Lương Tiêu nằm trong lồng ngực của Hoắc Lan, nghe được nhịp tim nhịp nhàng của anh.

Thật ra cậu không sợ, cũng không cảm thấy khó chịu.

Dù vấn đề có lớn đến đâu, đơn giản chỉ cần một cái chịu đựng, một ý chí mạnh mẽ chống chọi với cái chết, cắn răng thì sẽ vượt qua được.

Không có chuyện gì mà không thể vượt qua.

Năm đó khi Lương Tiêu còn đang cắp sách đến trường, cánh tay của cậu bị chính cậu cắn chảy máu đầm đìa, loạng choạng trèo qua cửa sổ để đi ra ngoài, cũng nghiêm khắc không để bản thân khó chịu dù chỉ một giây.

Toàn thân Hoắc Lan còn vương vấn hơi nước nóng vô cùng ấm áp, bên trong vẫn còn đọng lại một lớp tuyết trong vắt.

Dòng nước chảy dưới lớp băng, từng gợn nước dao động chập chờn, sự khúc xạ mở ra ánh mặt trời ấm áp.

Lương Tiêu nhắm chặt hai mắt, đôi tay run run, sờ soạng vài lần, gắng sức nắm chặt lấy áo sơ mi của Hoắc Lan.

Hoắc Lan nắm lấy tay cậu, nhấn vào máy đo nhịp tim kẹp ở ngón tay cậu, lấy mặt nạ dưỡng khí, đeo vào cho cậu.

"Không cần." Lương Tiêu quay đầu sang một bên, cố hết sức để giọng nói bình tĩnh trở lại: "Tôi không sao, muốn......"

Lương Tiêu hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn ngài ôm tôi thêm một lúc nữa."

Trong đầu cậu vẫn còn một đống hỗn loạn, không nghĩ được nên nói gì, nên chỉ có thể cố gắng gom nhặt một vài suy nghĩ: "Tôi ——"

Lòng bàn tay Hoắc Lan vỗ vỗ lưng cậu: "Tôi ở đây."

Lương Tiêu giật mình.

"Chờ một chút." Hoắc Lan đeo mặt nạ bảo hộ cho cậu, vẫn kêu cậu dựa vào lồng ngực của mình: "Tôi không rời đi."

Ngực Lương Tiêu đập thình thịch, căng thẳng một hồi, sau đó từng chút một thả lỏng trở lại.

Lương Tiêu nghiêng mặt, áp trán vào hõm vai của Hoắc Lan.

Hoắc Lan bảo vệ cậu trong lồng ngực, hướng người đại diện như sắp bị đóng đinh dính chặt vào cửa, nghiêng người che khuất cả người Lương Tiêu.

Đoàn Minh nhanh chóng hoàn hồn, dùng sức lau mặt, hốc mắt đỏ hoe cố sức cười với Hoắc Lan một cái.

Người đại diện dường như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh, cẩn thận đóng cửa lại.

Hoắc Lan qua đêm ở trong bệnh viện.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh hoàn tất làm thủ tục với bệnh viện, cùng Lương Tiêu lên máy bay.

Mấy ngày nay đều không thể ngủ ngon, cuối cùng cũng có thứ gì đó buông xuống được hoàn toàn rơi xuống đất, Lương Tiêu ngủ trong lồng ngực anh đến nửa đêm, ngủ say không có bất cứ ý thức, không hề có cảm giác kiểm tra rồi làm thủ tục xuất viện.

Hoắc Lan xuống máy bay không có người ở bên, trực tiếp ôm cậu suốt chặng đường về nhà.

"Kỳ động dục tự phát."

Bác sĩ riêng vốn đã rất quen thuộc với Lương Tiêu, kiểm tra gọn gàng lưu loát: "Quá trình phân hóa bình thường của Omega, chủ yếu xảy ra ở độ tuổi từ 18 đến 20, hiếm khi kéo dài chậm trễ như vậy."

Quản gia đã nói chuyện với bên bệnh viện: "Tuyến thể của ngài Lương bị tổn thương nặng đến tận 2 lần, chuyện này có liên quan gì không?"

Bác sĩ gật đầu: "Nguyên nhân chính là do tuyến bị tổn thương, ngoài ra còn liên quan đến yếu tố như thể lực, sức khỏe của cơ thể."

Khi Omega tăng trưởng, điều kiện sống không theo kịp, sự phát dục sẽ bị đình trệ một cách thụ động, các tuyến thể sẽ tự động trì hoãn chờ trạng thái thích hợp để phân hóa.

Alpha có nồng độ pheromone cao và thường xuyên gây nên nhiều kích thích mới có thể hồi sinh các tuyến thể không còn hoạt động.

Đối với Lương Tiêu, bước vào thời kỳ động dục tự phát không phải là chuyện xấu, chứng tỏ các chức năng của tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng lúc trước đã bắt đầu phục hồi dần. Nếu được điều trị đúng cách, tương lai sẽ có khả năng toàn toàn phục hồi.

"Chúng tôi đã chuẩn bị các bác sĩ dinh dưỡng." Quản gia gật gật đầu, lấy sổ ra ghi chép lại: "Còn có chuyện gì khác nữa không......"

"Lần đầu động dục tự phát, thời gian sẽ lâu hơn, phản ứng cũng tương đối nghiêm trọng."

Lúc trước lần đầu bác sĩ đến, liều mạng đề nghị tổng giám đốc Hoắc vĩnh viễn đánh dấu với Omega có độ thích hợp cao, cả đám gần như bị đóng băng tại chỗ, lần này đã dám nói: "Đề nghị ——"

Hoắc Lan ôm Lương Tiêu, một tay điều khiển chuột hoạt động trên máy tính xách tay làm việc, ngẩng đầu theo hướng phát ra âm thanh.

"Đề nghị."

Bác sĩ bình tĩnh lại, ông ta tốt bụng nói: "Nếu có Alpha riêng, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên duy trì mật độ tiếp xúc cao, đánh dấu tạm thời vài lần."

Hoắc Lan rũ mắt xuống: "Khoảng bao lâu?"

"Về mặt lý thuyết, thời gian tiếp xúc càng lâu dài thì càng ổn định, tác dụng an ủi đối với Omega càng tốt."

Bác sĩ xem xét đầy đủ tình hình của bệnh nhân và các thành viên trong nhà, uyển chuyển nói: "Nhưng......"

Quản gia: "Ngài uống cà phê."

Bác sĩ:"?"

"Nhưng —— cũng không hoàn toàn."

Bác sĩ không nghĩ ra được vì sao lần này lại có cà phê, đành phải cảm ơn rồi tiếp nhận: "Y học hiện đại đang dần phát triển, trên thực tế cho dù không có Alpha..."

Quản gia nhanh chóng nhét bánh quy vào miệng ông ta.

Bác sĩ: "......"

"Chúng tôi sẽ liên hệ lại với ngài nếu cần thiết."

Quản gia kiểm tra tâm tư của tổng giám đốc Hoắc, khéo léo tiễn khách, đưa bác sĩ cùng cà phê ra cửa: "Ngài đi thong thả."

Vị bác sĩ ngớ người nhai bánh quy, bưng ly cà phê lên gật đầu với ông ấy, rời đi.

Quản gia phái người tiễn, đóng cửa lại, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quản gia đến gần Hoắc Lan: "Tổng giám đốc Hoắc......"

Hoắc Lan rũ mắt, điều chỉnh lại tư thế một chút, ôm chặt người hơn, ra hiệu tài liệu đã được anh duyệt.

Quản gia ôm xấp tài liệu đi: "Ngài Lương không sao chứ?"

Mấy ngày nay Lương Tiêu không được nghỉ ngơi tốt, đã chìm vào giấc ngủ say, lăn lộn lâu như vậy còn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ nói không sao cả, chỉ là thể chất suy yếu trong thời kỳ động dục, hơn nữa giai đoạn đầu không phát hiện kịp thời, trước đây chưa từng được phối hợp nghỉ ngơi đầy đủ.

Thời kỳ động dục của Lương Tiêu khá đặc biệt, khơi thông pheromone bị tích tụ chỉ là một mặt, mặt khác quan trọng hơn là các vấn đề về thể chất. Trước mắt không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể cố hết sức nghỉ ngơi điều trị và hồi phục sức khỏe.

Có cơ hội thả lỏng, ngủ một giấc thật ngon, cơ thể tự nhiên sẽ tốt lên.

Nhưng lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ thế này vẫn khiến mọi người lo lắng.

"Đừng lo." Hoắc Lan tháo thiết bị đo mạch ở tay Lương Tiêu ra: "Bảo cậu ấy ngủ thêm đi."

Quản gia gật đầu, do dự, sau đó nhẹ giọng khuyên: "Ngài cũng nhớ nghỉ ngơi."

Hoắc Lan không nói gì, ánh mắt lại dán vào màn hình máy tính.

Quản gia thu dọn đồ đạc nhẹ nhàng, ra khỏi phòng ngủ, lặng lẽ đóng cửa lại.

Hoắc Lan yên lặng một lúc mới buông chuột.

Anh rũ mắt xuống, thu tay về, nhìn Lương Tiêu đang dựa vào ngực mình.

Hoắc Lan đưa tay khẽ chạm vào hàng mi đang nhắm nghiền của cậu.

Lông mày của Lương Tiêu vốn rất sâu và thanh tú, khi ngủ an tĩnh nhắm mắt lại, trông càng thêm ngoan ngoãn, trẻ trung hơn nhiều so với tuổi thật.

Có anh ôm, Lương Tiêu ngủ rất yên ổn, cũng không tung hoành ngang dọc, trèo đèo lội suối mà lăn lộn như mọi đêm.

Trên thực tế, ngoại trừ đêm qua Lương Tiêu mơ hồ gọi tên anh, ngoài ra không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.

Tổng giám đốc như anh không biết làm sao vào những lúc thế này, chỉ có thể nhìn cơ thể gầy yếu trong lồng ngực mình đang run lẩy bẩy, không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu kiệt sức, mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của anh.

Lồng ngực Hoắc Lan ngột ngạt đau đớn, cẩn thận lật người lại, cũng không thấy một giọt nước mắt nào.

"Cậu ấy luôn một mình bấy lâu nay, không biết......"

Người đại diện trở về cùng với bọn họ, kìm lại suốt đoạn đường, trước khi xuống máy bay mới lấy hết can đảm: "Ngài đừng buông cậu ấy ra...... Đừng đi."

Hoắc Lan chưa bao giờ nghĩ tới điều này, ôm Lương Tiêu ở khoang máy bay, hứa với anh ta: "Tôi sẽ không đi."

Người đại diện không nói nên lời, trợ lý nhỏ bé ngó trái ngó phải với đôi mắt đỏ hoe, lấy hết can đảm nhỏ giọng nói: "Anh Lương nói anh ấy thích ngài, muốn ngài ——"

Cậu ta còn chưa nói xong, đã bị người đại diện bịt chặt miệng lôi đi.

Nhưng nửa câu đầu đã chấn động nỗi lòng của Hoắc Lan vẫn chưa thể khôi phục lại được.

Tuy không trì hoãn công việc, nhưng chỉ cần đầu óc thoải mái một chút, những suy nghĩ lung tung sẽ hiện lên, khiến anh gần như không thể ngồi yên.

......

Hoắc Lan nhắm chặt hai mắt, cố nén những cảm giác bất an mơ hồ bị câu nói ấy khơi dậy.

Anh vốn nghĩ ban đầu chỉ cần cố gắng chăm sóc Lương Tiêu, không bao giờ để Lương Tiêu sống lại một cuộc sống như ngày xưa nữa, đến nỗi Lương Tiêu đối xử với anh thế nào, thậm chí là thật hay giả, là rời đi hay ở lại, tất cả chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét.

Hoắc Lan cũng biết rõ kỳ mẫn cảm của mình dễ đi vào ngõ cụt, có một số ám ảnh khó giải thích đáng ra không nên có, cho nên anh không muốn nhắc tới chuyện này với Lương Tiêu vào lúc này.

Nhưng vừa nghĩ tới khả năng này, dù thế nào anh cũng không thể bình tĩnh.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, Lương Tiêu cũng có thể thích anh.

Hoắc Lan mù mịt rũ mắt xuất thần, không để ý đến người trong tay anh giật giật, hơi trở mình giữa hai cánh tay anh.

Lương Tiêu mở to mắt.

Giấc ngủ này vô cùng tốt, hiếm khi Lương Tiêu được thoải mái, không cần phải lo lắng ngủ quên sẽ trì hoãn cái gì, người đại diện và trợ lý cũng không có nhắc nhở gì.

Cả cơ thể và tinh thần đều hoàn toàn giải phóng, Lương Tiêu không nằm mơ, ngủ một giấc yên lành đến khi tỉnh lại.

Mở to mắt, cảm giác thoải mái do giấc ngủ sâu mang lại cuối cùng đã bao lấy cơ thể, từ từ tan biến.

Lương Tiêu ngáp một cái, định đi tìm tổng giám đốc Hoắc hỏi khi nào về nhà học bài, nhưng vừa định đứng dậy liền cảm thấy sai sai, ngơ ngác nhìn lên: "......"

Lương Tiêu dụi dụi đôi mắt, nhắm mắt lại, nằm trở lại, lại tỉnh lại một lần nữa.

Hoắc Lan bị cậu lăn lộn một hồi lâu mới hoàn hồn, cúi đầu đón nhận tầm mắt của cậu.

"......" Lương Tiêu lập tức quen thuộc: "Hoắc Hoắc Hoắc tổng."

Hoắc Lan nhìn cậu, những suy nghĩ lộn xộn cũng dần tiêu tán, khóe miệng khẽ nâng lên hạ xuống: "Ừm."

Khi cậu ngủ say cả người đều mềm mại, khi dựa vào liền chảy tới không biết nơi nào. Hoắc Lan chỉ có thể luôn chú ý giữ cho người vững vàng, lúc này thấy cậu tỉnh lại, vai lưng mới hơi thả lỏng.

Lương Tiêu nhìn máy tính của tổng giám đốc Hoắc, tim đập loạn xạ, lắp bắp: "Ngài —— đang làm việc à?"

Hoắc Lan rũ mắt, xem như đúng rồi.

Đầu gối của Lương Tiêu tên rần.

Bản thân quả thật là một gian trá hại nước mà.

Nếu ở thời cổ đại, hẳn tổng giám đốc Hoắc của bọn họ đã vì cậu mà hao tổn đêm xuân ngắn ngủi, từ đó về sau vua không còn lên triều sớm.

Lương Tiêu nhanh chóng nhường chỗ cho quân vương: "Ngài bận."

Cậu vừa mới tỉnh dậy, trong người không còn chút sức lực, khó khăn trèo đèo lội suối được nửa đường, liền bị Hoắc Lan nâng cánh tay khoác nhẹ cánh tay trên vai cản lại, cả người lập tức ngã ra sau.

Lương Tiêu hoàn toàn kiệt sức, cá ướp muối nằm ở trên đùi quân vương: "......"

"Bác sĩ nói ——"

Hoắc Lan đón nhận ánh mắt của cậu, nắm chặt tay: "Trong khoảng thời gian này, tốt nhất là duy trì mật độ tiếp xúc cao cùng với Alpha."

Lương Tiêu nóng nảy một tiếng: "Tiếp xúc gì cơ?"

"Thời gian dài, mật độ cao."

Hoắc Lan nói: "Thời gian tiếp xúc càng lâu, hiệu quả càng tốt."

Lương Tiêu thật sự không khống chế được đoàn tàu nhỏ trong đầu, tim đập kịch liệt, hai mắt thất thần: "Bác sĩ, bác sĩ còn nói cái gì......"

Cánh tay Hoắc Lan cánh tay hơi khựng lại.

Bác sĩ còn nói nhưng.

Lần này Hoắc Lan không muốn nói nhiều, trầm mặc hồi lâu, ôm lấy cậu, lắc đầu.

Lương Tiêu ngây ngẩn, đoàn tàu nhỏ ô ô ô không ngừng: "Không có sao?"

Hiếm khi Hoắc Lan nói dối, vai lưng đều hơi cứng đờ, trong đầu lặp đi lặp lại nửa câu nói của trợ lý.

Hoắc Lan nhắm mắt lại, cố hết sức gật đầu: "Không có."

Thậm chí Lương Tiêu có chút tiếc nuối, khẽ thở dài một hơi.

...... Cũng khá tốt.

"Không gây chậm trễ công việc của ngài chứ?"

Lương Tiêu bằng lòng với số phận của mình, toàn thân đỏ bừng đến mức nóng cả tay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, hắng giọng nói: "Phiền ngài rồi ——"

"Không phiền." Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu giật mình.

Hoắc Lan ôm cậu vào trong lồng ngực, hứa hẹn: "Sẽ không chậm trễ công việc."

"Không chậm trễ." Hoắc Lan nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cậu: "Không đi."

Lương Tiêu mờ mịt một lúc, khi nhìn thấy thuốc ức chế đặc biệt dành cho Alpha bên cạnh Hoắc Lan, cậu mới mơ hồ lấy lại tinh thần.

"Tôi cũng không đi." Lương Tiêu ôm lấy tổng giám đốc Hoắc đang trong thời kỳ mẫn cảm của bọn họ, vỗ vỗ lưng anh: "Ngài có đánh tôi cũng không rời đi."

Hoắc Lan lắc đầu, nhìn cậu, mím khóe môi.

Anh yên lặng ngồi, thiếu niên kiêu ngạo hiện lên trong đáy con ngươi sâu thẳm, hệt như ánh mặt trời bao phủ lấy cái tuyết lạnh giá, băng tuyết không lấn áp che lấp được liền vỡ vụn ra thành từng mảnh sáng ngời.

Từ trước tới giờ Lương Tiêu luôn không gánh nổi chuyện này, khó khăn lắm mới thoát khỏi tầm mắt của tổng giám đốc Hoắc, thoi thóp dựa vào cánh tay anh, tìm bình dưỡng khí tự hít thở hai hơi.

Hoắc Lan đỡ cậu ngồi dậy một chút: "Không thở được?"

"Được rồi." Lương Tiêu nói: "Ngài làm việc, tôi xem là được rồi."

Hoắc Lan cẩn thận nhìn cậu một hồi, gật đầu, bảo cậu dựa vào vai mình, kéo máy tính qua.

"Bản báo cáo lần này, tổng giám đốc Hoắc không mấy hài lòng."

Quản gia truyền đạt nghị lực cho quản lý của Tinh Quan, đồng thời phê bình từng cái một: "Làm việc phải có trách nhiệm, không được làm nửa vời, không được qua loa cẩu thả."

Không phải là Hoắc Lan không có thư ký, mà do Hoắc Lan trẻ tuổi bên cạnh luôn bị vây khốn bởi những cạm bẫy, mỗi một bước đi đều có người tính kế, người có thể tin thật sự quá ít, chỉ còn thói quen kêu quản gia ở bên người.

Đặc biệt trong giai đoạn mẫn cảm, ngoài việc tổng giám đốc Hoắc tổ chức cuộc họp, mọi kế hoạch của bộ môn đa phần sẽ do quản gia thay mặt anh truyền đạt.

"Tỉ mỉ tận tụy với công việc và bổn phận của mình, đã tốt cũng cần phải tốt hơn." Quản gia nhấn mạnh: "Học hỏi tổng giám đốc Hoắc."

Một số bộ trưởng cảm thấy có chút áy náy, từng người cúi đầu ngẫm nghĩ.

Hoắc Lan không bao giờ chậm trễ trì hoãn công việc, cho dù lần này nghe thấy tai nạn bất ngờ gấp gáp chạy đến, anh cũng hoàn thành văn bản cuộc họp và sắp xếp công việc cần thiết trong đêm khuya.

Tinh Quan luôn lấy tổng giám đốc làm hình mẫu, gần đây có vài dự án lớn với Long Đào đều mỹ mãn thắng lợi, một số bộ phận quả thực đều bị choáng ngợp trước chiến thắng, trong lòng có hơi thả lỏng thoải mái.

"Lần này càng không thể sai được."

Quản gia chuyển lời của tổng giám đốc Hoắc: "Tinh Quan khó khăn lập nghiệp, không thể để sự kiêu ngạo làm chúng ta mù quáng."

Vẻ mặt vài bộ trưởng vô cùng xấu hổ: "Đúng vậy."

Quản gia gật gật đầu, mở máy tính bảng, phân phát các kế hoạch đã được tổng giám đốc Hoắc thông qua: "Những kế hoạch này đã được tổng giám đốc Hoắc phê duyệt, nếu có thắc mắc, xin hãy nói ra càng sớm càng tốt, tôi sẽ nói lại cho tổng giám đốc Hoắc. "

"Có." Bộ trưởng Bộ Phát triển Tài nguyên vội giơ tay: "Đối với dự án đầu tư rạp chiếu phim của chúng ta, có cần phải tiếp tục rót vốn cho giai đoạn đầu phát triển không......"

Quản gia biết bổn phận của mình, làm micro thay cho Hoắc Lan, không hề nói câu nào khi chưa xin phép: "Tôi sẽ thay ông hỏi một chút."

Quản gia bình tĩnh, chuyển đến điện thoại của biệt thự: "Tổng giám đốc Hoắc, bộ phận phát triển hỏi về việc đầu tư rạp chiếu phim ——"

Cúp điện thoại, Hoắc Lan trực tiếp gửi bản thu xếp tài trợ cho dự án đầu tư qua.

Bộ trưởng phát triển nhanh chóng cất đi: "Còn có đánh giá và phân tích triển vọng, mời tổng giám đốc Hoắc xem qua một chút."

Quản gia nghi ngờ tình huống xảy ra với điện thoại của biệt thự, vì vậy ông ấy giúp gửi mấy bản báo cáo qua, sau đó kết nối với điện thoại của Hoắc Lan: "Tổng giám đốc Hoắc—— "

Hoắc Lan đang định cúp máy, tuyến thể mẫn cảm của Lương Tiêu lại bị kích thích cực lớn, không kìm được mà rên một tiếng.

Hoắc Lan: "......"

Quản gia: "......"

Hoắc Lan nhắm mắt lại, bất đắc dĩ giải thích nói: "Tôi đánh dấu tạm thời."

"......" Quản gia đè micro lại, bình tĩnh truyền đạt: "Tổng giám đốc Hoắc đang xem, sẽ trả lời sau."

Bộ trưởng phát triển không nghi ngờ anh, cung kính gật đầu, cất đồ rồi ngồi trở lại.

"Còn nữa." Bộ trưởng Marketing lấy hết can đảm giơ tay: "Vừa rồi cạnh tranh với Long Đào, bộ phận chúng ta từ trên xuống dưới chịu rất nhiều áp lực...... Mong tổng giám đốc Hoắc nói vài câu khích lệ mọi người. "

Quản gia:"......"

Quản gia nhắm mắt lại, đánh liều cầm lấy điện thoại.

Không ngờ tuyến thể trong kỳ động dục sẽ nhạy cảm đến mức này, Lương Tiêu khàn giọng nói không nên lời, mềm nhũn trong lồng ngực của tổng giám đốc Hoắc, toát mồ hôi lạnh cầu xin chết: "Thật sự không được rồi......"

"Cố kiên trì một chút." Hoắc Lan nhẹ giọng nói: "Rất nhanh sẽ ổn thôi."

Bác sĩ có đề cập đến tình huống của Lương Tiêu rất đặc biệt, nếu không nhanh chóng khơi thông pheromone đúng giờ, bên trong tuyến thể bị bịt kín sẽ càng khó chịu hơn, lâu ngày còn ảnh hưởng đến sức khỏe.

Lương Tiêu cũng biết điều đó, cố hết sức cắn môi dưới chịu đựng, nhưng Hoắc Lan lại dùng cổ tay ngăn cản: "Không chịu được thì cứ cắn tôi."

"......"

Quản gia trố mắt, lật ngược tình thế: "Tổng giám đốc Hoắc nói —— cố kiên trì một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi."

"Nếu không chịu được......" Quản gia hít một hơi thật sâu: "Thì khẽ cắn môi."

Bộ trưởng Marketing cảm thấy lồng ngực nóng ran, rưng rưng nước mắt dùng sức gật đầu, quay lại truyền đạt cho mọi người trong phòng.

Bộ trưởng hoạt động thương hiệu giơ tay: "Còn có ——"

Quản gia không nhịn được nữa: "Sao vẫn còn vậy?!"

Bộ trưởng hoạt động giật mình một cái: "Thế giới bên ngoài gần đây đối với Tinh Quan...... Không ngừng tranh cãi, bên nào cũng cho là mình đúng, gần đây còn có một số tin đồn."

Bộ trưởng hoạt động: "Tổng giám đốc Hoắc có cho chúng tôi lời nói nội bộ nào không......"

Quản gia tuyệt vọng, nhắm mắt lại nâng điện thoại lên.

Cuối cùng cũng vất vả chịu đựng vượt qua được đánh dấu tạm thời, cả cơ thể Lương Tiêu đều đỏ bừng, cậu nhạy cảm đến mức chạm vào một chút cũng run lên, hoàn toàn hòa tan thành vũng ở mép giường.

Hoắc Lan không dám chạm vào cậu, cầm lấy cốc nước, chạm chạm bên môi cậu.

Lương Tiêu khó khăn uống hai ngụm, nghiêng đầu, thoi thóp thở: "Thật kích thích......"

Hoắc Lan sờ tóc cậu: "Vất vả rồi."

Lương Tiêu ngẩn ra, duy trì một tia lý trí, nhìn dấu răng trên cổ tay trái tổng giám đốc Hoắc của bọn họ: "Ngài vất vả hơn tôi......"

"Không cần quan tâm."

Hoắc Lan lắc đầu, thu tay về: "Tôi sẽ nghĩ cách."

"Sẽ làm tốt hơn." Một tay Hoắc Lan che khuất đôi mắt, nhắm mắt cúi đầu, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc trên trán đầy mồ hôi của Lương Tiêu: "Sẽ không để cậu ở một mình nữa."

......

Quản gia cúp điện thoại, nhìn thấu thế sự: "Tổng giám đốc Hoắc nói, đừng lo lắng, ngài sẽ nghĩ cách làm tốt hơn."

Bộ trưởng hoạt động còn muốn nói thêm, nhưng lại bị quản gia bịt miệng.

"Tan họp." Quản gia đau thương: "Bây giờ tôi là người duy nhất còn thừa lại."

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play