Buổi chiều vào trường để đi học đương nhiên là không rồi. Cơm nước xong, bọn họ chạy tới chỗ cũ, mở ba cái máy tính và ngồi theo hàng ngang.
Vừa mở máy lên, Lưu Ngạn đã hưng phấn xoa xoa tay:
"Chơi thôi bé Vi Vi, anh trai sẽ dẫn em đi ăn gà."
Phó Ức Vi liếc nhìn cậu một cái, nhíu mày: "Mày có chắc là mày dẫn tao không?"
Nghiêm Hạo ở bên cạnh giơ tay cổ vũ: "Đánh nhau đi, đánh nhau đi nào!"
Lưu Ngạn đã đáp lại cậu ta một ngón giữa.
Bọn họ miệng mồm chửi nhau đã, thì trận đấu đầu tiên cũng đã bắt đầu. Cả ba người chọn chơi bốn, và có một người khác được xếp vào chung. Đó là một bạn gái, giọng nói của cô rất mềm mại, cô hỏi:
"Anh ơi, anh có thể mang em đi ăn gà không?"
Lưu Ngạn nhìn về phía màn hình máy tính, vẻ mặt biến thái cười cười:
"Đừng lo, anh trai dẫn em đi nha."
"Có thật không ạ?"
Nghiêm Hạo ném cho cậu ta một ánh mắt khinh bỉ. Nhưng tên này vẫn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc dẫn em gái đi ăn gà, mà còn vui đến nỗi không kiềm lại được, còn không biết ngượng mồm bốc phét:
"Chắc chắn là thật rồi! Nếu em không tin thì hỏi hai đứa còn lại xem, có phải lần nào cũng là anh dẫn họ nhảy dù không?"
"..."
Phó Ức Vi cười hỏi:
"Mày dẫn?"
Anh lớn lên đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe. Âm thanh vừa truyền qua tai nghe, thì em gái bên kia đã quay đầu bỏ anh trai vừa nãy, cô hét lên ID của Phó Ức Vi, hỏi:
"Anh ơi, anh có thể dẫn em không ạ?"
Lưu Ngạn tháo tai nghe xuống, nhỏ giọng cầu xin anh:
"Ở trước mặt em gái, mày để tao thể hiện xíu được không?"
Phó Ức Vi nghe rõ gật đầu, anh nói lại với cô gái: "Kỹ thuật của tôi không tốt lắm, để cho cậu ta dẫn cô đi."
"Vậy cũng được ạ." Cô gái lại vui vẻ quay lại hâm mộ Lưu Ngạn.
Phó Ức Vi không nói gì nữa, trước tiên anh nhảy dù, Nghiêm Hạo cũng nhảy xuống theo sau. Lưu Ngạn cũng quay người sắp nhảy, nhưng cũng không quên gọi cô gái kia:
"Theo anh nè."
"Được ạ."
Cậu cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ là, sau một trận này, Lưu Ngạn coi như đã chứng kiến được cái gì gọi là cây khô nghìn năm bỗng gặp được mùa xuân.
Hình như cô gái là người mới chơi, nên vừa đáp xuống đất đã vắt chân lên cổ chạy lung tung. Gặp món đồ nào cũng lấy, cô còn vừa nhặt từng món vừa tính toán, giọng nói trông rất hưng phấn:
"Em vừa nhặt một khẩu súng lục á!"
"Aa, em có thêm mấy hộp đạn nữa!"
"Bộ giáp này mặc tự động bằng cách nào ạ?"
"Còn ống ngắm thì dùng như nào ạ?"
"..."
Nhưng có em gái thôi thì không đáng nói gì, đằng này còn thêm tên Lưu Ngạn. Trước kia, mỗi lần vào trận cậu ta đều là người kiên trì, chơi đàng hoàng đến cuối cùng. Còn lần này, cậu ta nhiều lần vọt lên tuyến trước, nhiều lần bại lộ trước địch, làm phung phí hết đống thuốc và sức lực của Phó Ức Vi để cứu được cậu ta. Nhưng đến một tiếng cảm ơn cũng không có, đã vậy còn quay đầu gọi cô gái đi nhặt rương đồ. Vấn đề nào của em gái không biết, cậu cũng giải thích vô cùng nghiêm túc, nói vô cùng kiên nhẫn, nhìn cứ như là tú bà đang dụ dỗ người vào kỹ viện vậy.
Phó Ức Vi cũng nghe không nổi nữa, anh liếc mắt sang Nghiêm Hạo để ra hiệu. Họ rất nhanh điều khiển xe đụng ngã Lưu Ngạn xuống đất, sau đó Nghiêm Hạo còn bồi cho vài phát súng, còn anh thì lái xe cán qua cậu một lần nữa.
Lưu Ngạn: "....."
Lưu Ngạn bỏ tai nghe của mình xuống, muốn làm loạn lên rồi. Cậu lắc vai anh, trái tim vụn vỡ hét toáng lên:
"Phó Ức Vi, con mẹ nó, mày điên rồi đúng không hảaa!!!! Tự dưng mày giết tao để làm chi!!!"
Phó Ức Vi lấy chân đá cậu xích ra, lạnh nhạt nói:
"Do mày quá ồn."
Nghiêm Hạo còn tặng thêm một nhát: "Mày còn trọng sắc khinh bạn nữa!"
Lưu Ngạn giận đến đỏ mặt: "Ông đây thích giúp đỡ mọi người, biết thương hoa tiếc ngọc! Mày thì biết cái gì chứ!"
Cậu ta vừa chết, cô gái kia cũng bị dọa luôn, từ nãy giờ đã không còn lên tiếng nữa, mỗi bước đi cũng bình thường, ngoan ngoãn đi theo sau hai người. Phó Ức Vi lại giết được vài người, vẫy tay kêu Nghiêm Hạo lại đây lấy rương đồ, anh gật đầu đáp:
"Tao không biết nhiều bằng mày thật."
Lưu Ngạn: "Mày đẹp trai như vậy mà còn độc thân đến bây giờ, đáng lắm! Loại như mày không xứng có bạn gái!"
Phó Ức Vi gật đầu có lệ, lại thuận tay giải quyết thêm một người.
Lưu Ngạn: "Mẹ nó, tao tức á!"
Phó Ức Vi: "Ờ, tức tiếp đi."
"..."
Cậu đã tức giận đến khi trận kết thúc và trận mới sắp bắt đầu luôn. Lưu Ngạn đeo tai nghe vào, sau đó ngại ngùng cọ cọ lên người Phó Ức Vi để anh dẫn cậu theo, đã vậy còn cố ý nhại giọng nữ, nũng nịu nói:
"Anh trai nhỏ à, anh dẫn người ta theo đi mà, làm người ai lại làm thế ~"
Nghiêm Hạo ở bên cạnh quay qua ọe vài cái, Lưu Ngạn được nước làm tới, nâng tông giọng trông còn chói hơn:
"Anh trai nhỏ àa ~"
Phó Ức Vi bị cậu làm cho nổi da gà, rướn người để thoát khỏi móng vuốt của anh ta, đe dọa:
"Nếu mày còn nói chuyện kiểu đó nữa, thì tao sẽ là người đầu tiên cầm súng bắn mày!"
Lưu Ngạn khó chịu trở về chỗ ngồi.
Một lúc sau, Lưu Ngạn cũng không nhịn được bắt chuyện với lại người đồng đội chơi ổn kia. Nhưng người này là nam, trình độ của hắn cũng không hơn kém gì cậu, hai người đều theo phía sau, ráng kiên trì cho đến hết trận đấu.
Khi trận đấu kết thúc, Lưu Ngạn lại có thêm một bạn tốt.
Nghiêm Hạo khen ngợi: "Thật đúng là kỹ nữ,bắt chuyện có khác."
Phó Ức Vi cũng gật đầu đồng ý.
Đánh thêm vài trận, Nghiêm Hạo chạy đi mua nước, Phó Ức Vi nhân lúc mở điện thoại ra, xem được 3 giây thì mặt mày nhìn vui sắp nở hoa luôn.
Ngày thường còn chưa thấy anh vui đến vậy, Lưu Ngạn hỏi: "Gì vậy gì vậy?"
Phó Ức Vi giơ điện thoại cho cậu xem: "Trường học lùi lại lịch khai giảng!"
"ĐM, thật hay giả vậy?!" Lưu Ngạn cũng mở ra điện thoại ra kiểm tra tin, vừa nhìn thấy tin nhắn cũng cười không ngậm mồm, "Trường học cuối cùng cũng làm chuyện người nên làm rồi."
Nghiêm Hạo mang theo ba chai nước chạy về, thấy bọn họ đều cười tươi, mặt mày hớn hở, cậu cũng muốn được cùng vui vẻ theo:
"Có vụ gì vậy?"
Phó Ức Vi: "Mày xem tin nhắn trong nhóm đi."
Cậu mở điện thoại ra, mấy giây sau phản ứng đã giống y Lưu Ngạn.
"Ôi đmm, cuối cùng cũng có người thấu hiểu được lòng người!" Nghiêm Hạo lau hai giọt nước trên khóe mắt, giả bộ như bị làm cho cảm động, "Trước khi vào ' ngục' mà còn được có thời gian xõa, thật sự quá cảm động rồi."
Và vì sự hạnh phúc này nên bọn họ chơi tiếp đến tối muộn, cho tới khi ba của Nghiêm Hạo gọi điện tới, cả ba mới đưa hồn về thực tại.
Hai người kia đều bị ba mẹ quản, chỉ có Phó Ức Vi sống một mình, không ai để ý đến, nên tới khuya anh mới về nhà, cơm cũng không ăn, đi tắm rửa xong thì lên giường nằm ngủ.
Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên anh làm khi tỉnh dậy là tìm điện thoại, sau đó nhìn thấy chủ nhiệm Lý gửi một tin nhắn:
"Các bạn, sau khi nhận được thông báo từ Bộ Giáo dục, toàn thể các giáo viên đã cùng thảo luận và quyết định cho học sinh lớp 12 hoãn lại ngày khai giảng đến ngày 25. Trong khoảng thời gian này, hi vọng các bạn sẽ tự giác học tập, bài tập chưa xong sẽ hoàn thành cho xong. Ngoài ra, trường học vẫn sẽ mở cửa, nếu các bạn không học ở nhà thì có thể đến lớp tự học ở trường."
Ở dưới đoạn tin nhắn là một hàng tin "Đã nhận" của các bạn khác, một hàng vô cùng chỉnh tề, nhưng Phó Ức Vi thì lại muốn phá đám, nên đã trả lời một câu "Đã biết."
Ngày khai giảng được hoãn, bầu không khí cũng nhờ vậy mà trong lành hơn. Phó Ức Vi rời giường, mở cửa sổ ra hít thở, chân mang dép lê, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tối ngày hôm qua không có ăn gì, nên vừa sáng anh cảm nhận rõ nhất là đói.
Ở độ tuổi này, nam sinh nào cũng có thể ăn mọi lúc mọi nơi, anh chỉ thiếu mất một bữa thì bụng đã kêu như trống biểu tình.
Tủ lạnh chỉ còn mấy quả trứng gà, một túi bánh mì nướng. Nên Ức Vi đã đem trứng đi chiên, cắt vài miếng bánh mì nướng. Cũng là quá đói rồi, nên chỉ cần như vậy cũng thấy thỏa mãn vô cùng.
Ăn uống no nê xong, anh lại mở điện thoại lên, thấy mấy người trong nhóm đang bàn nhau đi tự học, nhìn tên thì thấy đều là học sinh giỏi đứng thứ hạng cao. Đúng là, người bình thường và những người này đều suy nghĩ không giống nhau. Mình còn đang suy nghĩ chút nên đi đâu chơi, thì họ đã lo lập kế hoạch học tập cho các ngày.
Phó Ức Vi tự trách bản thân vài giây, sau đó thì tắt thông báo tin nhắn nhóm để lòng không còn gánh nặng nữa, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Anh nhìn xuống phía dưới, thấy Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo gửi đến vài tin nhắn, mở ra từng người để trả lời lại. Lưu Ngạn thì rủ anh ăn gà*, anh nhắn 'Chờ một chút', rồi chạy lên phòng mở máy tính.
Trong lúc chờ trò chơi khởi động, anh bỗng nghe thấy âm thanh va chạm của đồ vật phát ra từ hướng cửa.
Phó Ức Vi cảm thấy rất kỳ lạ. Anh đã chủ động xin chuyển về đây từ học kỳ trước, từ đó đến nay vẫn luôn có một mình. Khu nhà này khá ít người, ở nhà đối diện cũng rất lâu chưa có người mua, cứ như vậy mà để trống. Có hôm anh về tối, đi ngang qua đều thấy se lạnh. Bình thường không có ai đi tới nhưng hôm nay lại phát ra tiếng động lớn như vậy, làm người ai lại không tò mò cho được.
Anh bảo Lưu Ngạn chờ một chút, sau đó chạy ra cửa, nhìn thông qua mắt mèo* để nhìn ra bên ngoài, thấy có mấy người đang khiên đồ đi tới đi lui ở nhà đối diện.
*Mắt mèo: là con mắt ở trên cửa để nhìn ra ngoài á.
Hình như là chuyển nhà tới. Phó Ức Vi quan sát một lúc, đưa ra kết luận.
Nhưng không biết là ai nữa.
Phó Ức Vi muốn mở cửa ra xem, lại cảm thấy như vậy có vẻ hơi đột ngột, nên anh đành bỏ ý tưởng này, đợi khi nào người nhà đó dọn xong thì đi qua chào hỏi vậy.
Từ nay về sau sẽ không còn cô đơn ở lầu này nữa. Phó Ức Vi nhẹ nhàng thở ra.
Nếu nói tiếp cũng sẽ hơi ngại, anh dù gì cũng là thanh niên trai tráng 1m85, vậy mà nhược điểm khó nói nhất lại chính là anh sợ bóng tối.
Tật xấu này đã theo anh từ lâu, nó là bóng ma tâm lý hồi anh còn nhỏ. Lúc đó anh đã từng chịu cảnh mất đi mẹ trong bóng tối, cho nên ở trong bóng tối sẽ luôn cảm thấy sợ hãi. Trước đây khi ở cùng với bố, bệnh này cũng không nghiêm trọng đến vậy, nhưng tình hình lại đã trở nên nghiêm trọng hơn từ khi anh chủ động dọn ra đây, cũng là vì mùa yêu đương của ông Phó.
Chỗ này có ưu điểm là ít người, không gian yên tĩnh rất thích hợp cho sinh viên ở và học tập. Nhưng đối với Phó Ức Vi mà nói, ít người cũng là một điều vô cùng tồi tệ, ban ngày không có ai thì thôi, ban đêm lại càng là yên tĩnh. Anh học tiết tự học vào buổi tối, khi tan học cũng muộn lắm rồi, về đến nhà đã mười giờ hơn, toàn bộ cái khu nhỏ này đều yên lặng một cách kỳ diệu. Vừa đi đến ngõ là đã sợ, Ức Vi càng mong có thể ngủ luôn ở tiệm net một đêm cho đỡ lo lắng.
Nói chung, cách giải quyết tốt nhất cho vấn đề này là tìm một người ở bên cạnh. Nhưng ở cái tuổi coi trọng thể diện này, bản thân Phó Ức Vi cũng là một nam thần siêu cấp, anh cũng đã tự trang bị cho bản thân rất nhiều vỏ bọc, làm như vậy thì điểm yếu này sẽ không sợ lộ ra ở trước mặt người khác. Giờ để anh đi nhờ người đưa anh về nhà vì anh sợ bóng tối thì Phó Ức Vi không cần mặt mũi nữa hay sao. Bệnh sợ bóng tối này chỉ ở những em gái có thì mới là bình thường.
Đôi khi anh cũng tốn ít tâm tư nhỏ, khi cha mẹ của Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo đi công tác thì anh vờ miễn cưỡng cho hai người ngủ trên sô pha. Nhưng cũng chỉ có vài lần, làm sao là kế lâu dài được. Nhưng hiện tại đã có hàng xóm mới, làm cho không khí xung quanh có hơi người hơn rồi, bản thân anh đi đêm cũng không cần lo sợ nữa. Mà không chừng còn có vài lần còn đi cùng người ta lên lầu, chuyện này quá tốt luôn.
Ức Vi còn đang vui sướng trong niềm vui có hàng xóm mới, nhẹ nhàng bước về phòng. Lưu Ngạn hỏi có chuyện gì xảy ra, anh trả lời: "Nhà đối diện có người mới dọn đến, tao ra ngoài xem một chút."
[ Con trai ]:.....
[ Con trai ]: Ra vậy.
[ Ức ]: Có chuyện gì à?
[ Con trai ]: Không có gì, mày mở máy chưa?
[ Ức ]: Mở rồi, bắt đầu đi.
[ Con trai ]: Bắt đầu liền nè!
Máy tính của anh có cấu hình rất cao, cùng với trò chơi giống như "trời sinh một cặp", bởi vậy nên bình thường anh vẫn thường thích ở nhà chơi game hơn. Nhưng Lưu Ngạn thì khác, mặc dù trong nhà có máy tính nhưng mỗi ngày cậu ta vẫn thích chạy ra ngoài chơi. Một trạch nam như Phó Ức Vi cũng từng hỏi cậu ta rằng làm vậy không thấy mệt à, lúc đó Lưu Ngạn chỉ đáp lại hắn bằng ánh mắt "Cậu không hiểu được đâu" và nói: "Ở nhà chơi sao có cảm giác như ngồi tiệm net được." Từ đó về sau, Phó Ức Vi cũng không hỏi thêm câu nào nữa, dù sao người bị đánh sắp gãy chân khi bị cha mẹ phát hiện cũng không phải là anh.
Sau khi chơi vài ván, Lưu Ngạn phải về nhà ăn cơm, Phó Ức Vi cũng thoát khỏi game, đứng lên vận động gân cốt, chuẩn bị rót một ly nước.
Nhưng chưa kịp đi tới nhà bếp, thì chuông cửa lại vang lên, anh đành chuyển hướng đi mở cửa.
"Ức ơi! Ra mở cửa cho dì nào!"
Là giọng của dì Trương vọng từ bên ngoài vào, trên mặt Phó Ức Vi liền nở một nụ cười trên môi, nhanh tay đi mở cửa, nhưng một giây sau lại như "chết đứng" tại chỗ.
??? Anh là đang bị ảo giác hay là có chuyện thật sự đã xảy ra? Có ai có thể nói cho anh biết không? Tại sao anh lại thấy bóng Chu Yến Thần ở sau lưng dì Trương vậyy???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT