Hiện tại đa phần người chơi đều đang trong căm cụi đánh dã quái cấp thấp hay làm nhiệm vụ đơn giản, nhưng đột nhiên xuất hiện thông báo, liền lập tức ngẩn người.
''Vũ Phong? Ninh nhinh đáng yêu? Quân Mạc Tiếu? Hàn Băng Vô Tâm? Boss tổ đội? Ai vậy?''
''Cmn, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?''
''Chúng ta hình như chưa từng nhìn đến mặt boss như nào, bọn chúng đã vượt qua? Ngươi có thấy nó cứ bị sao sao không?''
''Ta cũng... hơi thấy... sao sao.
''...''
''Hàn Băng Vô Tâm? Cái tên này quen quen a, ngươi nghe thấy bao giờ chưa?''
''Ngươi không nhớ sao, tuần trước có kẻ treo đầu hắn với giá mấy trăm triệu gì đó nhưng cả thế giới chả ai tìm được nên vụ việc liền lắng xuống. Không ngờ tên này có thể đánh bại boss, tuy không biết mặt mũi boss như nào nhưng dựa theo cấp độ dã quái chắc cũng rất mạnh a, thế mà hắn có thể đánh bại. Chậc... chậc... ta thật muốn xem thử vẻ mặt của cái tên Hoàng gì đó kia, chắc là vi diệu lắm.''
Ở một phương trời xa xôi nào đó, một nhóm người đang cực nhọc giauwx đàn quái cấp cao, trong số đó có một người thân cao gầy nổi bật.Nếu Khởi Minh ở liền chắc chắn có thể nhận ra kẻ này không ai khác chính là Hoàng đại ca thân yêu và nhưng người anh em Hoàng Thị tốt bụng.
''Hoàng đại ca, quái bao vây ngươi kia, né mau!!''
Một tên tiểu tốt mặt non tơ thấy Hoàng Tâm đứng thần người, vội lên tiếng thúc dục.
Nhưng đáng tiếc, Hoàng Tâm không còn để ý lời hắn nói và tất nhiên không chỉ Hoàng đại ca, rất nhiều người khác cũng đứng bất động.
Rất nhanh bọn chúng liền trả giá cho việc sơ suất của mình, cả đàn quái đã tiễn bọn chúng về lại tân thủ thôn với cột kinh nghiệm trống không.
''Wtf, mọi người bị sao vậy, để....''
''Suỵt, im miệng, muốn chết sao?''
Tên tiểu tốt mặt non tơ bị bịt miệng, chặn mất lời định nói.
''Ngươi cản ta làm gì, đại ca hắn...''
''Haizz, do ngươi vào sau lên có điều không biết. Hoàng Tâm đại ca có một mối thù vô cùng sâu nặng với kẻ tên Hàn Băng Vô Tâm.''
''Hàn Băng Vô Tâm? Chính là kẻ vừa được hệ thống thông báo?''
''Ừm, đúng vậy. Hắn chính là lý do khiến tất cả chúng ta phải xóa nick lập lại. Ngươi tốt nhất đừng nói nhiều. Cảm xúc đại ca hiện không ổn định... xảy ra vấn đề ta không bảo vệ ngươi nổi.''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
''Vương tiểu thư!''
''Rồi rồi, biết rồi! Ta vừa mới thoát game, ngươi bình tĩnh chút đi được không?''
''Dạ.''
''....''
''...''
''Cmn, Hàn Băng Vô Tâm hết ngươi lại đến Hoàng Tâm giả. Sao cứ phải nhằm đúng lúc ta bỏ cuộc mới thể hiện mình hả? Các ngươi muốn chơi ta đúng khô
[email protected]#$%^&''
''Tiểu thư bình tĩnh chút đi, đừng nóng.''
''Cmn, ngươi điều tra khít cho ta, 24/7 bắt buộc phải ra 2 tên này.''
''Dạ dạ dạ.''
Vương Uyên mệt mỏi day trán.
Cái tên này...
Hoàng Tâm giả, nàng vốn định bỏ cuộc thì bỗng hiện lại cho nàng tư liệu lớn rồi lại lăn mất không dấu vết.
Hàn Băng Vô Tâm cũng vậy.
Không hiểu sao Vương Uyên cảm thấy mình đang bị bọn họ chơi đùa vậy, quay như chong chóng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc đó ở câu lạc bộ TNW Trần gia.
Nơi đây vô cùng co quạnh không một bóng người.., À không chính xác là chỉ có một người Hân Ngọc.
Nàng mơ màng từ trong khoang thực tế ảo bò dậy.
Hôm nay là đám tang cho Vũ nhị thiếu gia và 129 người xấu số bị mất trong vụ sụp đổ hôm trước, vì thế tất cả cái câu lạc bộ lớn đều nghỉ nửa ngày, coi như để chút mặt mũi cho Vũ gia.
Dù sao, con trai người ta vừa mất bị dao đâm, ngươi lại lấy dao ra nghịch khác gì đập vào mặt hắn. Cái câu lạc bộ nhỏ không nói nhưng tam đại gia tộc tỉnh Kim Lăng, quan hệ dù trong tối có thế nào nhưng ngoài mặt không thể bất hòa được.
Trần gia cao tầng đều tổ chức đoàn viếng thăm nhưng Hân Ngọc chọn không đi. Nàng từng phút từng giây đều là vì tự do của mình không rảnh quan tâm đến '' người dưng''. Hơn nữa dù nàng có xuất hiện ở đó hay không cũng chẳng một ai trong cái gia tộc thối nát này quan tâm.
Hân Ngọc đôi mắt tĩnh lặng, lưng tựa vào cửa khoang có điều suy nghĩ.
Thường khi điều tra câu lạc bộ Vũ gia, 99% mọi người đều bỏ qua Vũ Ninh. Một tiêu thư điêu ngoa, xảo quyệt không có chút hứng thú đến vấn đề gia tộc có đáng để ngươi dồn tâm trí không?
Nhưng Hân Ngọc trái lại, Vũ Minh hắn quá cao xa, bí ẩn, rất khó tìm hiểu, Vũ Ninh mới là mục tiêu chính của nàng. Vì thế việc Vũ Ninh sẽ ra cái hành động khác thường trong thời gian này, nàng đều biết. Vì thế cái tên Ninh Ninh đáng yêu...
Vũ Ninh, Ninh Ninh đáng yêu?
Phong Vũ, Vũ Phong?
Ha, thật không ngờ, Vũ Minh ngươi thật đầu tư nha? Thật không sợ chuyện này lộ ra sẽ kéo cả Vũ gia đến vực thẳm sao?
Đùa chút thôi, Vũ nhị thiếu gia không phải kẻ ngu, chắc có đường tính trước. Nếu giờ ta nói ra sợ người đi là ta chứ không phải hắn. Nhưng...
Nhưng có thể lấy nó làm bài giao dịch nha. Xem ra kỳ ngộ đó không phải không có chỗ dùng.
Bỗng lông mày Hân Ngọc quặn lại, suýt nữa nàng đã quên, Vũ Minh hiện giờ ''chết'' rồi, liên hệ kiểu gì?
Hôm nay là đám tang của hắn, đến nhà mở ''quan tài'' gọi hắn ra nói chuyện không ổn?
Chả nhẽ phải bắt đầu từ Vũ tam tiểu thư.
Nghĩ tới Vũ Ninh, Hân Ngọc không khỏi cảm thấy đau đầu. Nếu không phải thực sự bất đắc dĩ, nàng thực sự không muốn liên hệ với con ma đầu đó.
Khó ăn, khó ở, khó cả nết người.
Nhưng đâu còn cách khác, Hân Ngọc đành mở máy liên hệ với thuộc hạ thân cận.
''Du lão, bọn nó đi chưa?''
''Dạ tiểu thư, ông chủ, bà chủ và các thiếu gia đã chuẩn bị xong, đoàn xe khởi hành sao 5 phút nữa.''
''Ừm, bảo bọn họ để cho ta một vị trí.''
''Tiểu thư... muốn đi sao?''
''...''
''Không, không phải. Ý ta là tiểu thư đi vậy thật khiến ta bất ngờ, ông chủ biết chuyện chắc vui lắm.''
''Ha.''
Trần Hân Ngọc ha một tiếng giễu cợt nhưng không biết là giễu thuộc hạ hay giễu chính nàng.
Nhìn đồng hồ một chút, Hân Ngọc vội vàng mặc quần áo. Khác với những người khác, nàng không thích ở trong dinh thự Trần gia nên đã dọn ra ngoài ở từ lâu, chỉ khi có việc quan trọng mới về ''nhà'' một buổi. Nhưng cũng may nơi này không quá xa, một lúc liền tới.
''Ngươi nói... nó muốn đến?''
''Dạ, chính tiểu thử nói vậy với ta.''
Một người đàn ông trung niên ước chừng đã qua 50, sắc mặt nghiêm nghị nhìn thuộc hạ trước mắt. Đây không ai khác chính là Trần Trấn Thiên, người đứng đầu của Trần gia hiện tại, cũng là cha ruột của Trần Hân Ngọc.
Nghe tin con gái muốn tham dự đoàn viếng, đáy mắt hắn không khỏi ánh lên tia sững sờ nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt cứng rắn của mình.
''Được rồi, bảo mọi người đợi nó tí đi.''
''Cái gì, Hân Ngọc muốn tới?''
''Bất ngờ nha. Với tính tình của đại tiểu thư Trần gia không ngờ cũn có hứng thú với mấy trò xã giao gia tộc này.''
''Ngươi thì khác?''
''Tất nhiên, tên Vũ Minh đó chết thì liên quan gì tới ta, thứ ta để tâm là Vũ Ninh. Ây da chắc hiện giờ nàng rất đau khổ, cần một bờ vai che chở... như ta.''
Bíp!!
???
''Tiếng gì đó?''
''Không có gì, tiếng ghi âm điện thoại thôi.''
''À.''
''...''
''Cá
[email protected]#$% ngươi Trần Bình, ngươi luôn làm gì?''
''Một chiếc xe Lamborghini đời 4.''
''Cmn, ngươi muốn ăn cướp hả, đời 4....''
''Ây da đau tai quá không nghe được gì. Không biết đoạn ghi âm này Vũ tiểu thư nghe thấy... sẽ như thế nào.''
''Thành giao.''
Trần Cốc hai tay xiết chặt, bờ môi rung rẩy nói.
Mối nợ này có ngày ta bắt ngươi đền gấp 10, gấp 100 lần.
Cuộc hội thoại càng ngày càng đi xa cũng đã chứng tỏ chỗ đứng của Hân Ngọc tại Trần gia.
Không có thù, không có hận.
Nhưng cũng không có gì nổi bật.
Như một người dưng, có cũng được, không có... chả ai quan tâm.
Một lát sau,
''Cha, mẹ, mọi người, ta đã tới.''
Một thanh âm thanh lãnh vang lên. Đây là thiếu nữ áo đen, dáng người hoàn mỹ, dung mạo tuyệt thế, ánh mắt không chút ba động, bước vào đại sảnh.
Trần Trấn Thiên thấy vậy liền quay sang thuộc hạ, ra lệnh.
''Lấy xe đi.''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc đó ở Vũ gia.
''Nhị ca ơi, ngươi chết thảm quá. Hức...hức, ngươi chết thực thảm, nếu hóa thành ma xin đừng về ám ta, hức... nhà mình không có gì cho ngươi đâu... ra đồng ăn cỏ với bò đi.''
Vũ Ninh ''đau đớn'' nhìn ảnh chân dung Vũ Minh, khóc lóc thảm thiết. Nếu người ngoài nhìn thấy sẽ cảm thấy tình anh em hai người thật thân thiết. Tất nhiên với điều kiện không nghe thấy hơi phân từ cái miệng xinh đẹp đó phun ra.
''Vũ Ninh, ngươi nghiêm túc một chút được không?''
''Cha, ta vẫn luôn nghiêm túc mà, ngươi nói vậy có ý gì? Không cho ta giãi bày tâm sự với Vũ Minh ca ca sao?''
Vũ Ninh cau mày, ánh mắt đầy đau thương ngước nhìn cha nàng.
''Ngươi... ngươi... Haizz, Vũ Hạo, con kéo nó vào trong đi. Tí sẽ có người đến, đừng để lộ đầu chó nó ra.''
Vũ Hạo gật đầu mãnh liệt, biểu thị đồng ý.
''Hế, cha, đại ca, các người muốn làm gì ta? Đại ca ngươi dừng lại, nếu không ta sẽ hét lên đó. Đừng, ngươi đừng.... Bỏ tay ra. Đại ca ngươi vầy là loạn luân đó....''
Nhưng không đợi Vũ Ninh kêu gào tiếp, Vũ Hạo đã một tay vòng cổ, một tay bịt chặt miệng nàng lôi đi.
Đúng vậy, ngươi không nghe lầm... là lôi đi.
Xách đầu, kéo cổ lôi đi.
Đúng lúc này một người đi vào thông báo:
''Lão gia, Trần gia tới.''
Vũ Hồng nghe vậy, cơ thể liền thẳng đứng, sắc mặt trầm lại.
Đến lúc thể hiện kĩ năng diễn xuất 3 đời Vũ gia rồi.