Lúc Lương Tiêu rời khỏi đoàn phim đã gần nửa đêm.

Trên đường đi cậu ngủ gật, có nằm mơ cũng biết được Đoàn Minh vỗ nhẹ gọi cậu dậy, sau khi tỉnh lại mới nhận ra mình đang ở khách sạn.

Quản gia đứng đón cậu ở cửa: “Anh Lương.”

Lương Tiêu đi chậm lại cười với anh: “Làm phiền ông rồi.”

Đoàn làm phim không xác định chính xác nên cậu phải quay trở về lúc nửa đêm như thế này. Chung quy vẫn không thể để quản gia đứng ngoài cửa chờ vào lúc nửa đêm như thế này.

Vì ngày mai, quản gia không cần phải dậy sớm nghe vậy vội lắc đầu: "Lương tiên sinh cũng là người của gia đình nên họ phải ra ngoài đón ngài khi ngài về nhà."

Lương Tiêu giật mình.

Quản gia cũng vì một câu nói của Hoắc tổng nên giữ bí mật tuyệt đối với Đoàn tiên sinh, thở phào nhẹ nhõm: “Ngài có khỏe không?”

Lương Tiêu đề lại tâm trạng của mình rồi cười: “Không có việc gì?”

Đoàn Minh dẫn theo Tiểu Cung vào nhà để bố trí chỗ ở, Lương Tiêu đi theo vào thang máy, rốt cuộc nhịn không được: “Anh Hoắc… anh ấy chưa nghỉ sao?”

Quản gia gật đầu nhẹ nhõm: “Ngài ấy đang chuẩn bị nghỉ rồi, cảm ơn lời nhắn của cậu.”

Lương Tiêu sửng sốt: “Anh Hoắc đọc rồi à?”

Quản gia đã duyệt qua vô số lần, vì đã trải qua bao nhiêu sóng gió nên có rất nhiều kinh nghiệm. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một tờ giấy bạc mà cả hai bên đều ngầm không mở ra: "... Không."

Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá."

Khi cậu đang viết lời nhắn, trong lúc nhất thời không nhịn được nên ... đã trêu chọc Hoắc tổng

Cậu đã viết vài lời lan man về giấc ngủ chập chờn và nhu cầu cấp thiết về một chiếc máy sưởi.

Lương Tiêu lúc đó đã ở phim trường cách nơi này rất xa, rất sắc tâm và can đảm, cậu cảm thấy ngay cả khi Hoắc tổng, người có tính khí nghiêm túc cũng mất bình tĩnh sau khi nhìn thấy bộ dạng khốn nạn này, anh sẽ đè cậu xuống ghế sô pha và vỗ mông cậu ... ... nó cũng không có vẻ là một điều xấu.

Cậu trở về khách sạn với lương tâm cắn rứt và ít nhiều tôi cũng sợ Hoắc Lan sẽ bị vùi trong tuyết.

Lương Tiêu vỗ ngực đi theo quản gia ra khỏi thang máy.

Sợ Hoắc tổng khi cãi nhau sẽ không bật đèn nên cố ý đổi sang phòng tắm xa hơn để rửa tay chân, thay xong bộ đồ ngủ liền quay trở về nằm nghiêng sang một bên.

“Anh Đoàn đã mang hành lý tới.”

Quản gia cầm theo chiếc đèn bàn nhỏ đi theo cậu rồi nhẹ giọng giải thích: “Nếu ngài có chuyện gì cứ nói cho chúng tôi biết, Hoắc tổng đã sắp xếp chu toàn. "

Lương Tiêu mỉm cười:" Tôi có thể làm ... đừng bận tâm. "

Cậu cũng không thể đếm được số lần mình đã ở cùng đoàn làm phim, tắm rửa, thay quần áo xong khi cậu tìm thấy lá thư trong túi bên phải.

Theo phòng tiêu chuẩn của phòng tổng thống, cậu thậm chí không cần mang theo đồ vệ sinh cá nhân của riêng mình.

Lương Tiêu thậm chí muốn cầm lấy nên đưa tay ra cầm lấy nó và bật đèn lên: "Không có việc gì, ngài—"

Lương Tiêu đứng bên cửa, một tay vẫn đặt ở trên cửa, cậu không tin nhưng không phát ra tiếng động.

Quản gia bị cậu chặn lại nên không nhìn thấy: “Sao vậy?”

Lương Tiêu dụi mắt, nhìn kỹ rồi lẩm bẩm: “Sự sắp xếp của Hoắc tổng rất kỹ lưỡng, nõ thật sự rất an toàn.”

Lương Tiêu nhìn một hàng gối rộng lớn trên giường, bước tới vén chăn bông lên, bên trong lộ ra một dãy bình nước nóng lớn.

Lương Tiêu suy nghĩ hồi lâu, đưa tay cầm bình nước nóng lên.

Quản gia nhìn thấy tình cảnh trên giường, ánh mắt tối sầm lại, mím môi lại vội vàng nói: "Có lẽ đội trưởng vệ sĩ đã làm rồi—"

Lương Tiêu rung động. đầu của hắn: "Là Hoắc tổng..."

Giọng quản gia trở nên yếu hơn: "Làm sao ... sao ngài biết được?"

Lương Tiêu thở dài: "Hoắc tổng không kìm lòng được mà đọc lời nhắn của tôi."

Anh biết là cậu không thể ngủ một mình và anh nghĩ rằng vào ban đêm trời sẽ rất lạnh nên khẩn cấp giúp cậu làm một chiếc chăn bông.

Bây giờ cậu không đơn độc.

Lúc này, cái giường lớn bị sắp rất nhiều gối khiến cho cậu không có chỗ nào để nằm ngủ.

Lương Tiêu không nói nên lời, trái tim cậu đập loạn lên: “Đã tìm ra vấn đề nên giải quyết vấn đề,...”

Quản gia vội vàng đến để dọn dẹp cho cậu: “Chờ một chút. Một lát nữa thôi- "

Lương Tiêu xua tay:" Không cần. "

Quản gia lo lắng nhìn cậu.

Lương Tiêu nhặt chai nước nóng lên, xác định chính xác vị trí mà Hoắc tổng có thể nằm và xếp chúng thành một hàng dựa vào tường. Cậu tự mình lên giường và nằm trong một vòng tròn hùng vĩ của gối.

Mặc dù nhìn thì hơi đáng sợ nhưng khi nằm cảm thấy thật thoải mái.

Một số cảnh của Lương Tiêu đều là cảnh trung bình. Theo yêu cầu của giáo viên nghi thức thì vai, lưng, eo và eo của cậu phải thẳng và có sức sống để tạo ra chiếc áo choàng rộng và ống tay rộng trông gầy và mảnh mai như một thiếu niên.

Lương Tiêu nằm trong chăn có chút ghiền: “Ông vất vả rồi, ông nên đi nghỉ ngơi đi.”

Quản gia lo lắng: “Lương tiên sinh... "

Lương Tiêu hài lòng, thoải mái ngáp một cái rồi vào đầu vào giữa đống gối: “Ngủ ngon.”

Quản gia đi xuống chào hỏi, hắn hiển nhiên không sao cả, nhưng vừa trở lại đã thấy một cảnh như vậy đội trợ lý bên ngoài cũng thất kinh, thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

Quản gia e ngại, nhìn kỹ hồi lâu, xác nhận Lương Tiêu không phải không vui, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút: “Ngài ... nghỉ ngơi đi."

Lương Tiêu gật đầu, quản gia liền cúi đầu rời đi rồi tắt đèn.

Nghe tiếng đóng cửa trong bóng tối, Lương Tiêu trở mình, ôm một chiếc gối vào lòng.

......

Thành thật mà nói, vào thời điểm không có Hoắc Lan bên cạnh, cậu vẫn cảm thấy tức giận.

Những ngày đó đã trôi qua nhưng cho dù Lương Tiêu có cứng đầu đến mấy những thứ đã gieo rắc ấy sẽ bị phơi bày ra ngoài. Và cho dù cậu có quyết đoán đến đâu nó vẫn sẽ khiến cậu tổn thương đến cả máu thịt.

Sau bao nhiêu năm, khi tình cờ nghĩ lại thì lồng ngực của cậu vẫn bị chặn lại.

Lúc đầu Lương Tiêu gặp tai nạn, Đoàn Minh lo lắng đủ thứ, mỗi lần đau đầu đều khiến cho quản lý và trợ lý chạy tới chạy lui sợ hãi.

Nếu sau này xảy ra chuyện như vậy, theo bản năng của mình cậu không muốn cho người khác biết.

Lương Tiêu thu tay ôm chiếc gối, trầm giọng thở dài: "Không sao đâu ..."

Lương Tiêu đưa tay lên chạm vào đầu rồi nhắm mắt lại.

Cậu không biết mình đã nằm như vậy bao lâu, sự mệt mỏi của cậu dần tan biến vào màn đêm, cơn buồn ngủ của cậu cũng tan biến đi rất nhiều.

Lương Tiêu đang nằm trên giường ôm gối đếm cừu, vừa đếm được 1.652 con cừu thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra một chút.

Tiếng vặn tay cầm rất nhẹ.

Khe hở được mở ra ánh sáng mờ chiếu vào.

Đầu óc Lương Tiêu đột nhiên nhấc lên, tiềm thức sắp nhảy dựng lên, nhớ tới mình đang ở đâu, liền không thể không nhúc nhích.

Bóng người đứng ở cửa đứng một lúc, ánh mắt rơi trên người cậu.

Lương Tiêu dễ dàng bị bắt gặp việc giả vờ ngủ, điều này đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của cậu. Cậu tập trung tinh thần rồi nhắm mắt và thả lỏng cơ thể, vai và lưng anh ấy nâng lên, hạ xuống nhẹ nhàng theo nhịp thở.

Bóng dáng im lặng một lúc, có lẽ xác nhận rằng cậu đã ngủ say, nhẹ bước đến bên giường.

Lương Tiêu lật lại trong khi ôm gối một cách thực tế. Hoắc Lan bị cậu hấp dẫn nên hơi nhướng mày, dừng một chút rồi định vươn tay chạm vào anh.

Lương Tiêu không cử động.

Hoắc Lan yên tâm, hơi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo nhẹ chiếc gối mà cậu đang ôm trên tay.

Lương Tiêu không rõ tại sao Hoắc tổng, nửa đêm lại tới túm lấy chiếc gối của mình nên cậu quay lại một cách tượng trưng ​​và buông tay.

Hoắc Lan có lẽ vừa mới chạy vào trong nước nóng, hơi nước ấm áp quấn lấy hơi thở ẩm ướt, quyện vào nhau giống như băng tuyết tan chảy đầu tiên.

Lương Tiêu không nhận ra nên chỉ tập trung lập kế hoạch, chuẩn bị nhân cơ hội Hoắc tiên sinh không chuẩn bị trước mà giả vờ ngủ.

Vừa định bắt đầu, Hoắc Lan đã đưa tay vén chăn bông lên.

Lương Tiêu: "..."

Họ có thể đã bị xuyên thủng bởi linh hồn con người.

Lương Tiêu có chút bất an, do dự không biết có nên giả vờ ngủ không hay bật đèn lên.

Hoắc Lan không để ý, vẫn một tay ôm lấy cánh tay của cậu, do dự, đặt cái gối sang một bên, tự mình nằm xuống.

Động tác của Hoắc Lan phi thường nhẹ nhàng, tự mình thay cái gối trong tay Lương Tiêu, vươn tay ôm lấy cậu rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Lương Tiêu bị anh ôm vào trong ngực, cơn đau đột ngột nhói lên trong lồng ngực. Sợ bị lộ, Lương Tiêu vội vàng nín thở nhắm mắt lại.

Hoắc Lan cảm giác được có gì đó không ổn, vòng tay ôm người trong lòng chậm rãi vuốt ve.

Lương Tiêu không thể nhịn được nữa, vùi vào ngực Hoắc Lan, trầm giọng thay đổi.

Hoắc Lan nhẹ nhàng nói: “Tôi ở đây.”

Tim Lương Tiêu đập rộn ràng.

Hoắc Lan ngồi bên cạnh cố ý đợi cả tiếng đồng hồ, cho rằng Lương Tiêu ban ngày làm việc vất vả, lúc này đáng lẽ đã ngủ thiếp đi nên đi tắm nước nóng rồi mới tới.

Anh không nghi ngờ Lương Tiêu đã tỉnh, chỉ lo cậu chưa thoát ra khỏi nỗi sợ hãi dưới đáy giếng kéo dài suốt mười năm và đang gặp ác mộng.

Lương Tiêu nói rằng ngày đêm không thể nhìn thấy hoa và lá, nghĩa là từ sáng đến tối.

Đêm không được tính.

Hoắc Lan ôm người vào ngực, chậm rãi thở dài theo nhịp tim: "Tôi là ..."

Lương Tiêu hai mắt nóng rực.

Hoắc Lan không biết dỗ người ta, cũng không thể nói nhiều hơn, chỉ nhẹ giọng nói đi nói lại câu này, truyền cho cậu một chút hơi ấm từ trong cơ thể.

Lương Tiêu không suy nghĩ lung tung nữa liền vươn tay ra, ôm chặt lấy Hoắc Lan.

Hoắc Lan bảo vệ cậu.

Lương Tiêu tựa vào trên ngực và vai của Hoắc Lan, mọi suy nghĩ dồn dập trong lồng ngực đều được giải tỏa một chút.

Lương Tiêu lại cuộn tròn trong vòng tay anh, cơn mệt mỏi dâng trào bất giác chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Lương Tiêu hơi sững sờ nhìn chiếc giường trống trơn.

“Làm sao vậy?”

Đoàn Minh đi vào giúp cậu dọn dẹp nhưng bị chăn gối trên giường làm cho giật mình: “Cậu rốt cuộc không có mang theo đồ cá nhân? "

Đoàn Minh cau mày nhắc nhở:" Không được lấy cái gối, phải trả tiền mua ... "

Lương Tiêu xoa xoa trán: "Tôi sẽ không lấy."

Đoàn Minh cũng đã nghe lời hứa bao nhiêu lần không lấy đồ vệ sinh nên không yên tâm lắm, kê gối lại rồi cho cậu xem lịch quay ngày hôm nay.

"Hôm nay có ngoại cảnh, cậu phải cưỡi ngựa."

Đoàn Minh giở kịch bản ra đọc cho cậu nghe: "Cấm quân đội biểu diễn võ thuật, bố trí một trăm tuồng để tế xuân nhưng bắn hết cung tên nhưng liên tiếp trượt... "

Lương Tiêu đã thuộc lòng , day day trán:" Tiểu hầu tước không mặc áo giáp hay yên ngựa, ba mũi tên liên tiếp, một mũi tên bắn lui để chĩa thẳng vào người đan lát.”

Đoàn Minh sửng sốt:" Ngươi còn học thuộc lòng bản tường thuật sao? "

Lương Tiêu đau khổ ôm bản thân và thở dài: "Tôi đã học thuộc lòng rồi. Lúc đó, tôi không nhận ra đây là tóm tắt và tường thuật."

Đoàn Minh: " ... "

Đoàn Minh vỗ vỗ vai cậu rồi mở cửa sổ giúp cậu thông gió, nhìn Lương Tiêu thiếu không có sức lực: "Ngủ không ngon? Xảy ra chuyện gì?"

Lương Tiêu: "Anh Đoàn có thấy Hoắc tổng không?"

Đoàn Minh suy nghĩ một hồi: "Hoắc tổng vẫn chưa dậy."

Lương Tiêu hôm nay có cảnh quay sớm và sẽ đến đoàn phim sớm hơn thường lệ. Lúc này còn sớm nên Hoắc tổng chưa dậy.

Khi cậu đến, cửa phòng ngủ vẫn đang đóng, đội trưởng vệ sĩ đặc biệt nói với họ rằng mấy ngày nay Hoắc tổng ngủ không ngon nên hãy cố gắng càng nhẹ càng tốt.

Lương Tiêu gật đầu và lẩm bẩm: "Anh ấy vẫn chưa thức dậy ..."

Lương Tiêu khó hiểu: "Cuối cùng thì tôi đã bắt đầu có một giấc mơ thanh xuân chưa?"

Đoàn Minh bị anh ta làm cho sửng sốt: "Cái gì?"

Lương Tiêu sờ lên chiếc giường trống, nhìn cái gối mà anh ta đang ôm lại xoa xoa trán. .

Anh ấy nhớ rõ ràng rằng Hoắc tổng đã đến vào nửa đêm qua và cậu đã ngủ trong vòng tay của anh.

Không thể báo đáp ân tình bằng chăn gối, còn nếu là mộng xuân thì ... cũng không phải là không thể.

Lương Tiêu nhìn lại và không khỏi thở dài: "Thật là khó hiểu ..."

Cậu biết đó là một giấc mơ, ngay cả khi cậu chạm vào nó và hôn.

Lương Tiêu cảm thấy mình đã bị mất mát quá lớn, cổ tay nghẹn lại một lúc, dùng sức rời khỏi giường rồi vệ sinh cá nhân.

Đoàn Minh lôi kéo cậu, giúp cậu sửa lại phương hướng: "Nhân tiện, Hoắc tổng có chuyện muốn anh hỏi cậu."

Đoàn Minh lúc đầu không có quen với cách sinh hoạt này nhưng cách đây một ngày đã quen với cách này: “Hoắc tổng nói rằng mặc dù Lương tiên sinh nói rằng hai người không thể gặp nhau vào buổi sáng và buổi tối ...”

Lương Tiêu sửng sốt: “Em đã nói không thể từ khi nào?"

Đoàn Minh làm sao biết được điều đó, tiếp tục truyền đạt lại một cách nghiêm túc: "... Nhưng không có quy tắc chính xác nào mấy giờ là sáng và tối. "

Lương Tiêu:" ... Ồ. "

Đoàn Minh đọc xong theo dòng:" Đề nghị của Hoắc tổng là từ sáu giờ sáng đến mười hai giờ tối. Cho dù Hoắc tổng có nhớ đến Lương tiên sinh thế nào, anh cũng không thể chủ động đi tới. "

Đoàn Minh: "Còn em thì sao?"

Lương Tiêu thất thần: "Của em đâu?"

"Dự án." Đoàn Minh nói, "Hoắc tổng có đã nói với cậu rằng cậu không cần phải viết ra chỉ cần đề cập đến nó bằng lời nói. "

Lương Tiêu: “Em-- "

Lương Tiêu đã bất chợt nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển theo hướng này. Cậu đặt bàn chải đánh răng xuống và rửa mặt bằng nước: "Anh có chắc cái chính xác không?"

Đoàn Minh gật đầu: “Hoắc tổng nói nếu đồng ý thì từ 11 giờ có thể bắt đầu chuẩn bị. "

Đoàn Minh có thể hiểu được nhưng vẫn rất nghiêm túc nói tiếp: “Trong trường hợp này, từ mười giờ trở đi, anh ấy có thể cho phép mình bắt đầu nghĩ về Lương tiên sinh.”

Lương Tiêu hơi giật mình

Lương Tiêu lặng lẽ đứng một lúc kìm nén sự nhiệt tình đang trào dâng trong lồng ngực, mỉm cười: “Được rồi.”

Tai Lương Tiêu nóng lên: “Vậy thì tôi… dự án.”

Lương Tiêu không ngờ Hoắc Lan có thể thương lượng, không khỏi có chút bối rối ho khan một tiếng: "Buổi sáng, từ mười hai giờ sáng đến ba giờ chiều..."

"..." Đoàn Minh: "Phạm vi buổi sáng và buổi tối của cậu có rộng như vậy không?"

Lương Tiêu: "Có."

"Không." Đoàn Minh nói, "Hoắc Lan nói rằng biên độ dao động là từ 6 giờ đến 7 giờ sáng và từ 11 giờ đến 12 giờ đêm."

Đoàn Minh nhắc nhở: "Cậu cũng cần thời gian tập trung quay phim, phải học thuộc lời thoại, phải đọc lại tóm tắt và tường thuật ... "

Đầu gối của Lương Tiêu bị đau:" Từ bảy giờ đến mười một giờ. "

Đoàn Minh gật đầu và giúp anh ghi lại thời gian: “Anh vẫn còn một phút.”

Lương Tiêu sững sờ: “Cái gì?”

“Hoắc tổng nói rằng thời gian do anh Lương ấn định sẽ được ưu tiên.”

Đoàn Minh nhìn đồng hồ: "Bây giờ cách bảy giờ còn năm mươi giây—"

Đoàn Minh đang nói nhưng trước mặt anh không còn ai.

Đoàn Minh đứng đó hai giây, thò đầu ra nhìn phòng ngủ chính.

...

Nhớ tới thỏa thuận giữa hai người, Hoắc Lan sáng sớm một mình dậy, trở về phòng ngủ chính với động tác nhẹ nhàng.

Đêm qua anh ngủ không ngon, lúc này vẫn còn hơi buồn ngủ, đang nhắm mắt nằm trên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

Hoắc Lan cau mày, đang định trầm giọng hỏi thì đột nhiên có một bóng người xông vào cửa, xông thẳng về phía anh.

Hoắc Lan bị đập mạnh: "..."

Hoắc Lan ánh mắt có chút tối sầm, hắn ngay cả người đều không biết nên khó khăn nói: "Dậy đi— -"

Lương Tiêu không có thời gian, liền đếm giây: "Muộn lắm rồi."

Nghe thấy giọng nói của anh, Hoắc Lan theo bản năng giơ tay lên ​​bị khựng lại trong giây lát, anh đặt lại phía sau Lương Tiêu. “

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play