Người ta nói mối tình đầu là ấn tượng sâu sắc nhất.
Mà thể loại chờ mối tình đầu hơn hai mươi năm như Diêm Hàn...
Không nói lố, dù trí nhớ không thể bằng Lâm Kiến Lộc vừa gặp là không quên, nhưng Diêm Hàn cảm thấy cho dù trời sập đất nứt, thương hải tang điền, cảnh tượng hôm đó Lâm Kiến Lộc tỏ tình, lời hôm ấy hắn nói vẫn luôn nhớ rõ.
Khi đó, đầu tiên Lâm Kiến Lộc có phải cậu có hảo cảm với Ngụy Ninh Hâm hay không.
Lúc ấy cậu sợ bại lộ xu hướng tính dục của mình, dùng cả đống lý do để đánh trông lảng, cái gì mà "Đến giới tính của mình còn không thể bại lộ, nào dám nghĩ thích hay không thích" linh tinh, thật sự là giải thích không ít.
Sau đó Lâm Kiến Lộc dồn cậu vào một góc, rồi hôn cậu, hỏi cậu "Ban nãy muốn hỏi cậu, ngoài Ngụy Ninh Hâm... Nếu một người đã biết giới tính của cậu, cũng không ảnh hưởng tới việc học của cậu, có thể không?"
Lúc ấy Diêm Hàn bị sự thật Lâm Kiến Lộc tỏ tình với mình làm chết máy, sau đó lại nhớ đến những chuyện liên quan đến Lâm Kiến Lộc, còn Ngụy Ninh Hâm...
Cậu trước nay chưa từng xem cậu ta thành đối tượng có thể làm bạn trai, Lâm Kiến Lộc không nhắc lại, cậu cũng quên luôn.
Nhưng bây giờ lại kết hợp với ngữ cảnh lúc đó phân tích... Sao giống như là: Cậu ấy không có tình cảm với Ngụy Ninh Hâm chỉ vì đối phương không biết tình cảnh thật sự của cậu ấy?
Bởi vì trong mắt người khác giới tính đã là giả, cậu sẽ không suy xét chuyện yêu đương với ai.
Mà dựa trên cơ sở đó, phát triển thêm chút nữa, sẽ biến thành... Mình hẹn hò với Lâm Kiến Lộc hoàn toàn là vì đối phương biết toàn bộ bí mật của mình...
Diêm Hàn nghĩ, hiểu lầm này có phải hơi lớn rồi không.
Tuy rằng trước nay cậu không nghĩ như vậy, nhưng với Lâm Kiến Lộc... Dường như đối phương vẫn luôn cho là thế thì phải?
Lông mày vốn tuấn dật lúc này gắt gao xích vào nhau, đôi mắt sắc bén của Lâm Kiến Lộc nhìn chằm chằm Diêm Hàn, có vẻ không tính bỏ qua nhất cử nhất động nào của cậu, hoặc là sợ mình chớp mắt một giây thôi là biểu tình của cậu sẽ thay đổi.
Cái người có thể duy trì bình tĩnh trong mọi tình huống, bấy giờ toàn thân căng cứng, Diêm Hàn cách hắn một bước còn có thể cảm giác được hắn đang hồi hộp, Diêm Hàn có hơi cạn lời, nhưng vẫn kịp thời nói "Sao có thể chứ? Sao mà tôi thích cậu ta được?"
Vứt bỏ vẻ hồi hộp lo lắng, trên mặt Lâm Kiến Lộc vẫn không có biểu tình gì.
Nhưng nghe Diêm Hàn nói xong, cặp mày nhíu chặt của hắn đúng là lỏng hơn nhiều, như thể cả người đều thở phào nhẹ nhõm...
Ừm, không thể không nói, biến hóa này thật ra rất rõ ràng.
Hiếm khi thấy anh Đại Lâm như vậy, Diêm Hàn cũng bất đắc dĩ theo "Cậu nghĩ gì vậy, tôi đã quen cậu rồi, sao có thể thích người khác?"
"Xin lỗi, tôi không có ý này." Lâm Kiến Lộc xin lỗi rất thành khẩn.
Có lẽ là vì Diêm Hàn dỗi, cặp mày vừa mới thả lỏng của hắn lại nhăn lại, nghiêm túc mà giải thích "Tôi biết cậu hẹn hò với tôi là đã suy xét rõ ràng, cũng sẽ chịu trách nhiệm với tình cảm của cả hai..."
"Ừm, nếu cậu đã biết, sao còn cảm thấy tôi thích Ngụy Ninh Hâm vậy?"
Lúc trước là mình chưa nói rõ ràng nên mới làm Lâm Kiến Lộc hiểu lầm, vốn Diêm Hàn không muốn so đo chuyện này nhiều.
Nhưng nếu đã nói đến đây, cậu cũng không thể không hỏi, dù sao trong lòng cũng có chút không hiểu, vì Lâm Kiến Lộc không hiểu được tâm ý của cậu, cũng vì có lẽ Lâm Kiến Lộc chưa hiểu con người cậu.
Không ngờ đối mặt với nghi vấn như vậy, Lâm Kiến Lộc lại trầm mặc.
Hắn trầm mặc, Diêm Hàn cũng không thúc giục, cứ như vậy đứng đối diện với hắn, thẳng đến khi Lâm Kiến Lộc biết phải hình dung cảm giác của mình thế nào mới thôi.
Rất nhiều lúc Diêm Hàn là người nóng nảy, chỉ khi đối mặt với Lâm Kiến Lộc, cậu mới có thể duy trì sự kiên nhẫn.
Thứ nhất là tư duy của Lâm Kiến Lộc khác hẳn với người thường, đối mặt với chuyện tình cảm hắn cần nhiều thời gian hơn.
Thứ hai là Diêm Hàn cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng cậu biết cách gắn bó với nhau chính là cảm thông, chỉ cần hai người chịu nói ra vấn đề của mình, hơn phân nửa là có thể giải quyết rồi.
Cho nên cậu nguyện ý chờ hắn.
Một lát sau, cuối cùng Lâm Kiến Lộc cũng suy nghĩ xong, ghép câu mà nói "Tôi biết cậu không phải kiểu thích người khác còn hẹn hò với tôi, tôi chưa từng nghĩ cậu theo hướng đó."
"Ừm." Diêm Hàn trong lòng nói biết là được rồi, cậu khoanh tay, ý bảo hắn nói tiếp.
"Nhưng có đôi khi tôi lại nhịn không được mà nghĩ, nếu người biết bí mật của cậu phải tôi, vậy bây giờ sẽ là tình cảnh như thế nào." Lâm Kiến Lộc nói xong, khuôn mặt không có biểu tình gì lại hiện lên thần sắc cô đơn.
Diêm Hàn "..."
"Tôi thích cậu, hơn nữa có thể nói ra một ngàn một vạn lý do vì sao mình thích cậu." Lâm Kiến Lộc vẫn cứ tội nghiệp như vậy, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn rất dễ nghe "Nhưng cậu thích tôi ở điểm nào? ... Cậu chưa từng nói."
"..." Diêm Hàn sửng sốt "Tôi chưa từng nói sao?"
"Vậy nên thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ, có phải là do tôi vừa hay có hệ thống, lại vừa hay là người biết được bí mật của cậu, là tình huống đặc biệt, cho nên cậu mới chấp nhận tôi hay không."
Lâm Kiến Lộc không trả lời câu hỏi của cậu, mà cười khổ nói tiếp.
"Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ, nếu không tồn tại những điều kiện đó, cậu còn muốn ở bên tôi nữa không?"
Diêm Hàn "..."
Tha cho cậu, cậu chưa từng chú ý... Thì ra anh Đại Lâm cũng có một mặt đa sầu đa cảm như vậy!
"Thật xin lỗi, là tôi ích kỷ."
Lúc Diêm Hàn đang ngớ người, Lâm Kiến Lộc tiếp tục lên tiếng "Ban đầu chỉ hy vọng cậu có thể ở bên cạnh tôi, chỉ cần cậu đồng ý thôi là được. Chỉ là về sau lại nhịn không được muốn nhiều hơn, muốn biết trong lòng cậu có thật sự thích tôi không, muốn biết..."
Ừm, không chỉ đa sầu đa cảm, mà còn có chút tự ti nữa.
Không biết có phải Lâm Kiến Lộc hiếm khi lộ ra dáng vẻ như vậy không, lúc này Diêm Hàn không gồng được nữa, cậu nhịn không được nói "Tôi đương nhiên là thích cậu rồi."
Cắt ngang câu nói phía sau của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn đương nhiên mà nói "Tôi ở bên cạnh cậu không phải vì cậu là người duy nhất biết được bí mật của tôi, nếu mà chỉ vì cái đó, thì đáng lẽ Lý Hồng Khinh mới là người đầu tiên biết giới tính của tôi ấy chứ."
Lâm Kiến Lộc "..."
Nói chuyện xong, trong lòng Diêm Hàn hơi bốc lửa "Đúng thế, không sai, ông đây thích trai bẩm sinh đấy. Nhưng nếu ai tôi cũng thích được... Vậy cậu cũng chẳng phải mối tình đầu của tôi đâu."
......
!!!
Nghe thấy chữ "thích" thốt ra từ miệng Diêm Hàn, mày cau của Lâm Kiến Lộc đã dần dần giãn ra, chờ nghe được ba chữ "mối tình đầu" anh Đại Lâm không chỉ không nhíu mày tiếp, mà khóe môi mím chặt cũng thả lỏng ra!
Đôi môi cong thành một đường cong xinh đẹp, không sai Lâm Kiến Lộc đang cười đấy.
Bị nụ cười bất tình lình này kích thích, Diêm Hàn thoáng quên mất lửa giận, tiện đà nói "Còn thích cậu ở điểm nào..."
Nói, cậu không khoanh tay nữa, mà vươn bàn tay gãi gãi đầu rất thiếu duyên dáng "Tôi không thông minh được như cậu, có thể tổng kết tất cả mọi chuyện, ngoài mấy cái mặt mũi đẹp trai, dáng người tốt, học giỏi ra thì tôi cũng không biết phải nói làm sao, nhưng tôi biết tôi thích cậu."
Càng nói càng không biết phải hình dung cảm giác này làm sao, Diêm Hàn ruột gan cồn cào, cuối cùng dứt khoác dùng ngón tay chỉ vào ngực trái của Lâm Kiến Lộc "Dù sao chỗ đó của tôi nói tôi biết, trên đời này không có ai mà tôi thích hơn cậu cả..."
Ngón tay đặt trên cơ ngực có chút cứng rắn của đối phương, Lâm Kiến Lộc chưa nói lời nào, Diêm Hàn đã quẫn bách muốn rút tay về.
Nhưng lại bị Lâm Kiến Lộc túm lại, nắm trong lòng bàn tay của mình.
Bị đôi mắt chứa đầy ý cười dịu dàng của đối phương nhìn, Diêm Hàn càng thêm xấu hổ.
—— Nhất định là bị Lâm Kiến Lộc lây bệnh rồi, nếu không ban ngày ban mặt sao cậu lại nói mấy câu buồn nôn như vậy?!
Cái gì mà thích với không thích... Trong lòng đại ca sống chính là thực tế nhất, nói một trăm câu thích còn không quan trọng bằng hai người ở bên cạnh nhau một ngày, ngôn ngữ từ trước đến nay đều là thứ không rõ ràng nhất.
Nhưng cố tình là cậu nói rồi, còn giải thích cho hắn biết cảm giác của mình...
Không biết có phải trời muốn diệt cậu hay không, đang lúc Diêm Hàn xấu hổ gần chết, Lâm Kiến Lộc lại nắm chặt tay cậu nói "Cậu nói cậu thích tôi."
Diêm Hàn "..."
"Lần đầu tiên cậu nói cậu thích tôi."
Diêm Hàn "Thôi, thôi, thôi, đừng nói nữa!"
Mặt đỏ đến tận mang tai, nhất định là vừa rồi Lâm Kiến Lộc tự thú rồi mê hoặc mình, cậu mới có thể nói cả chuỗi thích này thích nọ để an ủi hắn.
Không muốn thừa nhận mình thẹn thùng, nhưng anh Diêm lại quẫn bách đến nói không nên lời, cuối cùng cậu chỉ có thể ngang ngược mà nói "Cậu nghe là biết rồi đó, sau này không được hỏi lại! Biết chưa?"
"Biết rồi."
Lâm Kiến Lộc nhẹ nhàng tươi cười, từ một khắc kia Diêm Hàn nói thích hắn, trong phút chốc như sau cơn mưa, mặt trời lại sáng, người nào, chuyện nào đã không còn quan trọng nữa, bây giờ chỉ còn một cảm giác không thể dùng tư duy phân tích đang lan tràn trong lòng ngực hắn ——
Thích cậu ấy.
Thích quá đi mất.
Chỉ cần cậu ấy có thể vui vẻ, hắn thậm chí không màng điều gì...
Đại hội thể thao kết thúc, thời tiết cũng chuyển lạnh.
Cuộc sống của Diêm Hàn lại quay về ngày tháng thức khuya dậy sớm học bài, nhặt thần kỹ mới, cậu trải qua từng bước từng bước cải tạo thân thể mà bay lên bậc thang mới, ngày đông mang quần áo mỏng manh cũng không thấy lạnh.
Đương nhiên cái này cũng là do đa số thời gian câu đều dùng cho học tập.
Cả học kỳ này, trong mắt người ngoài Diêm Hàn cứ như Tam Lang Liều Mạng*. (Edit: *Tam Lang Liều Mạng hay là Biệt Mệnh Tam Lang là ngoại hiệu của nhân vật Thạch Tú trong Thủy Hử.)
Lúc người khác ngủ cậu học, lúc người khác ăn cơm cậu học, lúc người khác tán gẫu chơi game cậu vẫn học!
Có đôi khi ngay cả Diêm Hàn còn cảm thấy cuộc sống của mình ngoài học ra thì không còn nội dung gì khác, nghi ngờ mình học đến hỏng người rồi.
Nhưng mà hết cách, trong tầm tay cậu còn bao nhiêu việc phải làm, bao nhiêu kiến thức phải học, bao nhiêu đề Olympic Toán phải giải...
Tuy rằng cơ thể sẽ không vì vậy mà khó chịu, nhưng học tập với cường độ cao lâu ngày cũng sẽ tạo cho cậu một ít áp lực tâm lý cùng cảm xúc tiêu cực, dù sao người ta có khắc khổ học tập cũng có chút thời gian để nghỉ giải lao, chẳng sợ chỉ đơn thuần là ăn cơm hay đi ngủ.
Mà sinh hoạt học đường của Diêm Hàn lại hoàn toàn là cường độ học tập siêu cao, trừ hai ba tiếng mỗi ngày dùng để ngủ, ba điểm đến thường xuyên là ký túc xá nhà ăn và khu dạy học, thì không còn nội dung gì khác.
Lâm Kiến Lộc thấy thế thường xuyên khuyên cậu phải kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, đã thế còn tính toán thay cho cậu.
"Một tuần ở trường năm ngày, mỗi ngày cậu đều phải học hai mươi tiếng đồng hồ, năm ngày cộng lại là một trăm tiếng, còn chưa tính thời gian cậu học hai ngày cuối tuần."
"Quá nặng nề, tôi còn chưa thấy ai chăm chỉ như cậu, nếu không phải cậu có kỹ năng, thân thể của cậu..."
"Nhưng không phải tôi có thần kỹ sao." Diêm Hàn không sao cả mà nói "Tôi cũng có nghỉ ngơi mà."
Cậu không phải ngày nào cũng liều mạng như vậy, sở dĩ tới hôm nay cậu còn chưa hỏng người là do mỗi chủ nhật cậu đều thả cho mình nghỉ hẳn một ngày, ngày này chỉ chuyên tâm ở bên cạnh Lâm Kiến Lộc thôi.
Lúc này hai người đang nằm song song trên ghế phòng khách nhà anh Đại Lâm, phơi nắng.
Nắng đông ấm áp, chiếu lên thân hình trông quá mức gầy gò của Diêm Hàn, hiện ra một tia tái nhợt, yếu ớt mà xinh đẹp.
Mặc dù cơ thể không cảm nhận được mỏi mệt, nhưng dùng não lâu ngày cộng thêm mất ngủ vẫn tiêu hao nhiều năng lượng, trông Diêm Hàn còn gầy hơn hồi còn trong thu, ngoại hình cũng càng thêm yếu đuối mong manh.
Chỉ mỗi biến hóa đó đã làm người ta đau lòng.
Nếu không phải biết trong cơ thể cậu không có bệnh nào, thần kỹ võ công cái thế kia còn liên tục cường hóa cơ thể cùng các chức năng khác của cậu, Lâm Kiến Lộc cũng không chịu nổi cậu cứ như vậy.
Nhưng nguyên nhân là vì đó chính là Diêm Hàn, cho nên cậu vẫn luôn lóa mắt, quang mang tỏa sáng bốn phía.
Có được thần kỹ chỉ là khởi đầu, chân chính phát huy kỹ năng đó đến giới hạn, phù hợp với mục đích sử dụng của mình, đó là mị lực mà chỉ nhân tài mới có.
Huống chi người có thể kiên cường quyết đoán như Diêm Hàn, có thể chống lại đủ loại dụ hoặc, cố gắng học tập thật sự rất ít.
Không tính thời gian ăn cơm ngủ nghỉ, những người khác không phải không thể dành hết thời gian lên chuyện học, kiên trì hiệu suất cao cả ngày.
Nhưng ngày một ngày hai còn ổn, không mấy ai có thể duy trì cường độ khổ học căng thẳng, không ngơi nghỉ như Diêm Hàn.
Mà Diêm Hàn đã sống những ngày tháng này chừng một học kỳ rồi.
Diêm Hàn nói "Tôi không sao thật mà."
Mỗi lần thấy biểu tình đau lòng của anh Đại Lâm cậu đều không biết phải làm sao, thỉnh thoảng vì muốn tập trung học, không thể dành nhiều thời gian cho Lâm Kiến Lộc, cậu cũng thấy có lỗi lắm.
Kỳ thật cậu liều mạng như vậy, nguyên nhân sớm không còn đơn thuần chỉ là giữ mạng.
Trừ muốn sống sót, cậu còn muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Lâm Kiến Lộc, trong thể giới của Diêm Hàn bất tri bất giác từ một người biến thành hai, dựa trên cơ sở đó, thi đậu Đại học X, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đã trở thành chuyện quan trọng nhất mà cậu phải làm.
Dù sao hai người ở bên nhau, tương lai còn rất dài, ai biết sẽ có khúc chiết nào nữa.
Hoàn thành nhiệm vụ mới chỉ là khó khăn đầu tiên mà thôi.
Hưởng thụ thế giới riêng không có áp lực sinh tồn, này đã trở thành động lực duy nhất mỗi khi không kiên trì nổi, sắp bị chuyện học hành bức điên.
Đơn giản chính là tuy Lâm Kiến Lộc thường xuyên đau lòng cậu, nhưng chưa từng ngăn cản, gây trở ngại chuyện học của cậu, ngày thường anh Đại Lâm vẫn là bách khoa toàn thư cái gì cũng biết của cậu, từ điển vạn năng, vô cùng hữu ích.
Dưới trạng thái học tập liều mạng này, Diêm Hàn vô cùng "khoa trương" vượt qua học kỳ này.
Thành tích kiểm tra giữa kỳ cuối kỳ của cậu vô cùng lý tưởng, bởi vì đã sớm tự học xong nội dung của học kỳ này, kiến thức các môn đều đã hiểu rõ, làm tốt, cho nên trước khi kiểm tra Diêm Hàn cũng chỉ ôn tập đơn giản, nhưng kiểm tra thành tích vẫn cao.
Như thế làm Diêm Hàn vui sướng không thôi, cũng tin tưởng vào tương lai hơn, có thêm động lực học tiếp.
Thậm chí cậu đã bắt đầu lên kế hoạch học trong kỳ nghỉ đông luôn rồi.
Nhưng trước khi kỳ nghỉ đông đến, nhà trường còn tổ chức cho bọn họ một hoạt động Trại Đông.
Đây cũng là một trong những hoạt động quan trọng nhất ở cao trung Lộc Trạch, mỗi một học sinh năm hai đều được tham gia một lần.
Theo câu nói của nhà trường, thì là muốn mài giũa ý chí của học sinh thông qua Trại Đông này.
Nhưng không cần biết mong muốn ban đầu của trường học là gì, rất nhiều bạn học có hứng thú với hoạt động đi chơi tập thể này, huống chi hoạt động tập thể này kéo dài tập bốn ngày, nói cách khác bọn họ sẽ ngủ chung với nhau ở bên ngoài ba đêm!
Tuy rằng các đàn anh đàn chị từng tham gia mùa đông năm ngoái đều bày tỏ rất khó chơi, không vui một chút nào.
Nhưng trước khi xuất phát đa số mọi người vẫn nhịn không được mà hưng phấn, hưng phấn đến ngủ không yên.
Đương nhiên, từ khi xác định hành trình Diêm Hàn cũng không ngủ ngon được đêm nào.
Nhưng không phải hưng phấn.
Mà là sầu.
Làm một người xuyên không ván hệ thống, tình huống cậu suy xét vĩnh viễn không giống người thường.
Đối với Trại Đông lần này, những người khác chỉ nghỉ đến đó ăn cái gì, chơi cái gì, đến lúc giải tán thì đi đâu chơi, mà chuyện cậu làm đầu tiên chính là —— Hỏi thăm xem Trại Đông bốn ngày ba đêm năm ngoái, nhà trường sắp xếp điểm dừng chân như thế nào.
Bởi vì nhân số đông đảo, xét thấy không phải học sinh nào nhà cũng lắm tiền, nhà trường không thu học sinh nhiều phí lắm.
Cho nên dưới điều kiện kinh phí có hạn, điều kiện dừng chân của Trại Đông là nam sinh một lớp ở một phòng, nữ sinh ở một phòng, còn phải ở giường tầng tập thể...
Biết được tin tức này, Diêm Hàn nhìn gương mặt không phân đực cái của mình trong gương, nhớ ra thân phận bây giờ của mình là "Nhan Hàm", suýt thì khóc.
Ở riêng một phòng thì không thực tế, nghe nói điểm dừng chân này chuyên môn chuẩn bị cho học sinh tham quan như trường bọn họ, căn bản không có phòng đơn, cậu chắc chắn phải ở chung một chỗ với bạn học cùng lớp.
Nhưng cậu cũng không thể đến ký túc xá nam, ở chung với các bạn nam lớp cậu được.
Tuy rằng bây giờ Diêm Hàn chết cũng muốn ở ký túc xá nam.
Cậu vốn là nam!
Nhưng không phải sợ chuyện giới tính bị vạch trần, cho đến hôm nay đại ca đã quen che giấu bí mật của mình, có cách làm riêng.
Ngược lại cậu sợ...
Đạo lý này cũng giống như nguyện nghẹn chết cũng không vào WC nữ khi ấy, cậu phải che giấu giới tính thật, nhưng lại không muốn giấu giếm thân phận trà trộn vào đám con gái, xâm phạm đời tư của con người ta.
Tốt xấu gì cậu cũng là đàn ông con trai, thử nghĩ xem ở chung với các bạn nữ cùng lớp, lỡ như thấy phải cái gì không nên thấy...
Diêm Hàn mặt đưa đám, có khác gì bắt cậu tự chọc mù hai mắt chứ!
Trước khi nghĩ đến vấn đề này đại ca cũng khá hứng thú với hoạt động Trại Đông.
Kỹ năng võ công cái thế của cậu đã mở khóa trọng thứ hai thân nhẹ như lông hồng, huấn luyện dã ngoài chắc chắn không làm khó được cậu, đang định nhân cơ hội Trại Đông lần này thử nghiệm kỹ năng một chút...
Thì hỏi thăm được tin tức này...
Cậu còn nghĩ có nên giả bệnh không, khỏi tham gia nữa.
"Tôi hiểu cậu nghĩ gì." Lâm Kiến Lộc mở miệng, tạm dừng một chút rồi nói "Trại Đông cậu cứ tham gia bình thường, vấn đề chỗ ở giao cho tôi, tôi nghĩ cách."
Editor có lời muốn nói:
Ông trời nợ tui đức tính siêng năng của anh Diêm và một người bạn trai như anh Lâm ಥ_ಥ