Tình huống đột nhiên nghịch chuyển, làm đám người chị Mầm bất ngờ.
Đừng nói gã, đến Diêm Hàn thân kinh bách chiến còn cảm thấy ngoài ý muốn —— trước giờ cậu đánh nhau đều là dựa vào bản thân cùng bạn bè, lăn bùn mà lớn, nào có gặp ai kêu một dàn bảo tiêu chuyên nghiệp đến giúp đánh nhau đâu.
Thế nhưng phản ứng của Lâm Kiến Lộc lại vô cùng bình tĩnh, hắn gật đầu với mấy người mang tây trang, nói "Dọn dẹp chỗ này sạch sẽ, đừng làm ông chủ khó xử."
"Vâng."
"Còn có Mầm tiên sinh cùng những vị khác, có ngại ra ngoài nói với tôi vài chuyện không?"
Trong ánh mắt kinh ngạc của bao người, Lâm Kiến Lộc sửa sang lại quần áo, hào hoa phong nhã y như cũ.
Vừa rồi quán bar nhiều người như vậy, khẳng định đã có người báo nguy, người phụ trách quán bar hẳn sắp tới nơi, nhưng trước khi xử lý những việc này, hiển nhiên Lâm Kiến Lộc phải nói chuyện với họ Mầm này một chút.
Mà tình cảnh bây giờ, chị Mầm không muốn ra ngoài nói chuyện... phải nói là tâm sự mới đúng.
Con hẻm chật hẹp sâu hun hút đằng sau quán bar, có một mỹ nhân mang áo khoác bóng chày dày rộng đang ngồi xổm trong bóng tối hút thuốc.
Thân hình mỹ nhân thật gầy ốm, cái áo khoác kia đối với cậu có hơi lớn, kéo khóa lên bên trong trống rỗng, có thể trực tiếp bao kín mông.
Trừ cái này ra, nửa người dưới của mỹ nhân còn mang váy lụa màu trắng, làn váy đã xám xịt, thế nhưng cũng may công năng còn đó, làm mỹ nhân ngồi đó cũng không đến mức lộ hàng.
Cậu để một đầu tóc ngắn, sợi tóc cũng không tính là nhu thuận, có chút cứng, lúc này bay ngang bay dọc, giống như con người cậu vậy, sinh động, quật cường, không biết chịu thua.
Diêm Hàn phun vài vòng khói với không khí.
Nơi cách cậu không xa, Lâm Kiến Lộc đứng bên cạnh Lý Hồng Khinh, đang "đàm phán" với chị Mầm, bốn phía mỗi người vây vài "tay đấm", trông cứ như có chuyện gì căng lắm.
Muốn đàm phán đương nhiên phải biết tình huống, lúc đi ra quán bar Diêm Hàn còn bớt chút thời gian nói cho Lâm Kiến Lộc nghe chút ân oán giữa chị Mầm cùng Lý Hồng Khinh.
"Cậu nói là thầy Lý bị một người đàn ông lừa, kết quả lại bị người yêu của người ta trả thù?" Lúc ấy Lâm Kiến Lộc hỏi.
"Theo tôi biết thì là vậy, chị Mầm kia cũng không phủ nhận." Diêm Hàn nói xong, liền ngẩng đầu, cẩn thận quan sát phản ứng của Lâm Kiến Lộc, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
Sao lại đánh nhau Lâm Kiến Lộc đều thấy, chị Mầm bên kia vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, muốn đánh yểm trợ cho Lý Hồng Khinh là không có khả năng, cậu chỉ có thể xuất hết chiêu số.
Mà chuyện của Lý Hồng Khinh muốn giải thích rõ ràng cũng chỉ cần hai ba câu, cũng không khó.
Khó chính là... Làm sao để giải thích quan hệ của mình với Lý Hồng Khinh.
Lâm Kiến Lộc trông hẳn là đang suy tư.
Một lát qua đi, quả nhiên không buông tha cho vấn đề này "Vậy cậu cùng thầy Lý là quan hệ gì?"
Lúc đối phương hỏi chuyện, một đôi mắt phượng khôn khéo lập lòe ánh sáng, lăng lăng mà nhìn vào cậu, Diêm Hàn nháy mắt nổi da gà.
—— Đại ca chỉ khi không được tự nhiên mới có phản ứng này.
Kỳ thật nếu Lâm Kiến Lộc không phải bạn của cậu, loại chuyện này đại ca thuận miệng bịa chuyện là gạt đi được.
Nhưng làm anh em, còn là anh em ngày thường không tiếp xúc với người ngoài, lúc có chuyện không nói hai lời lời liền giúp mình đánh nhau, Diêm Hàn không muốn lừa hắn.
Không muốn lừa hắn, nhưng hiển nhiên không thể nói thật.
Tuy rằng cho đến nay cậu vẫn cảm thấy dù Lâm Kiến Lộc biết mình là nam, còn là người xuyên việt lưng đeo hệ thống cũng sẽ không phản bội mình... Thế nhưng ngẫm lại vẫn thôi đi, nếu không phải chuyện phát sinh trên người cậu, nghe thấy lời này chắc còn hoài nghi đầu óc cậu bị hư rồi.
Cho nên vì không để chuyện phức tập hơn, Diêm Hàn vẫn dùng lời nói hàm hồ, ý đồ lừa dối qua cửa "... Thì là, quan hệ thầy trò?"
Khi đó Lâm Kiến Lộc không nói gì, tiếp tục dừng mắt từ trên cao nhìn cậu.
Chỉ nhìn thôi là Diêm Hàn thấy cả người mình không thoải mái rồi, không thể không kéo kéo váy, kiểm tra một vòng, xác định làn váy vẫn ngoan ngoãn mà rũ hai bên đùi, không có dấu vết lộ hàng mới an tâm hơn chút.
... Nhưng bầu không khí khẩn trương vẫn còn đó.
Người như Lâm Kiến Lộc sẽ không bị cậu lừa gạt, trong lòng Diêm Hàn biết rõ.
Kỳ thật chỗ này vốn không có chuyện của cậu, dựa theo tính tình của Diêm Hàn không giải thích cho đối phương cũng không sao, thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
Nhưng người này lại là Lâm Kiến Lộc, là người bạn giúp đỡ cậu không biết bao nhiêu lần, lần này nếu không phải Lâm Kiến Lộc kịp thời gọi người tới, không chừng lát nữa cậu phải bị kéo đến chỗ chú cảnh sát uống trà rồi, Diêm Hàn không có không biết tốt xấu như vậy.
Vừa không muốn bịa đặt nói dối Lâm Kiến Lộc, lại không thể không trả lời câu hỏi, Diêm Hàn bị nhìn đến tê da đầu, cuối cùng đành phải nói "Kỳ thật tôi với thầy Lý là ngầm biết nhau, anh ấy là... khuê mật nam của tôi!"
Nhớ vừa nãy trong gay bar có rất nhiều cô gái cũng đến chơi với khuê mật nam nhà mình, Diêm Hàn nháy mắt có ý nghĩ.
Không sai, là vậy đó, cậu với Lý Hồng Khinh ngầm biết nhau nha, hai người cũng là bạn nha, quan hệ giữa 0 với 0 hoàn toàn có thể dùng khuê mật nam để hình dung lẫn nhau, cho nên lời này của cậu là thật, không có tí ti gì là lừa gạt Lâm Kiến Lộc hết... nhỉ?
May mắn Lâm Kiến Lộc không hỏi hai người ngầm biết là ngầm biết như thế nào.
Hắn chỉ hơi hơi nhướn mày hỏi "Khuê mật nam?"
......
Không hiểu vì sao, nháy mắt đó Diêm Hàn cảm thấy không khí quanh mình nhẹ nhàng hơn hẳn, ánh mắt Lâm Kiến Lộc nhìn mình cũng không thâm thúy như trước, mà lại tràn ngập suy tính.
Có thể thấy đã giải thích thành công.
Phảng phất cục đá đè ở ngực đột nhiên biến mất tiêu, đại ca cả người nhẹ nhõm, miệng mồm cũng linh hoạt hẳn lên "Đúng đó, ảnh là gay mà... Tuy bây giờ cũng không có ai kỳ thị gay, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cậu đừng có nói cho người khác nha."
Cái này Lâm Kiến Lộc đáp ứng vô cùng dứt khoát "Ừ, không nói."
Diêm Hàn tiếp tục nói "Ảnh là gay, đương nhiên là khuê mật của tôi rồi."
Nghe vậy, Lâm Kiến Lộc quỷ dị mà trầm mặc một chút.
Một lát sau hắn mới nói "Khuê mật ý là bạn bình thường sao?"
"Hở?" Diêm Hàn không hiểu lắm.
"Cho nên các cậu chỉ là bạn thôi?"
"Đúng vậy, bọn tôi là bạn..."
Nói một nửa, nhớ đến bây giờ thân phận của mình là con gái, Diêm Hàn đột nhiên "phụt" một tiếng, cười.
"Không lẽ cậu nghĩ tôi với thầy Lý có chuyện gì à?"
"..."
Lần này đến phiên Lâm Kiến Lộc không nói gì.
Diêm Hàn thật sự chấn kinh rồi, cái loại 0 thoát tuyến như Lý Hồng Khinh, sao cậu có thể... Thế nhưng tên này ở trường học đúng là rất nhân mô cẩu dạng, nói không chừng đối phương hiểu lầm thật.
Nội quy trường học đến yêu sớm còn cấm, miễn bàn đến thầy trò yêu nhau, làm ủy viên kỷ luật của trường, Lâm Kiến Lộc chú ý chuyện này như vậy cũng rất bình thường.
Diêm Hàn vô cùng lưu loát mà giải thích "Không thể nào, cậu cũng thấy mà, thầy Lý chính là tiểu thụ cần người bảo hộ, tôi với anh ấy á... Ha ha ha không được, cậu có nghiêm túc không vậy!"
Lâm Kiến Lộc "..."
Diêm Hàn còn ở bên kia cười không ngừng, hơi tưởng tượng tới hình ảnh mình với Lý Hồng Khinh ở bên nhau, thiệt sự rất là buồn cười.
Trong tiếng cười sang sảng của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc không nói thêm câu nào, mà cúi đầu xuống nhặt đôi giày bị đại ca đá bay.
"Mang giày vào trước đi, đừng làm xước chân."
"..."
Chân Diêm Hàn gầy, tuy rằng vóc người cao, nhưng giày mang số 40, rất nhiều nữ sinh vóc dáng cao cũng có số đo này, cho nên cũng không đột ngột, không sợ Lâm Kiến Lộc nhìn ra cái gì.
Nhưng đối phương cong eo tìm giày cho cậu, rồi lại đặt giày trước mặt làm cho cậu có chút biệt nữu.
Giống chi tiết nào trong truyện cổ tích á.
... Quả nhiên là do giày cao gót gây họa!
Dưới ánh mắt của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn một mặt đau khổ mang giày vào.
Đoàn người đi vào hẻm nhỏ, liền có cảnh tượng như thế này.
Diêm Hàn núp dưới bóng tối hút thuốc, bên kia Lý Hồng Khinh nói lại tính huống một lần cho chị Mầm, cũng tỏ vẻ nếu gã lại vô cớ gây rối tìm mình kiếm chuyện, anh sẽ báo cảnh sát.
Anh ta đã bị chuyện này làm đến tâm phiền ý loạn, đặc biệt là còn liên lụy Diêm Hàn, nghĩ không bằng cá chết lưới rách luôn đi.
"Má, lá gan mày không nhỏ ha, dám uy hiếp tao, ai sợ ai?" Chị Mầm bị đánh sưng cả mặt còn không chịu thua.
Đối phương đã nói như vậy, Lý Hồng Khinh liền lấy điện thoại muốn báo cảnh sát thật "Chị ở trên mạng công kích nhân thân cùng người nhà tôi tôi còn giữ bằng chứng, còn có chuyện vừa rồi trong quán bar, tôi biết chỗ cầu thang kia có camera, còn quay được là mấy người động tay trước... Tôi nói nhảm với chị làm gì, chúng ta đến cục cảnh sát mà nói."
Chị Mầm vừa nghe, lập tức có chút luống cuống "Con mẹ mày, đồ không biết xấu hổ! Mày báo cảnh sát thử xem! Đừng tưởng tao không biết nhà mày ở đâu, làm cái gì!"
Chị Mầm đương nhiên không tên là chị Mầm, chẳng qua làm vai lớn trong vòng gay, những người khác đều kêu gã như vậy, gã cũng thích thế.
Ngoại trừ làm nha sĩ, ngày thường gã còn đến phòng tập thể thao kiêm chức huấn luyện viên yoga, mấy tên cao to đó là bạn gã quen được ở phòng tập, không thì cũng là người hâm mộ, mà không cần biết là thân phận này hay là thân phận công tác ở bệnh viện công lập, đều không cho phép gã nháo lớn chuyện này, đây cũng là lí do vì sao gã chỉ đánh Lý Hồng Khinh ở quán bar, chưa từng đề cập đến những nơi khác.
Sỡ dĩ gã nhìn chằm chằm Lý Hồng Khinh không tha cũng là vì thấy đối phương dễ ăn hiếp, nhưng không nghĩ tới chó nóng nảy cũng biết leo rào, buổi tối hôm nay Lý Hồng Khinh bị kích thích, hậu quả gì cũng không thèm quan tâm nữa, quyết tâm phải trình gã lên pháp luật.
Kết quả chính là hai bên suýt nữa đánh nhau tiếp.
May mắn bị người của Lâm Kiến Lộc kéo ra.
Diêm Hàn thấy chuyện lại không đúng, liền chậc một tiếng, thuận thế dí điếu thuốc xuống đất, từ trong bóng tối đi ra.
Trải qua buổi tối hôm nay, đoàn người của chị Mầm nhìn thấy cậu là cảm thấy sợ từ tận cương, cũng thoáng đình chỉ.
Diêm Hàn đi tới, đầu tiên là cầm lấy điện thoại trong tay Lý Hồng Khinh, quay đầu nhìn đám người chị Mầm, hỏi "Làm sao, chuyện hôm nay không qua là không được đúng không?"
Ngữ khí rất nhẹ, trên người mang theo mùi khói, cho dù mang váy, đứng một bên vẫn sinh ra một loại phong phạm của đại ca, ẩn ẩn có loại cảm giác dong dong dài dài làm người nọ không kiên nhẫn, thì cái gì cũng làm ra được vậy.
... Đối phó với người như chị Mầm Diêm Hàn rất có kinh nghiệm, nói đạo lý với gã là không được, phải mạnh bạo, đánh mấy cái là thành thật ngay.
Chị Mầm quả nhiên sợ, còn cãi bướng mà chỉ Lý Hồng Khinh "Không phải không qua được, mày cũng nghe thấy đấy thôi, thằng nhóc này muốn kiện tao!"
"Bác không tìm anh ấy kiếm chuyện thì kiện được bác à?" Diêm Hàn cười nhạo một tiếng "Bây giờ xin lỗi bạn tôi, lại lôi cái tên bạn trai ngu si của bác ra đây xin lỗi, tôi bảo đảm ân oán trước kia xóa hết, không làm khó dễ mấy người nữa."
"Má nó." Chị Mầm rất nghẹn khuất, gã đến bây giờ cũng không hiểu vì sao mình lại rớt đài, cuối cùng lại rơi vào kết quả chật vật như vậy.
Chị Mầm còn muốn giãy giụa lần cuối, lúc này Diêm Hàn vỗ vai Lâm Kiến Lộc cái bốp "Bác cho rằng bác tra được chỗ bạn tôi, còn bọn tôi thì tra không ra chỗ bác à?"
Chị Mầm cùng đám đối diện "..."
Động tác này của cậu đã đủ rõ ràng —— Một khắc đã có thể gọi đội bảo tiêu chuyên nghiệp tới, xem mấy chiếc xe dừng trước cửa quán bar, nhóm người này là đi hai chiếc maybach tới đây!
Giờ khắc này bạn học Lâm Kiến Lộc đã không còn là người bình thường nữa.
Hắn chói lọi bốn chữ thật to: Có tiền có thế.
Lâm Kiến Lộc chỉ nhìn Diêm Hàn một cái, không nói gì, bộ dáng tràn ngập dung túng.
Chị Mầm cũng không ngờ Lý Hồng Khinh có người bạn khó chọc như vậy, cuối cùng không thể không im hơi lặng tiếng mà nói xin lỗi, thừa nhận bản thân không quản tốt người yêu, lại tức quá nên mới khó xử Lý Hồng Khinh.
Mặc dù liên tục chiến đầu trên các mặt trận đến tận con hẻm, quần chúng ăn dưa lúc trong quán bar cũng có không ít người lại đây.
Cuối cùng dưới bao ánh mắt vây xem, xin lỗi Lý Hồng Khinh cùng Diêm Hàn Lâm Kiến Lộc đã bị gã nhục mạ.
Đại ca gần đây cũng học xong một chiêu, trùng hợp điện thoại của Lý Hồng Khinh đang nằm trên tay cậu, liền quay lại toàn bộ.
Tuyên bố nếu chị Mầm lại chạy ra gây sự cậu sẽ đăng video này lên diễn đàn người đồng tính, khiến những người theo đuổi gã ta nhìn thấy rõ chị Mầm mà bọn họ thổi phồng cúi đầu xin lỗi người ta như thế nào.
Đạt được hiệu quả như mong muốn, Diêm Hàn cuối cùng còn vào trọng tâm mà kiến nghị với chị Mầm một tiếng "Còn có loại tra nam ăn vụng thì nhanh nhanh đá đi, bác giữ hắn lại ăn tết à?"
Chị Mầm lộ ra biểu tình ủy khuất, dùng giọng cực thô mắng "Nếu không phải tên tiện nam kia công phu trên giường không tệ lắm, ông đây còn nuôi hắn làm gì?!"
Gã nói, lại nhìn nhìn Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc bên cạnh cậu, ghen ghét mà nói "Giống mày trẻ tuổi xinh đẹp, chưa bao giờ thiếu 1 chất lượng như mày làm sao hiểu được, nếu mà tao có bạn trai giống vậy... Thiết chút cũng được, tao khẳng định không cần thằng đàn ông tồi kia!"
Diêm Hàn hết hồn "???"
Không phải chứ chị Mầm... Lời này của bác nhiều thông tin quá rồi đấy!
Đầu tiên, gay thường vô cùng mẫn cảm với đồng loại của mình, dù ban đầu có điều hoài nghi, nhưng giao thủ cả đêm không chừng chị Mầm đã sớm không còn nghi ngờ giới tính của cậu nữa, lời trong lời ngoài đều cho mình là con trai.
Tiếp theo nhìn dáng vẻ của người bác họ Mầm này hình như là hiểu lầm cậu cùng Lâm Kiến Lộc là một đôi thì phải?
Không cần biết thế nào, lời gã nói làm người ta cảm thấy hơi là lạ, Diêm Hàn sợ sệt mà liếc nhìn Lâm Kiến Lộc một cái, sợ anh bạn này lại nhận ra cái gì!
Thế nhưng cũng may, Lâm Kiến Lộc vẫn không có biểu tình gì, giống như căn bản không biết chị Mầm đang nói cái gì vậy.
Trùng hợp lúc này bảo vệ ở lại quán bar chủ trì cục diện đã tới đây, thì thầm với Lâm Kiến Lộc hai câu.
Lâm Kiến Lộc nói lại với Diêm Hàn "Chủ quán bar đã trở lại, trước đó có người báo nguy, bây giờ cảnh sát cũng đã tới nơi rồi, tôi đi nói với bọn họ. Còn chuyện bồi thường cho quán bar..."
"Chuyện này để chị Mầm phụ trách, họ động tay trước, hơn nữa chị Mầm có tiền." Diêm Hàn nói.
Chị Mầm bị đánh tới mặt mũi bầm dập "..."
Lâm Kiến Lộc tỏ vẻ đồng ý, đánh nhịp nói "Vậy Mầm tiên sinh theo tôi một chuyến đi."
Hiển nhiên là Mầm tiên sinh bị thương rất nghiêm trọng "..."
Đoán không ra thân phận của Lâm Kiến Lộc, lại sợ hãi Diêm Hàn, chị Mầm đồng ý.
Lâm Kiến Lộc dặn dò "Vậy các cậu ở đây chờ tôi một chút, có việc thì gọi người sang tìm tôi."
Diêm Hàn "Được."
Lâm Kiến Lộc "Còn nữa... Không được hút thuốc."
Diêm Hàn "..."
Không đúng, nay là cuối tuần, còn ở ngoài trường, sao cứ phải nghiêm khắc quá vậy?!
Vừa rồi đám cao to đứng bên cạnh chị Mầm, bây giờ Lâm Kiến Lộc đi rồi, chị Mầm cũng đi rồi, nhóm cao to ở đây không chỉ không giúp được gì, ngược lại còn bị làm nhục một phen... Đại khái là cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa, sôi nổi quay đầu bỏ đi.
Trước khi đi Diêm Hàn lại duỗi tay với một tên cao to "Người anh em lại đây hút một điếu?"
Cao to "..."
Trong hẻm nhỏ cũng chỉ còn lại Diêm Hàn, Lý Hồng Khinh, còn có mấy người lúc đầu đi theo chị Mầm.
Thế nhưng Diêm Hàn không hút thật, cậu cầm điếu thuốc kia niết trong tay, xoa tới xoa lui, xoa muốn biến hình cũng không bậc lửa.
Suy nghĩ rồi lại cầm đầu hút, Diêm Hàn giơ tay, chuyển nhượng lại cho một 0 khác.
Người kia "..."
Trước khi động thủ ai cũng không ngờ chuyện sẽ lớn như vậy, loại ân oán cá nhân này không ai muốn kinh động tới cảnh sát, cho nên trong một góc hẻm tối tăm, lác đác vài người ngồi xổm thành một vòng tròn, cùng nhau hít mây nhả khói, im ắng như gà.
Tình huống này có hơi hài hước, làm người ta hoàn toàn không liên tưởng nổi cảnh tượng giương cung bạt kiếm ban nãy.
Cao to đi hết, một người đàn em của chị Mầm trợn trắng mắt mắng "Một đám luyện đẹp đẽ ghê chưa, chả đứa nào hữu dụng."
Cuối cùng anh ta còn hỏi Diêm Hàn "Bạn trai mày đáng tin cậy ghê, ảnh làm cái gì á?"
Diêm Hàn "..."
Thật muốn nói Lâm Kiến Lộc không phải bạn trai cậu, mà còn là học sinh cao trung.
Thế nhưng nên sao thì sao, không phải nói Lâm Kiến Lộc trông già, mà toàn thân hắn nồng nàn khí chất lão cán bộ, trầm ổn khiến người giận sôi, ngày thường mang đồng phục tuy trông cũng rất nghiêm túc, lúc mang áo thun trông có sức sống hơn, nhưng ít nhất lúc mang đồng phục không có ai tưởng nhầm hắn là nam thanh niên tinh anh xã hội nào đấy.
Nên cũng không thể nói là đồng phục không tốt.
Diêm Hàn không nói lời nào, nhóm chị em của chị Mầm vẫn thấy mới mẻ, mãi suy đoán thân phận Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc.
Thế nhưng cũng có 0 tỏ vẻ chẳng sợ tìm không thấy người như Lâm Kiến Lộc, có thể tìm mấy tên cao to ban nãy phát triển tình cảm, chờ chị Mầm về thì nói lại với gã, giới thiệu cho bọn họ mấy anh cơ bắp.
......
Bên kia thế mà bắt đầu hàn huyên cái đề tài 1 này.
Diêm Hàn "..."
Mặc kệ bên kia nói cái gì, chỉ thấy Lý Hồng Khinh từ đầu đến cúi đều héo hon ngồi xổm bên cạnh mình, không nói gì cả, Diêm Hạn đụng anh ta một cái, hỏi "Làm sao vậy?"
"Không có sao... Chỉ là thấy anh làm người thất bại quá, hôm nay còn liên lụy đến cậu, thật có lỗi." Chuyện giải quyết rồi, Lý Hồng Khinh vẫn cảm thấy vô cùng ủ rũ.
Vốn dĩ anh ta là NPC, nhiệm vụ chính là trợ giúp Diêm Hàn, không ngờ tới mình chuyện lại trái ngược, chọc thêm phiền toái cho Diêm Hàn.
Cuối cùng còn phải để đối phương ra mặt xử lý thay.
"Chắc anh là NPC dở nhất lịch sử đấy." Lý Hồng Khinh ủ ê cụp đuôi.
"... Đừng nói như vậy." Đại ca cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể trúc trắc mà an ủi "Đánh nhau hoạt động gân cốt cũng khá hay, vừa rồi cột "Thể" tôi còn được cộng điểm đấy."
"Nhưng Lâm Kiến Lộc... Cậu giải thích với cậu ta thế nào?"
Thì ra Lý Hồng Khinh lo lắng chuyện này.
Diêm Hàn liền đơn giản giải thích cho anh ta nghe những gì mình nói với bạn học Lâm Kiến Lộc.
"Cậu ta không hỏi gì nữa?"
"Không?"
"Cũng không hỏi chúng ta quen nhau thế nào à? ... Trọng điểm của cậu ta chỉ có quan hệ của bọn mình thôi sao?"
"Ừ đó, sao sao?"
"Chả trách..." Lý Hồng Khinh sờ sờ cằm, sau đó lâm vào trầm tư.
Diêm Hàn "Gì?"
"Cậu tách khỏi bạn cùng lớp rồi mới tới tìm tôi đúng không?" Lý Hồng Khinh hỏi.
"Đúng vậy."
"Vừa nãy bạn nhỏ Tiểu Tô nói với anh Lâm Kiến Lộc tới đây làm công chuyện, công chuyện gì mà phải tới gay bar làm?"
"Công chuyện?" Diêm Hàn chớp chớp mắt, lệch đường ray "Trời má, anh Đại Lâm trâu bò vãi!"
"..."
"Còn chưa hiểu hả? Tiểu Tô nói Lâm Kiến Lộc chả hiểu sao lại tới gay bar, thằng nhỏ còn cảm thấy kỳ quái, sau đó phát hiện cậu cũng ở trong cái quán bar này nốt..."
"???" Diêm Hàn "Vậy ý anh là gì?"
"Rõ ràng là Lâm Kiến Lộc hiểu lầm hai đứa mình có chuyện, tới bắt người!"
"Hả?" Diêm Hàn ngu người.
"..."
Lý Hồng Khinh trợn trắng mắt, khí thế dạy dỗ Diêm Hàn khi xưa lại trở về "Chưa thấy đứa nào khờ như cậu, rõ ràng là cậu ta thích cậu còn gì!"