"ĐM thằng Ngạn này, nhắm làm được không? Không thì đừng có xông lên nữa, ok? Kêu mày qua đây lấy rương đồ, mày đứng ở đó làm bia thịt cho người ta ngắm bộ ngầu lắm hả?"

Thời tiết rất tốt, phòng đọc sách mở máy lạnh chạy đến 20 độ, nhưng vẫn không hạ được cơn tức giận này.

Cuộc sống thì rất tốt đẹp, nhưng anh thì vẫn luôn phải cáu gắt lên.

Phó Ức Vi mắng mỏ và điều khiển nhân vật của mình đi đến chỗ Lưu Ngạn ném vài miếng băng gạc và nước uống cho cậu ta, sau đó quay đầu lại tiếp tục chiến đấu cùng khẩu súng. Lưu Ngạn bị mắng cũng không hó hé tiếng nào, ngoan như cún ở lại trị thương cho mình.

Cũng không còn cách nào khác, con người này, bình thường đều toát ra khí chất không ai chạm tới được. Từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi lời nói và cách làm việc của bố, nên cả người mang một khí chất cao quý nho nhã, vừa vặn có thể hài hòa cùng với những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, lúc không mở miệng nói, thì đó đúng là hình mẫu lý tưởng của các cô gái. Thế nhưng ở sau gương mặt đó, vẫn là một con người với tính tình cộc cằn, kén cá chọn canh, giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động không ngừng phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra nham thạch nóng phỏng người.

Với tình hình trước mắt, thì nguyên do làm cho ngọn núi lửa này lại phun trào chính là ở thao tác của Lưu Ngạn.

Trình độ chơi game và thành tích học tập của Lưu Ngạn chính là hai thái cực khác nhau. Ở trường, cậu ta thường rất chăm chỉ học tập để có thể lọt vào top 100 của trường, nhưng trong quán net thì không có lần nào là không bị người khác treo lên đánh. Nhưng hay một cái là cậu ta vẫn luôn không phục, có cơ hội là muốn chứng minh bản thân liền, tự nghĩ nếu bỏ cái việc theo sau Phó Ức Vi thì chắc chắn sẽ có được những kết quả tốt hơn. Cho nên, vừa bắt đầu đã muốn dẫn đầu, đòi đấu với bọn bắn tỉa, tay không có gì mà cũng xông lên.

Bình thường trong tình huống này, Phó Ức Vi sẽ nói là: "Cậu vừa tiếp đất là thành cái rương liền."

Đã vậy còn muốn "Thôi liều luôn, xe đạp biến thành xe máy", thực lực của mình mà còn không tự biết nữa? Mẹ nó còn muốn làm xe đạp gì nữa.

Phó Ức Vi lần thứ tư đi cứu Lưu Ngạn khỏi nguy hiểm cũng rất bình tĩnh, không chửi bậy nữa.

Anh cầm ly nước lên uống một hớp, mặt không biểu cảm nói một câu:

"Mày có tin không, tao chỉ cần quăng một nắm gạo lên bàn phím, thì con gà chạy vẫn giỏi hơn mày đó."

Hai người đồng đội khác nghe vậy cũng không ngại mà cười ra tiếng, Lưu Ngạn đi theo phía sau anh, cả buổi không nói gì, sau đó lên xe ngồi, mới nhỏ giọng nói:

"Mày thử tìm con gà làm xem."

Phó Ức Vi cũng bị cậu chọc cười, không thèm để ý đến cậu nữa, sau khi chạy vào bo thì đều xuống xe chạy đi, mặc kệ cậu ta tự sinh tự diệt.

Anh cùng hai người đồng đội khác phối hợp, một lưới giết sạch những người còn lại.

Khi không cần cứu Lưu Ngạn, ba người bọn họ thu dọn sân rất nhanh.

Kết thúc trận đấu, Phó Ức Vi tháo tai nghe xuống, đứng lên vận động gân cốt, vừa vặn cổ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Cốc, cốc, cốc."

Rất có quy tắc, đủ ba tiếng gõ, giống hệt như tối hôm qua, nên anh đã đoán được đó là ai.

Vừa mở cửa ra, đúng thật, là Chu Yến Thần đang đứng trước cửa.

Hình như không nghĩ là anh sẽ mở cửa nhanh vậy, Chu Yến Thần còn sửng sốt một chút, vẻ kinh ngạc trong đôi mắt cũng nhanh được giấu đi, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng.

Phó Ức Vi ngáp một cái, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Đã gần đến trưa, anh đang tính gọi cơm hộp bên ngoài, bây giờ chắc Chu Yến Thần sẽ không tới để đi tắm rửa đâu ha?

Vẻ mặt của Chu Yến Thần có chút ngượng ngùng, có vẻ là chuyện rất khó nói, bối rối nửa ngày, mới ngập ngừng mà nói:

"Tôi vừa để quên chìa khóa ở trong nhà..."

Phó Ức Vi: "....."

"Tôi cũng không nhớ nên mới đóng cửa lại, chờ khi nghe cạch một tiếng mới nhớ quên mang theo," Chu Yến Thần nhỏ giọng giải thích, thương lượng với anh, "Tôi có thể, trước tiên ở nhà của cậu một chút được không?"

Hắn nhìn Chu Yến Thần từ trên cao xuống, vừa vặn nhìn thấy tất cả những biểu tình trên gương mặt đối phương, cái biểu cảm 囧 không thể là giả được.

Nói chung, trong mắt anh loại người xuất sắc như thế này thường mang theo vầng sáng toàn năng, trước đây anh và Chu Yến Thần ở cùng lớp nhưng không nói chuyện gì với nhau, lần duy nhất bị dính chung là vụ tin đồn đó, cũng vì vậy mà anh cũng không có hứng thú đi tìm hiểu hắn, cho nên chỉ có một ấn tượng mơ hồ là — học rất giỏi, sau đó thì không còn gì khác.

Trước ngày hôm qua, anh vẫn còn nghĩ rằng Chu Yến Thần thuộc kiểu người không gì không làm được. Nhưng không ngờ được là, chưa tới một ngày, cái mác con nhà người ta đã tự động tháo xuống vầng sáng toàn năng, lộ ra bản chất thật.

Hóa ra, học sinh xuất sắc cũng có chuyện nằm ngoài sức.

Phó Ức Vi, người đang đau đầu bực bội vì phải chửi liên tục cái thao tác rất nát của Lưu Ngạn, đột nhiên cảm giác tâm trạng vui hơn rất nhiều, anh nhịn không được, cười hỏi:

"Học sinh giỏi các cậu đều thích vứt đồ bừa bãi vậy sao?"

Sau đó lại nhìn thấy Chu Yến Thần xấu hổ cúi thấp đầu.

Phó Ức Vi cười một cái, không truy hỏi nữa, bảo hắn vào nhà ngồi.

Anh nói với Chu Yến Thần: "Trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu đói bụng thì cậu cứ lấy ăn nha."

Anh mở app ra tìm xem gần nhà có quán cơm nào không, rồi thuận miệng hỏi:

"Trưa nay cậu muốn ăn cái gì? Để tôi gọi món luôn, dù sao bây giờ cậu cũng không vào nhà được."

Bạn học tới nhà, ít nhất chủ nhà cũng phải đối xử có lễ nghĩa một chút.

Từ nhỏ Phó Ức Vi đã được giáo dục phải kính già yêu trẻ, Chu Yến Thần xem ra so với anh nhỏ hơn, những hiểu lầm trước đó đều vứt đi, người ta chủ động làm quen với anh, thì anh đương nhiên cảm thấy mình nên quan tâm hắn một chút.

Chỉ là anh đã quên hỏi ý kiến ​​của đối phương trước khi đưa ra quyết định này.

Khi anh đang nói chuyện, Chu Yến Thần cũng đang mở tủ lạnh ra, tính toán các nguyên liệu nấu ăn chồng chất bên trong, hỏi:

"Cậu muốn ăn cơm bên ngoài à?"

"Ừm, " Phó Ức Vi nằm ngửa trên ghế sô pha, giơ điện thoại lên quơ quơ, trông rất đắc ý nói, "Nửa tiếng là đến rồi."

Nhìn hắn dễ nói chuyện như vậy nên tưởng chắc sẽ đồng ý, nhưng không ngờ là Chu Yến Thần lại từ chối.

"Phó Ức Vi, cậu đặt hàng rồi sao?" Chu Yến Thần đứng sau cửa tủ lạnh hỏi anh.

Phó Ức Vi lắc đầu một cái: "Còn không có chọn món xong."

"Vậy thì đừng gọi thức ăn ngoài, " Chu Yến Thần nói với giọng điệu muốn thương lượng, "Tôi thấy trong tủ lạnh của cậu có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, không thì tôi nấu cơm cho, có được không? Coi như là cảm ơn cậu vì ngày hôm qua đã cho tôi mượn phòng tắm."

Phó Ức Vi nắm được trọng điểm trong câu nói, hơi kinh ngạc: "Cậu sẽ nấu ăn cơm hả?!"

"Ừm."

Ở cái độ tuổi này của bọn họ, cả ngày đều phải vùi đầu vào đóng bài tập, việc học nặng nề đến nỗi bả vai cũng muốn suy sụp theo. Cha mẹ thì đặt nhiều kỳ vọng vào bọn họ, hy vọng bọn họ có thể thành công vẻ vang và nổi bật. Vì để bọn họ có thể yên tâm học tập, mà theo thói quen ôm đồm hết tất cả, tự mình làm tốt mọi việc, con cái chỉ cần học tập, những việc khác thì không cần đụng vào.

Bởi vậy, đừng nói là nấu ăn, thậm chí là giặt một chiếc vớ, có người cũng không biết cách làm.

Hơn nữa, thân là một thằng con trai, Phó Ức Vi cảm thấy mình có thể tự chiên trứng nấu bát mì cũng không tệ lắm, nhưng không ngờ Chu Yến Thần lại còn biết nấu ăn!

Anh vẫn không tin được sự thật này, quay người lại, chống cằm nằm trên ghế sô pha hỏi lại một lần nữa:

"Cậu thật sự sẽ nấu cơm à?"

Chu Yến Thần gật đầu xác nhận lần thứ hai.

Phó Ức Vi truy hỏi: "Cậu có thể làm món gì?"

"Cũng không nhiều lắm đâu," Chu Yến Thần vừa nhìn tủ lạnh vừa suy nghĩ, lúc trả lời câu hỏi hắn cũng lấy ra vài nguyên liệu, "Chỉ biết nấu mấy món ăn cơm thôi."

"Cậu học từ ai vậy?"

Chu Yến Thần thành thật trả lời: "Mẹ tôi."

Hai chữ này vừa thốt ra, vẻ mặt của Phó Ức Vi trong phút chốc có hơi mất tự nhiên, anh chớp chớp mắt hai lần, rồi nói tiếp:

"Ồ."

Chu Yến Thần nhìn anh một cái, tay không ngừng di chuyển, sau đó dừng một chút, mới hỏi anh:

"Trưa nay cậu muốn ăn cái gì?"

"Ăn cái gì cũng được."

Phó Ức Vi rất mau lấy lại tâm trạng tốt, nằm lên ghế sô pha cười tươi như hoa, còn mở ra một kỹ năng nói dối không chớp mắt:

"Tôi không kén chọn."

"Được," Chu Yến Thần đóng tủ lạnh lại, bị khuôn mặt tươi cười của anh làm cho rung động, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nói với anh, "Vậy cậu chờ một chút."

Phó Ức Vi ra hiệu "OK", quay đầu yên tâm thoải mái tiếp tục chơi điện thoại, mang tư tưởng "Chăm sóc bạn cùng lớp" vứt lên chín tầng mây, một chút dấu vết cũng không tìm thấy.

Lưu Ngạn vừa được anh cho ra khỏi danh sách đen, sau khi thở đều vài cái, thì cậu ta gửi qua hàng chục cái sticker quỳ xuống, còn thêm mấy dòng tin nhắn:

[ Con trai ]: Anh, em sai rồi.

Hiện giờ tâm tình của Phó Ức Vi đang rất tốt, cũng không hùng hồ muốn mắng người nữa, vô cùng thân thiết trả lời:

[ Ức ]: Mày không sai, kỹ thuật đi da rắn* của mày rất đỉnh, là do tao người phàm không nhìn thấu được.

*Đi da rắn: là một cách di chuyển linh hoạt, sử dụng da rắn để di chuyển bạn có thể dễ dàng tránh đòn.

[ Con trai ]:....

Thua keo này thì bày keo khác, Lưu Ngạn lại đổi sang giọng điệu khác:

[ Con trai ]: Anh anh anh người ta biết sai thật rồi à! Về sau người ta sẽ luôn nghe lời của anh!

[ Con trai ]: Anh đừng nóng giận nữa có được không?

Cậu còn gửi kèm với một sticker mèo con đang lăn lăn.

Thiếu niên 17 tuổi bỗng vô cùng xa lạ trong giây lát. Đây là tâm lý vặn vẹo của con người hay là hành vi chôn vùi đạo đức thế?

Chỉ với hai câu này của Lưu Ngạn, đã làm cho Phó Ức Vi cảm thấy buồn nôn muốn ném luôn điện thoại.

[ Ức ]: Mẹ nó mày nín đi.

[Con trai]: Anh anh anh người ta không muốn mà~

Phó Ức Vi:...

[ Ức ]: Nếu mày tiếp tục dùng cái giọng điệu này để nói chuyện thì sau này đừng có nhận tao bạn mày.

Chưa được một giây Lưu Nhạn đã trở lại bình thường: Dạ đại ca, vậy hôm nay chúng ta đi chém ai?

Phó Ức Vi chậm chậm trả lời: Chém mày.

Lưu Ngạn: Khóc.

Phó Ức Vi: [Mẹ tôi không cho tôi chơi cùng mấy đứa ngốc.jpg]

Lưu Ngạn: [Anh thay đổi rồi.jpg]

Phó Ức Vi: [Tôi khuyên bạn nên ăn chút shit để bình tĩnh lại.jpg]

Lưu Ngạn: [Ôi tạm biệt huynh đệ tạm biệt.gif]

Phó Ức Vi đang lo đấu mồm với bạn thì phân tâm liếc vào nhà bếp, Chu Yến Thần đang xào đồ ăn, nhìn theo bóng lưng trông rất thành thục.

Anh theo mùi thơm mà đi tới, đứng ở cửa nhà bếp nhìn xung quanh:

"Đang làm gì á?"

"Sườn heo chua ngọt," Chu Yến Thần cũng không quay đầu lại mà nói, "Há miệng."

Phó Ức Vi rất nghe lời há miệng, Chu Yến Thần cũng quay người nhanh nhanh đút vào miệng anh, cắn một cái, trong miệng lập tức tràn ngập vị chua chua ngọt ngọt, Phó Ức Vi nếm ra mùi vị của cà chua bi.

Chu Yến Thần bưng ra một đĩa cà chua bi giống như được phù phép:

"Tôi thấy những quả cà chua bi này đều được đặt ở bên dưới, hạn sử dụng hơi ngắn, trông chúng cũng sắp hỏng rồi, nên lấy ra rửa sạch, cũng khá ngọt đúng không?"

Phó Ức Vi chột dạ nở một nụ cười: "Ừm, rất ngọt."

Anh thậm chí còn không biết trong tủ lạnh của mình có cà chua bi...

Trương Lâm mỗi lần tới đều mua một đống đồ để đầy trong tủ lạnh cho anh, để thỉnh thoảng dì có thể qua nấu cơm cho anh. Mà Phó Ức Vi ngoại trừ đụng vào đồ ăn vặt ở ngoài thì không hề đụng vào chúng, anh tự mình hiểu rõ, không biết nấu cơm thì không cần đụng vào làm gì. Bởi vậy, trong tủ lạnh có đồ ăn ít hay nhiều anh cũng không biết rõ. Đồ nhiều quá đè ép rồi hỏng cũng không phải lỗi của anh.

Nhưng hỏng ở trong tủ lạnh là một chuyện, còn bị người khác phát hiện thì lại là một chuyện khác.

Phó Ức Vi sờ sờ đầu mũi, cảm thấy mình nên nói gì đó để cứu vớt lại chút hình tượng, nhưng suy nghĩ một hồi cũng không nói ra được một câu nào.

Cũng may, Chu Yến Thần xem ra cũng không có suy nghĩ gì về anh, trên mặt cũng không làm biểu cảm ghét bỏ, trong ánh mắt hình như chỉ chứa sự chờ mong.

Phó Ức Vi nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn vào cái đĩa, trong lòng nhanh trí, cầm lên một quả cà chua bi lên đưa cho hắn:

"Cậu cũng nếm thử đi, rất ngọt."

Chu Yến Thần gật đầu, sau đó nghiêng người, trực tiếp ăn trên tay Phó Ức Vi. Không biết vô tình hay cố ý mà môi hắn còn chạm vào đầu ngón tay của Phó Ức Vi.

Phó Ức Vi giống như bị bỏng, vội vàng rút tay về.

Chu Yến Thần chậm rãi ăn, giống như tỉ mỉ nếm nó, sau khi nuốt xuống, mới cười nói:

"Đúng là rất ngọt."

Khuôn mặt Phó Ức Vi từ từ đỏ lên.

"Được rồi, cậu ra ngoài ăn nó trước đi," Chu Yến Thần giữ vai anh quay đi chỗ khác, hơi đẩy một chút, "Chờ tôi nấu cơm xong sẽ kêu cậu."

Để che bớt sự lúng túng, Phó Ức Vi cũng nhét liền hai quả cà chua bi vào miệng, má phồng lên tựa như con hamster, gật đầu như gà con mổ thóc:

"Ừm."

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chu: Quả này có hơi chua, nhưng cậu thì ngọt.

Vi Vi: (vội ăn thêm mấy quả)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play