À, nói đến đây, thật ra không phải là lậm yêu đương tất, ít ra anh Đại Lâm rất bình thường, không há mồm ngậm miệng là thích tới thích đi.
Cũng bởi vì anh Đại Lâm luôn rất "chính trực", vậy nên mặc kệ người khác nói thế nào, Diêm Hàn cũng chưa từng có suy nghĩ đó với hắn.
Đầu tiên cậu không biết Lâm Kiến Lộc có thích con trai hay không.
Bình thường chuyện hai người bọn họ nói hầu như đều liên quan đến học hành hay nhiệm vụ, Diêm Hàn từ đáy lòng cảm thấy Lâm Kiến Lộc không phải kiểu người thích nói mấy chuyện yêu đương.
Vốn chỉ số thông minh đã không giống người bình thường... Bởi vì chưa có manh mối phương diện này, có đôi khi Diêm Hàn cũng nghi ngờ không biết hắn có phải Asexual hay không. (Edit: Trong LGBT+ thì Asexual là vô tính luyến.)
Mà đại ca cũng không phải kiểu bảy tám chục tuổi chưa tìm được người yêu, lại càng không phải kiểu tùy tiện tìm người chắp vá tuổi tác.
Cơ thể hiện tại của cậu còn chưa đến 18 tuổi cơ mà.
... Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ngày tháng sau này hãy còn dài, mấy chuyện này từ từ rồi tính tiếp.
Lúc Diêm Hàn đang tự hỏi cuộc đời thì giữa sân vang lên tiếng còi.
Bốn phía đột nhiên trở nên an tĩnh cực kỳ, như thể trước khi trọng tài phát bóng tất cả mọi người đều nín thở.
Diêm Hàn cũng vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tiếng còi nữa vang lên, trọng tài phát bóng, nháy mắt quả bóng bay ra toàn thân Lâm Kiến Lộc như lò xo, cánh tay dài duỗi ra, cổ tay gập lại kéo bóng về, ngay sau đó hai chân hắn đáp xuống đất, bắt đầu dẫn bóng chạy như điên!
Trước khi trận đấu bắt đầu hai người đều không hẹn mà cùng nhìn nhau như hổ nhìn mồi, trông như đang khiêu khích vậy.
Mà lúc trọng tài phát bóng, dường như Ngụy Ninh Hâm cũng không ngờ Lâm Kiến Lộc giây trước còn đang đấu mắt với cậu ta, ngay sau đó đã búng người nhảy lên.
Cậu ta bị hớt tay trên, lúc phản ứng lại Lâm Kiến Lộc đã dần bóng xẹt ngang qua người cậu ta, mắt thấy đối phương sắp tới bản rổ, Ngụy Ninh Hâm muốn đuổi theo cũng đã không kịp!
Tay Lâm Kiến Lộc rất ổn, lúc sắp tới bản rổ hắn lại nhảy lên làm tư thế ném rổ, động tác liền mạch lưu loát, "Bốp" một tiếng bóng rổ tuột qua lưới rơi xuống mặt sân, Lâm Kiến Lộc lấy được bàn thắng đầu tiên!
Khắp sân là tiếng hò reo!
Không ngờ Lâm Kiến Lộc lại đột nhiên làm cho trở tay không kịp, nhưng quy tắc 1 vs 1 với thi đấu chính thức không giống nhau mấy, giành bóng trước cũng chưa thể chứng minh được gì.
Bị dẫn điểm Ngụy Ninh Hâm không giận, ngược lại thái độ bình tĩnh quay lại giữa sân, làm tư thế chuẩn bị ván tiếp theo.
Ván thứ hai Ngụy Ninh Hâm có phòng bị, trò cũ của Lâm Kiến Lộc không thể thực hiện, lúc bóng phát ra hai người đồng thời lao về phía trước cướp bóng, sau đó bóng bị Ngụy Ninh Hâm chạm vào trước.
Nhưng không kịp nở nụ cười thắng lợi, nháy mắt cậu ta chạm đất chuẩn bị dẫn bóng, Lâm Kiến Lộc đáp đất trước ổn định thân thể đột nhiên vỗ tay cướp bóng đi, hắn lại lần nữa dẫn bóng về phía bản rổ.
Đám người vây xem phát ra tiếng kinh hô, tuy rằng bị cướp bóng, nhưng phản ứng của Ngụy Ninh Hâm lại cực kỳ mau, vọt qua đuổi theo Lâm Kiến Lộc.
Khoảng cách hai người chỉ có một sải chân, mà tốc độ dẫn bóng của Lâm Kiến Lộc hiển nhiên kém hơn Ngụy Ninh Hâm, dần dần sẽ bị vượt qua, thậm chí có lẽ sẽ bị người cướp bóng dưới vị trí ném rổ.
Giờ khắc này khán giả xung quanh không khỏi khẩn trương, lúc người xem có kinh nghiệm chơi bóng đang thắc mắc xem nên thử ném rổ hay tạm thời chuyển hướng, tách khỏi Ngụy Ninh Hâm, thì Lâm Kiến Lộc đã lựa chọn xong, hắn không đổi hướng, mà tăng tốc chạy đến vị trí ném ba điểm, ngay sau đó làm tư thế muốn ném bóng.
Khoảng cách còn nửa sải chân Ngụy Ninh Hâm búng lên, duỗi tay muốn cướp bóng, nhưng Lâm Kiến Lộc chỉ làm động tác giả, dụ Ngụy Ninh Hâm ra tay, sau đó thừa dịp thân thể đối phương còn trên không trung mà xoay người đổi hướng, hai chân nhảy lên, lần nữa ném bóng vào rổ.
Tuy rằng như vậy, nhưng phản ứng của Ngụy Ninh Hâm có thể nói là biến dị, lúc cậu ta phát hiện đối phương làm động tác giả liền nhanh chóng ứng phó, sau khi đáp xuống lại nhảy lấy đà, quả bóng suýt thì vào rổ bị cậu ta đánh rớt xuống, bởi vì sức lực quá lớn, quả bóng "ầm" một tiếng vẽ ra đường cong thật dài trong không trung, trực tiếp bay về phía sân đối diện.
Nháy mắt sau đó, hai người không hẹn mà cùng đuổi theo bóng.
Một trận ba quả thắng hai, theo lý mà nói hẳn phải xong rất nhanh, lại bị hai người cậu tranh tôi đoạt kéo dài hơn mười phút mới xong.
Tuy rằng cuối cùng vẫn là Ngụy Ninh Hâm lấy hai quả liên tiếp giành thắng lợi, nhưng đừng nói người khác, riêng Diêm Hàn biết được trình độ thật của Ngụy Ninh Hâm cũng phải kinh ngạc.
Không đề cập đến Lâm Kiến Lộc thắng được một quả, chỉ cần hai hiệp lúc sau, biểu hiện của anh Đại Lâm cũng đủ biến trình độ của hắn đáng sợ đến đâu!
... Lúc tham gia trận đấu năm nhất, thực lực của Lâm Kiến Lộc còn chưa đến mức như vậy.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này kỹ xảo của Ngụy Ninh Hâm có bước tiến bộ, dưới tình huống thực lực kém xa, Lâm Kiến Lộc có thể đấu với cậu ta lâu đến như vậy... Tuy rằng thua, cũng là thua trong vinh quang!
Ngay cả bản thân Ngụy Ninh Hâm cũng biểu tình ngưng trọng không nói nên lời, trận đấu bóng rổ năm nhất cậu ta khinh thường không thèm đến xem, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới đại học bá chỉ số thông minh siêu cao thế mà biết chơi bóng!
Quả đầu tiên đối phương tranh thủ cậu ta chưa kịp chuẩn bị, thắng thì thôi, Ngụy Ninh Hâm không để bụng.
Nhưng biểu hiện lúc sau...
Bây giờ đủ loại kỹ xảo của đối phương đã bày rõ trước mắt, không thể nào là giả.
Tuy rằng không thắng được cậu ta, nhưng thực lực như vậy tuyệt đối đủ tư cách tham gia trận bóng rổ hai khối tiếp theo.
Ngụy Ninh Hâm không còn gì để nói, tính tình của cậu ta vốn không tốt, nhưng cũng không đến mức nổi giận trước mặt Lâm Kiến Lộc, chỉ để lại một câu "Cậu có thể tham gia thi đấu" rồi bỏ đi.
Ngay sau đó dưới tiếng ồn ào cùng hoan hô, lớp mười bốn ùa lên, vây quanh Lâm Kiến Lộc, trong miệng khen anh Đại Lâm thật là trâu bò!
Cho dù là người không hiểu bóng rổ cũng có thể nhận ra Lâm Kiến Lộc chiến đấu với Ngụy Ninh Hâm lâu như vậy có bao nhiêu giỏi giang, ngoài tư thế rất tự nhiên rất tuấn tú ra, có mấy lần anh Đại Lâm "cướp đồ ăn trong miệng hổ", để Ngụy Ninh Hâm chạy khắp sân, không cần biết là năng lực phán đoán hay động tác nhanh gọn đều tuyệt hơn mong đợi, quan trọng nhất là anh Đại Lâm của bọn họ chơi bóng rổ đã bao lâu?!
Lúc mọi người oang oang liệt liệt bày tỏ, Lâm Kiến Lộc lại rất bình tĩnh... Trực tiếp đi về phía nhà vệ sinh.
Hắn ra một thân mồ hôi, những lúc thế này tốt nhất là lên lầu tắm rửa một cái, thế nhưng trước đó hắn muốn rửa sạch tay trước đã.
Mà Diêm Hàn cũng không hề ngoại lệ, bị kêu đi rửa tay cùng.
Các đồng chí khán giả không hiểu gì, cũng may người lớp mười bốn đều biết quy củ này, vẻ mặt đương nhiên, kêu mọi người giải tán đi.
Xem xong trận đấu buổi trưa vẫn còn phải học, chỉ vừa sau khai giảng hai ngày mà Diêm Hàn đã nhận được áp lực tinh thần rất lớn, cậu không đợi Lâm Kiến Lộc tắm rửa, cũng không đến nhà ăn, mà nhờ bọn Ôn Giác Vinh mang giúp cơm về, liền vội vàng về phòng học bài.
Tuy rằng trận đấu ban nãy cậu đến xem, cũng hưng phấn mà cổ vũ, nhưng trận đấu kết thúc liền khôi phục bộ dáng không có hứng thú, rõ ràng rất không bình thường.
Ngay cả bọn Ôn Giác Vinh cũng phát hiện chuyện lạ này, anh Nhan của bọn họ hai ngày nay thật sự rất kỳ lạ!
—— Trước kia cũng liều mạng học như vậy, nhưng về mặt cảm xúc anh Nhan chưa bao giờ cho người khác cảm giác hồi hộp như vậy.
Cho dù là tham gia trận đấu của các học bá, đối mặt với kho đề ba vạn câu anh Nhan vẫn cưỡi mây đạp gió, phóng khoáng đến mức tức chết người ta, tố chất tâm lý tốt đến mức không khen không được.
Nhưng bây giờ... Không hiểu vì sao, trông anh Nhan hình như lo lắng lắm?
Tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, Diêm Hàn cũng cảm thấy trạng thái của mình sai sai, nhưng cậu lại không biết là sai ở chỗ nào.
Tóm lại chính là không thể ngừng suy nghĩ, phải học, nếu không học cậu sẽ cảm thấy sợ hãi bất an.
Mà đừng nói lúc đối mặt với học tập đại ca chưa từng gặp tình trạng như thế này, chính bản thân cậu sống nhiều năm như vậy còn chưa hồi hộp lo âu như vậy bao giờ.
Bản thân Diêm hàn cũng không biết mình bị làm sao, những người khác lại càng không biết.
Nhưng căn cứ vào việc chú ý chặt sẽ sức khỏe thân thể và tinh thần của anh Nhan, phần tử đứng đầu tổ chức như bọn họ phải phụ trách quy tắc của bang, mọi người ghé vào cùng nhau thảo luận.
Ôn Giác Vinh nâng quai hàm tròn vo phân tích "Chẳng lẽ lại tới tháng rồi?"
Sau đó lấy khuôn mặt đầy sát khí của anh Nhan khi phát hiện bọn họ mà kết thúc.
Tình trạng này tiếp diễn đến thứ sáu.
Năm hai tan học 8 giờ tối thứ sáu, học sinh bản địa sau giờ học có thể về nhà.
Mà từ khi năm học bắt đầu rất nhiều học sinh bản địa cuối tuần không về nhà, dẫn tới học sinh ở lại trường ngày cuối thường tăng mạnh, để tiện cho mọi người có nơi học tập, vậy nên sau 8 giờ tối nhà trường vẫn có một tiết tự học buổi tối dài, là kiểu gộp hai tiết thành một, có giáo viên canh nên có thể hỏi bài, 9 giờ rưỡi tan học như cũ.
Tiết tự học này tương đối tự do, dù trọ ở trường cũng có thể lựa chọn không tham gia, là đãi ngộ riêng của học sinh năm hai cao trung Lộc Trạch, vì thế ngày này cũng được xưng là "Đêm tự do".
Đương nhiên không cần biết trường học sắp xếp thế nào, không muốn học đương nhiên có thể dọn đồ sớm đi về, mà muốn học thêm vài giờ thì cũng được, ví dụ như Diêm Hàn vẫn luôn thành thành thật thật ngồi đến giây cuối cùng.
Thật ra so với học ở phòng học thì cậu càng muốn về phòng ngủ livestream tích cóp nhân khí, nhưng tuần đầu tiên sau khai giảng đại đa số học sinh có tâm hồn học tập còn ở lại trường, cuối tuần vẫn ở trường thì vốn không bao nhiêu, có thể kiên trì tự học thì lại càng ít ỏi. (Edit: Giá mà tui siêng được như anh Nhan, edit cảnh ảnh học mà chột dạ dễ sợ luôn.)
Vậy nên Diêm Hàn chủ động gánh vác hoạt động của buổi tối hôm nay, để những bạn học muốn về nhà hay là muốn về ký túc xá hưởng thụ cuối tuần một cơ hội.
Một nguyên nhân khác là mấy ngày nay cậu ép bản thân học, ngược lại hiệu suất không được cao, mỗi lần sử dụng xong kỹ năng tập trung chuyên sâu, về ký túc xá đều muốn chống thêm một chút, không bằng học ở phòng học cho hiệu suất cao lên.
Hiếm khi có một đêm tự do, Diêm Hàn muốn nhân cơ hội phóng túng một lúc, trước không lo livestream, nghĩ về cuộc đời cho đàng hoàng, nhìn xem rốt cuộc mình bị làm sao.
9 giờ rưỡi tối chuông tan học vang lên, phòng học vốn không có bao nhiêu người nháy mắt trống không, chờ cậu quét tước phòng học sạch sẽ, khóa cửa rời khỏi khu dạy học, một cơn gió nóng nghênh diện lao tới, tràn ngập lòng cậu.
Mất ngày nay nóng cực kỳ, cho dù buổi tối cũng không hết nóng, oi ức vô cùng, tự nhiên làm cho người ta phiền lòng.
... Chẳng lẽ bởi vì thời tiết quá nóng nên mình nóng nảy sao?
Cũng không phải không có khả năng này.
Đeo cặp sách trên lưng, Diêm Hàn định nhanh chóng về ký túc xá tiếp tục học.
Giờ này học sinh trong khu dạy học phần lớn đã về ký túc xá hết, Diêm Hàn đi một mình trên sân trường, bên tai trừ tiếng ve kêu thì còn có...
"Bộp bộp bộp", tiếng bóng rổ chạm đất.
Lúc này mới nhận ra mình đi ngang qua sân bóng rổ.
Nhưng giờ này rồi... Sắp 10 giờ, ai lại buổi tối tan học không về nghỉ ngơi, còn ở đây chơi bóng?
Chắc là mấy ngày gần đây tâm tình áp lực quá, muốn tiếp cận sân bóng, thả lỏng bản thân, Diêm Hàn ma xui quỷ khiến mà đi về phía sân bóng, sau đó cách lưới sắt, dưới ánh đèn mờ ảo, liền nhìn thấy một bóng người thon dài lặp đi lặp lại chuối động tác, dẫn bóng, ném rổ, lên rổ...
Lúc nhìn thấy bóng lưng kia, trái tim Diêm Hàn như bị thứ vô hình nào đó bóp lấy, trong nháy mắt máu nóng lao ra, đấu đá lung tung trong tâm thế, cùng lúc đó là cảm giác ngứa ngáy, ngứa ngáy đến mức cậu khó mà nhịn nổi.
Không vì gì cả, chủ yếu là do tư thế lên rổ ban nãy đẹp trai ngất ngây!
... Chẳng trách kỹ năng của Lâm Kiến Lộc tiến bộ vượt bậc, không chừng cả kỳ nghỉ hè luyện tập không ít.
Diêm Hàn nghĩ vậy.
Nói ra còn có hơi mất mặt, không biết là động tác của đối phương quá thu hút, hay là trạng thái luyện tập lặp đi lặp lại trông quá nghiêm túc, đại ca nắm lưới sắt nhìn lén hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần.
... Hèn gì hắn là nam thần, Diêm Hàn nhịn không được tự hỏi, sở dĩ Lâm Kiến Lộc có thể trở thành một Lâm Kiến Lộc không gì không làm được như bây giờ, ngoài chỉ số thông minh cao, hắn trả giá cùng nỗ lực hơn người bình thường cũng gấp mấy lần.
Nếu nói học tập là thế mạnh của hắn, không cần phải cố gắng, vậy có thể khiến cho khuyết điểm vận động trở nên xuất sắc như vậy cũng đủ để chứng minh một vài điều.
Ban nãy tám giờ anh Đại Lâm còn xách túi đi tới đi lui, thế mà bây giờ vẫn còn ở sân bóng rổ...
Nhìn nhìn, đến cảm giác nóng bức trong không khí Diêm Hàn cũng không cảm nhận được.
Giờ khắc này đầy mắt đầy lòng cậu chỉ còn hình ảnh đối phương chạy vội, nhảy cao.
Cũng là lúc quên mất cơn nóng, Diêm Hàn mới ý thức được nguyên nhân mấy ngày nay mình không bình thường.
Cậu không vui, nguyên nhân có lẽ vẫn là đợt kiểm tra xếp lớp sắp tới.
Lấy năng lực hiện giờ của cậu hoàn toàn có thể lên lầu bốn, vì sao cậu vẫn thấy áp lực như núi đè nhỉ?
Bởi vì không cần biết là cậu đi lớp mười ba, lớp mười hai hay là lớp mười một, thậm chí là lớp mười, đối với Diêm Hàn không khác gì nhau,
Đều không phải kết quả gì đáng vui mừng.
Trong cảm nhận của cậu chỉ có lớp chín là đặc biệt.
Không phải vì nó là lớp tốt nhất ở cao trung Lộc Trạch.
Mà là vì... Đợt kiểm tra xếp lớp lần này Lâm Kiến Lộc chắc chắn sẽ đến lớp chín.
Hai người bọn họ chắc chắn phải tách khỏi nhau.
Từ ngày đầu tiên khai giảng nghe nói chưa đến hai tuần là phải kiểm tra, Diêm Hàn đã biết chuyện này sẽ xảy ra ——
Cậu cùng Lâm Kiến Lộc chỉ có thể làm bạn cùng bàn thêm hai tuần nữa.
Trong sân bóng rổ, không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, luyện ba mươi phút Lâm Kiến Lộc hơi dừng lại thở.
Trời quá nóng, hở một chút là mồ hôi chảy ào ào, huống chi là vận động kịch liệt như vậy.
Trên người hắn ướt một mảng lớn, khuôn mặt anh tuấn phủ kín mồ hôi, lông mày chóp mũi cũng treo tầng mồ hôi mỏng.
Lâm Kiến Lộc vung tay lau mồ hôi, ôm bóng trong tay, xoay người muốn lấy khăn lông trong túi, không ngờ vừa xoay người, Diêm Hàn cầm hai bình nước đang đi về phía hắn.