Lúc Diêm Hàn chạy về tới trường thì cổng lớn đã đóng, mà khoảng cách tới 10 giờ rưỡi đóng cửa ký túc xá chỉ còn có hơn mười phút, cậu cũng không đi khiêu chiến quyền uy ý đồ nhờ ông giúp cậu mở cửa, mà trực tiếp nhờ tài xế chạy đến cái cửa nhỏ nơi cậu đánh nhau trước đó, chọn lựa những góc độ có thể tránh được camera, động tác nhanh chóng lưu loát mà leo vào trong sân trường.

Nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Anh bảo tiêu của Lâm Kiến Lộc đưa cậu trở về "..."

Thật không ngờ bạn nhỏ an an tĩnh tĩnh ngồi ở ghế sau nguyên đoạn đường đi, trông vô cùng an tĩnh xinh đẹp, thế mà lại là cái dạng này.

......

Không rảnh lo người khác nghĩ gì, Diêm Hàn vừa đáp xuống đất là bắt đầu che váy chạy như điên, cuối cùng ngay lúc bác gái quản lý ký túc xá sắp đóng cửa thì nhảy vào như cơn gió lốc.

Giày cũng chạy đến bay mất tiêu!

Bấy giờ cậu còn đang mặc áo khoác của Lâm Kiến Lộc, váy dính đầy bụi, đến đôi chân dài bên dưới cũng cọ đầy bùn, trông rất chật vật.

Làm cho bác gái quản lý ký túc xá thân kinh bách chiến cũng sợ hết cả hồn "Sao vậy bạn nhỏ, có người đuổi theo cháu à?"

Vừa mới dỡ xuống tảng đá lớn trong lòng, giờ phút này tâm tình Diêm Hàn vui muốn bay, cậu chào hỏi bác gái xong, vừa đi vừa vẫy vẫy tay, còn kêu "Không ai đuổi cháu cả, còn không phải sợ về trễ làm bác khó xử hay sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng mà quanh quẩn ở hàng lang, thậm chí có chút thanh thúy, ngân nga rung động, là hương vị của thanh xuân phóng khoáng.

May mắn bác gái dưới lầu vốn là người vui vẻ, cũng rất dễ nói chuyện, cười lẩm bẩm một tiếng, thấy vừa đúng 10 giờ rưỡi, liền đi qua đóng cửa lớn ký túc xá cùng cửa từ bên trong lại.

Diêm Hàn một đường cạch cạch cạch mà chạy về ký túc xá, vừa vào phòng liền dùng tốc độ nhanh nhất để cởi giày, cởi váy ra đi tắm.

Tâm tình cậu tốt, vừa tắm rửa vừa hừ hừ bài hát nghe không ra là bài gì... Xung quanh cũng chả có ai nghe thấy, đại ca liền tùy tính.

Tiểu Ngũ đáng thương còn chờ lệnh: ... QAQ.

Tắm rửa xong, đem váy cùng giày bẩn trả lại cho phòng hóa trang là không cần cậu lo nữa, Diêm Hàn không khỏi cảm khái công năng mạnh mẽ này.

Bây giờ chỉ còn cái áo của Lâm Kiến Lộc...

Cái lần trước cậu đã giặt sạch sẽ, cũng gói cẩn thận, nhưng lúc trước không có cơ hội, sau này trở thành bạn cùng bàn Diêm Hàn có nhắc tới vài lần, nhưng Lâm Kiến Lộc nói không vội, cậu cũng quên mất luôn, dẫn tới bây giờ còn chưa trả cho Lâm Kiến Lộc.

Bây giờ vừa hay thành hai cái, giặt sạch cũng có thể trả cho hắn một lúc.

Diêm Hàn tùy tiện xoa nước trên đầu, tìm áo ngủ để thay, thuận tiện vào phòng hóa trang đắp cái mặt nạ của hôm nay, vừa ra liền nghe thấy tiếng điện thoại kêu, là Lý Hồng Khinh gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu có thuận lợi về tới trường hay chưa.

"Về rồi." Diêm Hàn lười đánh chữ, trực tiếp gửi ghi âm cho anh ta.

"Ừ, vậy là được rồi." Lý Hồng Khinh cũng gửi ghi âm cho cậu, giọng nói nghe có chút mất tự nhiên, như là thẹn thùng "Hôm nay phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu, chắc là tôi... chắc là... Thôi kỳ ghê, cậu nhớ kỹ tôi thiếu cậu cái ân tình là được rồi ha!"

Diêm Hàn "..."

Diêm hàn chịu không nổi nhất là cái loại buồn nôn này, hơn nữa chuyện này cậu cũng không giúp được gì, nói tốn sức cũng là Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn nói "Anh muốn cảm ơn thì đi cảm ơn Lâm Kiến Lộc ấy."

"Cậu ta đương nhiên cũng phải cảm ơn rồi! Kỳ thật nghĩ lại cũng thấy hơi xấu hổ, cái mặt già này của anh cũng không biết phải ném đi đâu mới được đây."

"Hở?"

"... Xấu mặt cho cậu xem thì thôi đi, còn bị Tiểu Lâm với Tiểu Tô thấy bê bối tình cảm nữa chớ..."

"Thế ông già nhà anh sau này cẩn thận chút đi, đừng để người ta lừa nữa."

"Nhưng mà anh còn vui lắm, yêu cưng moa moa!"

"..."

"Úi ùi ui không được rồi, hôm nay vi diệu ghê á, cứ như trong mơ vậy."

"Vậy đi ngủ sớm chút đi, ngày mai là tỉnh mơ rồi."

"..."

Lý Hồng Khinh bên kia im re, Diêm Hàn cũng không quản anh ta nữa.

Hôm nay đi gay bar, tuy lúc đầu là để thỏa mãn tâm tư của Lý Hồng Khinh, nhưng nên sao thì sao, cậu ở trong đó cũng thu hoạch không ít giá trị kinh diễm.

Cả ngày hôm nay cậu đã thu hơn năm vạn giá trị kinh diễm rồi, thành tựu "Mỹ" cũng được thêm năm điểm, đối với kết quả này Diêm Hàn cảm thấy khá là vừa lòng.

Hơn nữa nếu mình không đi đến đó, cũng không biết cái tên bỉ bựa Lý Hồng Khinh cũng có chuyện bối rối không vui.

Tuy rằng cũng chọc cho mình không ít phiền, nhưng làm bạn bè, cũng không có cái gì đáng để so sánh, Diêm Hàn vẫn cảm thấy may mà mình xuất hiện ở đó.

Ngồi lên bàn học, nhìn đồng hồ vừa qua 11 giờ, dựa theo thói quen không học bài nhất định không ngủ được vừa mới luyện được gần đây, nên Diêm Hàn lại mở livestream, mở sách Tiếng Anh học đoạn văn của ngày hôm nay.

Fan của phòng stream đại khái không nghĩ tới giờ này mà cậu còn online, dù sao dựa theo bảng ghi chú giờ giấc thì Diêm Hàn bắt đầu học lúc bốn giờ sáng, học đến tận 11 giờ trưa... Sáng sớm đã học hết nửa ngày của người ta, không ngờ giờ này rồi mà còn muốn học...

Các fan bắt đầu lo lắng cho thân thể của Diêm Hàn, khuyên cậu đi ngủ sớm một chút.

Thế nhưng thân thể Diêm Hàn từ trước đến này đều rất khỏe, người bình thường mà làm theo cường độ của cậu quả thật chịu không nổi, nhưng đại ca lại chẳng sao, vẫn sinh long hoạt hổ như bình thường.

Nhưng giờ khắc này cũng không khỏi có chút khốn đốn.

Miễn cưỡng lên tinh thần, vẫy tay chào hỏi với các fan, Diêm Hàn bắt đầu chuyên tâm học đoạn văn, học xong rồi ngủ.

Trên sách giáo khoa đều là nét chữ đẹp như in của Lâm Kiến Lộc, từ khi bắt đầu dùng từ điển điện tử thông minh, Diêm Hàn tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hơn nữa lúc dịch từ đều là hai người cùng nhau làm, Diêm Hàn còn có thể thuận tiện học phát âm với Lâm Kiến Lộc.

Thường xuyên qua lại, trình độ khẩu ngữ cùng lượng từ ngữ của cậu đều tăng lên...

Động tác Diêm Hàn thoáng dừng, đột nhiên nghĩ tuy rằng Lâm Kiến Lộc hôm nay đến gay bar là có công chuyện thật, đánh rớt khả năng hắn cố tình đến vì mình, nhưng liên tưởng đến đủ loại sự kiện phát sinh gần đây, vẫn có một cảm giác không biết từ bao giờ đã có người nghiêm ti mật hợp mà xuất hiện ở thế giới của mình.

Từ khi nào nhỉ? Từ khi hắn chuyển sang ban tự nhiên đến lớp mười bốn chăng? Hay là lúc hai người trở thành bạn cùng bàn, cũng có lẽ là sớm hơn một chút, từ lúc hắn đến cục cảnh sát vớt mình, hay là sự kiện thư tình?!

Mỗi một chuyện đều có lý do rất rõ ràng, Lâm Kiến Lộc xuất hiện, những việc hắn làm cũng vô cùng thích hợp, hợp lý, phù hợp với thân phận của hắn.

Nhưng quá trùng hợp, sao lần nào cũng là hắn nhỉ? Này cũng quá drama rồi đi!

Cho nên đã loại trừ được khả năng hắn thích mình đâu!

Đậu xanh. Diêm Hàn nghĩ.

Một hơi như vậy, tâm tình đại ca lại không tốt.

... Nhưng lại không thể bài trừ khả năng mọi chuyện thật sự chỉ là trùng hợp.

Diêm Hàn không phải loại người hay nghĩ vớ vẩn, lúc chưa có chứng cứ xác thực đặt trước mặt, tất cả mọi chuyện cậu sẽ làm như không biết.

Lúc này cũng cưỡng bách mình không suy nghĩ những chuyện có có không không đó nữa, dù sao giờ có phải hay không cũng không có cách kiểm chứng, không bằng bỏ đi đừng nghĩ.

Từ kia nói thế nào nhỉ...

Giả vờ hồ đồ.

Học được một đoạn đã buồn ngủ chịu không nổi, Diêm Hàn dứt khoát tắt stream đi ngủ.

Ngày hôm sau lại là một ngày học tập, Diêm Hàn dậy thật sớm để học xong đoạn văn hôm qua, lại ra ngoài ăn sáng, thuận tiện đến chỗ in ấn trong siêu thị trường để in kho đề ba vạn câu hỏi ra.

Dù đã chỉnh nhỏ cỡ chữ cùng khung giấy, ba vạn câu hỏi cùng đáp án tương ứng in ra cũng dày tận một chồng.

Diêm Hàn cầm kho đề được đóng thành sách quay về ký túc xá, bắt đầu giải đề của hôm nay.

May mà bài tập đã làm xong, thứ nên học cũng đã học xong, không còn việc gì để làm, cả ngày đều dùng để giải đề.

Lúc về tới ký túc xá đã là 10 giờ sáng, livestream thì cứ tiếp tục như vậy, mãi cho tới 9 giờ tối.

Diêm Hàn mãi viết viết vẽ vẽ dưới màn ảnh.

Căn bản của cậu còn bạc nhược, miễn bàn đến thứ cậu đối mặt là kiến thức toàn bộ ba năm cao trung! Tự nhiên xã hội đều có đủ!

Đề phổ thông xã hội còn dễ đối phó, cậu có thể dùng cách xem đáp án nhiều lần để nhớ kỹ, có ấn tượng là được, những đề như vậy đều được Diêm Hàn vẽ một ngôi sao để đánh dấu, nghĩa là chỉ cần đọc qua là xong.

Chỉ có một vài câu địa lý cần phải tính toán, cái thứ sai giờ này cậu một chốc cũng không hiểu được, dứt khoát đánh dấu lại luôn, ngày mai có thể đi hỏi... Đi hỏi bạn cùng bàn học bá của cậu.

Tương đối khó xử lý là đề khoa học tự nhiên.

Chương trình học của cậu chỉ nằm trong phạm vi năm nhất, có vài kiến thức còn chưa thấy qua, còn lại là kiến thức xen kẽ, nói không biết cũng không hẳn, mà nói biết lại làm không được, những câu như vậy Diêm Hàn cũng phân loại riêng, đánh dấu.

Cả ngày làm được gần 6000 câu, dù là Diêm Hàn cũng nhịn không được đầu váng mắt hoa, chóng mặt mắc ói.

Fan ngồi canh ở phòng stream thấy cậu cuối cùng cũng động đậy, đều nhịn không được đăng làn đạn cùng tặng quà.

Lần này Diêm Hàn chơi quá lớn, suốt mười mấy tiếng chưa hề động đậy, cơm trưa cùng cơm chiều trực tiếp trộn thành một bữa, nhưng cũng chỉ ăn bánh mì qua loa đối phó cho xong, đừng nói fan cậu, chỉ người qua đường tùy tiện vào xem cũng bị tinh thần này của cậu dọa sợ.

Kỳ thật ngoại trừ thân thể không khỏe ra, nặng hơn chính là đầu óc đã biến thành hồ nhão, hiệu suất ngày càng thấp, cổ cùng mắt cũng có chút chịu không nổi, khiến Diêm Hàn không thể không dừng lại.

Nên sao thì sao đi, cũng không thể vì mấy vạn nguyên mà làm chết bản thân được.

Xua tay với đồng bọn trong phòng stream, rồi tắt camera, lúc đại ca đứng lên còn có chút không vững.

Cậu nhìn thời gian còn sớm, cũng không sốt ruột rửa mặt, dứt khoát chạy xuống lầu, ra khỏi sân trường, mua một bao thuốc lá ở quầy bán quà vặt cách cổng trường không xa.

Rồi sau đó nắm chặt thuốc lá cùng bật lửa, ở ngõ nhỏ bên hông trường học hút một điếu.

Dưới gió đêm lạnh phất phơ, đầu óc Diêm Hàn cũng dần dần thanh tỉnh.

Cậu lạc quan mà nghĩ hôm nay giải 6000 câu, cường độ như vậy đến năm ngày là xong việc.

Tuy rằng thứ hai còn phải moi lại những kiến thức đó, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian... Nhưng chắc vẫn kịp nhỉ?

Tựa hồ trước mỗi hành trình đều tràn đầy tự tin, sau khi xuất phát cảm nhận được khó khăn liền thấy hối hận, muốn quay đầu.

Bây giờ Diêm Hàn cũng có chút suy nghĩ như vậy, không biết mình nỗ lực có phải lãng phí thời gian rồi hay không... Đặc biệt là tuần trước cô Tiểu Điền cũng đã nói với lớp, kiểm tra giữa kỳ sắp bắt đầu rồi.

Cao trung Lộc Trạch là trường giỏi, cạnh tranh chỗ có chỗ không, mặc dù kiểm tra giữa kỳ này trường học cũng coi trọng xếp hạng.

Theo lịch hẳn là kiểm tra giữa kỳ trước, kiểm tra xong vài ngày là tới vòng bán kết trận đấu của các học bá...

Nếu phải làm hết, cậu căn bản không có nhiều thời gian cùng tinh lực đến như vậy!

Cái thứ học hành này... Nên sắp xếp như thế nào đây... Đại ca chẳng có tí kinh nghiệm nào hết á!

Nếu cậu giống... Giống bạn cùng bàn có chỉ số thông minh cực kỳ cao thì hay rồi.

Ba vạn đề chắc nom nửa ngày đã làm xong, chút kiến thức đó dù không biết cũng không cần đi tìm hiểu, dù sao với trình độ gặp là không quên của người anh em này, có thể nhớ kỹ từng chi tiết trong câu hỏi luôn...

Nghĩ như vậy, Lâm Kiến Lộc không tham gia hoạt động này thiệt đáng tiếc.

......

Trong bóng đêm mạnh mẽ khiến mình dừng lại, Diêm Hàn ấn điếu thuốc còn dư vào tường đất rách nát đối diện, dùng phương pháp vật lý truyền thống để dập thuốc.

Dù sao cũng không hẳn là bạn cùng bàn của mình, người cậu quen không có tham gia cuộc thi này, ôn tập lưu trình linh tinh cũng không có ai để tham khảo, cậu cũng chỉ có thể cô độc bước trên quãng đường này, ném đá qua sông, cái gì cũng phải tự thân vận động.

Thế nhưng đại ca nghĩ rất thoáng, một hồi như vậy cậu đã có quyết định —— Trước tiên không suy xét việc thi giữa kỳ, sau này việc học mỗi ngày là không thể chậm trễ, nên học cái gì làm cái gì phải từng bước mà tiến hành, hoàn thành rồi mới có thể giải đề.

Như vậy dù trận đấu của các học bá có gặp bất lợi cũng sẽ không chậm trễ việc học, không ảnh hưởng đến chí hướng lớn.

Chẳng qua tính cách của mình thì mình biết, Diêm Hàn biết nếu làm như vậy, hết tám phần là cậu sẽ đè thời gian ngủ nghỉ xuống, dùng thêm nhiều thời gian đề giải đề...

Hơi nghỉ ngơi một chút, lúc về ký túc xá Diêm Hàn lại mở thiết bị livestream ra, theo bản năng mà nhìn hậu trường, phát hiện lúc cậu vừa mới ra cửa, Đuôi Mèo có gửi thông báo đến hệ thống của cậu.

Đại khái là thông báo cho các thí sinh tham gia trận đấu của các học bá vì để thí sinh có thêm thời gian giải đề, trận bán kết sẽ lùi lại nửa tháng, cũng có nghĩa là dời từ tuần đầu tiên của tháng năm đến tuần cuối cùng của tháng năm.

Diêm Hàn: !!!

Còn có chuyện tốt thế à?

Dời lại nửa tháng... Như vậy sẽ cách thời gian kiểm tra giữa kỳ rất lâu nha!

Cái trận đấu này biết nghĩ cho học sinh trung học ghê luôn á!

Ngày mai là thứ hai, lại là một ngày líu ríu... Không, lại là một ngày tràn ngập sức sống.

Kiểm tra giữa kỳ là vào ngày một tháng năm sau kỳ nghỉ ngắn, theo lịch mà nói thì còn hơn hai tuần, nhưng rất nhiều bạn học đã chủ động ôn tập.

Kiểm tra giữa kỳ cùng cuối kỳ đều có học bổng, thứ đồ kia mỗi khối cả ban xã hội tự nhiên có mười chỗ, tuy rằng vinh quang chí cao vô thượng, nhưng không cần nghĩ cũng biết sẽ rơi hết vào lớp một cùng lớp chín đứng đầu, Diêm Hàn căn bản không cần phải nhớ thương.

Thế nhưng nên ôn tập thì vẫn phải ôn tập, câu kia nói như thế nào ấy nhỉ, coi trọng mỗi một lần kiểm tra, đến trường thi đại học mới không cảm thấy hoảng loạn.

Cũng may trận đấu của các học bá được dời xuống nửa tháng, khiến cậu có thêm hai tuần thời gian để chuẩn bị.

Thế nhưng sau khi thiết kế kế hoạch, nhiệm vụ của Diêm Hàn cũng không thoải mái mấy, mỗi buổi sáng dường như cậu không động đậy gì, cơm trưa hận không thể chạy bộ xuống nhà ăn, ăn xong lại chạy về giải đề, xét thấy tiết một buổi chiều là tiết bơi lội, có thể thông qua vận động để thả lỏng thần kinh, Diêm Hàn đển ngủ trưa cũng bỏ luôn.

Cũng may cậu bận như vậy, chuyện xấu hổ nghi ngờ Lâm Kiến Lộc thích cậu cũng quên mất tiêu, Diêm Hàn cứ như chẳng việc gì mà ngồi bên cạnh Lâm Kiến Lộc học nguyên buổi sáng, không rảnh nghĩ mấy chuyện không đâu, càng không rảnh nói chuyện với người khác —— Đại ca vốn cũng là người ít để chuyện tình cảm trong lòng.

Gần tới tiết bơi lội buổi chiều, lớp trưởng đi họp về, trước tiên đánh thức mấy bạn học đang ngủ trưa, nói vài nội dung trong cuộc họp vừa rồi "Trường chúng ta chuẩn bị tổ chức giải bóng rổ mỗi năm một lần, vòng thi đấu đầu tiên là giữa năm nhất với nhau, vòng cuối cùng là chọn một đội thi đấu với năm hai, lấy đơn vị lớp để đăng ký dự thi, tôi nghĩ một chút, tính cả thành viên dự bị thì lớp chúng ta cần ít nhất là bảy người, có ai cảm thấy hứng thú không?"

Lớp trưởng nói xong thì nhìn bạn học bên dưới, rất nhiều người vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa kịp phản ứng cậu ta nói cái gì.

Thế nhưng phản ứng xong cũng không mấy ai thấy hứng thú —— Không biết là trùng hợp hay do quy chế phân chia của trường, những lớp như lớp mười bốn ngoại trừ bạn học vô cùng nỗ lực ra, những người khác chỉ là học tập lác đác cho có, vận động cũng chẳng thích là bao, biểu hiện tổng thể tương đối bình bình.

Lúc này lớp trưởng hỏi, rất nhiều người trên mặt là một mảng mê man không liên quan đến mình, căn bản không để trận bóng này trong lòng.

Thế nhưng lớp trưởng là trường hợp đặc biệt, bản thân cậu ta là người cực kỳ hướng ngoại, lại vô cùng có hứng thú với các loại hoạt động, tuy rằng nhìn chung bạn học không mấy hào hứng, nhưng cậu ta đã xoa tay hầm hè.

"Tôi tự chiếm một chỗ rồi nha, cái này quan trọng là tham gia thôi, coi như đi chơi đi, quay đầu nhìn mấy lớp khác đấu với nhau, chúng ta mà không tham gia, coi sao được."

"..."

"... Lại nói nếu lớp chúng ta cầm hạng nhất, còn có thể đánh với năm hai, không chừng trường học còn khen thưởng linh tinh, sau này mấy cậu đi tới lớp nào cũng có người dõi theo, ngon quá trời!"

"..."

Đối mặt với ánh mắt trống rỗng, lớp trưởng hữu khí vô lực "Các cậu không chủ động báo danh cũng được, tôi cưỡng chế đấy nhá, đứa nào cao lên đây."

Cậu ta gọi tên hai nam sinh, lại nói "Ôn Giác Vinh kia, đừng ngủ nữa! Lên đây báo danh coi!"

Ôn Giác Vinh dựng cái mặt ngái ngủ của mình ra khỏi bàn học "Hả?"

Sau đó cậu ta kéo tay hoa lan chỉ chỉ bản thân, không dám tin nói "Nói rồi mà, tôi không có biết chơi bóng rổ!"

"Tính đầu người." Lớp trưởng không nói hai lời mà viết tên cậu ta lên vở "Có ai chủ động báo danh không?"

Hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ, Diêm Hàn giơ tay lên, mong đợi hỏi "Lớp trưởng! Tôi có thể báo danh không?"

Lớp trưởng "... Cậu đừng quậy, đấu bóng rổ nam đấy."

Diêm Hàn "..."

Biết ngay mà!

Loại thi đấu này nếu tham gia nhất định được cộng điểm, cơ hội ngàn năm có một như vậy, Diêm Hàn cũng không hết hy vọng, dứt khoát cắn răng nói "Tôi có thể giả trai." (Edit: Anh trai giả gái đi học chủ động yêu cầu giả trai để được đấu bóng rổ nam =))

Lớp trưởng "..."

Lớp trưởng đầu tiên là trợn tròn mắt, rồi sau đó như được thông não, cậu ta nói "Hay để tôi hỏi trường xem sao, coi có được không ha?"

Cậu ta nói xong, ghi tên Diêm Hàn thật.

Rồi sau đó lớp trưởng lại nói "Thế nhưng tinh thần của bạn Nhan Hàm đáng tuyên dương, nghe nói bạn Nhan Hàm đánh bóng giỏi lắm, các cậu cũng không thể học mãi được, tích cực chút xem nào?"

Bạn Diêm Hàn "..."

Sau đó đợt ủng hộ của lớp trưởng lại có hai nam sinh báo danh, bây giờ nhân số miễn cưỡng cũng đủ sáu người, cũng đủ để đăng ký rồi.

Nhưng tình huống này không giống với dự tính, lớp trưởng vẫn thấy có gì đó không ổn, còn thiếu cái gì.

Vì thế lại một đợt kêu gọi, Ôn Giác Vinh che miệng, ý đồ che giấu nơi phát ra âm thanh "Anh Đại Lâm! Chọn anh Đại Lâm á!"

"Anh Đại Lâm?" Lớp trưởng đặt mắt lên người Lâm Kiến Lộc ngồi ở hàng sau.

Không phải chưa từng nghĩ tới hắn, chẳng qua Lâm Kiến Lộc còn vội chuyện ở trường, bản thân hắn còn có thói ở sạch, phỏng chừng không đánh bóng được, cho nên trực tiếp pass hắn luôn, không hỏi nữa.

Có suy nghĩ này cũng không chỉ mỗi cậu ta, lúc này có người đề cập, ngay cả Diêm Hàn cũng quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc một cái.

... Cảnh Lâm Kiến Lộc đánh nhau cậu từng thấy rồi, không cần biết là tố chất thân thể hay tính linh hoạt đều max điểm.

Huống chi chiều cao của anh Đại Lâm cũng rất thích hợp với thể loại vận động như bóng rổ, chỉ là người này không thể tiếp xúc với người khác... Ò, đáng tiếc.

"Tôi?" Lâm Kiến Lộc dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, không biểu tình rũ mắt suy tư.

Trước khi bị người nhắc, bản thân Lâm Kiến Lộc cũng không muốn báo danh.

Loại thể dục thể thao này nếu là hắn trước kia, quả thật sẽ không xía vào.

Thế nhưng mà...

Dư quang thoáng nhìn thấy Diêm Hàn đang nhìn hắn, Lâm Kiến Lộc khẽ dừng, sau đó bất động thanh sắc mà nói "Tôi thử xem sao."

"Ngon!" Lớp trưởng kích động mà được được được, cuối cùng ghi tên Lâm Kiến Lộc lại.

Rốt cuộc cũng gom được bảy người, cứ như gom được bảy viên ngọc rồng vậy, lớp trưởng thu tờ giấy viết tên mà như thu bảo bối, bảo mọi người tự học.

Mắt thấy tiết tự học buổi chiều sắp bắt đầu, Diêm Hàn cân nhắc nếu bây giờ không đến sân vận động, không chừng phải đi chung với bạn học khác, đến lúc đó mà đột nhiên biến mất cũng không được.

Vì thế cậu lấy cớ đi vệ sinh, nói với lớp trưởng một tiếng rồi ra khỏi phòng học.

Đi vệ sinh là muốn đi thật, chẳng qua là đi trong phòng hóa trang.

Diêm Hàn đi đến chỗ ngoặt hành lang, đang định xuống lầu chạy đến sân vận động, liền nghe có người gọi tên cậu.

Cậu vừa quay đầu, liền thấy Lâm Kiến Lộc cũng đi ra theo! Hơn nữa còn từng bước từng bước đi đến trước mặt mình, trông hẳn là có chuyện muốn nói.

Không biết vì đâu, tim Diêm Hàn bắt đầu nhảy bùm bụp.

... Chẳng lẽ Lâm Kiến Lộc tìm mình tỏ tình?!

Sớm biết thế hôm kia đại ca đã nói Lý Hồng Khinh là tình nhân trong mộng của mình luôn rồi! Chẳng sợ người ta hiểu lầm thành tình yêu thầy trò, cũng hơn là để Lâm Kiến Lộc có ý gì với cậu!

Không cần biết biểu hiện ban nãy bình tĩnh bao nhiêu, đối mặt với vụ nói chuyện riêng này, trong nháy mắt đại ca bị thứ mình não bổ ra làm cho loạn cả lòng, tay chân cũng không biết để đi đâu.

Không biết có phải lo cái gì đến cái đó hay không, ngay lúc này, cậu nghe thấy Lâm Kiến Lộc nói "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play