn hiển nhiên là "Trời má, mười ba tuổi?"
Lúc mình mười ba tuổi còn là đứa nhỏ mỗi ngày lăn đến người đầy bùn, ra ngoài chạy như điên đấy, lúc ấy Lâm Kiến Lộc đã bắt đầu nhận nhiệm vụ của hệ thống rồi sao?!
Hai người vừa nói chuyện vừa lên lầu, không biết Lâm Kiến Lộc nghĩ gì, nhưng Diêm Hàn nhiều ít cũng có cảm giác gặp nhau quá muộn.
Đề tài đột nhiên nhiều lên, cậu vẫn cảm thấy dù cho bọn họ nhiều thời gian hơn cũng không đủ nói.
Nếu có thể, cậu thật sự rất muốn hẹn Lâm Kiến Lộc ra ngoài trường đi nhậu uống bia, tâm sự mấy chuyện xưa chua xót bị hệ thống đùn cho.
Đương nhiên cậu cũng chỉ là muốn.
Học vẫn phải học, dọc theo cầu thang đi lên lầu ba, hai người không hẹn mà cùng ngừng cuộc nói chuyện này.
Lúc hai người đi tới hồ bơi giáo viên đã bắt đầu cho học sinh xếp hàng cùng điểm danh, thấy hai người bọn họ cùng tới còn hơi sửng sốt một chút, sau đó nói "Hai người các em còn làm gì đấy? Còn không nhanh về hàng đi!"
Không chỉ giáo viên bơi lội tò mò, những bạn học khác cũng tò mò gần chết.
Vừa rồi hai người rời khỏi hành lang, chuyện "Lâm Kiến Lộc kabe don Nhan Hàm ở hành lang trước cửa nhà vệ sinh" nháy mắt truyền khắp lầu ba với tốc độ gió lốc.
Dường như chẳng mất bao lâu cả lầu đã biết.
Sau đó Lâm Kiến Lộc về lấy đồ bơi cùng đồ tẩy rửa, mọi người tuy rằng nghị luận sôi nổi nhưng cũng không ai dám chạy đến trước mặt hắn tám chuyện, cho nên tin đồn chỉ có thể là tin đồn, mọi người chỉ nói nói rồi thôi.
Nhưng ai mà biết hai người này ban nãy đi làm cái gì! Thậm chí Lâm Kiến Lộc còn không kịp thay quần áo!
Dưới ánh mắt nghi hoặc mà lại tràn ngập tò mò của mọi người, hai người bình tĩnh về hàng, Lâm Kiến Lộc nói "Nói chút chuyện ạ, xin lỗi cô."
Hắn xin lỗi đến thản nhiên dứt khoát, giáo viên bơi lôi không thể bắt bẻ, chỉ tỏ vẻ không việc gì, bảo hắn chờ điểm danh với khởi động xong, lại đi thay quần áo.
Còn suy nghĩ của những bạn học khác không đơn thuần như vị giáo viên này...
Anh Đại Lâm cùng anh Nhan cùng nhau đến muộn, hay là trạng thái anh Nhan thay đồ rồi nhưng anh Đại Lâm thì chưa...
Tự động não bổ thành anh Nhan bị kabe don thẹn quá hóa giận, hung hăng đẩy anh Lâm ra rồi chạy đến sân vận động thay quần áo, kết quả vừa ra đã bị anh Lâm chộp được, kéo xuống góc nào đó không người tiếp tục kabe don, à không đúng, là tuồng "nói chút chuyện" chớ.
Tiết mục tám phần là vậy rồi, nếu không thì giải thích không được.
Thế nhưng bạn học tương đối thân quen với Diêm Hàn như Ôn Giác Vinh lại có một loại cảm giác —— Lần này anh Nhan đi chung với anh Đại Lâm trông có vẻ còn hài hòa hơn cả trước kia.
Hồi trước đã đẹp lắm rồi, trai tài gái sắc đi chung, trời đất tạo nên.
Nhưng bây giờ... Hình như ánh mắt anh Nhan nhìn anh Lâm nhu hòa hơn hồi trước nhiều? Khóe miệng còn mang ý cười!
Kỳ thật chỉ là độ cong hơi thay đổi một tí, những người khác căn bản không phát hiện ra điểm khác thường.
Nhưng diện mạo như Diêm Hàn, chỉ cần biểu tình thoáng biến hóa đều sẽ bày ra một loại phong thái khác nhau.
Hiện tại cậu cả người ôn hòa hẳn lên, khí chân không còn sắc bén, hoàn toàn là một bộ tâm tình rất tốt... Vậy là vừa nãy tỏ tình rồi? Anh Đại Lâm đây là cưa được anh Nhan rồi?
Vậy bây giờ hai người bọn họ là quan hệ gì đây!
Quần chúng ăn dưa ruột gan cồn cào quan sát một đôi này, Diêm Hàn lại chưa hề giác ngộ.
Cậu bây giờ như đang đắm chìm vào cảm giác vui sướng có người bạn để bày tỏ mọi chuyện, mà người bạn này còn là Lâm Kiến Lộc!
Trước kia là hai người không liên quan gì đến nhau, nhưng lại đến cùng một thế giới, vì có cùng tao ngộ mà trở thành bạn, này là duyên phận tuyệt vời khó tả biết bao!
Đắm chìm trong loại vui sướng cực độ bay bổng này, Diêm Hàn cảm thấy mình khởi động vô cùng có lực, kéo tay kéo chân đều kéo rất được, góc váy cũng tốc cả lên!
—— Dù sao một tiết bình an trôi qua trong lòng cậu cũng có chút hiểu biết, biết dù động tác biên độ có lớn cũng không dễ lộ đến như vậy.
Tiết trước không có dấu hiệu lật xe nào, đại ca lúc này có hơi bay, khởi động thôi cũng vô cùng nhiệt tình.
Chờ đến khi giáo viên nói có thể tự do hoạt động cậu liền nhảy cái tùm xuống nước, rất nhanh lộ đầu ra, ghé vào bờ ngửa đầu nhìn Lâm Kiến Lộc, nửa người trên lộ ra bên ngoài, như vậy trông rất giống một mỹ nhân ngư vừa ngoi ra khỏi mặt nước.
Diêm Hàn "Anh Đại Lâm đi thay quần áo đi, lát nữa dạy tôi bơi bướm nhé."
Trước đó nói muốn học bơi bướm với Lâm Kiến Lộc cũng chỉ là nhất thời lên cơn, kỳ thật Diêm Hàn cũng không dám, dù sao ăn mặc thiếu vải, cậu không có khả năng để hai người phát sinh quá nhiều đụng chạm.
Nhưng bây giờ không cởi quần đối phương cũng nhìn thấu. Thế thì tới đi, đại ca còn chỗ nào để khách khí nữa đây!
Tác giả có lời muốn nói:
Ấy, phải nói một chút, đây là một áng văn vườn trường đứng đắn vô cùng, không có cốt truyện bàn tay vàng cứu vớt thế giới đâu he _(:3∠)_