Đoàn Minh ngồi ở đầu giường nghệ sĩ nhà mình, cầm di động mà không thể tưởng tượng nổi: “Vây Ngụy cứu Triệu, vì đánh đổ paparazzi, giành chiếm ngôi đầu hot search ……”
Lương Tiêu thở yếu ớt: “Anh Đoàn.”
“Bịa đặt.” Đoàn Minh vốn dĩ không thèm tin, “Cậu gục đầu vào lòng Hoắc tổng rõ rành rành như thế rồi.”
Hoắc tổng là Alpha cường tráng như thế, đột nhiên không kịp phòng bị nên bị đâm lui về sau nửa bước.
Lương Tiêu: “……”
Hoắc tổng lần này giận đến mức không kịp phản ứng, người kia đã thoát thân ra ngoài thành công.
Anh như thể đứng hình, cái gì cũng không làm được.
Đoàn Minh: “Cho nên cậu cứ hy vọng chỉ cần không ai thấy mặt cậu thì sẽ không nhận ra cậu là ai.”
Lương Tiêu cảm thấy người đại diện này có lẽ còn đang muốn trả thù, cậu xin tha: “…… Anh Đoàn.”
Đoàn Minh suýt chút nữa bị cậu dọa đến mắc bệnh tim, liếc sang trừng cậu một cái, bóc vỏ quýt tắc đi.
Lúc Hoắc Lan ôm người ra, xe cứu thương vẫn còn ở bên ngoài không đi.
Xử lý chính xác kịp thời, Trì Triệt khôi phục rất nhanh, cũng không cần đến bệnh viện nữa.
Giang Bình Triều rất biết điều, chỉ chào hỏi cùng đạo diễn, cố ý gọi đoàn đội hỗ trợ, tìm chỗ trống để lặng lẽ đi ra.
Xe cứu thương tới vô vùng vội vàng gấp gáp, không kịp nghe đoàn phim giải thích gì, chỉ biết việc cấp bách trước mắt chỉ có một việc là cứu chữa cho Omega.
……
Hoắc tổng vừa đúng lúc ôm Omega ra đến nơi.
Lương Tiêu thậm chí chưa kịp giải thích gì, đã bị đặt trên cáng cứu thương nhanh chóng đưa lên xe cấp cứu, chính mình cũng không thể nghĩ được tình tiết sẽ lấy sẽ liên quan đến nhau như vậy, cậu nằm ở trên giường bệnh cảm thán: “Trời trêu người mà……”
“Hoắc tổng làm cho cậu.” Đoàn Minh tức giận, ném điện thoại đi, “Đăng Weibo.”
Lương Tiêu ngẩn ra: “Cái gì?”
“Tinh Quan đăng ký cho cậu.” Đoàn Minh nói, “Hot search vẫn còn ở đó, không có việc gì thì báo tin bình an.”
Lúc xảy ra chuyện, anh ta còn đang gặp rắc rối ở khách sạn, cùng quản gia hao hết tâm trí để nghe ông chủ khách sạn lớn lên ở phương nam kể về khí hậu ấm áp nơi đó.
Bỗng nhiên nghe nói có người mang theo thuốc kích thích, Đoàn Minh sợ tới mức tam hồn xuất khiếu, liều mạng xông ra, vừa đúng lúc thấy Hoắc Lan ôm người ra từ khu nghỉ ngơi.
Ngay sau là một đám nhân viên y tế gấp gáp làm việc, đưa người trong tay Hoắc tổng lên xe cứu thương.
Đoàn Minh không thèm nghe giải thích mà đuổi theo xe cứu thương khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó, anh ta lau mặt thở sâu, click mở hot search: “Tinh Quan cùng đoàn đội của Giang Bình Triều chạm trán đối đầu nhau, làm quen bối cảnh một chút.”
Lương Tiêu vốn dĩ đã yếu, bây giờ ngất xỉu hoàn toàn, trực tiếp rơi vào hôn mê đến bây giờ mới tỉnh lại, không ngờ nguyên nhân mình lên hot search lại là # Giám đốc Tinh Quan cưỡng bức Omega #.
Đoàn Minh trực tiếp tìm cho cậu bài viết tổng kết account marketing, click mở trên Weibo.
Lương Tiêu cúi đầu, lướt qua vài trang.
Lương Tiêu: “……”
Lương Tiêu day day trán, buông di động hít sâu: “Phương nam không ấm…… Tôi không quen.”
Đoàn Minh ho khan một tiếng.
Lương Tiêu: “Diễn cảnh cưỡi ngựa, lại mệt rồi đây.”
Đoàn Minh lại cầm thêm một quả quýt.
Lương Tiêu cúi đầu xác nhận hai lần: “Diễn cảnh tra tấn bằng điện, vì để đạt hiệu quả cao nhất nên dùng một chút thuốc kích thích.”
“Thuốc kích thích chỉ được sử dụng lúc cho phép thôi.”
Cái này Đoàn Minh có thể giải thích, nói với cậu: “Giới hạn phạm vi sử dụng trong trường hợp đặc biệt như Omega không trong kỳ phát tình nhưng đòi hỏi người khác thả pheromone .”
Đoàn Minh bóc vỏ quýt, lén nhìn: “Chỉ dùng khi pheromone bùng nổ, không khống chế được, người phụ trách cần phải ở đó, hiện trường bắt buộc phải có nhân viên y tế chuyên nghiệp giám sát thực hiện.”
…… Thậm chí trường hợp Hoắc tổng xuất hiện cùng xe cứu thương cũng có thể giải thích.
Lương Tiêu mơ hồ đã tin: “Tống đạo diễn đồng ý?”
“Có thể để xảy ra sự cố trong hai cảnh diễn của cậu.” Đoàn Minh: “Chứng minh là đoàn phim quản lý không nghiêm, người phụ trách tổ A bán đi, nợ Giang Bình Triều bên một ân tình.”
Lương Tiêu nhìn đi nhìn lại mấy lần bài tổng kết kia.
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị sẽ bịa ra chuyện nào đó, nhưng cậu vẫn không thể không kinh ngạc với trình độ nghiệp vụ của Tinh Quan.
Toàn bộ sự việc đều được liên kết với nhau từ đầu đến đuôi ngay sau khi cặp của Giang Bình Triều được chọn
Thậm chí còn nhân lúc lên hot search đăng kí Weibo giúp cậu, mấy ngày này đã tích góp được không ít nhân khí cho nhân vật Vân Liễm, chuẩn bị tung ra hai hướng tuyên truyền ngắn.
“Đoàn đội Giang Bình Triều đang truy cứu trách nhiệm đám fan, nhưng loại chuyện này vẫn là…… Không nên để lộ.”
Đoàn Minh sợ cậu nghĩ quẩn trong lòng, đưa quả quýt qua rồi giải thích: “Đoàn đội bọn họ dẫn dắt tuyến chúng ta, đưa đến hai chương trình giải trí, nói để cậu tự mình chọn.”
Lương Tiêu thật ra biết rất rõ về cái này, cười cười: “Thật ra cũng không cần thiết.”
“Tôi nói rồi.” Đoàn Minh: “Nhưng bọn họ cứ khăng khăng…… Từ chối tiếp thì không tốt cho lắm.”
Lương Tiêu nhét múi quýt vào miệng.
Gặp phải loại chuyện này, nghệ sĩ cũng không phải không có lý nhưng vẫn như cũ không chỉ không thể tuyên dương, còn muốn tận lực giải quyết trong hòa bình, đem phong ba hoàn toàn áp đi.
Đặc biệt là quan hệ giữa Giang Bình Triều cùng người đại diện quan hệ còn không công khai.
Lúc này, bất luận từ chỗ đâu mà cành mẹ đẻ cành con, toàn bộ kế hoạch tuyên truyền của đoàn đội đều có thể bị đảo lộn hoàn toàn.
Lương Tiêu dốc hết sức lực suy nghĩ chính sự, vẫn là không nhịn được lại nhìn câu nói kia một lần cuối cùng “Được giám đốc Tinh Quan ôm ra phim trường”, ho nhẹ một tiếng: “Hoắc tổng —— đâu?”
Lúc ấy vừa mới ra ngoài, nhân viên y tế đã nhào lên đoạt người, anh ấy cùng Hoắc Lan đều đang hoảng sợ.
Có thể Hoắc Lan so với anh ấy càng kinh hoảng hơn.
Rốt cuộc sau ba giây cậu đã được đeo lên mặt nạ bảo hộ trên mặt, rồi nhanh chóng rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Đoàn Minh vốn còn muốn nói với cậu bên phía nhà đài đưa đến hai chương trình kia, đột nhiên nghe thấy một câu này: “Sau khi tỉnh được nửa giờ thì bắt đầu tìm người?”
Lương Tiêu: “……”
Đoàn Minh chỉ thuận miệng chèn ép, muốn nói chính sự, nhìn thấy tai cậu đỏ đỏ: “……”
Đoàn Minh đi theo kịch bản, vốn dĩ là tin tưởng rằng hai bọn họ ở bên trong chuyện gì cũng không xảy ra, lúc này bỗng có chút không chắc chắn, buông đồ vật trong tay xuống, nhìn cậu chằm chằm.
Lương Tiêu cũng không biết nên giải thích như thế nào, thấp giọng nói: “Không phải, tôi ——”
Lương Tiêu ngồi im, tự thấy xấu hổ, vùi mặt vào lòng bàn tay: “Đúng là vậy.”
“……” Đoàn Minh là thật không ngờ cậu lại bình thản như thế, “Cậu giấu diếm một chút cũng không được sao?”
“Quá kích thích.” Lương Tiêu ai thán.
Đoàn Minh tim đập một trăm tám mươi lần: “Hoắc tổng đã làm gì?”
Lương Tiêu muốn nói lại thôi.
Đoàn Minh suýt nữa muốn liều mạng lay mạnh bả vai cậu, nhớ tới lời bác sĩ nói mấy ngày này Lương Tiêu đúng thật là có chút mệt nhọc thì không dám dày vò cậu: “Mau nói đi chứ a a a?!”
Trong phòng bệnh chỉ có một người, Lương Tiêu nhìn trái ngó phải thấy không còn ai nữa mới thấp giọng nói thật cho anh ấy, “Anh Đoàn, Hoắc tổng đến đón tôi.”
Đoàn Minh: “……”
Lương Tiêu: “……”
Đoàn Minh nhìn cậu, thậm chí có chút muốn gọi điện ngay cho dược nghiệp Phi Dương, để đối phương xác nhận một chút xem xem có phải thuốc ức chế có phải hay không còn có thể hạ độc vào não người ta.
Lương Tiêu mặt đỏ tai hồng đợi cả nửa ngày: “Anh Đoàn, anh không có tí phản ứng nào sao?”
Đoàn Minh: “Hả.”
Đoàn Minh: “Nếu không thì, Hoắc tổng đến đây là đi giữ chó sao?”
……
Lương Tiêu không lời gì để nói, khẽ thở dài: “Lục bình không rễ trôi phiêu bạt, lãng khách tha phương chớ hỏi trời.*”
*Nguyên raw là 浮萍漂泊本无根, 天涯游子君莫问. Câu này có thể hiểu như sau: Bèo nổi không có rễ. Sáo mận rơi đã ba lần cập bến, chẳng còn ai dưới ánh trăng nữa. Tôi chỉ là một vị khách sầu trên đời, tôi biết điều gì đã khiến bạn rơi nước mắt. Đau lòng là một phần của cuộc sống.
Đoàn Minh: “……”
Đoàn Minh rất muốn trực tiếp gọi điện thoại cho dược nghiệp Phi Dương: “Cậu ——”
Lương Tiêu trông ánh mắt ra xa, cả người tràn ngập ý thơ u buồn, sát lại gần người đại diện, nhân lúc anh ấy không chú ý thì nhanh chóng đoạt lấy quả quýt đã bóc vỏ.
-
Đoàn Minh suýt nữa bị cậu làm cho tức chết, thở mạnh một hơi, đi ra ngoài tìm Hoắc tổng.
Lương Tiêu lấy vỏ quýt làm thành đóa hoa nhỏ, có chút nhàm chán, cầm lấy di động lướt lên hot search.
Trước nay cậu chưa từng được người khác chào đón.
Sau khi lừa sáu đứa trẻ vào cô nhi viện, Lương Tiêu không đành lòng làm việc hại người như thế nữa, quyết định ra ngoài tự mưu sinh.
Khi ấy Lương Tiêu cũng chỉ mới 13-14 tuổi, quan hệ không nhiều, mang theo túi đồ nhỏ cô độc mà quật cường, xong không đi xa, lại đụng phải tên lừa đảo, bị buộc phải học một thân bản lĩnh hãm hại cùng lừa gạt.
Qua hai năm, cậu nhiều ít cũng có được sự tín nhiệm, những người đó lúc này mới thả cậu ra đi lừa lọc người khác, chỉ là muốn rằng cậu phải thường xuyên giao tiền về.
Lương Tiêu lúc ấy ôm lấy hy vọng tự do thì hưng phấn vô cùng, nghĩ cách làm việc để không phải lừa gạt những người đó, vô cùng vui mừng tìm đến trường học nghe giảng.
…… Chuyện sau đó liền không kiểm soát được nữa.
Lương Tiêu đè lại trán, bỏ qua quá khứ mình bị bắt phải học bù không lý do, không thuộc sẽ bị bắt chép phạt.
Tuy rằng đúng thật là do chuyện này mà cậu mãi không cải thiện được điểm số nhưng Lương Tiêu vẫn cô độc lại quật cường như cũ mà nhận định mình sợ việc viết câu hỏi đọc hiểu 99% là do cậu suy nghĩ quá nông.
Lăn lê bò lết trong xã hội chìm nổi, lại còn phải học bù lẫn làm bài tập mệt đến chết, Tiểu Lương Tiêu nhịn một năm, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội chạy trốn, trằn trọc vài lần, hoàn toàn vùng thoát khỏi những người đó.
Lương Tiêu buông di động, sờ sờ cổ tay, rũ mắt sau một lúc lâu, khe khẽ thở dài.
Cuộc sống của Vân Liễm cậu đã trải qua rồi.
Không có người chống lưng đương nhiên sẽ có cuộc sống cô độc một mình.
Lương Tiêu u buồn, lại nghĩ tới tiểu Hoắc Lan trong miệng quản gia , có chút đau lòng, để lại cho Hoắc tổng một múi quýt.
Hoắc Lan…… Cũng là không được ai chào đón.
Lương Tiêu suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy không thể yên tâm thoải mái mà chờ Hoắc tổng tới tìm.
Lương Tiêu nhìn nhìn bình truyền đã thấy đáy, thuần thục rút kim ra rồi cầm máu, tìm y tá trực ban nói một tiếng, mặc thêm quần áo lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.
-
Hoắc Lan ngồi ở trước bàn, mặt không có tí cảm xúc nào nghe quản gia lải nhải.
Quản gia đã lớn tuổi, không chịu được kích động, thấp giọng làm công tác tư tưởng cho anh: “Muốn tiến đến từng bước, ngài hoặc là không làm hoặc là phải làm cho kinh thiên động địa……”
Rõ ràng là vừa rồi còn ngủ cùng Lương tiên sinh, hai người còn tâm sự với gặm cổ rất vui.
Còn muốn bóp eo Lương tiên sinh ấn người trên cửa, chỉ cần nước chảy thành sông, kể ra cũng coi như là không ảnh hưởng đến toàn cục.
Quản gia dù thế nào cũng không thể tưởng được, Hoắc Lan thế nhưng lại có thể trung ra bộ dáng cao ngạo tuyên bố “Muốn dẫn người về phòng xép trong phòng tổng thống”, kế tiếp liền ra được thành phẩm là loại Alpha cưỡng bức Omega.
“……” Hoắc Lan đau đầu, thở sâu: “Không có.”
Quản gia càng đau lòng hơn: “Ngài trước kia cũng không phải người dám làm không dám nhận.”
Hoắc Lan: “……”
Lúc ấy anh chỉ là tức giận nhất thời, ôm người ra đến nơi, bỗng nhiên bị những người mang mặt nạ đoạt người đưa lên xe cứu thương.
Hoắc Lan ngồi ngoài phòng cấp cứu, chính mình cũng sửng sốt không thôi đến mãi nửa đêm, cũng có thể nói là biết rõ đầu đuôi sự việc.
Anh sớm đã muốn đưa Lương Tiêu đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân, trước đây chưa kịp hóa giải hiểu lầm với bệnh viện, đơn giản thuận nước đẩy thuyền mà tra xét một lần.
Tra xét một vòng lớn, báo cáo chất thành chồng. Phát hiện ra Lương Tiêu mấy năm nay không chăm sóc tốt thân thể, bệnh năm đó không chữa dứt điểm, mấy năm nay thân thể đều không đảm bảo.
Hoắc Lan rất muốn đi thăm Lương Tiêu, nhưng khi quay về lấy máy tính thì lại bị quản gia trong nhà lấy mình ra thực hành công tác tư tưởng một hổi.
Hoắc Lan còn đang suy nghĩ lời bác sĩ nói, lời của quản gia nghe không vào được chữ nào: “Ông hiểu lầm rồi, tôi ——”
Quản gia: “Ngài thích Lương tiên sinh sao?”
Hoắc Lan cứng miệng.
Anh dựa vào ghế xoay, ngực phập phồng hai lần, khép mắt lại không phát ra tiếng.
Quản gia mấy năm nay dùng câu thử “Ngài thích xxx sao” đã được 800 thứ, lần đầu tiên không nghe thấy anh phủ nhận, bản thân cũng chưa kịp phản ứng lại, sửng sốt sau một lúc lâu: “Ngài ——”
Quản gia sợ không cẩn thận sẽ làm anh sợ, nín thở thật lâu sau, nhẹ giọng nói: “Ngài thích Lương tiên sinh…… Đúng không?”
Hoắc Lan mở to mắt.
“Thích người ta…… Không phải theo đuổi như vậy đâu.”
Quản gia bị anh làm cho sầu chết được: “Ngài không thể chỉ mua nhà cho Lương tiên sinh, nửa đêm vào phòng ngủ cùng ngài thì ấy cái gì cũng không làm, lại cứ chọn lúc người ta đang tập trung đóng phim lại ngang ngạnh đòi bắt người đến phòng xép ở phòng tổng thống ……”
“……” Hoắc Lan còn ảo tưởng muốn giải thích rõ ràng: “Tôi không có.”
Quản gia: “Ngài đã giải thích rõ ràng với Lương tiên sinh chưa?”
Hoắc Lan vai lưng đều không phát ra tiếng động, anh căng thẳng, nhắm mắt.
Quản gia vẫn luôn muốn biết tâm bệnh của anh là do đâu, do dự mà hỏi: “Ngài vì sao không giải thích rõ ràng với Lương tiên sinh đi? Rõ ràng ——”
Hoắc Lan: “Cậu ấy sẽ đi.”
Quản gia đang muốn nói tiếp, bất chợt nghe thấy câu nói này của anh thì sửng sốt đến im lặng.
“Không nói.” Hoắc Lan: “Cậu ấy không biết thì sẽ không trói tôi lại.”
Quản gia: “……”
Quản gia: “???”
Quản gia từ trước đến nay chưa từng nghe qua kiểu đối thoại này, trợn tròn đôi mắt: “Ngài bị bắt cóc lúc nào? Là kẻ nào? Bọn họ đã làm gì rồi? Ngài không có việc gì đấy chứ ——”
Quản gia càng nghĩ càng lo lắng, dường như đã muốn nhào qua xem xem hai quả thận của Hoắc tổng nhà mình có còn hay không, lại bị Hoắc Lan nhanh nhẹn đưa tay ra cản lại: “Không sao.”
“Không phải bắt cóc.” Hoắc Lan trầm mặc thật lâu sau, “Tôi không biết là kẻ nào.”
Đúng là anh không rõ lắm.
Lúc gặp được người kia, tên là giả, thân phận là giả, mặt cũng là giả, tra thế nào cũng không tìm được người này.
Có đôi khi, Hoắc Lan sẽ cảm thấy, sự việc kia liệu có phải là ảo giác của anh hay không hay chỉ là một giấc mộng Giang Nam.
“Ngài…… Có quan hệ với hắn đấy à?”
Quản gia trầm xuống, hạ quyết tâm nhất định nhất định nhất định phải giấu Lương tiên sinh chuyện này: “Lúc ở Giang Nam……”
Hoắc Lan: “Mười một năm trước.”
Quản gia tính toán thời gian, trong lòng càng trầm xuống.
Khi đó Hoắc Lan đã lên cấp ba, có thể tự mình vòng vèo đi qua đi lại, số lần về nhà cũng nhiều hơn trước.
Tiên sinh giấu rất cẩn thận, bọn họ rốt cuộc cũng biết, phu nhân ít nhiều đã nhận ra manh mối gì đó.
Lúc Hoắc Lan bị xung đột pheromone , đại khái là do tuyến thể ứng kích phong bế, chậm chạp không phân hóa, khoảng thời gian kia sốt cao không ngừng. Vì để có thể gặp phu nhân thêm vài lần nên vẫn chưa từng nói ra, chỉ tự mình nhẫn nhịn mà thôi.
Có một lần, thiếu niên Hoắc Lan phát sốt trong đêm khuya, phu nhân đi đưa đưa điểm tâm cho. Hoắc Lan nóng đến bất tỉnh nhân sự, vô cùng khó chịu, nhịn không được nữa, phu nhân duỗi tay sờ đầu.
Đêm đó, tiên sinh liền đưa Hoắc Lan về Giang Nam.
Quản gia không dám nghĩ, trạng thái khi Hoắc Lan thích một người, lại bị người này bắt cóc rồi lợi dụng sẽ tâm trạng như thế nào.
“Ngài ——”
Quản gia tiểu tâm thử: “Hắn cướp tiền sao?”
Hoắc Lan híp mắt: “Không phải.”
Tiền vẫn còn ở đay, người kia một đồng cũng không lấy.
Quản gia càng khẩn trương hơn: “Cướp sắc?!”
Hoắc Lan khép khẩn mi: “…… Không phải.”
Khi đó anh thậm chí còn không phải Alpha.
Phân hoá thành Alpha, anh không được cho phép đến gần mẫu thân. Thiếu niên Hoắc Lan vẫn luôn nhẫn nhịn không nói gì, chờ khi ý thức được tình hình nghiêm trọng, đã không còn sức gọi người, sốt cao suốt một đêm giữa cơn mưa tầm tã.
Tỉnh lại mới biết mình đã phân hoá thành công.
Hoắc Lan khi đó còn đang ở thời niên thiếu, cũng đã từng một lần cho rằng mình không bị phân hóa, là bởi vì chính mình khi đó là beta.
Sau khi tỉnh lại Hoắc Lan ý thức được mình đã phân hoá thành công, vội vã đi tìm người kia, muốn nói cho đối phương pheromone t này, ấy vậy mà lại phát hiện mình bị trói trên ghế.
“……” Quản gia tâm nói quá trình anh phát hiện kia, trình tự có chút không hợp với lẽ thường, ho khan hai tiếng, mờ mịt hỏi: “Thế hắn làm vậy là vì cái gì?”
Hoắc Lan lắc đầu, rũ mắt: “Cậu ấy không thích tôi.”
Quản gia: “……”
Quản gia lặng lẽ kéo ra ngăn kéo của Hoắc tổng nhà mình, quả nhiên thấy bên trong là thịt hạch đào đã lột vỏ.
Kỳ nhạy cảm kỳ qua đi hạ, Hoắc Lan so với ngày thường càng khó mà nói rõ được, tuy rằng không thế nào hạ sốt, nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ tức giận đến nỗi ai khuyên cũng không chịu ăn cơm.
Quản gia lo lắng đề phòng, tận lực hòa hoãn chỉ đường: “Hắn…… Trước đây đã làm gì sao?”
Hoắc Lan: “Hắn lấy sách tham khảo với bài thi của tôi đều đem đi vẽ loạn.”
Quản gia: “……”
Tội này nhưng quá lớn đi.
Quản gia lau mồ hôi: “Viết bậy, vẽ bậy như thế nào cơ?”
“Mỗi một tờ ở góc phải bên dưới, ở chỗ tiêu đề.” Hoắc Lan: “Đều viết QAQ.”
Quản gia sửng sốt.
……
Bảo sao Hoắc tổng của bọn họ vẫn luôn cố chấp niệm phải biết được hai cái vòng với một cái tiêm là có ý nghĩa gì.
Quản gia nghĩ nhanh như gió, trong một cái chớp mắt có chút lo lắng rằng Hoắc tổng sẽ vì Lương Tiêu cũng trùng hợp dùng kí tự này mà coi người ta đang từ một Lương tiên sinh đầy tốt đẹp trở thành một bạch nguyệt quang thế thân vô tội.
“Tôi cho rằng…… Đây có thể là chữ cái viết tắt mỗi chữ đầu trong tên thật của hắn.”
Hoắc Lan: “Nhưng tổ hợp sắp xếp không có quá nhiều.”
Hoắc Lan rũ mắt, thấp giọng: “Tôi đến cả hắn mang họ Tần hay là Tề cũng không biết.”
Quản gia còn muốn nhắc nhở hắn còn có thể mang họ Kiều, dùng sức cắn chặt quai hàm, nuốt những lời này ngược vào trong.
Quản gia đã không dám hỏi xem có phải hay không anh đã tự mình điều tra: “…… Là.”
“Chuyện này đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Hoắc Lan không muốn nói thêm nữa: “Nếu tôi thích Lương tiên sinh, muốn cùng cậu ấy bên nhau suốt quãng đời còn lại, cùng nhau nuôi một chú chó, sẽ không cần lại nghĩ đến chuyện cũ đó nữa.”
“……”
Quản gia chết lặng mà khép miệng, nhìn Hoắc tổng đang trong kỳ nhạy cảm tâm tình có chút vui sướng quá mức, dường như cũng đoán đoán được lúc ấy tiểu dã O vô tội kia vì sao mà bị dọa sợ.
Đổi lại là ông ấy, quay lại thời tuổi trẻ 40 tuổi, thình lình nghe thấy mình đã bị đối phương nắm trong tay, sau này còn muốn nuôi thêm một con chó, chỉ sợ rằng cũng đã bị dọa cho chạy mất dép rồi.
Hoắc Lan trầm mặc thật hồi lâu, tiếp tục phân tích tiếp: “Nhưng tôi sẽ không nói cho Lương tiên sinh.”
“……” Quản gia suy yếu: “Ngài tốt nhất trước tiên đừng nói cho ngài ấy.”
“Tôi…… Không cần cậu ấy làm gì cả, không cần cậu ấy hồi đáp, không cần cậu ấy đáp lại.”
Hoắc Lan: “Không cần cậu ấy phải thích tôi.”
Quản gia ngậm miệng, trong lòng hoài nghi chỉ sợ ngài không làm được, lần trước ngài còn cần Lương tiên sinh viết cảm nghĩ giúp.
Lương tiên sinh mấy ngày nay vẫn còn viết, quản gia đôi lúc đi ngang qua phim trường sẽ thấy Lương tiên sinh ngồi ở ghế nhỏ lót kịch bản dịch từng câu từ trong sách ra, có chút không đành lòng.
Hoắc Lan không biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì, nghĩ lại trong đời người trừ bỏ đi những việc làm sai thì còn lại gì, nhắm mắt: “Như vậy……”
Hoắc Lan thấp giọng nói, như thể cho bản thân mình một lời hứa: “Cậu ấy sẽ không đi nữa rồi.”
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT