Lúc ấy Hoắc tổng đã đồng ý ngay lập tức.

Lúc Lương Tiêu mang dù ra ngoài, cậu thậm chí còn suy nghĩ nên đáp lại bằng thứ khác không.

Ví dụ như tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Hoắc tổng, hoặc xoa bóp bả vai cho Hoắc tổng, xoa huyệt thái dương cho Hoắc tổng.

…… Hoặc là dâng thân mình lên cho Hoắc tổng cắn một cái.

Nhưng Hoắc Lan đồng ý quá nhanh, cậu thậm chí còn chưa kịp tăng giá, đã được cấp quyền tạm trú mới.

Lương Tiêu sửng sốt hai giây, đem những điều khoản định nói ra nuốt trở về.

Thậm chí Lương Tiêu còn cảm thấy tiếc nuối: “Cảm ơn anh……”

Hoắc Lan lắc đầu: “Tôi mới là người lên nói.”

Lương Tiêu ngẩn ra: “Cái gì?”

“Không có gì.” Hoắc Lan ngước mắt, mở miệng muốn nói chuyện, ánh mắt do dự một lúc lâu, không tự nguyện mà chuyển đến đỉnh đầu cậu.

Lương Tiêu ở dưới mái hiên người ta, phối hợp cúi đầu: “Anh sờ đi.”

Hoắc Lan: “……”

Lương Tiêu đợi một lúc, không thấy anh động, đem tay Hoắc Lan đặt lên đầu mình: “Có phải anh còn việc phải làm đúng không?”

Hoắc Lan gật đầu, rốt cuộc cũng không nhịn được, nhẹ nhàng từ tốn xoa đầu cậu hai cái: “…… Còn mấy hạng mục công tác.”

Nhân vật chính Vân Liễm thong thả bước đến, danh xứng với thực, đột hot càng ngày càng cao. Các cảnh quay cũng đã cắt ghép biên tập xong, tối nay sẽ chiếu tập đầu tiên trên Webcast

Mấy ngày nay đã thành công thu hút một lượng truy cập lớn trên Weibo, bước đầu tiễn đã hoàn thành, chỉ chờ《Phụng Quân》công chiếu.

Tinh Quan đã sắp xếp lịch trình cụ thể cho Lương Tiêu, cụ thể muốn chọn thế nào, thì dựa vào Lương Tiêu quyết định.

“Có ba chương trình tạp kỹ.”

Hoắc Lan xem qua báo cáo, thuật lại cho cậu: “Phương hướng có hơi khác biệt, nhưng đều là chương trình giải trí thực tế.”

Lương Tiêu không chút nghĩ ngợi: “Trước chưa nghĩ đến cái này.”

Bây giờ chương trình giải trí thực tế, đích thực có thể khiến nổi lên trong nháy mắt, nhưng tác hại cũng lớn không kém.

Để làm tốt chương trình thực tế thì nhất định phải xây dựng một hình tượng tính cách, một khi người xem đã cố định tính cách này, thì con đường làm diễn viên sẽ khá khó khăn, đó là điểm hạn chế trong con đường diễn xuất trong tương lai của nghệ sĩ.

Thực ra trong tay Lương Tiêu cũng có hai chương trình tạp kỹ của Studio Giang Bình Triều, trước đây lấy diễn viên làm nền móng, cũng không nghĩ sẽ chỉ phát huy trên phương diện này.

“Vất vả lắm mới luyện được kỹ năng diễn xuất tốt.” Lương Tiêu cười cười, “Tôi muốn diễn nên không ngủ được.“

Hoắc Lan nhìn vào ánh mắt sạch sẽ đầy ngạo khí của cậu, con ngươi khẽ chuyển động, gật đầu: “Được.”

Hoắc Lan mở bản báo cáo ra nhìn, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói ra: “Báo giá ——”

“Không thể nói.” Lương Tiêu vội vàng ngắt lời: ‘’Anh nói tôi sẽ không ngủ được .”

Hoắc Lan: “……”

Lương Tiêu thấy nguy hiểm vội vàng kêu dừng lại, trong lòng vẫn còn chút lo sợ, nhắm chặt mắt lại không chịu xem: “Anh nói cho anh Đoạn, rồi để anh Đoạn nói cho tôi.”

Hoắc Lan rũ mắt xuống, lần này không thể ngăn được mà cong khóe môi: “Được.”

Lương Tiêu cẩn thận để hở một chỗ giữa hai ngón tay hé mắt ra nhìn: “Còn lại đâu?”

Hoắc Lan cầm lại báo cáo: “Hai bộ phim truyền hình, một bộ phim điện ảnh.”

Thực ra Hoắc Lan đã nhớ kỹ nội dung bản báo cáo, không cần xác nhận lại, bàn tay đang nắm của anh thả xuống: “Tin tức nhóm vẫn chưa quyết định, họ vẫn đang trong giai đoạn quyết định diễn viên chính.”

Lương Tiêu chưa từng có kinh nghiệm diễn vai chính, vừa lúc thực lực cũng đã nổi bật, dàn diễn viên chính trong phim không chỉ có lưu lượng lớn, mà còn phải có khả năng phủ sóng cũng cực rộng.

Không chỉ có Lương Tiêu cần tài nguyên, mà cả đoàn làm phim cũng khó tìm được ứng cử viên phù hợp để đóng vai chính.

Khoản đầu tư sắp tới của Tinh Quan đều ở《Ngày 30 Tết》, cũng không quay song song với các hạng mục khác, nhưng có thể hợp tác với Tinh Quan, đương nhiên cũng không phải đoàn làm phim không có chút tiếng tăm gì.

Có hai bộ phim truyền hình tìm tới cửa, một bộ lấy đề tài cổ đại, một bộ lấy đề tài hiện đại đô thị, nhà sản xuất đã làm việc với Tinh Quan một lần, chất lượng có thể đảm bảo.

Còn lại một bộ điện ảnh cũng lấy đề tài cổ đại, đầu tư sản xuất với quy mô hoành tráng, bắt đầu bấm máy luôn để kịp tham gia vào lễ trao giải, nhà sản xuất muốn hướng đến hiệu ứng hình ảnh tốt nhất.

Lương Tiêu chăm chú nghe một lúc: “Tôi muốn nghe ý kiến của anh.”

Hoắc Lan hơi giật mình: “Tôi?”

Thật ra trong lòng Lương Tiêu đã có chủ ý sẵn, nhưng vẫn muốn nghe Hoắc Lan nói, cười cười: “Anh mặc kệ tôi sao?”

“Không phải.” Hoắc Lan nhíu mày, sợ cậu hiểu lầm, “Cậu ——”

Hoắc Lan dừng lại, nhìn vệt đỏ hai bên tai Lương Tiêu, im lặng một lúc, cuối cùng cũng không cần thầy dạy cũng hiểu.

Hoắc Lan sờ tóc của cậu: “Quản.”

Tuyến thể Lương Tiêu nảy lên, suýt nữa kêu ra tiếng.

…… Có lẽ là đang trong kỳ phát tình.

Lương Tiêu tận lực loại bỏ tạp niệm trong lòng, ngồi thẳng lưng: “Ngài nói đi, tôi nghe.”

Hoắc Lan gật đầu: “Bộ điện ảnh cổ trang đầu tư lớn, mục tiêu nhắm đến giải thưởng nghệ thuật, thường khá hạn chế những diễn viên phái thực lực.”

“Danh tiếng sẽ rất cao.” Lương Tiêu gật đầu, “Nhưng muốn nổi bật, nội dung tính cách bối cảnh khẳng định phải rất cổ quái.”

Lương Tiêu thậm chí còn nhớ rõ mấy điểm cổ quái, liền bổ sung thêm: “Chính là…… Kỳ kỳ lạ lạ, khó đoán.”

Giọng Hoắc Lan hơi khàn: “Đúng.”

“Có thể làm tăng tính biểu cảm và đánh sâu vào lòng người xem, cũng thích hợp để diễn viên biểu diễn kỹ năng của họ.”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: “Nhưng thiết kế nhân vật bị đè ép, mệnh bạc, thì sẽ có rất nhiều hành vi không logic.”

Hoắc Lan gật đầu.

Không chỉ là nhân vật yếu, phàm là bộ phim hướng đến giải thưởng kiểu này, trừ phi thực sự xuất sắc, nếu không, chỉ có thể dừng lại ở bước đề cử.

Hoắc Lan không định phủ nhận, chính mình cũng có tính toán riêng với việc này.

“Cho mấy tiền bối trong giới là thích hợp nhất.” Lương Tiêu tổng kết, “Tôi sẽ không xem náo nhiệt.”

Hoắc Lan bất giác thả lỏng, gật đầu, tiếp tục nói: “Hai bộ phim cậu ứng tuyển, tôi thích《 Vân Kỳ 》 hơn.”

Lương Tiêu nghe vậy tò mò: “Tống đạo có bảo với anh về bộ phim mới không?”

Hoắc Lan ngẩn ra: “Cái gì?”

“Bình thường mà nói, tôi đã quay một bộ đề tài dân quốc rồi, tiếp theo là đô thị sẽ tốt hơn.”

Lương Tiêu: “Anh muốn tôi nhận bộ cổ trang, có nghĩa là anh muốn tôi áp chế những bộ hiện đại.”

Lương Tiêu hiếm có cơ hội nói chuyện chính sự vui vẻ như này, bây giờ không có người ngoài, nghĩ một chút rồi lại nói: “Hướng đến giải thưởng cá nhân, không thể quá dựa vào yếu tố lớn là phim điện ảnh, muốn dựa vào đề tài hiện đại để mở rộng tầm nhìn. Tống đạo diễn vừa nói qua với tôi, cuối năm nay hoặc năm sau.”

Lương Tiêu lột ra lớp kén của bản thân, phân tích tỉ mỉ: “Tống đạo diễn bảo với tôi anh có thể đang hướng đến vai chính xuất sắc, ông ấy xem qua, cảm thấy có hy vọng, muốn cho tôi một bất ngờ.”

“……” Hoắc Lan có chút ngồi không yên, thậm chí còn muốn đi kiểm tra vài bước cuối cùng của quy tình, chuẩn bị cho Lương Tiêu một bất ngờ vào ngày sinh nhật.

Lương Tiêu ánh mắt sáng lên: “Đề tài gì cơ?”

Hoắc Lan nhìn cậu một lúc lâu,lắc đầu, khóe miệng nâng lên: “Bất ngờ.”

Lương Tiêu: “……”

Mấy người Hoắc tổng thật sự có thiên phú dị bẩm.

Năng lực học tập cường đại, nói không chừng chờ cậu quay xong một bộ phim, là có thể ôm eo ấn cậu lên cửa rồi.

Lương Tiêu nhanh chóng đá bay mấy suy nghĩ vớ vẩn trong lòng, nhìn ánh mắt đầy ý cười của Hoắc Lan, lại nhịn không được vui theo, cười nói: ‘’Được, tôi sẽ chờ.”

Nếu đã đưa kịch bản, sớm muộn gì cũng bàn bạc, tiếp xúc sớm một chút, đều là quyết định có lợi cho cả hai bên.

Lương Tiêu không định đợi thêm: “Đoàn làm phim đã định rồi sao, hôm nay có thể đi xem luôn không?”

Hoắc Lan gật đầu: “Xe đã đến cửa.”

Anh đứng dậy, cầm áo khoác đưa cho Lương Tiêu.

Lương Tiêu ở trong phòng quay vài vòng, thuần thục cất xếp đồ đạc, nhìn lượng pin trên điện thoại.

Hoắc Lan thấy cậu đã tới cửa, bỗng nhiên nói: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu ngẩn người, quay đầu lại.

Hoắc Lan đã luyện tập cả buổi sáng, khó khăn lắm mới nói ra những vẫn cảm thấy ngượng ngùng như cũ, nhịn không được hạ mi xuống: “…… Xin lỗi.”

Hoắc Lan sửa lại: “Lương ——”

“Tôi ở đây.” Lương Tiêu nói, “Làm sao vậy?”

Hoắc Lan ngước mắt lên nhìn cậu.

Bầu không khí giống thường ngày, phá lệ trở lên nhẹ nhàng, cơ hồ khiến người khác sinh ra ảo giác muốn sa vào.

Hoắc Lan nhìn cậu một lúc, nhắm mắt lại, theo quán tính đem vô số ý niệm áp xuống dưới đáy lòng.

……

Áp chế không được.

Hoắc Lan mở to mắt, nhìn hai cây dù nhỏ trong tay.

“Muốn……” Hoắc Lan cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng hơn một chút: “Ở mấy ngày?”

Lương Tiêu rất dễ nói chuyện: “Ngài định.”

Hoắc Lan hơi giật mình.

Lương Tiêu chỉ chỉ tiền thuê: “Nếu ngài không đủ thì nói với tôi trước, tôi sẽ bù lại.”

Hoắc Lan không chuẩn bị trước, ngực phập phồng vài cái, mở miệng muốn nói vài câu, bị Lương Tiêu quay người lại, tùm lấy áo kéo kéo.

“Đêm nay.” Lương Tiêu khụ một tiếng, hơi thở cũng có chút không xong, “Nói chuyện được không?”

“……”

Đoàn Minh nghe cậu nói từ đầu đến cuối, chưa đã thèm nói: “Còn gì nữa không?”

Lương Tiêu mờ mịt: “Còn nên có chuyện khác sao?”

Cốt truyện tiếp theo…… Thật ra cũng không phải không có gì.

Ví dụ như Hoắc tổng cầm hai cây dù, xoay vài cái trong phòng, cuối cùng quay lại giá sách, cẩn thận đặt vào chỗ có độ mà cậu không thể với tới.

Ví dụ như Hoắc tổng đi theo cậu nửa ngày, rốt cuộc lúc cậu chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên ruỗi tay ngăn cậu lại.

Ví dụ như Hoắc tổng bế cậu, đem đầu rúc vào vai cậu không nhúc nhích.

Lương Tiêu rốt cuộc cũng không nhịn được, Hoắc tổng biết rõ ràng hành động này bây giờ là không thích hợp, đang định nói với Hoắc tổng liền nghe thấy Hoắc Lan nghiêm túc nói cảm ơn.

……

Nhưng Lương Tiêu cảm thấy bản thân cũng có quyền lợi giữ lại những điều riêng tư, cho nên kiên định nói: “Không còn gì nữa.”

Đoàn Minh muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng.

Lương Tiêu không thể hiểu được: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Cậu không biết đâu.” Đoàn Minh vỗ vai cậu, “Trong nửa ngày đợi cậu đi ra, mọi người trong Hoắc gia, đều dùng phương thức khác nhau biết được một việc.”

“……” Lương Tiêu mơ hồ cảm thấy có chuyện xấu sắp phát sinh, “Cái gì?”

Đoàn Minh: “Lương tiên sinh đã nộp toàn bộ tiền thuê nhà cùng tiền ăn, cho nên sẽ có quyền ở nơi này, muốn ở đến khi nào thì ở.”

Lương Tiêu: “……”

Đoàn Minh vừa mới tham gia đội ngũ hóng hớt, ho khan một tiếng, giúp Hoắc Lan che giấu: “Không phải Hoắc tổng nói.”

“Không phải Hoắc tổng.”

Lương Tiêu hai mắt thất thần: “Là do máy sưởi hỏng, là do tờ biên lai tiền nhà và tiền máy sưởi của tôi có vấn đề sao?”

Đoàn Minh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Cậu…… Trước cậu thuyết phục bản thân như này sao.”

Đoàn Minh: “Lúc trước ống tản nhiệt làm chảy biên lai, cậu còn không chịu nói cho ai biết, ai biết cậu lấy tiền trả cái gì.”

Trước mắt Lương Tiêu tối sầm: “……”

Đến nơi đúng thời gian đã định, cậu chân trước vừa ra khỏi biệt thự, đám người của Hoắc tổng đã ngay lập tức mở cuộc họp trong nhà.

Nội dung chủ yếu xoay quanh vấn đề Lương tiên sinh bỗng nhiên thanh toán toàn bộ tiền thuê.

“Không trách ống tản nhiệt cháy.” Đoàn Minh cố gắng bù đắp, “Ngài ấy chính là muốn nói cho cả nhà, về sau cậu cũng sẽ có quyền quyết định việc trong biệt thự.

Nhưng đó là ống tản nhiệt, trong một ngữ cảnh không xác định, loại thông báo mờ ám này quá mức rõ ràng.

Toàn bộ Hoắc gia đều nhận định là cậu lấy thân báo đáp Hoắc tổng, nghe nói hôm nay Lương Tiêu ra cửa đi làm trở lại, còn rất là lo lắng, một đường đi đến cửa biệt thự.

Đoàn Minh kỳ thật cũng không tin lắm, nhưng cũng tò mò đến điên lên.

Lương Tiêu được đưa đến nơi hẹn nói chuyện về kịch bản 《 Vân Kỳ 》, bị đạo diễn giữ lại huyên nửa ngày, còn thuận tiện test thử trước ống kính, cả ngày cũng chưa trở lại biệt thự.

Đoàn Minh chờ không được, chủ động mang theo Tiểu Cung tới đón người.

Thừa dịp bồi Lương Tiêu trở về, đi theo cả quãng đường, cuối cùng mới dò hỏi tình hình thực tế.

Không nghĩ tới lại đơn giản như thế.

Đoàn Minh thở dài: “Tôi còn tưởng rằng ít nhất cậu bàn việc trên người Hoắc tổng, khiến Hoắc tổng ôm cậu cắn một cái.”

Lương Tiêu cũng không phải không nghĩ tới.

Nhưng lúc ấy Hoắc tổng đáp ứng thật sự quá nhanh, căn bản chưa kịp tăng giá.

Sự tình lại một lần nữa thoát khỏi sự khống chế của cậu, Lương Tiêu có chút tang thương, nằm im trên ghế sau đó thong thả nói: “Thế sự khó lường……”

Đoàn Minh không nghe rõ: “Cái gì?”

“Cứ tiếp tục xấu đi như này.” Lương Tiêu thở dài, “Khả năng chỉ có trong lòng tôi và Hoắc tổng biết chúng tôi trong sạch.”

Kỳ thật cậu chỉ tùy tiện tìm một lý do để ăn vạ ở biệt thự, chính là vì muốn làm Hoắc Lan vui vẻ.

Sau đó cậu lại bận rộn trở lại, không chắc có thể về nhà mỗi ngày. Mấy ngày nay cậu giúp anh đánh dấu tạm thời, tin tức tố của bản thân cũng đã ổn định, tần suất đánh dấu cũng có thể chậm lại.

Lương Tiêu muốn để lại chút đồ vật, bảo lúc tâm tình Hoắc lan không tốt có thể đem ra xem để tâm trạng tốt hơn.

Một hành động vô ý.

Lương Tiêu cơ hồ có chút hối hận, trống đỡ đôi mắt thở dài.

Trả tiền thuê nhà cái gì cơ chứ.

Nên hoàn toàn không biết xấu hổ, phải mặt dày ăn vạ ở biệt thự lừa ăn lừa uống.

“Hoắc tổng cũng không phải cố ý.”

Đoàn Minh nhìn phản ứng của cậu, thấp giọng nói với cậu : “Ngài ấy chắc là …… Nhịn không được.”

Đoàn Minh: “Quản gia ở Hoắc gia nhiều năm như vậy, chưa thấy Hoắc tổng như này bao giờ.”

Toàn bộ nhân viên của Hoắc gia đều bị bắt tham gia cuộc họp, thông báo sau này lúc Lương tiên sinh ở biệt thự, Đoàn Minh cũng đi theo trà trộm vào nghe.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Lan chưa nói điều gì không tôn trọng Lương Tiêu.

Từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc, không chút trêu đùa nào.

“Hoắc tổng nói.”

Đoàn Minh vỗ cánh tay Lương Tiêu, thấp giọng thuật lại toàn bộ cho cậu: “Các loại chìa khóa, phải cho cậu một cái.”

“……” Lương Tiêu hoảng hốt lẩm bẩm: “Tờ ghi ở đầu giường Hoắc tổng thế mà lại quá đáng giá như vậy.”

Lương Tiêu vốn định một ngày nào đó đưa cho Hoắc biên lai, mỗi ngày đều tính tiền.

Cư nhiên có thể đổi lấy chìa khóa.

Lương Tiêu lại nhịn không được có chút lo lắng mấy năm nay rốt cuộc là Hoắc Lan đã làm thế nào mà có thể dẫn dắt Tinh Quan đi lên đỉnh: “Hoắc tổng chưa nói sao? Đặt một trả ba, tôi quay lại còn phải trả tiền thuê nhà linh tinh……”

“Chưa nói.” Đoàn Minh nói, “Hoắc tổng nói, cho cậu chìa khóa.”

“Hoắc tổng còn nói.”

Đoàn Minh thuật lại nguyên xi cho cậu: “Từ nay về sao, để Lương tiên sinh tự do đi lại.”

Lương Tiêu hơi giật mình.

Bản năng của cậu báo cho cậu rằng đây không phải là trường hợp lừa tình, thở sâu một hơi, xòe hai tay ra.

Lương Tiêu dựng thẳng lưng, Đoàn Minh duỗi tay ra.

Đoàn Minh xòe bàn tay tát cho cậu một cái: “Muốn cái gì?”

“Chìa khóa.” Lương Tiêu đè nặng rung động xuống đáy lòng, chung quy cũng không thể nhịn được mà chờ mong, còn không ngừng tưởng tượng những điều lãng mạn, “Hoắc tổng không phải nói cho tôi sao?”

Đến lúc đó mang theo bên người, lấy dây tơ hồng buộc lên cổ tay.

Nghĩ đến Hoắc tổng liền muốn đếm chìa khóa.

Lương Tiêu tự mình hưng phấn bổ não một trận xong, không nhịn được có chút ngại ngùng, mặt trở lên đỏ hồng.

Đoàn Minh nhìn hắn, thần sắc có chút cổ quái: “Muốn luôn bây giờ?”

Lương Tiêu chịu đựng ngại ngùng gật đầu: “Muốn.”

Đoàn Minh khuyên hắn: “Chờ về nhà cũng không muộn.”

Lương Tiêu sốt ruột: “Hiện tại không được sao?”

“Được.” Đoàn Minh nói, “Chuẩn bị một chút.”

Lương Tiêu nhíu mày: “Chuẩn bị cái gì?”

“Đem hơn 300.” Đoàn Minh hừ một tiếng: “Cậu tìm túi nilon đi.”

Lương Tiêu: “……”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play