''Ừm vật phẩm rơi ra cũng thế, không khác nhiều với Vân Tri Chu, đống xu bạc với nguyên liệu vũ khí phụ... cũng đủ 5 cái.''

''Cmn, Vô Tâm, lũ GM không thể nghĩ ra trò khác ngoài nguyên liệu vũ khí phụ sao?''

Khởi Minh thấy Vân Dung hỏi vậy liền lắc đầu giải thích:

''Ngươi nhầm rồi, không hẳn nguyên liệu chỉ để nâng cấp vũ khí phụ, nó có thể dùng chế tạo trang bị khác. Nhưng đối với chúng ta mà nói vũ khí phụ quan trọng hơn. 4 boss ra cùng lắm là 30 phần nguyên liệu vũ khí phụ thôi, không đủ cho toàn đội nâng cấp vũ khí đâu mà đòi tạo trạng bị mới.

Với kẻ khác, chúng có thể tạo trang bị nhiều hoặc ép nhiều nguyên liệu để tạo trang bị xịn nhưng chúng ta đã có sẵn rồi, chỉ cần đủ phẩm là được nên mới cắt xén nhiều phần. Còn nếu không sợ rằng chỗ này không đủ tạo một vũ khí phụ đâu.''

''Cmn, gắt như vậy ư?''

Tất nhiên 30 phần này ghép lại thậm chí có thể nên cả vũ khí phẩm tím cơ, dù nó có là trang bị phẩm tím yếu nhất cũng hơn 3 cái đồ phẩm lục nhiều.

Nhưng Khởi Minh không ngu đến mức nói ra?

Cổ động người khác làm việc gì thì cũng nên nhớ chỉ nói mặt tốt sự việc thôi, nói cả mặt trái người ta không gọi là thật thà đâu... Óc lơn thì có.

''Vô Tâm ca ca, chúng ta có cần đánh Boss tiếp không?''

Khởi Minh nghe vậy lắc đầu:

''Không, Boss 2 là quá đủ rồi, đánh nữa chúng ta cũng chỉ lau sàn mà thôi, không đánh nổi.''

Cả đám nghe vậy cũng thở dài. Bọn nó đã mất niềm háo hức về Boss mới từ lâu, thậm chí còn có dấu hiệu của ''dị ứng với Nhện'' nữa cơ.

Giờ làm gì cũng được miễn đừng đánh Boss tổ đội là được.

''Các ngươi thở dài làm gì, tuy ta nói là hiện giờ không đánh không có nghĩa là tương lai bỏ qua. Người khác có thể không đánh một vài con nhưng chúng ta bắt buộc phải tiêu diệt hết, phải vắt sạch giá trị của tân thủ thôn. Chúng ta là Thần Hậu Duệ tương lai kẻ thủ rất nhiều, nếu không muốn bị gục vĩnh viễn thì cố gắng chút đi. Khổ trước sướng sau thế mới giàu.''

Vũ Minh mặt không đổi sắc, hỏi:

''Vậy chúng ta... giờ sao?''

''Đánh Boss... nhưng là Boss khiêu chiến.''

''Boss khiêu chiến có gì sao?''

''Boss Khiêu Chiến là Boss đơn đấu nghĩa là các ngươi tự mình cố gắng không có ai giúp sức. Mỗi con chỉ có một cơ hội mà thôi, dù thắng

dù thua ngươi đều không còn. Tất nhiên Boss không phải cố định, nó sẽ thay đổi dựa theo sức mạnh, ưu nhược điểm để ra bài. Phần thưởng của nó cho sẽ dựa theo biểu hiển của các ngươi, đánh giá càng cao, phần thưởng càng tốt.''

''Ngươi không có lưu ý gì cần nói sao?''

''À, hãy cẩn thận.''

''Hết?''

''Hết!'

''...'' x4.

Cái gì chứ, ta đã bảo nó sẽ theo chỉ số ngươi mà tạo ra, ta sao biết được.''

''Bây giờ chúng ta đánh quái lên cấp 16 trước rồi đánh Boss à?''

''Không, để cấp 15 cứ đánh. Ngươi càng mạnh đối thủ càng mạnh. Ta không phải không tin tưởng các ngươi mà là vì an toàn. Thua yên tâm, ''thăng cấp đan'' tên kia còn nhiều lắm. Ta nhớ không nhầm là vậy.''

Vừa nói Khởi Minh vừa liếc mắt sang Vũ Minh.

Khóe mắt Vũ Minh không khỏi giật giật.

Hảo nhớ không nhầm!!

Cmn, ta còn nghĩ ngươi thực sự rộng lượng không để ý. Ai ngờ... chó thù dai.

Ánh mắt ta không ngờ có lúc nhìn nhầm, nhìn chó thành người.

Nếu Khởi Minh biết được suy nghĩ này của Vũ Minh sẽ khịt mũi coi thường. . Truyện Đam Mỹ

Thù 2 kiếp giết 2 lần ta còn chưa quên, nói chi đến thù mấy ngày.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Boss Khiêu Chiến không phải là quái hay thú gì mà chính là các NPC trong tân thủ thôn. Nhưng không phải NPC nào cũng kích hoạt được, chỉ có 4 trong số 10 NPC đặc biệt nhất định xuất hiện ngẫu nhiên ở bản đồ tân thủ thôn mới có.

Nếu người khác sợ rằng khó có thể tìm ra bọn họ, dù tìm được cũng không thể kích hoạt được cả 4 người, được 2 đã là hạnh phúc rồi. Nhưng Khởi Minh đâu phải người khác, kiến thức tổng hợp từ kiếp trước để làm gì.

Sau hơn nửa canh giờ, vượt ra 3 NPC khác nhau, cuối cùng Khởi Minh cũng kích hoạt được thử thách Boss Khiêu Chiến đầu tiên.

''Kẻ yếu đuối nhu nhược, ngươi có dám chấp nhận lời khiêu chiến của ta không?''

Khởi Minh ánh mắt đầy khinh bỉ, từ trên cao ngước xuống một tên ăn mày hôi hám, đầu tóc rũ rượi, quần tóc rách nát, hai mắt nhắm nghiền như chết.

Người ăn mày nghe vậy không chút phản ứng nhưng Khởi Minh không lấy làm lạ, tiếp tục nói:

''Haha, hóa ra kiếm sư đỉnh cấp năm xưa cũng chỉ có thế thôi sao? Hèn nhát, nhu nhược, thấp kém...''

Đôi mắt hắn vẫn không động đậy.

''... Cuối cùng ta cũng hiểu sao nàng lại bỏ ngươi theo hắn. Hắn tuy không giỏi bằng ngươi nhưng tâm trí của hắn cao gấp vạn lần tên vô dụn...''

Bổng Khởi Minh có dự cảm không ổn, vội nghiêng đầu nhẹ sang trái.

Uỳnh!!

Chiếc bát nứt trên tay người ăn mày không biết từ bao giờ đã biến mất và cắm chặt vào thân cây đằng sau Khởi Minh.

Một làn khói nhẹ từ mặt Khởi Minh bốc lên, đó là do lực ma sát quá lớn sinh ra nhiệt lượng đốt cháy lông tơ trên da mặt hắn.

Đặc biệt hơn, cảnh vật xung quanh hắn vẫn còn đó nhưng không còn bất kỳ sinh vật nào. Tất cả phủ lên một bức khói trắng xóa, mờ mịt.

Khung cảnh này đã chiếu ảnh ngược trong đáy mắt Khởi Minh nhưng vẻ mặt, ánh mắt chưa từng thay đổi, vẫn chuyên chú theo dõi từng động tác người ăn mày.

Một giọng nói khàn đặc tuôn ra từ cổ họng kho khan hắn.

''Thanh niên trẻ tuổi, ngươi có biết việc mình vừa làm mang ý nghĩa gì không?''

Khởi Minh im lăng không trả lời, mắt vẫn không nháy nhìn hắn.

''Ngươi có quyền giết ta, có quyền xúc phạm danh dự ta cũng được nhưng... trước mặt ta....

NGƯƠI TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TỚI TÊN ĐÓ!!!''

Một luồng kiếm khí cực mạnh từ phía hắn bắn ra.

Khởi Minh từ đầu tới giờ chưa từng ngừng chú ý đến từng cử động nên không bị bất ngờ, nhanh nhẹn tránh thoát.

''Tử Thần Phi Ảnh,

Nhịp 1 nghỉ,

Nhịp 1 lướt.''

Lưỡi liềm cong uốn đập về phía người ăn mày, ngay lập tức cắm mạnh mũi liềm vào thái dương hắn.

Phù một tiếng, tên ăn mày biến mất.

Phân thân! Khoan đã...

Ánh mắt Khởi Minh co rụt lại, nhanh chóng xoay người, đập liềm ra sau.

Quả nhiên, không biết từ khi nào, người ăn mày đã xuất hiện sau Khởi Minh, cánh tay cầm nháy gỗ giơ cao định thi triển kĩ năng.

Đáng tiếc liêm đao đã bổ vào tay hắn cắt đứt thi triển, đồng thời xé đứt làn da. Một dòng máu chảy ra nhưng máu người ăn mày vô cùng đặc biệt nó... màu đen.

Có độc!!

Khởi Minh nhận ra điều bất ổn nhanh chóng lùi lại.

Tên ăn mày thấy vậy, đáy mắt không khỏi xuất hiện tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất.

Hồng hộc... hồng hộc...

Cmn tính sai, tên này không phải là kiếm sư mà là sát thủ.

Bảo sao khi Khởi Minh xúc phạm hắn không để ý. Kiếm sư quan tâm danh dự hơn cả tính mạnh nhưng sát thủ chưa từng để ý, hơn nữa đừng nói là Khởi Minh nhớ lộn chức nghiệp hắn sang kiếm sĩ.

Ngoài ra Kiếm sự rất cao ngạo, bọn chúng không chấp nhận hành động hèn kém như đánh lén.

Khởi Minh kiếp trước Boss Khiêu Chiến không phải là tên này nên không biết rõ.

Nhưng dựa theo chi tiết kích nộ còn lại chứng tỏ Khởi Minh không nhớ sai. Vậy có nghĩa là kiến thức kiếp trước sai. Hay có nghĩa là tên thu thập thông tin này đã sai, có thể hắn nhớ lộn hoặc cố tình để sai.

Khởi Minh nghiêng về vế sau hơn. ngươi nhớ sai sao không nhớ sai hết lại để vế trước sai vế sau đúng. Một sát thủ sát thương bộc phát quá cao nếu người đứng đây không phải Khởi Minh có lẽ đã chết lâu rồi.

Cmn, tên chết tiệt! Đừng để bố gặp con, không mày xác định.

Khởi Minh thầm nguyền rủa tên đưa thông tin bẫy này nhưng hắn không có nhiều thời gian suy tính như vậy bởi vì...

Kẻ hắn đối đầu hiện giờ là một sát thủ, kẻ có thể lấy mạng hắn trong 1 giây.

Hiện giờ Khởi Minh đang không ngừng di chuyển tích nhịp Phi Ảnh.

Đánh nhau với sát thủ, một là ngươi là tanker có thể trụ hết bộ kĩ năng sốc damage của hắn hay là ngươi có khả năng sốc damage nhanh hơn hoặc bằng hắn. Ngoài ra không còn cơ hội khác.

Khởi Minh cách đầu không thể chỉ còn cách hai mà thôi.

Tích nhịp rồi nổ damage sốc chết hắn!

Người ăn mày nhìn Khởi Minh liên tục ''nhảy nhót'' trước mặt, lông mày không khỏi nhíu lại.

Biểu cảm của hắn như muốn hỏi Khởi Minh một câu:

Ngươi đang làm cái mẹ gì vậy?

Không có quy luật, không có thế, không có bất kỳ sát thương hay gì gây ra.

Thứ duy nhất hắn nhận ra chính là thế thủ không góc chết nhưng thế đó ngươi đứng yên một chỗ vẫn được chạy loang quanh làm mẹ gì?

Nhưng tên ăn mày không cớ ý định ngăn cản. càng di chuyển cơ thể càng tốn thể lực, tên ngu xuẩn này muốn nhảy cứ để hắn nhảy. Nhảy xong, ngươi chết. Ngoài điều cơ bản là Onehit thì sát thủ cần có tâm trí vượt trội để chờ đợi. Một tên sát thủ cái gì có thể mất liêm sỉ, danh dự, hạnh phúc,... nhưng không được mất bản năng riêng của thú săn mồi...

Kiên nhẫn!!

Lý thuyết rất tinh tế, suy nghĩ vô cùng phù hợp.

Đáng tiếc...

Phi Ảnh là kĩ năng vô hạn, không cần thể lực hay đánh đổi gì, chỉ cần tích, tích và tích nhịp. Thời gian càng lâu người chết sẽ là ngươi.

Tên ăn mày sai sao?

Không, hắn không sai!

Nhưng người hắn đối đầu lại sai, vì kẻ trước hắn không phải là con mồi mà là một con thú săn khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play