Ảnh tạo hình được đăng vào ngày đầu tiên của lễ khai máy.

Đăng vào ban đêm, rạng sáng đã cướp năm vị trí hot search.

“Hai cái là do đoàn làm phim đặt trước, Tinh Quan tài trợ một cái.”

Đoàn Minh giữ điện thoại di động, nói cho Lương Tiêu điểm mấu chốt: “Còn lại đều là nhiệt tự nhiên... Rốt cuộc chúng ta cũng có thể dựa vào thực lực mà lên được hot search.”

Lương Tiểu cười cười: “Gần đây 《 Ngày 30 Tết 》đang ở giai đoạn sau tuyên truyền, mượn chút gió đông mà thổi.”

“Mượn gió gì cũng được.” Đoàn Minh thấy cậu bước ra khỏi vòng thì vui vẻ, “Hot search này không chỉ có người hâm mộ ấn vào, coi như là ra khỏi vòng giải trí.”

Ảnh tạo hình của Lương Tiêu chụp ba bộ trang phục, một bộ là tiểu Hầu gia bay bổng hăng hái, một bộ là thiếu niên tướng quân oai hùng hiên ngang.

Khi quay bộ thứ ba, biên kịch bắt cậu mặc quần áo vải nhưng bị đạo diễn không chút lưu tình mà từ chối, trang điểm rồi chụp bộ trang phục vân cẩm cuối cùng sau đó chạy tới biên cương.

Phản ứng tốt nhất của lần này cũng là bộ thứ ba.

Thiếu niên tướng quân toàn thân bị thương nhuộm máu, ngược lại làm nổi bật gương mặt càng sắc bén, khôi ngô tuấn tú, giống như ra khỏi vỏ bọc, sắc bén đoạt người, chói mắt đến kinh tâm động phách.

Có cảnh tra tấn Vân Liêm chưa được công bố, rõ ràng là dòng chảy chính của kịch bản lần này vẫn chưa được công bố, thảo luận về việc lần này cậu sẽ bị thương rồi chảy máu như thế nào cứ như vậy mà lên hot search.

Lương Tiêu đang đọc kịch bản, nghe vậy nhìn thoáng qua: “Sao còn có một cái #Huynh đệ nhà họ Vân xuyên không#...”

“Cũng là thiết lập cá nhân.”

Đoàn Minh có kế hoạch rất tốt: “Lần tới cậu sẽ tham gia một bộ phim truyền hình hiện đại mang họ Vân, vậy thì hot search sẽ là Tam kiệt Vân thị xưa và nay.”

Lương Tiêu: “…”

Cả thể xác lẫn tinh thần của Đoàn Minh đều rất thoải mái, vỗ vô bả vai Lương Tiêu, đứng dậy pha cho cậu một tách café.

Ngày mai thắp hương khai máy, hai cảnh đầu đều là của Lương Tiêu.

Đoàn làm phim đặc biệt chú trọng điều này, nếu như mở cửa quay phim thuận lợi, sau đó cả bộ phim có thể quay thuận lợi, nếu là cảnh đầu tiên đã NG, dưới cơn thịnh nộ của đạo diễn Cận nói không chừng sẽ phạt Lương Tiêu mỗi tối chép lời thoại mười lần.

Huống hồ ngày mai khai máy, ít nhiều thì phóng viên cũng sẽ đến.

Giám đốc sản xuất đã đồng ý mở lớp học cho các phóng viên trong ba ngày đầu tiên, có ống kính đi theo trong suốt quá trình, một số cảnh còn lại có thể NG ít nhất một lần.

Lời thoại phim cổ trang khó hơn nhiều so với phim hiện đại, Lương Tiêu nhai hạt óc chó mà Tổng giám đốc Hoắc đưa tới để bổ não, đối với hai trang lời thoại kín mít này, đã học thuộc lòng cả ngày.

Đoàn Minh đưa cà phê cho cậu: “Nghỉ ngơi một chút, thư giãn đầu óc.”

Lương Tiêu đặt kịch bản xuống: “Không cần.”

Đoàn Minh ngạc nhiên: “Quả óc chó của Tổng giám đốc Hoắc hữu dụng như vậy sao?”

“Không phải, nghỉ ngơi hay không cũng vậy thôi.” Lương Tiêu uống hai ngụm cafe, lắc đầu: “Dù sao cũng không còn là óc của tôi nữa.”

Trợ lý nằm ở bên cạnh xem hot search, nghe vậy sặc một tiếng, cúi đầu cười trộm.

Đoàn Minh không có tâm trạng mà huấn luyện người trợ lý này vui sướng khi người gặp họa, chính mình cũng không quá căng thẳng, cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình: “… Vất vả rồi.”

Đoàn Minh kéo trợ lý về phía sau, nhìn Lương Tiêu đang để kịch bản trên đầu: “Đây là tư thế học thuộc kịch bản mới sao?”

“Phương pháp dùng áp suất để hấp thụ.”

Lương Tiêu buồn bã: “Đè sách lên đỉnh đầu, bởi vì nồng độ kém, kiến thức sẽ thuận theo độ dốc của nồng độ, từ nơi nồng độ cao khuếch tán vào đầu có nồng độ thấp của tôi...”

Đoàn Minh không nhịn được nữa, vặn trợ lý một cái, thành công dùng tiếng hét áp chế tiếng cười.

Lương Tiêu thật sự bị niệm đến mức không thể cử động được, che kịch bản lên mặt rồi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng nói ông trời muốn giết mình, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương đang bùng cháy.

Đoàn Minh giúp cậu vắt một cái khăn mặt: “Không phải là thuộc hết rồi sao?”

“Anh Đoàn, anh không hiểu đâu.” Lương Tiêu nhận khăn lau mặt, “Đọc kịch bản trước khi khởi động máy cũng giống như học thuộc trước khi thi.”

Đoàn Minh mờ mịt: “Ý cậu là sao?”

“Nội dung học thuộc lòng đã không còn quan trọng nữa.” Trợ lý đồng cảm sâu sắc, ôm cánh tay giơ tay lên: “Quan trọng là mặt sau.”

Lương Tiêu gật đầu: “Trong thời điểm này, học thuộc lòng giống như một loại nghi thức. Bằng cách hiến tế chất xám của mình, đến cầu nguyện hiểu được tất cả các câu hỏi trong phần thi…”

Đoàn Minh nghe xong sửng sốt: “Có tác dụng sao?”

“Vô dụng.” Lương Tiêu: “Ngày hôm sau tôi suýt nữa ngủ trong phòng thi.”

Đoàn Minh: “…”

Lương Tiêu cùng trợ lý ngoài ý muốn có chung suy nghĩ, cùng là Thiên Nhai lưu lạc người đánh một hưởng, một lần nữa cầm kịch bản lên.

Vô dụng thì vô dụng, nếu lần sau có thể học thuộc thêm một câu thì sẽ học thêm câu đó.

Đoàn Minh hiếm khi thấy Lương Tiêu có tâm tình nhắc tới chuyện trước kia, có lòng bảo cậu cho đầu óc nghỉ ngơi, tạm thời tịch thu kịch bản của cậu: “Lúc cậu thi nghệ thuật thành tích không phải cũng không tệ sao?”

“Điểm của các thí sinh khác cũng không tệ.” Lương Tiểu thở dài: “Bây giờ nghĩ lại, khái niệm về điểm số của tôi lúc đó thấm nhuần tư tưởng sai lầm.”

Cậu đi học không nghiêm túc, lúc đăng ký thi cũng đi theo con đường xã hội, khái niệm về điểm số toàn bộ xuất phát từ những ngày tháng ở Giang Nam bị ấn đầu vào học thêm.

Người dạy kèm cậu nói rằng cậu phải đạt ít nhất là 600 điểm.

“...” Đoàn Minh: “Đây có tính là một chút sai sót không?”

Lương Tiêu cũng trăm phương ách tư không giải thích được: “Sau này tôi cũng suy nghĩ vì sao..”

Năm đó rời khỏi Giang Nam, Tiểu Lương Tiêu một đường chạy đến Đế Đô, sau khi dàn xếp xong tự mình trộm làm hai bộ đề mô phỏng, thành công bị điểm ít nhất phải đạt được này dọa khóc.

Thi đại học xong, Tiểu Lương Tiêu tự mình đối đáp án, khó chịu đến ám đến mức cảm thấy mặt trời mặt trăng đều tối tắm, suýt nữa ngày hôm sau lập tức đến phía Nam để làm việc.

....Sau đó cậu nhận được cuộc gọi từ trường Thông tin liên lạc.

Đi học, có học bổng, cuộc sống từng bước đi vào quỹ đạo, Lương Tiêu cũng dần dần hiểu được điểm số của các trường khác nhau, cuối cùng cũng triệt để sửa được nhận thức về điểm số của mình.

“Người mà cậu nói.” Đoàn Minh cẩn thận hỏi cậu, “Chính là người cậu cứu ở Giang Nam...”

Lương Tiêu: “Anh Đoàn.”

Đoàn Minh nhanh chóng thay đổi cách nói: “Người ép cậu học tập.”

Lương Tiêu gật đầu.

Đoàn Minh vẫn luôn đề phòng Lương Tiêu là bạch nguyệt quang với bạch nguyệt quang cũ, hiện tại cẩn thận suy nghĩ một chút, thế nhưng có chút yên tâm: “Vậy cũng được… Người bạn này của cậu nhìn qua cũng không quá thông minh.”

Đại khái cũng là một mọt sách, chỉ biết học tập, nói không chừng ngay cả nói một câu dễ nghe cũng không hiểu.

Không đủ tư cách để làm đối thủ của Tổng giám đốc Hoắc, ngài ấy có thể nấu cơm.

Lương Tiêu ngẩn người: “Vì sao?”

“Người ta muốn dạy cho cậu đạt sáu trăm điểm.”

Đoàn Minh không nghĩ ra: “Thằng đó điên rồi sao?”

Lương Tiêu: “…”

Đoàn Minh giúp Lương Tiêu lấy kịch bản trên đầu xuống, nhét vào trong ngực cậu, vỗ bả vai cậu.

Đổi đèn trần thành đèn bàn, đóng cửa lại, kéo trợ lý đi.

Ngày hôm sau, đoàn làm phim chính thức khai máy.

Cận Chấn Ba có rất nhiều quy tắc, chọn 6h18 buổi sáng mở cửa đại cát, mang theo một đám nhân viên đóng vai chính mệt mỏi đến tỉ mỉ thắp hương, còn có một người thêm một cái đất cho đoàn làm phim trồng trước.

Cảnh quay đầu tiên, chính là Vân Lang nằm trên nóc nhà, lấy hạt dẻ trêu chọc một tiểu hoàng tôn đang học hành.

Vân Lang tính ra cũng cùng thế hệ với cháu nội của hoàng đế, nhưng khai mông sớm vài năm, nền tảng võ công cũng sớm được phát huy, từ nhỏ đã là người khác không thể sánh kịp, lớn lên một chút vẫn mang khí chất kiêu ngạo.

Tiểu hoàng tôn cùng năm với hắn, tính tình chậm chạp, vừa rồi mới bị tiên sinh khiển trách vì không ghi nhớ được một cuốn sách hay, đang buồn bực đi ra ngoài.

Cảnh quay đầu tiên có ý nghĩa rất đặc biệt, cả đoàn làm phim đều hết sức chăm chú.

Bên cạnh sân yên tĩnh, tấm phản quang bổ sung ánh sáng tự nhiên, ống kính theo đường ray di chuyển thẳng một đường về phía trước.

Lương Tiêu giấu bảo bối phía sau lưng, xách đầy một túi đá nhỏ, buồn chán nằm xuống.

Tiểu Hoàng Tôn đi vài bước, bỗng nhiên bị một viên đá ném vào chân.

Tiểu Hoàng Tôn ngẩng đầu, nhận ra hắn: “Vân Lang, ngươi làm cái gì vậy?”

Lương Tiêu nằm trên nóc nhà vô cùng nhàm chán: “Sách đã học thuộc, võ công của ta lại quá tốt.”

Tiểu Hoàng Tôn: “…”

Lương Tiêu cũng cảm thấy lời này quá mức thiếu đánh, thở dài: “Bài vở đã xong, chữ chép sắp xong, hôm nay muốn giao sách luận cho tiên sinh cũng đạt hạng nhất.”

Tiểu Hoàng Tôn: “…”

Lương Tiêu chống người, nhẹ nhàng khéo léo ngồi dậy, một tay đặt lên đầu gối, theo mái hiên thò ra phía trước: “Phụ vương của ngươi mới được con ngựa kia cũng không tệ. Khi nào mang ra ngoài, cho ta mượn cưỡi hai vòng.”

Tiểu Hoàng Tôn thẹn quá hóa giận: “Ngươi ——”

Tiểu Hoàng Tôn không nói gì với hắn, xoay người muốn đi, vừa cất bước, lại bị tảng đá cực kỳ chính xác rơi vào chân.

Tiểu hoàng tôn vốn phiền muộn, vô duyên bị hắn gây chuyện, nhíu chặt mày: “Vân Lang, không nên ỷ vào thiên tư của ngươi ——”

Tên trên nóc nhà rất đầy đủ, Lương Tiêu sờ một cái khăn vải tùy ý lau tay, tay giơ lên, thứ gì đó rầm một tiếng nện lên trán hắn.

Tiểu Hoàng Tôn theo bản năng tiếp được, đau đớn hít sâu một hơi, tức giận đang muốn nổi giận, cúi đầu nhìn thì bỗng nhiên ngẩn người.

Đó là hạt dẻ nấm mềm vừa hấp chín, đã được tách vỏ.

“Thật ngu ngốc.”

Lương Tiêu thở dài: “Mượn cho tôi cưỡi hai vòng, câu nào đọc không hiểu, lần sau tôi nói trước cho người nghe không phải là được rồi sao?”

......

Trong phim, Vân Lang tuy rằng bị quen lên phòng vạch ngói, nhưng lại rất hiếm khi bắt nạt người khác. Có đôi khi tâm tình tốt lên, còn có thể tiện tay giúp đỡ những vương tử hoàng tôn không xuất sắc lại bị người xa lánh khi dễ.

Nhưng cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ.

Vân Lang biết mình có thiên tư tốt, không rõ vì sao nói đến mức này mà vẫn còn có người nghe không hiểu. Mỗi lần còn chưa nói rõ cho người ta, cũng đã hoàn toàn không còn nhẫn nại, dương dương tiêu sái viết một bài giải thích lớn vỗ lên bàn, tự mình chạy ra ngoài tập võ luyện kiếm.

Cảnh này theo kế hoạch, chỉ cần quay được Vân Lang nhảy xuống nóc nhà ngăn người.

Lương Tiêu sớm đã có nhiều kinh nghiệm ở Uy Á, giẫm lên mái ngói lưu ly trên đỉnh điện, nhẹ nhàng lướt xuống, vững vàng ngăn cản trước mặt diễn viên trẻ đóng vai Tiểu Hoàng Tôn.

Phân cảnh trong cung đối với thiếu niên yêu cầu đặc biệt cao, diện mạo của Lương Tiêu chiếm ưu thế, đi ra ngoài còn dám giả vờ vị thành niên, còn cố ý dụi mắt trước khi quay, điều chỉnh khí chất của bản thân thành trong sáng rõ ràng.

Diễn vai Tiểu Hoàng Tôn là một sinh viên mới tốt nghiệp, còn có chút ngây ngô, theo nội dung kịch bản thì sẽ lùi một bước, nhưng lại di chuyển lệch, mắt thấy sắp quay lưng lại với ống kính.

Cảnh quay lần này đều là điểm cố định, một khi diễn viên di chuyển sai vị trí, cảnh quay này sẽ phải làm lại.

Sắc mặt nhân viên bên cạnh sân thay đổi, trong lòng nhắc tới chuyện này.

Thần sắc đạo diễn Cận chợt trầm xuống như mưa gió sắp tới, vừa định kêu dừng lại, tay Lương Tiêu mở ra một chiếc quạt màu trắng vuốt nhẹ.

“Cưỡi ba vòng.”

Lương Tiêu cầm quạt ngăn hắn, cười tủm tỉm mặc cả, không dấu vết ngăn người cố định lại: “Lần sau tiên sinh dạy người, ta ngồi xổm ngoài cửa sổ, lớn tiếng hô to có cháy...”



Có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm.

Cảnh đầu tiên thuận lợi qua đi, cả đoàn làm phim thở phào nhẹ nhõm, mây mờ trên mặt của Đạo diễn Cận cũng qua đi.

Diễn viên trẻ đóng vai Tiểu Hầu gia xuống, biết mình suýt chút nữa đã mắc sai lầm, sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch: “Cảm ơn thầy Lương...”

“Không cần gọi thầy.” Lương Tiêu nở nụ cười, “Chuyện nhỏ thôi.”

Phó đạo diễn sợ hãi: “Cảnh đầu, xảy ra chuyện thì không còn là chuyện nhỏ.”

Giám chế gật gật đầu: “Vừa rồi sắc mặt của Đạo diễn Cận cũng không đúng. Nếu là cảnh đầu tiên thì NG, một tuần này nói không chừng sẽ đặt vào chỗ chết rồi sinh ra.”

Gương mặt của diễn viên trẻ lại trắng bệch.

Lương Tiêu khàn khàn: “Ngài đừng dọa người nữa.”

Diễn xuất không chỉ đơn giản là mặc trang phục rồi đọc lời thoại, phải phối hợp với ống kính, phải phối hợp với đoàn làm phim, chờ lớp này mài giũa kỹ lưỡng, mới có thể phát huy trên cơ sở của một người.

Dù ông trời có đối xử với bạn như thế nào, vừa mới chuyển từ lý luận sang thực hành, cũng khó tránh khỏi phạm phải chút sai lầm.

“Không vội vàng, từ từ sẽ quen.” Lương Tiêu nhận được ám chỉ giám chế, mặt đỏ kiên nhẫn: “Sau này sẽ cảm nhận được.”

Giám chế đúng lúc bổ sung: “Đều là mài giũa từ cảnh này qua cảnh khác, càng là diễn viên giỏi thì càng phải học hỏi để hoàn thiện hơn, lúc Lương Tiêu vừa mới ra mắt còn khó hơn cậu.”

Sắc mặt diễn viên trẻ chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng, đỏ mặt cúi đầu thật sâu, chạy về phía sau tập trung đi theo thầy diễn xuất để nghe phân cảnh tiếp theo.

“Học sinh bây giờ ít nhiều cũng có chút tài, mài giũa mài giũa là đủ dùng.”

Phó đạo diễn cảm khái một câu, bỗng nhiên tò mò: “Đúng rồi, lúc Lương Tiêu vừa mới ra mắt là như thế nào?”

Giám chế cũng không biết, chuyển hướng về phía Lương Tiêu: “Lúc cậu mới ra mắt như thế nào?”

Lương Tiêu: “…”

Đoàn làm phim càng giỏi, họ càng phải trở nên vô nghĩa.

Lương Tiêu trơ mắt nhìn giám chế há miệng bịa chuyện, tự nhiên cũng sinh ra chút tôn trọng: “Tôi cũng chỉ lớn bằng cậu ấy, lần đó là tôi cô ý đến đây… Về mặt áp lực, thật ra ít hơn rất nhiều.”

Thời điểm Lương Tiêu ra mắt còn lâu mới có cảnh tượng lớn như vậy, đoàn làm phim ngay cả bộ phận chức năng cũng không rõ ràng, kéo ra thì quay, thô chế làm bừa bãi cái gì cũng cho qua.

Âm sai dương sai, ngược lại ở cùng một đám trong đoàn làm phim nhỏ mài dũa ra kỹ năng diễn xuất.

“Khi tôi bằng tuổi cậu ấy, tôi đang bay trên bầu trời với dây thép.”

Đạo diễn Cận đi tới, không chút lưu tình chọc thủng: “Bởi vì có một vòng xoay không đủ tròn, phải mất nửa tiếng đồng hồ, mới để cậu quay lại được.”

“...” Lương Tiêu kinh ngạc: “Trí nhớ của ngài thật tốt.”

Cận Chấn Ba cũng không phải có trí nhớ tốt, thật sự là bất kỳ đạo diễn nào bị mài giũa nửa giờ như vậy, đều khó tránh khỏi ấn tượng sâu sắc: “Lúc đó cậu còn nói, tôi là đạo diễn xuất sắc nhất từ trước đến nay cậu từng gặp.”

Lương Tiêu ho một tiếng, nhanh chóng tìm bổ sung: “Ngài bây giờ cũng vậy ——”

Cận Chấn Ba: “Hai ngày trước tôi ăn cơm với Tống Kỳ.”

Lương Tiêu: “…”

Là đạo diễn ưu tú nhất mà Lương Tiêu từng gặp qua, đạo diễn Tống còn rất tự hào, ở trên bàn cơm vui mừng với ăn cơm với người bạn cũ của mình.

Cảnh quay đầu tiên thuận lợi, tâm tình của Cận Chấn Ba không tệ, lười so đo với cậu, ra hiệu cho các bộ phận khác điều chỉnh công tác chuẩn bị: “Chờ quay xong, có một đoàn quay vlog đi theo, tùy tiện ghi lại mấy cảnh quay nhỏ hàng ngày là được.”

Lương Tiêu không dám nói chuyện, thành thành thật thật gật đầu.

Đạo diễn Cận xua tay, gọi mấy phó đạo diễn đi qua điều động diễn viên quần chúng rồi rời đi. Có lẽ là do sự hỗ trợ kỳ lạ của cảnh quay đầu tiên, những cảnh quay tiếp theo đều suôn sẻ đến mức không ngờ đến.

Một ngày trôi qua, đoàn làm phim từ trên xuống dưới đồng tâm quần lực, biểu hiện đều vô cùng xuất sắc, tổng cộng cũng chỉ vì nguyên nhân khách quan mà NG hai lần, sớm quay xong nhiệm vụ đã đề ra.

“Thở phào nhẹ nhõm.”

Đoàn Minh canh ở cửa, thấy Lương Tiêu thay quần áo tẩy trang đi ra, đưa cho cậu một ly trà sữa nóng: “Có tổ tiết mục muốn quay mấy vlog, bảo chúng ta phối hợp một chút.”

Trang phục của Lương Tiêu mỏng, vì thể hiện dáng người, tăng thêm cảm giác đơn bạc của bộ xương thiếu niên, lại không thể thêm quần áo ở bên trong, ở trường quay đông lạnh cả ngày, lúc này còn chưa ấm lên.

Lương Tiêu cầm trà sữa làm ấm tay, suy nghĩ một chút mới liên hệ với lời “Cảnh quay nhỏ hằng ngày” trong miệng đạo diễn Cận, gật gật đầu: “Được.”

Đoàn Minh nhíu mày: “Dù sao cũng không phải là không có biện pháp... ngày mai dán hai miếng dán ấm không?”

“Bất tiện.” Lương Tiêu uống một ngụm trà sữa, “Áo rộng tay áo rộng, không cẩn thận sẽ kéo rách.”

Đây không phải là lần đầu tiên cậu quay phim vào mùa đông, nhìn dáng vẻ lo lắng của Đoàn Minh, cười cười: “Không sao, lúc lạnh hơn thế này tôi còn quay cảnh trượt tuyết đấy.”

Đoàn Minh không tiện nói nhiều, nhét túi nước ấm qua vào cậu: “Mau trở về rửa nước nóng.”

Lương Tiêu gật đầu, ra khỏi phòng nghỉ ngơi, chào những người phụ trách quay cảnh của mình một tiếng.

Loại tổ tiết mục này đặc biệt chú ý đến trường quay, làm một số tin tức nhanh như tin tức giải trí mới, hai năm nay theo sát xu hướng, cũng mở rộng việc quay phim đơn thuần thành vlog hàng ngày của diễn viên.

Lương Tiêu sớm đã nghe đạo diễn Cận nói qua, cũng có chuẩn bị, tán gẫu với đoàn làm phim trong suốt một đường trở lại khách sạn, đang chuẩn bị mở cửa, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại.

Đoàn Minh giật mình: “Làm sao vậy?”

Lương Tiêu vịn cửa, trầm mặc một chút, cười cười: “Không sao đâu.”

Lương Tiêu xoay người lại, khách khí: “Ghi hình đến đây thôi được không?”

Có thể vào theo quay cũng đã khó có được, có không ít người còn chưa chắc đồng ý phối hợp, biên đạo sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu: “Đương nhiên.”

Nội dung Vlog vốn không cần dài, biên đạo ra hiệu cho camera tắt máy, bắt tay Lương Tiêu, dẫn người rời đi.

Đoàn Minh vẫn chưa hoàn hồn, nhìn đoàn làm phim đi xa: “Làm sao vậy?”

“Anh Đoàn, tìm đoàn làm phim một chút.” Lương Tiêu nói, “Có người phá cửa.”

Đoàn Minh sửng sốt hai giây, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Không gian riêng tư của nghệ sĩ đặc biệt quan trọng, trừ phi treo biển quét dọn, nếu không sẽ quyết không cho phép người khác tùy tiện ra vào. Khách sạn nằm gần trường quay, ký hợp đồng quay nhiều hơn một lần, không thể không hiểu quy tắc này.

“Sao phát hiện ra?” Đoàn Minh hạ thấp giọng nói, “Là ai? Có cần Tinh Quan xử lý không?”

Lương Tiêu nhìn anh ta nửa ngày: “…Anh Đoàn.”

Đoàn Minh nhíu chặt mày: “Sao vậy?”

“Tôi có thể phát hiện có người vào cửa, là bởi vì khóa cửa khách sạn là kiểu cũ, tay cầm bị người vặn qua, phương hướng không đúng với trước kia.”

Lương Tiêu: “Em thi chưa tới 600 điểm, có thể lý luận đến bước này đã là cực hạn rồi.”

“...” Đoàn Minh: “Cậu có thể không ghi thù được không?”

Lương Tiêu thở dài: “Thật khó…”

Đoàn Minh đau đầu một trận, che miệng cậu lại, nghênh đón ánh mắt Lương Tiêu, đáy lòng đột nhiên trầm xuống theo.

Đoàn Minh buông tay ra, không nói gì.

Năm đó sau khi xảy ra chuyện, Lương Tiêu nhìn bình thường, vẫn vô tâm nên ăn nên ngủ, tốt hơn một chút liền chạy khắp trường quay kiếm tiền, hình như so với trái tim bọn họ còn lớn hơn một chút.

Tuy rằng cũng rơi xuống hai năm bên cạnh không có người canh giữ thì không thể an tâm nghỉ ngơi, về sau thời gian dài, cũng đã dần dần không rõ ràng.

Lúc trước Đoàn Minh cùng quản gia kể khổ về công việc vất vả, kỳ thật cũng không nghĩ tới... Sau năm năm, Lương Tiêu mỗi lần mở cửa vẫn sẽ chú ý tới chi tiết này.

Đoàn Minh trầm mặc, phân tích: “Không phải paparazzi thì là người hâm mộ bất hợp pháp.”

Nghệ sĩ ở khách sạn, chuyện người lạ trong phòng không phải là hiếm.

Hơn nữa Lương Tiêu vừa mới nóng, nhiệt độ có dư nưng lực uy hiếp không đủ, hệ sinh thái người hâm mộ cũng chưa triệt để ổn định, chính là thời điểm chiêu mộ những thứ này.

Đoàn Minh: “Hơn phân nửa là lắp camera, hoặc là trà trộn vào chụp lén, chụp cái gì đó… Chúng ta không có gì phải giấu diếm.”

“Nên là ——”

Đoàn Minh nhìn sắc mặt cậu, gian nan phun chữ: “Chắc không nên… là người hướng dẫn.”

Lương Tiêu cười cười, lắc đầu, cũng không đi về phía trước.

Đoàn Minh: “Chúng ta… Đi vào xem cho cậu?”

Lương Tiêu lắc đầu: “Beta không ngửi được pheromone, cũng không ngửi được chất gây cảm ứng.”

Đoàn Minh thấp giọng: “Liên hệ với Tổng giám đốc Hoắc?”

Lương Tiêu ôm túi nước nóng cười cười: “Cũng không phải chuyện gì lớn…”

Đoàn Minh trầm mặc một lúc lâu, không kiên trì nữa, gật gật đầu: “Đi thôi, tìm đoàn làm phim nói một tiếng... Ra ngoài ở.”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play