Sáng ngày hôm sau.

Hoắc Lan đợi Lương Tiêu trong lòng tỉnh dậy rồi mới dậy đi vào vệ sinh rửa mặt.

Quản gia ở ngoài cửa hồi lâu, tìm một khoảng thời gian thích hợp mới đi vào: "Lương tiên sinh..."

Lương Tiêu đang quấn chăn bông thất thần: “Quản gia Hoắc.”

Quản gia muốn giải thích trước với cậu.

Hôm qua Lương Tiêu quay phim cả một ngày, không dành ra được một khoảng thời gian, ông nghĩ muốn tìm cơ hội để giải thích với cậu nhưng lại không gọi được cho cậu.

Tối qua, quản gia tới trễ nên trở tay không kịp chỉ biết giương mắt nhìn Hoắc tổng đem người vào phòng ngủ, nên không yên lòng về sự an toàn của Lương tiên sinh.

Lương Tiêu rất an toàn, thở dài, đem chăn trên người mình quấn quấn lại : "Ông nói gì với Hoắc tổng?”

"Nói ... cậu có yêu cầu về giấc ngủ."

Người quản gia kiên trì ăn ngay nói thật: "Cậu nhất định phải nằm cái gối này."

Lương Tiêu đau thương và căm giận: "Tôi còn có cái gối để nằm sao?!"

"Không!" Quản gia đấm một cái vào lòng bàn tay, "Hoắc tổng không lo rằng cậu nằm không thoải mái sao? Hoắc tổng tin cho nên tối qua cuối cùng cũng nằm...”

Quản gia sửng sốt, tự nhắc nhở mình mình rồi thận trọng nghĩ lại cảnh tượng lúc mới vào: “Tại sao__________”

Lương Tiêu tuyệt vọng: "Đừng hỏi."

"Được rồi." Quản gia đem những lời mình định nói vào trong bụng rồi nhìn sang cậu với vẻ mặt lo lắng, "Cậu ... không sao chứ?"

Lương Tiêu không có chuyện gì chỉ là bị kích thích một chút, thở dài rồi vùi vào trong gối rồi từ từ hạ nhiệt.

Hành động của Hoắc Lan đêm qua đối với cậu quá bất ngờ, Lương Tiêu buộc phải nằm im, tưởng rằng mình sẽ bối rối cả đêm vì bây giờ ăn mười quả óc chó để bổ não cũng sẽ không thể theo kịp suy nghĩ của tổng giám đốc Hoắc của họ.

Kết quả là cậu đã ngủ quên.

Quản gia không hiểu vì sao lại mong đợi rằng cậu ôm gối nhưng buổi sáng nó lại biến thành ôm anh, khi Lương Tiêu tỉnh dậy trong lòng Hoắc Lan cậu thật sự không muốn hiểu.

Vì sao cái gối lại trở thành bờ vai của Hoắc tổng.

Tại sao cậu lại ôm chặt lấy Hoắc tổng trong lúc ngủ? Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, cả người cậu lại chui vào trong lòng của Hoắc tổng.

Lương Tiếu đột nhiên nhớ tới nhân quả óc chó liền lật người lại nhanh chóng lấy túi giấy dưới chăn ra.

Tất cả đều nguyên vẹn, không một chiếc nào bị nghiền nát.

Lương Tiêu cẩn thận kiểm tra từng thứ một, thở phào nhẹ nhõm rồi gói lại túi giấy như cũ.

Thấy cậu không muốn đứng dậy, quản gia lấy hết can đảm để kiểm tra: "Quần áo của cậu—"

Lương Tiêu: "Không."

Quản gia: "... Vâng."

Lương Tiêu không có thời gian để thay đồ ngủ nhưng cậu đang mặc đồ riêng mềm mại và thoải mái nên khi ngủ không cảm thấy khó chịu.

Nó cũng không làm ra hành vi nào khiến cho người ta tưởng tượng ra những điều kỳ quái.

Không cần phải nhờ ai đó mang cái mới và trốn dưới chăn trong khi khóc.

Lương Tiêu vừa mới dậy liền vùi đầu vào gối một lúc, cố hết sức thuyết phục bản thân là bệnh cũ tái phát nhưng không thuyết phục bản thân công nên cậu thở dài: "Vậy tôi là loại omega này."

"Không!" Quản gia trước đây đã hiểu lầm cậu nhưng lần này đã biết nên vội vàng giải thích, "Lần đó là hiểu lầm, chúng tôi đã biết! Cậu và Hoắc tổng luôn luôn là thật - "

Lương Tiêu lơ đãng nhìn lên, nửa khuôn mặt hiện lên sự mơ hồ mang theo quần áo của Hoắc tổng.

Quản gia: "..."

Quản gia: "Cậu ... và Hoắc tổng lúc nào cũng đúng."

"..." Lương Tiêu đứng dậy trên giường, mặc áo khoác, mở cửa đi vào phòng ngủ thứ hai rửa mặt.

Đoàn làm phim đóng máy ba ngày Lương Tiêu chưa kịp nghỉ ngơi, từ trong lòng Hoắc tổng tỉnh lại thì phải đi đến tổ chương trình “Ở trên đường”.

"Khám phá thế giới và thấu hiểu cuộc sống".

Đoàn Minh đọc kịch bản cho cậu trên máy bay: "Mỗi khách được cung cấp 10.000 nhân dân tệ vốn khởi nghiệp do khách tự xử lý, ê-kíp chương trình chỉ hợp tác ghi hình. "

Lương Tiêu kéo túi, bơ phờ gật đầu.

Đoàn Minh không chịu được tư thế bất cần đời của cậu liền mở nắp chai nước cam đưa cho anh: "Chuyện gì to tát, không phải vừa mới tỉnh dậy trong vòng tay của Hoắc tổng sao?”

Lương Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu:" Đoàn ca, anh trước kia không nói những lời như vậy. "

Khi cậu vừa tiếp quản thương vụ này, Đoàn Minh nắm lấy và lay vai cậu, buộc cậu không thể đam mê phú quý.

"Trước đây tôi không biết rằng “Hoắc tổng ngủ cùng cậu” có nghĩa là trong sáng như vậy."

Đoàn Minh thở dài: "Nói cho bổn cung nghe cũng không dùng từ để che dấu.”

" ... "Lương Tiêu:"Đoàn ca, anh lại đọc cuốn tiểu thuyết của em. "

"Là tôi muốn nhìn?! "

Đoàn Minh thẹn quá hoá giận: “Cậu nghĩ rằng ta muốn nhìn? Hai người các ngươi nếu làm nhanh thì còn cần tôi để tìm người có kinh nghiệm bên trong sao! Tìm cái gì cũng không có xong.....”

Đoàn Minh không thể chịu đựng thêm được nữa, anh nắm lấy chiếc túi đang lộn xộn của trợ lý từ tay Lương Tiêu, mở ra khóa kéo: "Cậu đang tìm gì?"

Lương Tiêu: "Đồng hồ của tôi ..."

Đoàn Minh suy nghĩ một lúc: "Đồng hồ mà cậu mua năm ngoái? "

Lương Tiêu gật đầu.

Lương Tiêu ít nhiều gì cũng có trường hợp phải lộ mặt, trang phục có thể mua nhưng trên tay không có đồng hồ giống dạng

Năm ngoái, họ đã dùng số tiền tiết kiệm được để mua một món đồ. Họ thường đặt nó trong một chiếc hộp lót bằng vải nỉ và không dễ dàng lấy ra để không sảy ra nhữngva chạm đau lòng.

Đoàn Minh không có khả năng đem đò có giá trị vứt lung tung như vậy liền gợi ý ra cách khác “Nếu cậu muốn mang theo đồng hồ thì đi mượn Hoắc một cái, kỳ thực một cái đồng hồ này thì không cần phải ra ngoài...”

"Không đeo.” Lương Tiêu lắc đầu, “Tôi có một chiếc vòng tay, nhưng tôi không mang theo nó. "

Đoàn Minh mới nhớ tới cái vòng tay báo nguy của cậu, nghĩ một chút liền khẳng định rằng đeo cái vòng tay đó không thích hợp “Cậu muốn cái này làm gì?”

Lương Tiêu mở hộp ra lấy đồng hồ đưa cho anh rồi cầm giấy bỏ lại vào trong hộp.

Đoàn Minh: "..."

Đoàn Minh ngập ngừng hỏi: "Đây là tín vật ước định.... của Hoắc tổng?"

Lương Tiêu đưa một tay ra, lỗ tai vô thức nóng bừng ho nhẹ, "Không."

Đoàn Minh tò mò: "Cái đó—"

Lương Tiêu sợ hắn cứng rắn, vỗ vỗ cánh tay của anh: “Đoàn ca đừng hỏi.”

Đoàn Minh chỉ biết hai người ngủ chung một giường mà không có tiến triển gì, không ngờ là Hoắc tổng lại đưa cho Lương Tiêu vật đính ước, trong lòng cmar thấy nhẹ nhõm không ít liền tươi cười nói: “Được, tôi sẽ không nói nữa.”

Lương Tiêu lấy một tấm vải bằng nhung bọc lại thật kỹ rồi đưa cho Đoàn Minh để anh đem cất vào hộp rồi để vào trong túi.

Đoàn Minh trong lòng cảm thấy vui vẻ cũng không ngại cậu phá sản liền tiến tới nhận: “Nghĩ kĩ rồi sao muốn làm gì với một vạn này?”

Bên Star Crown cũng chiếu trực tiếp toàn bộ chương trình, Đoàn Minh cũng xem chương trình này.

Các khách mời có nhiều ý tưởng khác nhau, một số nhảy bungee, một số nhảy dù, một số đi bộ đường dài và một số đọc thơ cho các đặc vụ trên sân khấu Broadway.

“Hãy làm theo trái tim và khám phá con người thật của bạn.” Đoàn Minh đọc đi đọc lại câu khẩu hiệu “Chúng tôi không có ai cả, hãy cứ thư giãn và làm những gì bạn muốn”

Lương Tiêu tiếp nhận bản sao và đọc nó một cách ngắn gọn.

“Đừng thái quá.” Đoàn Minh nhắc nhở, “Nếu ngươi dám gửi 10.000 tệ này vào ngân hàng, Hoắc tổng có thể sẽ tới trực tiếp từ kinh đô tới biểu diễn. "

Lương Tiêu thậm chí còn hơi xúc động khi nghe điều đó:" ... "

"Đội ngũ chương trình cũng đưa ra một số ý kiến."

Đoàn Minh không nhìn chỉ lật xem cuốn sách: "Du lịch, quà tặng, trải nghiệm cuộc sống."

Lương Tiêu nghĩ: "Một món quà mười nghìn tệ có phải là quá lớn đối với Hoắc gia hay không? "

"Em muốn tặng cho Hoắc tổng sao? "Đoàn Minh giật mình, lập tức dập tắt suy nghĩ của mình, "Khó mà nói vật phẩm mười nghìn tệ có thích hợp hay không nhưng một trăm nghìn tệ trên hot search khẳng định là không thích hợp."

Lương Tiêu cũng nghĩ như vậy liền phối hợp gật đầu với câu trả lời.

“Còn một lúc nữa chúng ta mới hạ cánh.”

Đoàn Minh nhìn thời gian, rút ​​khăn bịt mắt ra và đeo vào: “Nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm trạng."

Lương Tiêu nhắm mắt lại:”Đoàn ca. "

"Cái gì? "Đoàn Minh hỏi.

Lương Tiêu: "Những năm này ..."

Lương Tiêu thực sự luôn muốn nói rằng dù trước đây anh có làm gì đi chăng nữa thì anh cũng không thể tiến lên được. Nếu anh nói ra chỉ làm tăng thêm phiền muộn vì vậy không nên đề cập tới.

Hiện tại đã nhìn thấy hi vọng, đi từng bước một, cũng có thể nói là ổn.

Lương Tiêu nhắm mắt lại và cười: "Cảm ơn vì đã vất vả."

Người trợ lý đang ngồi bên cạnh cậu chơi game nghe vậy liền ngẩng đầu lên rồi ngẩn người.

Đoàn Minh tay run lên, mắt chợt đỏ hoe, hung hăng trừng mắt nhìn cậu: "Không có việc gì thì phiền cái gì?”

Lương Tiêu chỉ cười không nói lời nào

Đoàn Minh bịt mắt lại, bế trợ lý đến bên cạnh khóc lóc, khàn giọng nũng nịu với cậu: "Nếu cậu biết là công việc khó khăn, đừng để chúng tôi lo lắng. Tự lo cho bản thân thật tốt, thấy cậu ba ngày thì hai ngày bệnh tôi chịu không nổi.”

Lương Tiêu bịt mắt lại và hắng giọng giải thích:" Tôi vẫn rất khỏe mạnh. "

"Trên người cậu thì có chỗ được gọi là khỏe mạnh. "Đoàn Minh còn lạ gì cậu nữa. "Lần này, tôi sẽ chọn một số người nhẹ nhàng. Sau quay phim, hãy quay lại và nghỉ ngơi thật tốt, sau đó hãy bắt đầu công việc. "

Mấy năm nay, Lương Tiêu ngoại trừ kiếm tiền, còn không nghĩ tới bản thân mình muốn làm gì, thật sự không hề nghĩ tới, mơ hồ lên tiếng.

Đầu óc Lương Tiếu chợt khẽ nhúc nhích, anh có hứng: "Đoàn ca.”

Đoàn Minh còn chưa khóc xong liền tức giận: “Làm sao?”

“Mười vạn tệ.” Lương Tiêu vén khăn bịt mắt lên, “Tôi biết làm gì rồi.”

-

" ... "Hoắc Lan nhướng mắt: “Làm gì? "

Quản gia căng da đầu: “Lương tiên sinh nói những năm gần đây ... điều anh ấy muốn làm nhất chính là kiếm tiền. "

Tất nhiên Hoắc Lan biết, anh không định hỏi điều này: “Chẳng phải thù lao của show tạp kỹ đã sao đã giải quyết rồi sao? "

" Vâng." Quản gia nói," Nhưng anh Lương nói việc nào ra việc đó. "

Người quản gia lo lắng rằng Hoắc tổng nghe không hiểu nên hít một hơi và cố gắng hết sức giải thích: “Lương tiên sinh nói tiền đã đến trong tay cậu ấy, còn phải tránh.”

Hoắc Hạ Lan nhắm mắt bấm trán: "Chuyển mười nghìn tệ của Star Crown chuyển cho cậu ấy."

Hoắc Lan: "Tính ... mua cổ phần danh nghĩa, chia cho cậu ấy theo tỷ lệ, trước tiên là mười nghìn tệ làm vốn, kêu cậu ấy muốn làm gì thì làm...."

Người quản gia nhìn anh với vẻ mặt đau khổ:"Hoắc tổng. "

Hoắc Lan không muốn nói nữa, anh đưa tay xuống gầm bàn, cầm lấy một quả óc chó.

“Lương tiên sinh nói rằng cậu ấy chỉ thích kiếm tiền.”

Quản gia giải thích: “Cậu ấy kêu nhàn rỗi cũng không chịu ngồi yên, du lịch thì lãng phí thời gian, cậu ấy cũng không có hứng thú."

" Không phải." Hoắc Lan nói.

Quản gia sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Không phải cậu ấy không có hứng thú ..." Hoắc Lan nhắm mắt không nói gì nữa, “Để cậu ấy kiếm, không cho cậu ấy mở quán.”

“Cho Đoàn tiên sinh ngăn cản.”

Quản gia vội vàng gật đầu: "Đoàn tiên sinh nói cậu muốn mở quán nhảy bungee."

Quản gia: "Nhắm rồi nhảy, cậu ở quầy, viết ba chữ “người đại gia”."

Hoắc Lan bị lòng nhiệt huyết của người đại diện của Lương Tiêu làm cho chấn động nhất thời không nói nên lời “.....” 
Quản gia tiếp tục giải thích:" Cuối cùng quyết định mua một chiếc xe đẩy để bán đồ ăn với giá mười nghìn nhân dân tệ.

Chương trình chỉ được ghi hình trong năm ngày. Chế độ có thể quay trở lại sổ sách nhanh như vậy, cau mày: "Tiêu hết rồi? "

"Tiêu hết rồi."

Quản gia biết anh đang nghĩ gì:" Vốn dĩ mười nghìn tệ này cũng là quỹ hành động của nhóm chương trình, có thể tùy ý chi tiêu, hạn mức tối đa là một trăm phần trăm nhưng không được rút tiền mặt.”

Người quản gia tiếp tục nói mà không có chút mặt mũi nào, và giữ nó trong vài giây: "Ngoài ra ... đoàn làm chương trình có quy định khách mời có thể đưa ra một nguyện vọng."

Quản gia: "Bất luận là cái gì, tổ tiết mục của chương trình đều phải đáp ứng."

"..." Hoắc Lan: “Cậu muốn tổ tiết mục đi mua xe.”

Người quản gia gật đầu lia lịa: "Lương tiên sinh nói rằng mong muốn của cậu ấy là giữ mãi chiếc xe ăn sáng này trong đoàn chương trình "Ở trên đường" ..."

Hoắc Lan ngồi im lặng một hồi, thậm chí còn muốn đem Lương Tiêu mang trở về, đặt ở Star Crown để chuyên phụ trách mảng hãm hại những kẻ tàn bạo.

Nó có thể cải thiện đáng kể tiến độ dự án mua lại Long Đào.

Hợp đồng sắp có hiệu lực, về nguyên tắc thì Lương Tiêu đã là nghệ sĩ của Star Crown rồi, quản gia lo lắng Hoắc Lan không vui nên cẩn thận tìm cớ cho Lương Tiêu: "Xe ăn sáng ... cũng rất quan trọng."

"Kế hoạch trong ngày còn sớm." Quản gia não hết cả bụng, "Ngày vì dân lấy cơm."

Người quản gia lắp bắp:" Chiếc xe— "

Hoắc Lan không biết ông đang nói cái gì nên ngước mắt lên.

Quản gia lo lắng: “Khi không đợi xe, xe không đợi người.”

“Tôi không tức giận.”

Hoắc Lan thật sự không biết ông đang biểu đạt cái gì nhưng nhìn vẻ mặt của quản gia, đại khái đoán được ông đang lo lắng cái gì, liền im lặng: "Chỉ là nghĩ đến Lương tiên sinh."

Quản gia: "..."

Tính tình Hoắc tổng trong thời kỳ này mẫn cảm như vậy, nếu gặp Lương tiên sinh ở đây chỉ sợ không ngừng được.

“Cậu ấy không bao giờ nghỉ ngơi.”

Hoắc Lan: “Cho nên dù có thảnh thơi thì cậu ấy cũng không biết phải làm như thế nào.”

Quản gia giật mình.

Quản gia không đoán ra được anh đang nghĩ đến chuyện này, nhìn Hoắc Lan không khỏi cảm thấy xót xa: “Ngài biết không?”

Mấy năm nay, Star Crown của Hoắc gia đang phát triển cực kì tốt, người ngoài chỉ biết thán phục còn quản gia hiểu rõ hơn ai hết Hoắc Lan đã vất vả như thế nào trong hành trình này.

Quản gia đau khổ nhìn hai người họ: “Ngài—”

“Tôi biết.” Hoắc Lan nói, “Tôi muốn dạy dỗ cậu ấy.”

"..." Quản gia: "À?

Hoắc Lan đóng máy tính, buông chuột.

Anh chưa bao giờ lớn lên với cha mẹ mình nhưng khi còn nhỏ, bảo mẫu sẽ bí mật kể cho anh nghe những gì cha mẹ anh đang làm gì và họ đã đi đâu mỗi ngày.

Nếu họ có thể ở bên nhau, anh có thể đưa Lương Tiêu đi làm mỗi ngày.

“Chúng ta không thể không làm gì cả ngày.”

Hoắc Lan chậm rãi nhớ lại lời bà vú nói: “Cứ ở nhà đi.”

Hoắc Lan: "Cậu ấy có thể ngủ thoải mái, khi nào cậu ấy cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ đưa cậu ấy trở lại phòng ngủ, cùng cậu ấy đọc sách."

"Chúng tôi có thể đi đến bờ biển của các hòn đảo, đá ngầm vào mùa hè và vào mùa thu, vòng Bắc Cực có thể nhìn thấy cực quang và có những cánh đồng tuyết ở dãy Alps vào mùa đông. "

Hoắc Lan nhớ rất rõ: “Đi chơi đi dạo nhiều hơn sẽ mở rộng tầm nhìn và trí óc của bạn."

Hoắc Lan:" Chúng tôi cũng có thể cùng nhau tắm cho chó. "

" ... " Quản gia rất lo lắng rằng con chó trong câu chuyện của Hoắc tổng sẽ bị triệt sản: "Ngài đã nói những lời này cho Lương tiên sinh nghe rồi sao?"

Hoắc Lan im lặng.

Quản gia lo lắng cho anh ta: “Hãy nói cho cậu ấy biết!”

Rõ ràng là cõng Lương tiên sinh sau lưng, những lời yêu thương có thể khiến băng đảng của Long Đào trở mặt, mỗi lần nhìn thấy Lương tiên sinh cố tình đều nói không nên lời.

Quản gia muốn trói hai người lại, gấp đến độ nóng lòng: "Nếu không nói thì Lương tiên sinh sẽ không bao giờ biết. Hiện tại Lương tiên sinh còn còn tưởng rằng ngài đang kéo cậu ấy vào hiệp hội những người yêu hạt óc chó đấy! "

Hoắc Lan:" ... "

Quản gia kích động một hồi, không nói gì, cúi đầu chào Hoắc Lan rồi nhanh chân ra ngoài.

-

"Biết đi du lịch là tốt."

Lương Tiêu kéo Đoàn Minh và thuyết phục anh với tính khí tốt: "Ngắm cực quang vào mùa thu, trượt tuyết vào mùa đông và đi đến Gold Coast vào mùa hè. "

Đoàn Minh: “Mở xe ăn sáng vào mùa xuân "

"Kế hoạch của năm nằm ở mùa xuân. "Lương Tiêu ngượng ngùng, "Tôi ... muốn kiếm ít tiền."

Duẩn hiểu rõ và thở dài: "Nếu cậu có thể tiết kiệm được mười nghìn tệ."

Mặc dù chính là thả trong show để kiếm tiền, Lương Tiêu cũng chưa từng buông tha mọi người, trong góc không nhịn được không lấy đồ dùng vệ sinh do khách sạn cung cấp đã có rất nhiều tiến bộ.

Lương Tiêu đã nghe anh ấy nhắc đến chuyện này: "Nhân tiện ... Đoàn ca."

Đoàn Minh: "Chiên que bột chiên tệ thật, tôi và tiểu Cung không có tay nghề."

“Không…” Lương Tiêu nghẹn ngào, “Tôi muốn chuyển số tiền chúng tôi đang tiết kiệm bây giờ.”

“Vậy thì chuyển đi.” Đoàn Minh không thể giải thích được, “Cậu báo cho tôi làm cái gì?"

"Tôi vốn dĩ muốn thưởng cho anh. "

Lương Tiêu cúi đầu và mỉm cười, “Tiểu cung cứ nói rằng cậu ấy muốn máy cà phê tự động.”

"Tôi đã quá quen với cậu ấy, cậu ấy thậm chí còn không uống được nước nóng.”

Đoàn Minh không chút thương tiếc: “Cậu giữ nó cho riêng mình, cậu sẽ không thể kiếm được tiền một cách dễ dàng. "

Đoàn Minh lắng nghe giọng nói của cậu và đoán rằng cậu có điều gì đó muốn nói: “Nó có ích để cậu bỏ tiền ra à?”, việc mua lại Long Đào không đơn giản như cậu nói. Tài sản của Long Đào ở mức 100 triệu, Lương Tiêu không rõ Hoắc Lan có thể ép đối phương bao nhiêu, cũng không rõ vốn lưu động của Star Crown có đủ ăn không.

Tiền của anh ấy là một giọt nước tràn trề ... đương nhiên là cậu cũng biết điều đó.

Nhưng bây giờ khi có cơ hội, cậu muốn tận dụng sự nổi tiếng của mình để thu thêm một vài vở kịch, chiến đấu và xoay chuyển tình thế trong hai hoặc ba năm.

Nếu bạn có thể giúp đỡ để có được Long Đào, bạn có thể giúp đỡ, nhưng nếu bạn không thể giúp đỡ, chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian thâm hụt vốn sau khi mua lại Star Crown.

Nhiều công ty môi giới điện ảnh và truyền hình được hỗ trợ bởi một nghệ sĩ hàng đầu và ngôi sao rất lớn thì sẽ trở thành một nơi càng tốt.

"Anh không cần phải nói với chúng tôi về tiền của chính mình."

Đoàn Minh không quan tâm đến điều này, vỗ vai cậu: "Chờ cậu nhìn thấu, chúng ta còn không phải là đang đi ngang? Nhất thời mua cái này làm gì?”

Lương Tiêu cúi đầu cười cười.

Đoàn Minh đã sớm phát hiện ra tật xấu của cậu, nhân cơ hội liền gõ đầu cậu: "Đừng tiếp tục nghĩ rằng mình không thể nợ người khác, muốn cho cậu cái gì còn phải báo cáo, rõ ràng không có tình cảm. "

Lương Tiêu lại biết anh bắt đầu ám chỉ điều gì, lỗ tai nóng bừng, sờ sờ cái hộp, mơ hồ nói: "Không ... ta sẽ trả lại tất cả."

Đoàn Minh tặc lưỡi. .

Lương Tiêu: "..."

Đoàn Minh đã ở bên cậu nhiều năm như vậy nhưng anh không thể nhìn ra ý nghĩ: "Tôi không muốn để cậu sử dụng số tiền tiết kiệm được. Vì vậy, tôi chỉ muốn tận dụng những ngày này để kiếm một chút, và tôi thậm chí còn rút ra mười nghìn tệ tiền mặt từ đoàn làm phim ... "

Lương Tiêu nói: "Không tính được mười nghìn tệ đó. "

"Có thể kiếm được một chút." Đoàn Minh đổi điệu từ trở nên tốt bụng, liếc nhìn túi áo khoác của mình,Có phải vì muốn trở về không?" món quà cho anh Hoắc?"

Lương Tiêu tròn mắt: "Đoàn Minh Anh, anh đã xem em bao nhiêu dòng chữ màu vàng nhỏ rồi?"

" ... Không nhiều lắm. "Đoàn Minh:" Tôi rất có tài. "

Lương Tiêu không tin: "Cái chính của tôi là ô tô, cốt truyện chỉ bấy nhiêu thôi, chưa đến một phần năm của cảm xúc trước đây ... \"

Đoàn Minh không muốn nói chuyện này với cậu, vì vậy cậu xé một miếng bánh mì nhỏ và chặn miệng lại: “Cậu muốn gì mua cho Hoắc tổng sao?"

Năm năm qua Lương Tiêu không có quan hệ gì. Đoàn Minh nhìn thấy trong mắt, có chút lo lắng sẽ không thể phát ra ý tứ, chỉ vào cái hộp trong túi áo và nhắc nhở: "Tốt hơn là nên nói chuyện với Hoắc tổng, những cái cậu tặng phải tương ứng."

"Khi họ đưa măng sét cho cậu, cậu đưa lại cho họ một cây trâm." Đoàn Minh đưa cho cậu hướng dẫn chi tiết, "Khi họ đưa cho cậu một sợi dây chuyền, cậu đưa cho anh ta một chiếc bùa hộ mệnh."

Đoàn Minh không nghĩ rằng Hoắc tổng sẽ tặng chiếc nhẫn lúc này, nhìn kích thước của nó, anh không thể đoán được còn có thể xảy ra chuyện gì nữa: "Anh hiểu không?"

Lương Tiêu tê dại, quản gia lấy ra một cái đập vỡ quả óc chó từ trong hộp quà: "... Hiểu rồi.”

Có lẽ Hoắc Lan thậm chí có thể thích món quà này một chút.

Gần đây, Lương Tiêu luôn cảm thấy những người xung quanh không bình thường nên quyết tâm giữ lý trí và sự tỉnh táo, trong lúc Đoàn Minh không để ý, cậu lấy ra một quả óc chó và vô cùng kinh ngạc: "Tôi muốn đưa cho Hoắc tổng một bộ đồ ngủ.”

"..." Đoàn Minh thở phào: "Hoắc tổng luôn đưa cho cậu một cái kéo khóa quần áo ngủ sao?"

Lương Tiêu hít một hơi: "Không."

Đoàn Minh khó hiểu: "Vậy sao cậu lại nhớ gửi đồ ngủ?"

Lương Tiêu không có mặt mũi nào giải thích với anh rằng vì cái áo sơ mi đó khi cầm vào không cảm thấy dễ chịu nên cậu đã tỉnh lại vào buổi sáng với vẻ mặt ủ rũ, bình tĩnh suy xét, cậu tìm ra lý do: "Trang phục của Hoắc tổng nhìn không đẹp."

Đoàn Minh: "... Ồ."

Đoàn Minh thật sự không ngờ mối quan hệ giữa hai người đã phát triển đến mức này, thậm chí Lương Tiêu còn có quyền cao giọng như vậy: "Vậy chọn cho người đẹp trai đi một cái rồi mua một bộ cho chính mình."

Lương Tiêu đang thu dọn đồ đạc để bán thứ cần bán, tay cậu run run, suýt chút nữa vắt sữa cho cậu một dấu chấm than.

Đoàn Minh lau sữa trên mặt trợ lý: "Không phải là vấn đề thời gian sao?"

Lương Tiêu cảm thấy mình thực sự không thể để người môi giới tịch thu. Sau một hồi thót tim, cậu mới quyết tâm giải thích cặn kẽ sự việc: “Đoàn ca, Hoắc tổng và em chưa nói rõ.”

Đoàn Minh sững sờ một lúc: “Nói rõ cái gì?"

"Tôi muốn đến với Star Crown, không phải chỉ vì ... tôi đã yêu Star Crown."

Lương Tiêu nhẹ nhàng niệm câu này, kéo khóe miệng, đè nén suy nghĩ: "Ngày hôm qua tôi chưa kịp nói."

“Hoắc tổng ....” Lương Tiếu luôn cảm thấy mình nói ra lời này không thích hợp, nhưng không có người xung quanh thực sự biết chuyện, vì vậy cậu ho nhẹ một tiếng: “Cũng không cùng tôi nói chuyện."

Mặc dù cậu và Hoắc tổng đã chạm và ôm nhau nhưng họ đã cắn cổ trên ghế sô pha, trên bàn làm việc và quấn lấy chân họ trong vòng tay nhưng họ thực sự không có tiến triển chút nào.

Lương Tiêu khi nghĩ lại cảm thấy có lỗi nên xấu hổ nói: "Phía Hoắc tổng ..."

Đoàn Minh hiểu ra: "Hoắc tổng không đưa nó cho cậu, cậu nói đúng không? "

Lương Tiêu mỉm cười.

"Chuyện này ... Tôi không thể trách Hoắc tổng được."

Đoàn Minh thực sự có thể hiểu được: "Ở cấp độ của họ, họ có trách nhiệm với mọi từ họ nói. Khi ai đó lấy nó ra, anh đập đi đập lại và đập vỡ nó với mười tám nghĩa.

Đoàn Minh cau mày, cố gắng hết sức trước rồi tự mình thuyết phục: "Tôi không thể cho anh lời nói thích hợp."

Đoàn Minh cố hết sức an ủi: "Có lẽ Hoắc tổng làm như vậy là để bảo vệ cậu.” 
Lương Tiêu u sầu: "Nhưng bảo hộ ..."

Đoàn Minh không ngờ lại xảy ra sự việc như vậy, dù hiểu được nỗi khổ tâm của Hoắc Lan nhưng anh cũng không giúp gì được nên cảm thấy đau khổ đối với Lương Tiêu: "Anh cũng đang làm việc chăm chỉ."

Đoàn Minh muốn ôm anh an ủi nghỉ ngơi một lát nhưng vừa nâng cánh tay lên, anh đã nghe thấy điện thoại di động của Lương Tiêu vang lên

Trợ lý nhặt được: "Tin nhắn của Hoắc tổng."

Đoàn Minh vốn nghĩ hai người này ngọt ngào như thế nào nhưng giờ anh đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, thấy Lương Tiêu vẫn còn u sầu, anh thở dài: "Đọc đi."

Chờ đã. Sau khi ghi hình chương trình tạp kỹ, tôi muốn mời Lương tiên sinh đến và đọc cùng anh Lương. "

Trợ lý: “Không cần ... viết về hậu quả. "

Lương Tiêu sửng sốt, thậm chí có chút kinh ngạc: "Thật sao?"

Trợ lý gật đầu.

Sự ngạc nhiên của anh rơi vào mắt Đoàn Minh và anh càng cảm thấy đau khổ hơn: "Chính là nó?"

Đoàn Minh hơi mù, muốn nói với quản gia. Nhớ tới tình cảnh của Lương Tiêu, anh miễn cưỡng kìm nén, nặng nề thở dài đưa tay về phía Lương Tiêu: “Quên đi, lại đây ____________”

“Còn nữa.” Trợ lý nói.

"..." Đoàn Minh không ngờ trợ lý lại mù quáng như vậy, có chút nóng nảy: "Còn gì nữa?"

"Hoắc tổng hỏi, có thể mời Lương tiên sinh về nhà không?”

Trợ lý: “Anh ấy muốn ôm Lương tiên sinh và đọc cho cậu ấy nghe."

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play