Tổng giám đốc Hoắc mới sửa xong hợp đồng, cắn một cái chỉ cho chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín tệ.
Một tệ còn lại được thanh toán dưới dạng bao lì xì.
Lần này Lương Tiêu tính toán tỉ mỉ, tự hỏi bản thân không những không thiệt thòi thậm chí còn kiếm được, cảm thấy rất hài lòng, theo bồi bàn đi thẳng tới thang máy riêng biệt dẫn lên tầng hai mươi.
“Ngài Lương.”
Quản gia canh giữ bên cạnh thang điện, thấy cậu đến mới thở phào nhẹ nhõm, chủ động nghênh đón: “Vẫn đang làm việc.”
Ông ấy đã hứa với Lương Tiêu sẽ giữ bí mật, đáng tiếc là không đỡ được sự tra hỏi của Hoắc tổng, gặp người cũng cảm thấy có hơi áy náy: “Trước ——”
“Không thành vấn đề.” Lương Tiêu lạnh nhạt nói, “Đầu của tổng giám đốc Hoắc biến tròn rồi sao?”
Quản gia: “…”
“Ngài đừng đi hỏi tổng giám đốc Hoắc.” Tính mạng của quản gia đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, “Ngàn vạn.”
Lương Tiêu không ngốc, cười vỗ vai ông ấy: “Đùa một chút thôi.”
Những lời dặn dò dài dòng bị nghẹn trở về, quản gia sửng sốt một lúc lâu, nhìn nụ cười tươi rạng rỡ của đối phương thì rất vừa lòng, bực bội trong lòng cũng giảm bớt, theo đó lộ ra nụ cười.
Lương Tiêu vốn cũng không trông cậy vào việc thật sự có thể giữ bí mật, cũng không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng lắm.
Xem ý tứ của Hoắc Lan giống như không có ý định đòi tiền thuốc men với cậu, đương nhiên cậu cũng vui vẻ vạch trần sự việc, thoải mái ngả người dựa về phía sau, chậm rãi nghiên cứu khung cảnh của thang máy từ từ đi lên.
Khách sạn được trang trí phóng khoáng, phong cách tổng thể sang trọng, thang máy riêng biệt đã bộc lộ được khí chất đặc trưng của phòng tổng thống chính là lấy sự giàu có làm cốt lõi.
Nội thất được trang trí đẹp mắt, đèn chùm sáng bóng trong suốt, xuyên qua vòng ngắm cảnh có thể nhìn ra bên ngoài không sót một chút nào.
Máy bay hạ cánh đã là chạng vạng tối, trên đường bật lên, lúc này trời đã tối, thoáng nhìn xuống phía dưới chính là ánh đèn của mọi nhà yên bình đến lạ thường.
“Ngài Lương.” Quản gia gọi cậu, “Tổng giám đốc Hoắc ——”
Nói được một nửa, giọng nói của quản gia cũng nhỏ xuống.
Lúc nào Lương Tiêu vẫn rất có tinh thần, dựa vào vách ngăn lẳng lặng nhìn ra ngoài, nhìn qua cả người ấm áp mà nhạt nhẽo, một chút ánh sáng của đèn chùm chiếu đến, phản chiếu từ đầu mi đến đáy mắt đều yên tĩnh không chân thật.
Quản gia đã quen với vị tổng tài của nhà mình, đối với loại này hoàn toàn không có sức chống cự, lời tiếp theo càng không nên nói ra.
Nhưng Lương Tiêu nghe thấy được lời của ông ấy: “Làm sao vậy?”
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, quản gia nuốt lời định nói xuống, đi trước dẫn đường cho cậu: “…Không có gì.”
Lương Tiêu cảm thấy tò mò, đánh giá ông ấy một lượt cũng không tìm ra manh mối, cũng không tiện hỏi, lấy khẩu trang trong tay vệ sĩ rồi rất thuần thục mà đi vào phòng tắm.
-
Phòng tổng thống chắc chắn sẽ tồn tại theo đúng nghĩa đen của nó.
Đồ vệ sinh cá nhân trông đắt tiền, chức năng của bồn tắm vô cùng phong phú, thương hiệu vòi hoa sen cũng định giá trên nghìn tệ.
Không tính mười mấy phòng bên ngoài không rõ công dụng cùng tủ rượu lấp lánh ánh sáng của tiền tài, phòng ngủ chính cộng thêm phòng tắm, phòng để quần áo gian, diện tích mỗi phòng có thể to bằng căn hộ mà Lương Tiêu đang ở.
Gió ấm nhẹ nhàng thổi qua cùng ánh đèn dịu dàng, hoa văn trên thảm tinh xảo, chiếc giường lớn kiểu châu Âu chạm trổ có thể chứa năm người nằm trên đấy.
Đáng tiếc tổng giám đốc Hoắc không có hứng thú.
Trong lòng tổng giám đốc Hoắc chỉ có công việc.
Lương Tiêu khó có được cơ hội ngồi trên sofa, vừa tiếc hận vừa thỏa mãn, khoác một chiếc áo sơ mi vào.
Hôm nay cậu ngồi nửa ngày trên phi cơ, sau đó lại đổi xe, lúc này bị bầu không khí thoải mái này làm cho có chút mệt mỏi, theo bản năng xoa xoa cơ thể, cả người thả lỏng ngồi dựa vào sofa.
Mặc dù không biết vì sao Hoắc Lan chưa xem xong tài liệu đã gọi cậu qua đây, nhưng quấy rầy người khác làm việc là một hành động không tốt.
Do công việc của mình, cậu cũng không thể chơi game hay xem truyện người lớn.
Sở thích bị tước đoạt dẫn đến nhàm chán quá mức, từng chút một sinh ra ủ rũ, ý thức dần bị che lấp.
Cả căn phòng ấm áp và yên tĩnh đến mức khiến người ta có chút thoải mái.
Lương Tiêu đã lâu không có cái cảm giác thoải mái này, cố gắng chống cự trong chốc lát, còn là chống cự không được rơi vào sofa, ngủ say.
......
Cách mấy phút, Hoắc Lan đặt tập tài liệu trên tay xuống.
Vừa rồi Omega kia vì hai đô la đã an ủi anh, bây giờ cả người đang tan chảy ở trên sofa, đắp một góc chăn mềm mại trên người, ngủ đến vô tâm vô phế.
Hoắc Lan cố ý gạt cậu sang một bên, đơn giản là cố ý dạy cho cậu một bài học, cuối cùng phát hiện hoàn toàn không có tác dụng.
Thậm chí đối phương còn rất hưởng thụ.
… Quên nó đi.
Hoắc Lan thở dài một hơi, định đến lay người tỉnh dậy.
Hai ngày nay Lương Tiêu luôn hắt hơi, Đoàn Minh sợ cậu bị cảm, nên nhét thêm hai viên thuốc cảm để đối phó lúc bị bệnh, có hiệu quả ngủ rất tốt. Hơn nữa, ngay cả việc trốn paparazzi theo cả một ngày, tác dụng nhân đôi, cơn buồn ngủ cứ thế mà ập đến mạnh mẽ.
Lương Tiêu ngủ say đến mức không biết gì, bị anh lắc lắc bả vai, cả người thuận theo sofa rơi xuống dưới.
Hoắc Lan theo bản năng đưa tay ra, vừa vặn đỡ đầu của cậu vào lòng bàn tay.
Lương Tiêu đang thiếu một cái gối, vì vậy cố ý di chuyển một chút, ôm tay của anh giống như một cái gối đầu thật sự.
Hoắc Lan: “…”
-
Ba tiếng sau, Lương Tiêu mở to hai mắt.
Một giấc này ngủ đến khi trời đất tối sầm, sau khi tỉnh lại một lúc thì vẻ lười biếng mới dần biến mất, cậu thậm chí còn không lập tức phát hiện ra có cái gì không đúng.
Sau vài giây, cậu đột nhiên cảm thấy vị trí của mình đã thay đổi.
Sofa biến mất, hiện tại cả người cậu giơ thành hình chữ đại (大), kiên định nằm sấp ở giữa chiếc giường lớn kiểu điêu khắc kiểu Châu Âu có thể chứa được năm người nằm cạnh nhau. Trên người cậu có một cái chăn, dưới đầu của cậu nhét thêm một cái gối.
Xung quanh người còn được mấy chiếc gối bao quanh thật chặt.
Lương Tiêu chưa từng thấy qua loại trận pháp này: “???”
Cậu hơi sợ hãi, sửng sốt trong hai giây rồi nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh.
Trước bàn làm việc không có ai, có lẽ tài liệu đã bị người ta lấy đi, ánh đèn trong phòng ngủ tối hơn trước.
Hoắc Lan lấy lại vị trí cũ của cậu, tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đại khái là nghe thấy trên giường có động tĩnh, đối phương mở mắt ra nhìn lại, tầm mắt rơi trúng người cậu.
“Tổng giám đốc Hoắc.”
Lương Tiêu bị chăn quấn lấy, phá vòng vây thất bại, cả người như một quả bóng trong đống gối đầu: “…Cứu tôi.”
“......”
Hoắc Lan ấn trán, đứng dậy đi qua, đưa tay xách cậu ra.
Cánh tay của Alpha mạnh mẽ, nghiêng người dựa sát đã có thể ngửi thấy mùi băng tuyết nhàn nhạt bao phủ xung quanh cơ thể anh.
Còn có một hương vị tuyết tùng rất khó phát hiện.
pheromone của Hoắc Lan gần đây đang trong giai đoạn nhảy vọt, hơn nữa tình huống của bản thân đặc biệt, cho dù tăng số lần cắn cũng phải phối hợp dùng thuốc ức chế tạm thời.
Các chất ức chế tạm thời hiện đang có nhiều loại khác nhau, cho dù là Omega hay Alpha cũng có rất nhiều loại để lựa chọn, bản thân Lương Tiêu cũng tò mò mua hai loại.
Cậu đã từng nhìn thấy loại thuốc ức chế tuyết tùng này trên mạng, được gọi là “khu vực không người”, chủ yếu sử dụng để vô hiệu hóa pheromone cho Alpha, không nghĩ tới trong trường hợp giảm tức giận này, cùng băng tuyết kỳ duyên của Hoắc Lan ghép vào với nhau.
Lạnh đến mức xuất hiện nhiều lớp cảm giác.
Lương Tiêu nói lời cảm ơn với anh, giật mình đứng vững, lạnh đến mức tinh thần tỉnh táo hơn trước.
Hoắc Lan không lên tiếng, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, đỡ cậu đứng vững rồi rút tay, lui về phía sau nửa bước.
Lương Tiêu sửng sốt một chút, giơ tay sờ lên tuyến thể.
...... Vẫn chưa thay đổi.
Đến bây giờ Hoắc Lan vẫn chưa cắn cậu.
Lương Tiêu trầm ngâm một lúc, sau đó nhíu mày nhìn Hoắc tổng, cẩn thận nhắc nhở: “Tổng giám đốc Hoắc.”
pheromone vẫn chưa chịu giảm bớt, Hoắc Lan nhíu chặt mày, trầm giọng ngắt lời: “Đừng lên tiếng.”
“Tổng giám đốc Hoắc.” Lương Tiêu có lòng tốt giải thích cho anh, “Là như vậy, lúc tôi ngủ, tuyến thể của tôi cũng ở phía sau gáy.”
Hoắc Lan: “…”
Lương Tiêu bị anh nhìn lướt qua, nghênh đón luồng khí lạnh như băng từ đáy mắt của con ngươi đen kịt, phối hợp mà ngậm miệng lại.
Hoắc Lan cực kỳ không thích chính mình vào lúc này, cũng không muốn khiến người khác chê cười, thừa dịp pheromone còn khống chế được, dùng sức nằm xuống sofa, lấy tay chạm vào thuốc ức chế: “Cậu đi đi.”
Lúc anh gọi Lương Tiêu lên, tin tức còn chỉ hơi bất ổn, hết lần này tới lần khác không biết chuyện gì đã xảy ra, đang yên lại bị bắt cóc cùng nhau náo loạn vì hai đô la rồi sinh ra mối thù.
Cố ý làm khó xử đối với Omega chỉ biết đến tiền này, sau đó cứng rắn ngủ thiếp đi.
Vốn tưởng dùng thuốc ức chế tạm thời sẽ không có việc gì, không nghĩ tới trong phòng có thêm Omega sẽ có tác dụng mạnh như vậy. Ngay cả khi đối phương không phát ra một chút pheromone nào, anh vẫn cảm nhận được sự giao động mạnh mẽ của pheromone trong cơ thể khi anh đến gần.
Tổng giám đốc Hoắc bây giờ bị nghẹn nên cử động không được thuận tiện, càng nghĩ càng tức giận, nhìn Lương Tiêu còn ở trước mặt anh thì tức giận, hiếm khi tỏ ra tức giận: “Đưa tiền cho cậu. Đi ra ngoài mau.”
Ai ngờ được Omega này nhìn anh ta trong chốc lát, kiên nhẫn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của anh.
Hô hấp của Hoắc Lan đột ngột trầm xuống.
“Tiêm cái này rất đau.”
Lương Tiêu nhận ra thuốc ức chế kia, lấy ống tiêm từ tay của anh, giọng nói ôn tồn dỗ dành: “Còn rất dễ mệt mỏi.”
pheromone xông lên làm sắc mặt trở nên trắng bệch, Hoắc Lan đè nén xúc động trong cơ thể, nghe thấy âm cuối lời cậu nói, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.
Lương Tiêu nửa ngồi xổm, một tay cởi cổ áo ra.
Mình lấy tiền dễ dàng như vậy, tổng giám đốc Hoắc thật sự không cần pải tức giận thành như vậy.
Nhớ tới người đại diện nói Tinh Quang là con chuột thủy tinh lưu ly mèo, Lương Tiêu tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc của Tinh Quang, cuối cùng tính toán một ý định.
Cậu mới ngủ một giấc, lúc này cả người cũng khỏe hơn mười phần, lúc này lưu loát cởi áo somi ra, thoải mái chủ động nhượng bộ: “Cắn đi, không cần một đô la.”
Tổng giám đốc Hoắc: “...”
Hoắc tổng cảm thấy mình có thể sẽ tức chết.
Lương Tiêu ngồi xổm quay lưng về phía anh nửa ngày, chưa kịp đợi đến khi tiếp xúc như dự kiến, sửng sốt quay đầu lại, giật mình: “Hoắc tổng ——”
Hai mắt của Hoắc Lan nhắm chặt, cả người đổ mồ hôi lạnh, cơ bắp quanh thân căng cứng, hai tay đè ở sau lưng, gáy dùng sức đè vào tường.
Đại khái là pheromone đã bị mất khống chế khiến ý thức trở nên mơ hồ, Lương Tiêu gọi anh vài tiếng, đá chìm đáy biển, nửa câu cũng không thấy trả lời.
Đầu của Hoắc Lan vô cùng choáng váng, anh bị lắc đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng nước trong đầu mình, hít một hơi sâu rồi nói mấy chữ: “Thuốc ức chế ——”
“Tổng giám đốc Hoắc đừng dùng thuốc ức chế.”
Lương Tiêu quyết đoán hơn anh, nhào người vào trong băng thiên tuyết địa đông lạnh đến mức làm người ta run rẩy, ấn đầu của anh vào cổ mình: “Cắn nhanh đi. Một lúc sau sẽ lạnh.”
-
Tổng giám đốc Hoắc thừa dịp nóng cắn rất đau.
Cuối cùng Lương Tiêu cũng được cảm nhận chân thật cái dấu hiệu tạm thời của chuyện người lớn, trở về phòng mình ngủ một đêm, sáng hôm sau thức dậy, sau gáy nóng rát vẫn đau dữ dội.
Đoàn Minh vội vàng đến đón cậu, hoảng sợ: “Ngủ không ngon sao?”
“Phức tạp hơn thế nữa.” Lương Tiêu lảo đảo đi rửa mặt, “Nửa sau không tốt lắm.”
Đoàn Minh nghe không hiểu hiểu, tóm lại không yên tâm, cau mày đưa tay đỡ cậu.
Lương Tiêu đi tới cửa phòng tắm, tình cờ có người gõ cửa. Đoàn Minh đi đến mở cửa, ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn Lương Tiêu.
Lương Tiêu thò đầu nhìn ra bên ngoài, cũng có hơi mờ mịt, nhận lấy bánh bao mà quản gia nhà họ Hoắc mang đến.
“Sau khi ngài gia nhập, Tinh Quang sẽ chuẩn bị cho cậu một đội ngũ trợ lý.”
Quản gia nhắc nhở cậu: “Ba bữa một ngày đều có thể lựa chọn, nếu có bất kỳ yêu cầu gì có thể trực tiếp đề cập.”
Lương Tiêu theo bản năng nói cảm ơn, nhớ tới tình hình tối hôm qua, cảm thấy mình nên quan tâm một chút: “Tổng giám đốc Hoắc ——”
“Tổng giám đốc Hoắc nói từ hôm nay trở đi, mỗi lần thêm mười vạn tiền trợ cấp, từ tài khoản cá nhân của ngài ấy sẽ được chuyển vào tài khoản cũ của ngài.”
Quản gia tựa hồ đã sớm chờ cậu hỏi, nói tiếp một hơi: “Tổng giám đốc Hoắc còn nói ——”
Đoàn Minh: “!”
Lương Tiêu: “!!”
Tinh thần của Lương Tiêu phấn chấn, tươi cười vui vẻ: “Tổng giám đốc Hoắc còn nói cái gì?”
Quản gia: “…”
Quản gia không rõ khi tổng giám đốc Hoắc đưa ra mệnh lệnh này là có ý gì, dù sao quản gia cảm thấy chính mình không thể nói ra được.
Nhưng không thể nói cũng phải nói.
Quản gia tận chức tận trách, hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Hoắc nói, nếu lần sau ngài đến không đúng giờ… Còn dám nói một lời, sẽ trừ mười vạn tệ.”
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT