Hoắc tổng không những đã biết về nhà nghỉ ngơi mà thậm chí còn chủ động gọi người làm bữa tối.
Quản gia vô cùng vui vẻ, nhanh chóng thúc giục phòng bếp làm cơm rồi tự mình bưng lên lầu, cẩn thận gõ cửa phòng ngủ.
……
Quản gia đứng ở cửa, cẩn thận thăm dò: “Hoắc tổng?”
Hoắc Lan buông bút ngẩng đầu.
Quản gia nín thở ngưng thần, cẩn thận đi vòng qua đống giấy tính nháp che trời lấp đất, cố gắng nghiêng người dịch đến bên cạnh bàn: “Ngài…… Đang vẽ phác thảo thiết kế nào đó hay sao?”
Rõ ràng lúc đưa Hoắc tổng về, Hoắc tổng còn nói chờ đến khi nghỉ ngơi cho tốt rồi thì sẽ hủy đi đồ mà Lương tiên sinh gửi tới.
Quản gia không thể nào tìm được dù chỉ là một chút không gian trống nào trên bàn sách cả, chần chờ mãi rồi lại bưng đồ ăn lên cao, đặt lên một bên giá sách: “Ngài vẫn chưa xem đồ mà Lương tiên sinh gửi đến sao? Nghe người đại diện nói rằng ngài ấy đã chuẩn bị cả một đêm, hơn nữa còn là tự tay làm đấy.”
“Tôi xem rồi.” Hoắc Lan nói, “Rất tinh xảo.”
“Thật vậy sao?”
Quản gia vui mừng khôn xiết: “Lương tiên sinh đưa cho ngài cái gì vậy? Ở đâu thế? Tôi giúp ngài lấy tới đây……”
Tầm mắt Hoắc Lan hạ xuống.
Quản gia sửng sốt, chần chờ một lúc lâu sau cũng đứng dịch sang cúi đầu theo: “……”
Cả thể xác lẫn tinh thần của quản gia đều hết sức phức tạp, ngắm nhìn khối ục diện do Lương tiên sinh tự tay làm ra, mãi mới cất lên lời: “Là…… Quá tinh xảo rồi.”
Hoắc Lan: “Cảm nhận của Lương tiên sinh về không gian lập thể rất tốt.”
Quản gia dường như có hơi đau lòng mà phụ họa: “Đúng vậy.”
Hoắc Lan: “Mắt nhìn vô cùng chuẩn xác.”
Quản gia: “Đúng vậy.”
Hoắc Lan nói tiếp: “Đường nét…… Rất thẳng.”
Quản gia thật sự không đành lòng, cẩn thận thu dọn lại đống giấy nháp đang tính toán dở của anh, cái nào tạm thời không dùng được thì dịch chuyển sang một bên, xong xuôi thì bưng mâm đồ ăn xuống: “Ngài ăn cơm trước đi, ăn cơm xong rồi lại tính tiếp.”
Chỉ cần là đồ mà Lương tiên sinh đưa tới, Hoắc Lan đều sẽ dốc hết sức mình tìm ra ưu điểm của nó, nếu như có chậm trễ thì cũng chỉ có lúc này đây khi thật sự không thể nào làm tiếp được.
Hoắc Lan để tập phác thảo sang một bên, nhìn quản gia một lần lại một lần mà dọn đống giấy để sang một bên: “Lương tiên sinh vì sao lại đưa cái này cho tôi?”
Quản gia đang giúp anh dọn dẹp, nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Ngài không biết sao?”
Hoắc Lan hơi giật mình, ngước mắt nhìn ông ấy.
Quản gia nuốt một câu thiên đạo tự có luân hồi về, thở sâu, gắng sức uyển chuyển nhất có thể hỏi anh: “Lúc trước ngài ở Giang Nam…… Đưa đồ đến cho Lương tiên sinh chọn, ngài có đưa đề luyện tập sang chưa?”
“Không có.” Hoắc Lan nói, “Mỗi ngày tôi sẽ đưa cho em ấy đề luyện tập, không cần phải cố ý đưa sang làm gì.”
Quản gia: “…… Thế thì.”
“Tôi có đưa sang bảng chữ mẫu, là tự tay tôi viết.”
Hoắc Lan tinh tế nhớ lại: “Còn đưa sang cả sách tham khảo, tuyển tập thơ văn cổ, tuyển tập công thức.”
Trong lòng quản gia muốn nói rằng ngài xứng đáng mức nào chứ, khó khăn lắm mới nuốt suy nghĩ ấy về, gật gật đầu: “Vậy thì.”
“Lúc ấy nền tảng của em ấy không tốt, muốn hình thành thói quen học tập, lại còn muốn bồi dưỡng thêm ý thức học tập tích cực.”
Hoắc Lan: “Nhiều sách một ít, không chỉ là xây dựng nền tảng, ngoài ra còn có thể thúc đẩy tư duy nhanh hơn, bảo đảm sự nhanh nhẹn và linh hoạt.”
Hoắc Lan hiện tại đã không còn khúc mắc gì khi nhớ đến chuyện năm đó nữa, bất giác suy nghĩ tới tiểu Lương Tiêu năm đó vì nhặt lại đồ mà khóc một trận, ánh mắt dịu dàng đi không ít, tỉnh táo lại nói: “Có liên quan gì đến chuyện này cơ chứ?”
“……” Quản gia lắc đầu: “Không liên quan gì cả.”
Quản gia: “Lương tiên sinh hy vọng ngài có thể động não nhiều hơn, suy nghĩ nhanh hơn, duy trì tư duy nhanh nhẹn cùng sự linh hoạt.”
Hoắc Lan bình tâm lại, nhận lấy lời giải thích của ông ấy, nhắm mắt day day huyệt thái dương.
Quản gia biết lượng công việc mấy ngày này của anh quả thực là vô cùng lớn, vốn dĩ còn muốn gọi điện thoại cho Lương tiên sinh nói chuyện một chút nhưng trước mắt bây giờ cũng không còn suy nghĩ này nữa rồi, giúp Hoắc Lan dọn dẹp xong lại ôm đến một chồng giấy A4 vô dụng.
Hoắc Lan nhíu mày: “Làm cái gì thế?”
Quản gia cầm một hộp bút mới đặt trên chồng giấy nháp mới, tích cực nắm tay anh: “Cố lên.”
-
“Ông thật đúng là tìm cho Hoắc tổng một công việc rất tốt đấy.”
Đoàn Minh cầm kịch bản đến ngồi xuống bên cạnh Lương Tiêu: “Quản gia nói, muốn cậu không cần lo lắng, cuộc sống bây giờ của Hoắc tổng vô cùng có quy luật giờ giấc, buổi tối mỗi ngày đều vừa xem TV vừa làm bài tập lại vừa lột hạch đào.”
So đi tính lại, Lương Tiêu mỗi ngày chỉ xem tin tức tài kinh tế tài chính lẫn chơi game, đến cả game cũng chơi thành thục hơn xưa.
Lương Tiêu đang uống nước thì sặc đến nỗi liên tục ho khan: “…… Đoàn ca.”
“Bây giờ đã viết đến trang thứ ba rồi.”
Đoàn Minh nhẫn nại nói cho cậu: “Nhóm người đầu tiên dự tính sẽ đến phim trường vào ngày mai.”
Đoàn Minh không nghĩ ra: “Một tình yêu đang bền đẹp yên yên ổn ổn như thế sao lại bị hai người các cậu nói thành như thế cơ chứ?”
Lúc trước là do Lương Tiêu suy xét không chu toàn, cũng không ngờ tới sự việc sẽ phát sinh thành như vậy, giờ có muốn hối hận cũng đã không kịp nữa rồi: “Thì chính là muốn nó nồng nhiệt ấm áp một chút, quay về thời gian thời niên thiếu một chút……”
Vô ý nhất thời, thế nhưng lại khơi mào ý chí chiến đấu của Hoắc tổng.
Ý chí chiến đấu của Lương Tiêu cũng đã bị máy chơi game bào mòn đi chỉ trong nửa giờ, mà hằng ngày đều là nửa giờ tình cảm mãnh liệt bùng phát. Hai người từng người từng người vùi đầu vào làm việc, thời gian để liên lạc cho nhau so với trước kia lại ít đi thêm vài phút.
Đoàn Minh thật sự không hiểu nổi việc bị khối hình học mười sáu mặt vây quay trong thời niên thiếu thì có tí hoài niệm gì cho kham: “Cậu không thể đưa ra cái đề đơn giản hơn chút được hay sao?”
“Tôi không phân biệt được.”
Lương Tiêu bóp cổ tay: “Theo ý của tôi thì đều giống nhau cả thôi, đều không làm.”
“……” Đoàn Minh không thể nào phản bác nổi: “Đúng vậy.”
“Thật ra tôi xem không hiểu tí nào cả.”
Lương Tiêu u buồn: “Nhưng khối mười sáu mặt thể kia lớn lên thật sự rất đẹp.”
Đoàn Minh: “…… Là.”
“Thật ra sau mỗi trang tôi đều đã viết đáp án lên cả rồi”
Lương Tiêu thở dài một tiếng: “Hơn nữa ở cuối mỗi một đáp án đều viết cho anh ấy một câu vô cùng buồn nôn……”
Đoàn Minh sửng sốt, cẩn thận nghĩ nghĩ về hình ảnh kia: “Không phải là cũng đều khá tốt đấy sao?”
Lương Tiêu nhất thời nghĩ hồi lâu, hối hận thì cũng đã không kịp: “Tôi quên mất, Hoắc tổng từ trước đến nay đều là làm xong rồi thì mới so đáp án.”
Đoàn Minh: “……”
Đoàn Minh đưa kịch bản cho cậu, vỗ vỗ vai cậu: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi.”
-
Sau khi thu mua Long Đào còn cần phải có thời gian thực hiện giảm xóc, khắp cả công ty nhân viên nào cũng hăng say làm việc, chỉnh lại hợp đồng, hợp đồng kí kết với nghệ sĩ đều cần phải xử lý cả, công việc của Hoắc Lan vẫn nặng nhọc như cũ, ngay cả một giây nghỉ ngơi cũng không có.
Lương Tiêu cùng với nhà sản xuất đã thương lượng qua, chủ động yêu cầu Cận đạo giảm bớt số thử thách xuống, tranh thủ đóng máy trong vòng hai tuần, như vậy còn có thể đuổi kịp kỳ nghỉ nhỏ ở tổng nghệ.
“Trạng thái không tồi đâu.” Cận đạo nhìn nhìn Lương Tiêu, gật đầu, “Trong phần này tuy rằng cậu vẫn chạy trốn, nhưng tâm trạng so với phần trước thì rất khác, trạng thái so với trước càng suy yếu tiều tụy hơn, nhưng tinh thần khí chất nhất định phải có.”
Mấy ngày này đều là quay diễn trong rừng cây, năm đó tiểu hầu gia hậu duệ của nhà quý phiệt trâm anh đơn thương độc mã với vết thương chồng chất mà đuổi đến nơi biên cương, trước mặt là quân địch đang xâm phạm biên giới, sau lưng lại là thiên truy vạn sát.
“Những năm đó cậu ở trên sa trường đều là kiêu ngạo quý diễm không thôi, không phải chịu bất cứ uất ức nào. Thương phải là loại tốt nhất, yên ngựa cũng phải là loại da thượng đẳng, bôn ba ngàn dặm cũng phải khiêng đầu bếp theo.”
Cận đạo diễn giải cho cậu nghe: “Cho dù không thể không chết thì cậu cũng quyết không dày vò nhục hạ bản thân.”
Biên kịch ở bên cạnh bổ sung thêm: “Phi ngô đồng bất chỉ, phi luyện thực bất thực.*”
* Nguyên raw là “非梧桐不止,非练实不食”. Đại ý là dù có trong hoàn cảnh nào thì cũng nhất quyết phải giữ được tôn nghiêm của bản thân, không để hoàn cảnh dày vò đánh mất tôn nghiêm.
“Đúng vậy.” Cận đạo gật đầu, “Đã không ăn được thì thà rằng chết đói còn hơn. Chết vinh còn hơn sống nhục.”
“……” Lương Tiêu ho khan một tiếng, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng lần này không giống vậy.”
Cận đạo lật sang một trang kịch bản: “Lần này cậu nhất định phải sống sót bằng được, bởi vì chỉ khi cậu còn sống thì mới có thể làm được việc mình muốn.”
“Không phải là vì tên hoàng thượng vô nhân tính trên long ỷ, cũng không phải vì né tránh triều đình nên mỗi người lùi một bước. Cậu từ nhỏ đã có cuộc sống xa hoa, chịu ơn nuôi dưỡng của nhân dân, khi có chiến tranh xảy ra thì nên biết bảo vệ tính mạng người dân vô tội.”
Cận đạo nói: “Cậu tự biết được rằng đây là trách nhiệm của bản thân mình.”
Lương Tiêu nhìn nhìn kịch bản, gật đầu: “Cho dù thế nào đi nữa cũng nhất định phải sống sót quay về.”
“So với bất cứ kẻ nào cậu cũng đều kiêu ngạo hơn cả, nhưng cũng chính là người sạch sẽ thuần túy nhất.”
Cận đạo bổ sung thêm: “Nhưng khi cậu nguyện bẻ gãy đôi cánh kiêu ngạo ấy, sự thuần túy này ngược lại sẽ tỏa sáng càng rực rỡ hơn.”
Đoạn cốt truyện này là mấu chốt trong sự thay đổi của Vân Lang. Tiểu hầu gia trốn chạy trong đói khát ba ngày ba đêm, ngày đêm không ngừng nghỉ liều mạng đuổi đến nơi chiến trường khốc liệt, màn trời chiếu đất ăn sương uống gió, vì để sinh tồn mà bất cứ giá nào cũng nguyện ý đổi lấy.
Lương Tiêu nắm chính xác cảm giác ấy, tìm được trạng thái mà đạo diễn yêu cầu, cậu buông kịch bản xuống: “Được rồi.”
Cận đạo gật gật đầu, ý bảo các mọi người chuẩn bị quay, còn mình thì lui về một bên sân.
Mấy ngày này vì để đáp ứng được yêu cầu của đạo diễn nên cậu không nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa ban ngày lại vất vả đóng phim, trạng thái của Lương Tiêu đã nát đến không thể bắt bẻ được gì, cảm giác chỉ một lần đã đúng, chẳng mấy chốc mà thuận lợi quay xong cảnh diễn này. (
TYT app)
So với các diễn viên cùng tuổi thì Lương Tiêu bắt đầu sự nghiệp diễn xuất sớm hơn cả, kinh nghiệm diễn xuất cũng cao, lại lăn lộn trong giới cùng với mấy diễn viên trung tuổi nhiều, mọi người ai nấy cũng đều nguyện ý lăn xả cùng cậu.
Người đại diện canh giữ ở một bên, chỉ đứng thôi cũng có mấy tổ quay phim vây đến.
“Thật sự không đến xem à.” Giám đốc sản xuất đi xem trên máy ghi hình, cảm khái một câu, “Thảm như vậy mà vẫn còn đẹp như thế, quả là hiếm có mà.”
“Ngài không thấy rằng camera quay cậu ấy đều tập trung hơn khi quay người khác hay sao.”
Tổ đạo diễn D cười: “Rất nhiều cảnh đặc tả thật ra cũng không có ý nghĩa gì, không có bất cứ ngôn ngữ màn ảnh nào nhưng chúng ta cũng không thể nào xóa đi được xóa, đều giữ lại đi.”
“Có thể thương lượng một chút hay không?” Tổ đạo diễn D đánh tiếng với người đại diện, “Cảnh kết thúc để chúng tôi quay, chúng tôi còn bắt ảnh cho cậu ta.”
Chuyện của diễn viên mà để cho phân tổ nhúng tay thì không thích hợp, Đoàn Minh cảm thấy Lương Tiêu rất khó có thể cưỡng lại được sự dụ dỗ này nên cẩn thận nhún nhường: “Vẫn là để phía bên đoàn phim sắp xếp đi……”
Tổ đạo diễn D: “Đặc tả toàn thân, để cậu ấy sóng vai với ánh chiều.”
Đoàn Minh: “……”
Đoàn Minh như một người trợ lý bảo vệ công bằng cố gắng bảo vệ cho Lương Tiêu, nhất định không để tổ đạo diễn D tìm được bất cứ cơ hội dụ dỗ nào.
“Trời cũng thương người.” Tổ đạo diễn C đã quay chụp cả ba ngày dài đang than thở với trời rằng mình cũng rất muốn được đầu thai để có gương mặt đẹp như thế, thở dài, “Bẩm sinh đã có điều kiện quá tốt, không cần phải chọn.”
Tổ đạo diễn A gật gật đầu: “Cảm xúc của cậu ấy cũng quá chân thực.”
“Cảnh ngã ngựa này trong tương lai nói không chừng còn có thể đưa được vào sách giáo khoa ấy chứ.”
Tổ đạo diễn E phân tích: “Xác định được màn ảnh, sau khi ngã xuống tại chỗ quay cuồng, đứng dậy, lảo đảo bước hai bước rồi suy yếu ngã quỵ, vậy mà lại có thể vừa đúng lúc ngã vào trước máy quay, hơn nữa còn là góc mặt nghiêng thích hợp nhất ——”
Cận đạo lạnh lùng cũng tham gia cảm thán: “Tuyệt lắm.”
Sản xuất chủ nhiệm: “……”
Các phân tổ đạo diễn: “……”
Đoàn Minh: “……”
Đoàn Minh hít sâu, dùng sức day day trán, sau đó nói cho trợ lý tin này, cũng giữ Lương Tiêu cách Cận đạo ở mức khoảng cách an toàn từ 5 mét trở lên.
“Đúng đấy.” Tổ đạo C hiếm lắm mới có được cơ hội nói chuyện phiếm nên rất có hứng thú, “Mấy người đã xem 《 Trên Đường 》chưa? Mấy tập tiếp theo là của Lương Tiêu, bọn họ lại đổi mới mắt nhìn của người thường âu cũng rất có giá trị khai phá.”
“Xem rồi xem rồi, xem được bọn họ làm một tiết mục mới, gọi là 《 Ven đường 》.”
Sự chú ý càng nhiều hơn, đạo diễn đúng lúc cũng đi tới, cười chen vào nói: “Cũng là chuyện tốt, tập đầu tiên chính là bữa sáng trên xe của Lương Tiêu, điểm quay cũng rất tự nhiên.”
Tổ đạo diễn C gật gật đầu: “Tên gọi của hai tiết mục đang phát nghe cũng khá được. Lúc ở trên đường, ngươi cho rằng chỉ là phong cảnh thôi nhưng thật ra khi quay trở lại ven đường thì lại thấy đó đều là một quãng đời người đầy chân thật.”
Đoàn Minh cũng đã nghe kế hoạch của tổ tiết mục ngay lúc đó, nhìn chung cũng đã có chuẩn bị nhưng không ngờ rằng lại hành động nhanh như vậy: “Đã phát ra rồi sao?”
“Phát rồi, tập đầu tiên nói đến chính là một nhà chủ quán kia.”
Đạo diễn mới vừa xem qua: “Con mắt tuyển chọn thật sự rất tinh tế, là sự thay đổi của con cái trong mắt cha mẹ. Vốn dĩ là nghe được lời nói của con cái bỗng nhiên phản nghịch, Thu lại nội tâm mình, đánh nhau với người khác…… Sau đó mới phát hiện ra là con mình bị bệnh rồi, ở đội huấn luyện vẫn luôn bị người hướng dẫn cười nhạo nhưng vẫn chỉ tự mình chịu đựng lấy mà không hề nói với bọn họ một lời nào.”
“Bây giờ còn làm chậm mất kế hoạch, chưa nói đến là bệnh gì, tất cả đều đang đợi tập tiếp theo.” Đạo diễn làm trong nghề đã lâu, nhắc nhở Đoàn Minh, “Lương Tiêu nếu như có thời gian thì cũng có thể xem xem, nếu như thích thì hỗ trợ quảng bá một chút, trao đi một tấm nhân tình này nói không chừng sau này sẽ có lợi.”
Đoàn Minh đang nghĩ tới việc gì, nghe thấy vậy thì hoàn hồn, gật gật đầu: “Được được, cảm ơn ngài rất nhiều.”
Đạo diễn chỉ nói một câu, cũng không nói nhiều thêm gì nữa, cùng tổ đạo diễn C bàn chuyện tổ chức tiết mục.
……
Dàn diễn vẫn luôn làm việc từ hửng đông đến chạng vạng tối, sau khi Lương Tiêu diễn xong thì trong rừng đã đen xì lại, phải mở hai ngọn đèn pha mới ra ngoài an toàn được.
“Cũng không tệ lắm. Hôm nay rất an toàn, không đâm lên trên cây……”
Lương Tiêu trở về phòng nghỉ, tự mình cởi dây thép ra đưa cho người phụ trách, gọi cho người đại diện hội để báo tình hình chiến đấu: “Đoàn ca?”
Lương Tiêu thấy sắc mặt anh ta không được ổn cho lắm thì lung người tỉnh lại: “Làm sao thế, có chuyện gì à?”
“Bọn họ nói sẽ phát sóng phó bản của tiết mục《 Trên Đường , cậu chuẩn bị một chút đi.”
Đoàn Minh giúp cậu cởi trang phục diễn xuất, dặn dò: “Đoán không chừng tập tới sẽ nói đến bệnh tình của đứa con nhà chủ quán kia.”
Lương Tiêu ngẩn ra, nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
“Trong khoảng thời gian này Hoắc quản gia có thể đã phát hiện ra điều gì rồi cũng nên, ông ấy vẫn cứ dò hỏi tôi về chuyện năm đó.”
Đoàn Minh: “Sớm muộn gì cũng thế thôi, cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra…… Cậu không định nói cho Hoắc tổng một con đường lui trước hay sao?”
Lương Tiêu mím miệng, cẩn thận chờ đợi: “Cuối cùng thì tờ đề kia…… Tính ra đáp án là 5211314 à?”
Trước mắt Đoàn Minh tối sầm lại: “……”
Đoàn Minh cầm lấy di động gọi gấp cho quản gia, nhưng đã bị Lương Tiêu nhanh tay đè lại, ôn tồn khuyên anh ta ngồi xuống sô pha.
“Đây là tôi giúp anh đỡ đau đầu!” Đoàn Minh bị cậu ấn ở sô pha, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Nếu như cậu không muốn lừa tôi thì nhanh nhanh chóng chóng nói với Hoắc tổng đi ——”
Yêu cầu của mấy ngày diễn này đều vô cùng nguy hiểm, vết thương trên người Lương Tiêu không những không giảm mà ngược lại lại càng nhiều thêm, cậu hít vào thở ra một hơi dài, cười khổ: “Tôi muốn.”
Đoàn Minh nhăn chặt mi, nhìn cậu không nói chuyện.
“Cảm xúc của Hoắc tổng đối với tôi cũng rất mẫn cảm……” Lương Tiêu bất đắc dĩ cười, “Tôi không biết là khi ở Giang Nam anh ấy đã nói dối nhiều như vậy, nhưng bây giờ cũng không thể để bản thân chỉ vì thiếu kiên nhẫn mà rời đi như thế?”
Cho đến bây giờ Lương Tiêu vẫn không nghĩ ra bất cứ biện pháp gì có thể giải quyết chuyện này một cách hợp lý nhất, thật ra so với người khác đều được, nhưng càng nhanh lại càng không thể tra ra chút manh mối nào.
Thiếu niên Hoắc Lan khi xưa đã lừa cậu trót lọt như thế, trạng thái của cậu bây giờ chỉ cần có một chút bất thường thì nói không chừng sẽ bị phát hiện ra.
Đoàn Minh sửng sốt một lúc lâu, suy nghĩ cẩn thận ý của cậu, dùng sức xoa xoa mi tâm, thở dài: “Nhưng cứ lừa gạt như vậy cũng không phải là cách…… Sau khi tra ra được bệnh tình thì nhất định sẽ muốn nói tới việc điều trị.”
Alpha phân hoá gặp phải trở ngại, hoặc là ương bướng đến mức tin tức tố kịch liệt bùng nổ, giải thoát tuyến thể đang bị kìm hãm, hoặc là sẽ phải dùng đến lượng lớn tin tức tố O tiến hành can thiệp trị liệu ở mức sâu.
Tất cả mọi người người đều nói rõ ràng là loại đầu tiên, lúc trước thiếu niên Hoắc Lan một mình bị tin tức tố đánh sâu đến mức sốt cao dẫn đến hôn mê, tỉnh lại khi cũng vẫn là một người, tự nhiên không có khả năng nghĩ được đến nơi nào khác nữa.
Bây giờ hai người lại một lần nữa gặp được, sự hiểu biết càng ngày càng nhiều, lại nghĩ lại thì có rất nhiều chuyện trước kia có cách lý giải mới.
Nhiệm vụ trong tiết mục mà tổ tiết mục giao cho, sớm muộn gì cũng sẽ làm bệnh tình bây giờ hiển hiện rõ ràng trước mặt tất cả mọi người, một khi Hoắc Lan thấy được rồi móc nối với chuyện năm đó thì không có đạo lý nào có thể giấu diếm tiếp được.
“Một vòng mỗi tập, ít nhất cũng có thể kéo dài được ba bốn tập liên tiếp.”
Đoàn Minh tính tính: “Nếu như kéo dài được tới lúc cậu đóng máy trở về thì là cái tốt, chỉ sợ ——”
Còn chưa kịp nói hết câu, Đoàn Minh đã bị Lương Tiêu chặt miệng, bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, anh ta giãy giụa cả nửa ngày: “Cậu làm cái gì thế?!”
“Đoàn ca, anh không thể nói nữa.”
Lương Tiêu đối với lời nói rất mê tín, trước tiên lôi kéo người đại diện kêu gọi khẩu hiệu: “Câu nói đầu tiên mỗi ngày, giấu Hoắc tổng không biết giận.”
Đoàn Minh: “……”
Lương Tiêu vận dụng hết thảy văn học tu dưỡng được cả đời ra: “Mỗi ngày ——”
“Không cần câu thứ hai đâu.” Đoàn Minh kịp thời đánh gãy, day day trán, “Tranh thủ chờ đến lúc cậu đóng máy, đúng không?”
Lương Tiêu gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sau khi đóng máy thì sao.” Đoàn Minh hỏi, “Cậu đã nghĩ đến việc phải làm gì chưa?”
Mỗi một buổi tối Lương Tiêu đều nằm trên giường trằn trọc mà nghĩ, bị anh ta hỏi đến vấn đề này trong lòng cậu cũng trầm xuống, không nói chuyện.
“Tôi biết cậu rất phiền não vì nó.” Đoàn Minh lôi kéo cậu ngồi xuống, giúp cậu nói một chút, “Hoắc tổng đối với tin tức tố của bản thân vốn dĩ cũng đã có phản kháng, sau này được cậu khai phá cho một đống cách thì mới tốt hơn được một chút …… Tuy vậy nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.”
Năm đó bởi vì tin tức tố xung đột mà dẫn tới việc mẹ bị bệnh nặng, tóm lại đó chính là khúc mắc của tiểu Hoắc Lan, nếu như lại biết thêm được việc bởi vì tin tức tố của mình mà Lương Tiêu suýt chút nữa bị làm cho mất cả mạng……
Đoàn Minh đứng ở lập trường của Lương Tiêu, mỗi lần đứng trên con mắt của Hoắc Lan quan sát, vẫn đều cảm thấy không rét mà run như cũ.
“Quản gia tám chín phần là đã biết rồi, lúc trước tôi nói chuyện cùng ông ấy, còn thương lượng xem bây giờ phải làm sao cho tốt.”
Trong lòng Đoàn Minh phong thuỷ thay nhau biến chuyển, thở dài: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ không để cho Hoắc tổng phát hiện ra đâu.”
Lương Tiêu gật đầu: “Được.”
“Chúng tôi cũng chỉ là trợ lực mà thôi, nói đến cùng vẫn còn phải dựa vào các cậu.” Đoàn Minh nói, “Cậu trước hết là nghĩ cho rõ ràng xem nên làm sao bây giờ.”
Đoàn Minh nhắc nhở Lương Tiêu: “Nếu như Hoắc tổng lại tự nhốt mình lại, hoặc là cảm thấy linh tinh rằng chỉ cần là người tiếp cận hắn đều sẽ xui xẻo, muốn để cậu ——”
Đoàn Minh mím môi, không nói thêm gì nữa, ngón trỏ ngón giữa chỉ chỉ trỏ trỏ: “Cậu…… Trong lòng đã có chuẩn bị trước chưa. Hắn không phải là không thích cậu mà là đã quá thích cậu.”
Lương Tiêu gật gật đầu: “Tôi biết.”
“Lỡ như Hoắc tổng để tâm mấy chuyện vụn vặt, cậu có muốn túm hắn ra không.” Đoàn Minh nói, “Đã nghĩ xem có cách nào hay chưa?”
“Tôi nghĩ rồi.”
Lương Tiêu thở dài: “Chỉ nghĩ ra một cách duy nhất.”
Đoàn Minh: “Cách gì?”
“Hạ chút thuốc là được.” Lương Tiêu lừng lẫy nhắm mắt, “Đánh dấu vĩnh viễn.”
Sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn, Omega nhất định phải có Alpha của mình ở bên cạnh làm bạn một thời gian dài mới có thể hoàn toàn ổn định lại tin tức tố. Chỉ cần có thể ở bên cạnh, không gian có thể hoạt động sẽ rộng ra hơn nhiều.
Hai người một tấc cũng không rời mà bên nhau một tháng, lại nói đến khúc mắc lớn kia, Lương Tiêu có niềm tin rằng cậu có thể giải quyết một cách êm đẹp.
“……” Đoàn Minh nhắc nhở cậu: “Nước mắt là từ khóe miệng mà chảy ra.”
Lương Tiêu hoảng sợ, chột dạ lau nửa ngày, mới phát hiện cái gì cũng không có, cậu thẹn quá thành giận: “Đoàn ca!”
Đoàn Minh dường như thấy được trên đỉnh đầu Lương Tiêu bốn chữ to “không chờ được nữa”, một chút cũng không biết được cái sự lừng lẫy này là từ đâu mà cậu có được: “Cũng là một cách…… Phức tạp như thế mà cậu cũng nghĩ ra cho được. Đúng là mọi chuyện thì luôn đơn giản nhưng con người ta lại make it complicated”
“Sao lại không nghĩ ra.” Lương Tiêu không phục, “Chúng ta không phải là chuyện abo xưa à?”
Đoàn Minh: “……”
Lương Tiêu: “……”
Đoàn Minh cũng đã quên mất đây là chuyện abo xưa, vỗ vỗ bả vai cậu, tâm phục khẩu phục: “…… Đúng.”
“Vừa hay tuyến thể của cậu lúc đó cũng đã tu dưỡng tốt lại rồi.” Đoàn Minh nhắc nhở cậu trước, “Ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, tôi đi giao cho quản gia cái đề, đợi khi quay lại thì thương lượng với bác sĩ một chút, nhất định không được mạo hiểm.”
Lương Tiêu gật đầu gật đầu: “Biết rồi.”
Đoàn Minh: “Độ phù hợp tin tức tố của Hoắc tổng với cậu quá cao, chưa chắc đã chịu được tin tức tố của cậu đánh sâu vào, ra ngoài nhớ dẫn theo vài người phòng trường hợp khẩn cấp.”
Lương Tiêu gật đầu: “Được rồi.”
Đoàn Minh: “Tôi đi tìm thuốc, chỉ có thể dùng loại chuyên dụng cho thanh thiếu niên phân hoá, như vậy mới an toàn.”
Lương Tiêu gật gật đầu, trịnh trọng duỗi tay ý bảo anh ta mau đi.
Lúc trước Đoàn Minh còn lay bả vai cậu mà rống giận bất mãn, giờ nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày làm mối như này, thở dài một hơi, nắm tay Lương Tiêu quơ quơ lung tung rồi đứng dậy nhận mệnh rời đi.