Bởi vì có một đôi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc sáng lập hình thức giảng bài vô tư, gần đây bầu không khí trong lớp hòa hợp hơn trước rất nhiều.
Rất nhiều bạn học đi "nghe giảng bài" cũng bị cảm nhiễm, không bủn xỉn nữa, cũng mở hình thức ai hỏi gì đáp nấy, tham dự thảo luận kiến thức với bạn học vô cùng nhiệt liệt.
Chờ sau này dần dần hình thành hình thức này, "lượng công việc" của Diêm Hàn cũng giảm bớt nhiều.
Ví dụ như có một vài loại đề cậu đã giảng cho người khác, nhưng bị hỏi lại, lúc này người học được rồi sẽ giảng lại, không cần phải làm phiền Diêm Hàn giảng lần thứ hai nữa.
Chủ nhiệm lớp nhìn cục diện cùng nhau học tập này không khỏi càng thêm vui mừng, cô còn điểm danh khen ngợi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc trong tiết sinh hoạt, bảo các bạn học khác học tập họ.
"Giúp người khác cũng là giúp chính mình." Chủ nhiệm lớp nói.
Lúc trước cô nói chuyện với chủ nhiệm lớp cũ, đối phương có nhắc tới vấn đề này, nói học sinh trong cái lớp này đều ích kỷ, còn tự cho là đúng, bình thường trong lớp hay lục đục với nhau, chuyện này chủ nhiệm lớp cũ đã nhắc nhở không chỉ một lần, nhưng chẳng có hiệu quả gì cả.
Cũng bởi vậy, cô Vương vốn tưởng rằng sau khi mình nhận lớp này hẳn phải gặp nhiều vấn đề lắm.
Dù sao trạng thái học tập dị dạng này cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích.
Không ngờ nan đề khó giải quyết như thế lại bị hai bạn học kia giải quyết trong vòng vài ngày ngắn ngủi... Quả nhiên cô không nhìn lầm người! Đúng là trò ngoan!
Được bốn phía khen ngợi một đợt, Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc không chỉ được cô chủ nhiệm cổ vũ, mà dần dần còn được các bạn học khác ủng hộ, nhưng thật ra những bạn học chiếm thành tích top đầu của lớp, chưa bao giờ trả lời câu hỏi của bạn học lại như bị cô lập một cách vô hình.
Đường Hoằng Bác ngồi hàng đầu là một trong số đó.
Thành tích kiểm tra của cậu ta vô cùng nổi bật, lần kiểm tra xếp lớp năm nhất trực tiếp vào được lớp chín.
Đáng tiếc mới chỉ là một học kỳ thôi, dù sao chênh lệch kiến thức giữa sơ trung và cao trung cũng rất lớn, dùng kiến thức căn bản của sơ trung khó mà đối phó, học kỳ hai Đường Hoằng Bác kiểm tra không tốt, bị đẩy xuống lớp mười.
Sau đó cậu ta bắt đầu tức giận phấn đấu học tập, cố gắng khiến bản thân thích ứng với cường độ học tập nặng nề, cũng không biết là mình thực lực thật sự không đủ hay là áp lực tâm lý quá lớn, lần kiểm tra xếp lớp này cậu ta vẫn không về được lớp chín.
Tình huống giống cậu ta không chỉ có một người.
Từ năm nhất đột nhiên rớt xuống lớp mười, áp lực trên người tăng lớn khiến tính tình Đường Hoằng Bác thay đổi, trở nên táo bạo cực kỳ, người khác tới hỏi bài cậu ta trước nay không có kiên nhẫn để xem, thường hay dùng thái độ khinh thường mà từ chối.
Tuy rằng cậu ta bị rớt khỏi lớp chín, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng học ở lớp giỏi nhất, nổi tiếng nhất trường.
Cảnh này khiến cậu ta xem bạn học lớp mười như địa chủ xem nông dân vậy, cảm thấy mình giỏi giang chịu không nổi.
Bởi vì gần như là có thành tích tốt nhất lớp, luôn có không ít bạn học nhịn không được tới hỏi bài cậu ta, có đôi khi cậu ta vui vẻ thì sẽ chỉ, chỉ là thái độ thường rất không kiên nhẫn, giải đáp một vấn đề nho nhỏ mà như là bố thí, hận không thể bắt người ta mang ơn đội nghĩa mình.
Bầu không khí dị dạng của lớp mười cũng từ đó mà có.
Những người này thì ra cũng biết mình khiến cho người khác bất mãn, nhưng bọn họ không để bụng, trong mắt bọn họ những người khác cũng chỉ là tấm nền, chỉ dùng để làm nổi bật bọn họ thôi.
Voi sao phải để ý kiến nghĩ cái gì?
Thẳng đến khi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc tới, không chỉ không xem voi ra gì, mà còn đối xử bình đẳng với đám kiến, ai đến hỏi bài cũng không từ chối...
Đối mặt với sự so sánh đó, phẩm chất của ai ra sao, những bạn học khác cũng đã thấy, dần dần nghiêng về phía Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc, còn cái đám thanh cao nhỏ mọn kia á?
Để bọn nó thanh cao tiếp đi thôi.
Dạo gần đây Đường Hoằng Bác rất là khó chịu.
Cậu ta vốn tưởng bản thân mình không để ý cái nhìn của người khác, hành động "nhờ vào tâm trạng".
Nhưng thẳng đến khi mình bị bạn học bơ toàn tập, sau đó cậu ta mới biết được, thì ra cậu ta vẫn luôn hưởng thụ ánh mắt của người khác khi đến hỏi bài, cũng hy vọng bạn học có thể vây xung quanh cậu ta, câu hỏi những người đó đến để thỉnh giáo quả thật chính là dinh dưỡng tinh thần của cậu ta, là cơ sở để cậu ta tự tin mình có thể quay về lớp chín.
Nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Những người từng sùng bái cậu ta, bây giờ không chế nhạo cậu ta đã là tốt tính lắm rồi.
Nhìn thấy nhóm người vừa tan học đã lao xuống cuối lớp, Đường Hoằng Bác phát hiện mình thậm chí không thể tập trung học tập như ngày xưa!
Trong lòng cậu ta rất khó chịu, biết mình làm sai nhưng lại không chịu hạ mình, chủ động thân thiện với bạn học.
Bởi vì cậu ta nhớ rõ lúc người khác tới nhờ cậu ta chỉ bài, mình đã lãnh đạm trào phúng bao nhiêu.
Sợ rằng mình thò lại gần cũng sẽ bị nhục nhã như thế.
Chủ động tiếp cận là không có khả năng, cậu ta bèn ẩn ẩn chờ đợi bàn cuối kia lật xe.
Không cần biết là nguyên nhân gì!
Chỉ cần có thể khiến bạn học không sùng bái, không ủng hộ cái bàn kia nữa, chỉ cần có thể khiến mọi thứ trở lại như lúc ban đầu...
Ngắn ngủn vài ngày, loại cảm giác "bị xa lánh", "bị làm lơ" này lại lần nữa khiến suy nghĩ của cậu ta trở nên kỳ dị, cậu ta bắt đầu dời địch ý lên người Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc.
Cái gì mà cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ, đúng là nhảm nhí, bọn nó tưởng đây là tổ chức từ thiện sao!
Cái đám kia vậy mà còn học theo... Đúng là ngu xuẩn.
Đại học bá người ta thông minh tới đâu, không học tập chỉ đi chơi cùng có thể muốn được bao nhiêu điểm thì được bây nhiêu điểm, mấy người lãng phí thời gian cho người khác, quay đầu lại nhìn thành tích của mình đi, không muốn ở lại lớp mười nữa hay sao?!
Tuy trong lòng nghĩ như thế, mắng như thế, Đường Hoằng Bác cũng không dám nói ra ngoài miệng.
Nhưng cậu ta vốn đã khó chịu, không ngờ tiết sinh hoạt lớp đầu tiên, chủ nhiệm lớp còn lấy chuyện này làm trọng điểm, mà còn khen ngợi hai cái người kia...
Làm cho cậu ta càng thêm bất mãn chủ nhiệm lớp tư chất kém, chưa có kinh nghiệm này.
Vốn đã không cảm thấy giáo viên như vậy có tư cách chủ nhiệm lớp bọn họ, bây giờ đối phương còn công nhiên mở họp nói ủng hộ hình thức giảng bài cho nhau này...
Hai cái người kia cậu ta nước sông không phạm nước giếng, không dám trêu chọc, nhưng cơ hội cậu ta tiếp xúc với chủ nhiệm lớp thì rất nhiều.
Tâm trạng muốn trả thù phát tiết khiến cậu ta dần dần mất khống chế, ánh mắt cậu ta nhìn chủ nhiệm lớp lại càng thêm thù hận.
Nhưng Đường Hoằng Bác vẫn luôn là loại học sinh hướng nội thành thật, chưa từng đối mặt làm căng với giáo viên bao giờ, cho nên ban đầu cậu ta có hơi do dự.
Thẳng đến khi người kia tìm tới...
Rất nhanh, những bạn học khác lần lượt có một cảm giác, những học bá cao lãnh top đầu lớp bọn họ đều cố ý vô tình mà làm khó giáo viên chủ nhiệm mới nhậm chức, gây sự với cô.
Ví dụ như lúc cô đang giảng bài sẽ cắt ngang, lấy lý do không hiểu bài để tranh cãi với giáo viên.
Bình thường chủ nhiệm lớp dễ nói chuyện, nhưng cũng cảm giác được những người này cố ý gây sự, cô không phải kiểu có thể để người ta tùy ý bóp nắn, gặp phải mấy đứa ngứa đòn cũng tranh cãi với nó luôn, có đôi khi còn trực tiếp biện luận đến khi tan học.
Còn những bạn học khác, có vài người vốn đã chướng mắt chủ nhiệm lớp trẻ tuổi này, bây giờ có người đi đầu gây chuyện, những người khác liền sôi nổi noi theo, có người học tiết Toán dứt khoát không nghe giảng, cố ý học môn khác, này còn tính là nhẹ.
Có một vài bạn học ngồi hàng sau ăn vụng, chơi điện thoại, bởi vì nhân số quá nhiều, chủ nhiệm lớp muốn gọi phụ huynh của bọn họ cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy, những người này lại không thèm kiêng nể gì nữa.
Thậm chí chủ nhiệm lớp trẻ tuổi còn từng bị loại địch ý ngầm này xúc phạm đến khóc không chỉ một lần.
Nhưng đối mặt với phản loạn quy mô lớn thế này thật đúng là hết cách.
Phụ huynh cũng từng đến, nhưng luôn cảm thấy con mình không có gì xấu, mọi người trong lớp lại câu thông trong nhóm chat, lại thấy nhiều người bị gọi phụ huynh như vậy, bèn cảm thấy không có khả năng nhiều đứa phạm lỗi như vậy, chắc chắn là giáo viên có vấn đề.
Đi tìm chủ nhiệm khối báo cáo chuyện này, một hai lần còn được, nhiều lần nhà trường sẽ cảm thấy cô không đủ năng lực, học sinh cũng càng thêm khinh thường cô.
Cảm giác ác ý đến từ chính học sinh của mình khiến cô Vương lâm vào mê man vô thố, cũng từng giao lưu kinh nghiệm với một vài chủ nhiệm lớp lâu năm, nhận được những kinh nghiệm khác nhau, nhưng trông có vẻ không thích hợp để áp dụng với học sinh lớp mười.
Dù sao cũng là nơi học sinh giỏi tề tụ, nếu nói học sinh lớp mười bảy, mười tám công nhiên chống đối giáo viên người khác còn tin, nhưng sao học sinh lớp mười lại không nghe lời cho được?
Đúng là vô lý!
Đây có lẽ chính là phản ứng chung của mọi người khi học sinh giỏi làm chuyện xấu.
Có khổ nhưng không thể nói, cũng không phải thật sự không thể đối phó đám học sinh này, cô thân là giáo viên cũng không thể làm chuyện gì với chúng, còn phải dùng đức thu phục chúng, cô muốn học sinh ủng hộ cô thật lòng, nghe lời cô nói, vậy nên cũng chỉ có thể cố nhịn, gắng gượng, thẳng đến khi học sinh thay đổi cách nhìn với cô mới thôi.
Cô biết đây chính là thách thức nghề nghiệp của mình, nhịn qua là tốt, chịu không nổi là thua.
Nhưng trong lòng biết là một chuyện, nhưng nói cái gì cũng bị người vạch lá tìm sâu, bị cả lớp cùng nhau căm thù thật sự không phải cảm giác người bình thường có thể chịu đựng, ngắn ngủi hai ngày chủ nhiệm lớp đã muốn hỏng người.
Vốn còn tưởng phải chịu dày vò rất lâu nữa, không ngờ tiết Toán thứ sáu tuần đó bởi vì một người, mà áp lực này nháy mắt được giải trừ.
Ban đầu Diêm Hàn vẫn chưa chú ý đến hiện tượng cả lớp cùng nhắm vào giáo viên này.
Tiết Toán cậu đều dùng để tự học, không nghe giảng, bởi vì cậu đã nói chuyện với cô Vương, cô Vương cũng biết bây giờ cậu cần phải chuẩn bị cho cuộc thi, vậy nên chưa từng hạn chế cậu.
Chuyện này cậu rất chi là đội ơn cô.
Vậy nên một lần nọ trong tiết Toán, câu bị tiếng biện luận mạnh mẽ thu hút sự chú ý, nhìn chủ nhiệm lớp biểu tình bất lực lẻ loi đứng trên bục giảng, cậu có hơi ngớ người.
"Chuyện gì vậy?" Cậu hỏi Lâm Kiến Lộc.
Lâm Kiến Lộc cũng nhìn lại cậu, hiển nhiên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không nói ngày thường anh Đại Lâm đi học chân không chạm đất, chỉ nói từ lúc nhà trường công bố danh sách báo danh thi Olympic Toán, hắn còn bận hơn cả trước kia.
Dù sao cũng là đấu trường quốc tế, liên quan đến vinh quang, nhà trường cũng không thể không coi trọng.
Mà để chuẩn bị cho cuộc thi này, nhà trường giao chuyện này cho Lâm Kiến Lộc xử lý, bởi vì phải giao lưu xác định chương trình học với giáo viên hướng dẫn, hắn bận hơn ngày thường rất nhiều, có đôi khi đến Diêm Hàn còn không nhìn thấy bóng của hắn.
Thế nhưng giờ phút này biết chuyện gì xảy ra cũng không quá muộn, chỉ cần quan sát một chút là sẽ nhận ra.
Đơn giản chính là có người cố ý lấy vấn đề làm khó cô giáo, sau đó những người khác ồn ào theo, bảo cô nói không rõ, nghe không hiểu, trình độ không đủ.
Lần trước Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc bị kêu đến khu giáo vụ, cô Vương không chỉ không trách bọn họ, chuyện bé xé ra to mà gọi điện thoại phụ huynh, ngược lại còn đồng ý với thầy Cốc cho bọn cậu một cơ hội, cũng cổ vũ cậu với Lâm Kiến Lộc, giáo viên tốt bụng thế này sao Diêm Hàn có thể không có hảo cảm với cô.
Bây giờ thấy một đám người ồn ào, mắt thấy chủ nhiệm lớp trẻ tuổi trầm mặc mà đứng đó, trông như thể sắp chịu không nổi nữa rồi, Diêm Hàn dù không muốn lo chuyện bao đồng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cậu hỏi bạn học nói mình nghe không rõ kia "Cậu nghe không rõ chỗ nào?"
Cậu không nhấc tay cũng không đứng dậy, chỉ đột nhiên lên tiếng, nhưng vừa nghe thấy âm thanh của cậu, cả lớp đều trầm mặc một chút.
Những bạn học khác nhìn nhau, mà Đường Hoằng Bác bị Diêm Hàn dò hỏi cũng sửng sốt.
Cậu ta muốn bảo Diêm Hàn đừng xen vào việc của người khác, nhưng lại không thể nói như vậy.
—— Chuyện học tập sao có thể nói là chuyện của người khác, cậu ta mà nói như vậy, có khác nào chứng cứ cậu ta làm khó giáo viên đâu.
Vì thế cậu ta cũng đứng lên, nói thẳng "Là câu hỏi cuối cùng, cô không nói vì sao mở dấu ngoặc sẽ được hình thức đó, có khác gì không giảng đâu? Dù sao thì tôi cũng nghe không hiểu."
"Đây là bất đẳng thức Cauchy." Cô Vương thật sự rất giận, nói thẳng "Nghe không hiểu là bởi vì chúng ta còn chưa giảng đến đó, cô đã nói với em rồi mà, còn bảo em cứ học công thức trước..."
"Lúc đầu cô cũng đâu có nói đây là bất đẳng thức Cauchy, sao em biết nó là công thức đặt thù được, còn bắt em học trước?" Đường Hoằng Bác trực tiếp cắt ngang giáo viên, nghe giọng quả thật cực kỳ vô lại, ý chính là em nghe không hiểu thì chắc chắn là do cô giảng dở. (Edit: Vậy mày xấu chắc là do mẹ mày không biết đẻ đó =)))
"..."
Cô Vương thật sự không thể nhịn được nữa, không giảng đề nữa, cầm phấn nói cho cậu ta biết cái gì là bất đẳng thức Cauchy, những người khác chỉ mở mắt xem náo nhiệt, lúc này cũng chỉ nghe Diêm Hàn nói "Câu này vốn là đề siêu cương, các câu tự hỏi cuối trong sách bài tập thông thường đều có độ khó siêu cương, không phải cô nói tự tìm hiểu được thì tốt, không tìm được thì thôi hay sao? Cậu một hai phải hỏi cái cậu chưa được học, nghe không hiểu còn không biết xấu hổ trách cô giảng không rõ?"
"Tôi... Nếu có đề này, tôi hỏi một chút thì có làm sao!" Tuy rằng mạnh miệng đáp trả, nhưng Đường Hoằng Bác chưa từng bị gọi nhịp trước mặt người khác lập tức nhịn không được, mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng Diêm Hàn nếu đã lên tiếng thì chắn chắc không thể bị cậu ta đánh bại.
Cậu nói "Mà tuy cô chưa nói đây là công thức gì, nhưng không phải đã nói là chưa học đến đó rồi hay sao, còn bảo cậu cứ nhớ công thức trước? Cô nói như thế rồi mà cậu còn không biết đây là bất đẳng thức đặc biệt à? Năng lực phân tích của cậu còn cần phát triển thêm đấy."
Diêm Hàn nói xong, lập tức có người cười ha hả.
Nói chuyện với mấy đứa không chịu nói lý Diêm Hàn cũng không nể mặt làm gì, vừa dứt lời mặt Đường Hoằng Bác không còn đỏ nữa, mà lúc đỏ lúc trắng thỉnh thoảng còn xanh xanh.
Đương nhiên cậu ta biết bất đẳng thức Cauchy, dù sao sắp học tới rồi, thật ra cậu ta có chuẩn bị bài trước.
Chẳng qua là cậu ta bắt bẻ chủ nhiệm lớp giảng bài không nói trước đây là bất đẳng thức gì, cũng chỉ là soi mói lỗ hỏng trong lời của cô để gây sự thôi.
Thật ra hoàn toàn là bắt bẻ lời nói của đối phương, chứ không phải cô chủ nhiệm giảng bài sai sót.
Ý của cậu ta cũng không phải là bắt chủ nhiệm lớp thừa nhận trình độ của mình không ổn.
Cậu ta chỉ muốn đả kích một người, hai ba ngày gây sự một lần cũng đủ rồi.
Đặc biệt là bạn học trong lớp đều tâm cao khí ngạo, khinh thường chủ nhiệm lớp mới, những người khác đi theo ồn ào còn không kịp, sao có thể đứng lên chỉ trích cậu ta.
Không thể không nói, dựa vào cách moi tật xấu của giáo viên khiến đối phương không thể không dè chừng bọn họ, hai ngày nay Đường Hoằng Bác lại lần nữa thu hút ánh mắt ủng hộ của các bạn học, làm cho cậu ta tìm được một chút cảm giác được sùng bái đã từng có.
Nhưng cậu ta không ngờ trong lớp này có người chuyên môn cản trở cậu ta, cái gì cũng phải đối nghịch với cậu ta...
Giờ khắc này, Đường Hoằng Bác đứng đó không xuống đài được, những bạn học khác lại im ra, không có ai đứng ra phủ định Diêm Hàn.
Thứ này thật ra là như vậy đó, lúc những người khác đều nói không tốt, dung túng cái ác này, người vốn không có ý kiến gì với chủ nhiệm lớp cũng không khỏi muốn hạ thấp cô một cái, thậm chí đạp cho một đạp.
Nhưng lúc có người đứng ra, bênh vực cho cô, nói một câu công bằng, tình cảnh này lập tức nghịch chuyển.
Đặc biệt người này không phải ai xa lạ.
Mà chính là giáo hoa nữ thần học bá giảng bài cho bọn họ!
Có một vài người vừa tan tiết liền chạy đến chỗ Diêm Hàn, cố ý đến nghe Diêm Hàn giảng bài, bây giờ thấy Diêm Hàn đứng lên liền rụt cổ mình về, mặc dù Diêm Hàn không phải câu nào cũng có thể giảng cho bọn họ, nhưng lại cho bọn họ bầu không khí thảo luận vui sướng lại còn học thêm được nhiều thứ, vậy nên vô tình bọn họ thuận theo sự dẫn dắt này của cậu.
Khỏi phải nói bọn họ vốn biết Đường Hoằng Bác rảnh quá kiếm chuyện, bây giờ thấy Diêm Hàn đứng dậy nói thẳng, những người chạy theo nói hùa nào dám lên tiếng nữa, bây giờ chỉ cầu có thể giấu mình đi, đừng để nữ thần phát hiện mới tốt.
Một hồi nguy cơ của chủ nhiệm lớp nhờ hai câu của Diêm Hàn mà được giải trừ.
Chẳng sợ tình cảnh không xong hãy còn đó, nhưng những lúc thế này có người đứng ra nói chuyện cho cô, cũng là một loại an ủi.
Cô cảm kích mà nhìn Diêm Hàn một cái, lúc trước cô còn không dám tin có một ngày mình sẽ được học sinh cứu giúp.
Diêm Hàn thì sao cũng được mà ngồi về chỗ, nhỏ giọng thì thầm với Lâm Kiến Lộc "Cậu nói tôi như vậy có phải là thích lo chuyện bao đồng không?"
Đôi khi cậu có tật xấu này, đương nhiên cậu cũng biết.
Nhưng nhớ lại chủ nhiệm lớp từng giúp đỡ cậu cùng Lâm Kiến Lộc, lại không cảm thấy mình xen vào việc của người khác nữa, ngược lại cảm thấy mình đứng ra, nói câu công đạo mới là đúng đắn.
Lâm Kiến Lộc cũng nói "Không phải."
Rồi sau đó hắn lại nói "Dù có xen vào việc của người khác cũng không sao."
"Hửm?" Diêm Hàn không hiểu vì sao hắn nói vậy.
Chỉ thấy Lâm Kiến Lộc hơi hơi rũ mắt, dùng âm thanh trầm thấp nói "Người tôi thích, muốn làm gì cũng được cả."
Diêm Hàn "..."
"......"
Không đúng, anh Đại Lâm, tự nhiên anh phun ra câu người tôi thích gì gì đó... Tôi chưa có chuẩn bị tâm lý đâu!
Diêm Hàn đột nhiên cúi đầu không cho người khác phát hiện màu da khác lạ của mình, chỉ nghe Lâm Kiến Lộc nói "Còn nữa, cậu như vậy không thể tính là xen vào việc người khác."
"Sao lại nói thế?"
"Hôm nay thứ sáu, lát nữa tan học về nhà với tôi nhé?"
"..."
Mặt già của đại ca đỏ toàn tập "Sao tự nhiên nói mấy chuyện như vậy!"
Từ khi ở bên nhau vẫn luôn an phận ở trong trường học tập, đừng nói hai người không có tiếp xúc thân mật gì, ngay cả ký túc xá còn không cùng một hướng, đây là lần đầu tiên có cơ hội ở riêng với nhau...
Sao bây giờ mới đến thứ sáu!
Diêm Hàn rít gào.
Lâm Kiến Lộc nói "Về nhà với tôi, đối với cậu là chuyện như nào."
Diêm Hàn "..."
Cậu rất muốn nói xin hãy nhớ kỹ tên của cậu là Lâm Kiến Lộc, tên thân thương là anh Đại Lâm, chứ không phải Lâm Thổ Phỉ.
Tuy rằng Lâm Kiến Lộc nói như thế trông vẫn nghiêm trang như cũ, hoàn toàn không có cảm giác cưỡng bách gì, dụ hoặc gì, đùa giỡn gì.
Quả thật là đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn.
Diêm Hàn cũng không biết cái câu đơn giản như thế, sao vào tai mình lại biến thành mờ ám như vậy, cậu nhìn cảm giác muốn nuốt nước miếng cái "Ực", miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp ứng "Nếu cậu đã nói vậy rồi..."
"Cũng được thôi."
Để làm ra biểu hiện khuất phục đầy giả dối, đại ca liều mạng rồi.
Hai người khe khẽ nói nhỏ hai câu rồi thôi, những bạn học khác cũng an tâm lại, chủ nhiệm lớp lần nữa bình tĩnh dạy tiếp.
Rồi sau đó cả buổi chiều cùng buổi tối tự nhiên thiệt là lâu.
Ít nhất đối với Diêm Hàn thì là như thế.
Càng gần tới giờ tan học, cảm giác gấp không chờ nổi của Diêm Hàn lại càng rõ ràng.
Lâm Kiến Lộc ngồi bên cạnh cậu cũng cảm giác được, hình như còn bị cậu làm lây.
Tưởng tượng sắp về nhà với Diêm Hàn, tuy ngoài miệng Lâm Kiến Lộc không nói, trên mặt không lộ chút gì, nhưng trong lòng lại không lừa được bản thân, hắn cũng rất hưng phấn.
Hai lần trước về chung, không cần biết là học tập hay chơi bóng, những cảnh tượng đó đều khắc sâu trong lòng hắn, hơn nữa rất lạ, khác với những ký với đơn thuần, chỉ hơi nhớ đến cảnh tượng đó lại cảm giác như không khí trở nên ngọt ngào hơn hẳn, vô cùng ấm áp.
Thế cho nên hắn vô cùng chờ mong cuối tuần, thời gian ở riêng của hai người đã đến.
Huống chi nay đã khác xưa, lúc này Diêm Hàn về cùng hắn, cuối cùng hắn cũng không cần phải thời khắc chú ý chừng mực để không quấy rầy đối phương nữa...
Mà trái lại là Diêm Hàn, trông cậu cũng có tâm trạng giống mình, làm cho Lâm Kiến Lộc hiếm khi sinh ra cảm giác gọi là "mừng thầm".
Nếu không phải hắn không am hiểu biểu đạt cảm xúc, lúc này có lẽ cũng sẽ hưng phấn quên lối về không biết chừng.
Mà Diêm Hàn quên lối về thật.
Tưởng tượng đến các hoạt động về đêm... Cậu không thể không ép mình bắt đầu trạng thái bắt chước tập trung chuyên sâu, vậy mới có thể tập trung học bài trong thời gian ngắn.
Mà trong lòng đang chờ mong cái gì thì...
Buổi tối 8 giờ, chuông tan học vang vọng khắp khu dạy học của năm hai, Diêm Hàn hiếm khi nhảy dựng khỏi chỗ ngồi mà không tranh thủ ngồi học tiếp, cậu mạnh mẽ nén xuống hưng phấn, dùng giọng khàn khàn mà hỏi Lâm Kiến Lộc "Tối nay dì Điền nấu món gì vậy, có làm thịt bò hầm tôi thích không?" (Edit: Vâng, tui không dịch nhầm đâu, ăn tối cũng là hoạt động về đêm mà.)
Lâm Kiến Lộc "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Kiến Lộc: Tôi với thịt bò cùng rớt xuống nước, cậu cứu ai trước?
Diêm Hàn: Đương nhiên là thịt!
Lâm Kiến Lộc: ...
Diêm Hàn (vô tội bứt tóc): Cậu bơi giỏi hơn tôi mà!