Gánh vác Hoắc gia mười năm, tiếp nhận Tinh Quan tám năm, tung hoành thương trường, đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản được.

Tài sản cá nhân đều chiếm vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng mỗi năm.

Tổng giám đốc Hoắc đời này chưa từng bàn chuyện làm ăn với người khác mà báo giá thêm lên tổng cộng 30 vạn.

Vẫn nằm trong phần dự chi.

Bên phía đối tác thanh toán tiền tại chỗ, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quan tâm dò hỏi, có phải tài chính Tinh Quan đã xuất hiện vấn đề nho nhỏ nào đó mà người ngoài chưa phát hiện ra không.

Quản gia cảm thấy rõ ràng ánh mắt của người bên đối tác đang rất lo lắng Tinh Quan sẽ bị phá sản.

Tổng giám đốc Hoắc vẫn trầm ổn như cũ, đối với loại nghi ngờ vô cớ này cũng không có phản ứng gì nhiều, đưa danh sách IP kịch bản mà Tinh Quan mua và vốn lưu động của quý này cho anh ta nhìn.

Hai bên ngay lập tức đạt được thỏa thuận về việc Lương tiên sinh tham gia chương trình truyền hình thực tế《 On The Road 》và ký hợp đồng.

Sau khi quản gia tiễn người đi, quay lại muốn nói lại thôi: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài……”

Tổng giám đốc Hoắc an tĩnh ngồi ở trước bàn, chậm rãi ngước mắt lên nhìn.

“……” Quản gia ngậm miệng lại, lau sạch bông tuyết trên đầu, chào hỏi anh rồi lui ra cửa mời Lương tiên sinh tới nói là mới vừa ký hợp đồng tham gia chương trình.

-

Lương tiên sinh rất hài lòng.

Bây giờ Lương Tiêu đã rất quen thuộc với bàn làm việc của Hoắc Lan, nhanh chóng lật vài tờ hợp đồng rồi gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Hoắc Lan đã tự mình xem qua bản hợp đồng nên biết rõ tờ mà cậu xem là tờ nào, bất đắc dĩ bóp bóp trán: “…… Đừng chỉ nhìn vào số tiền.”

Phương hướng của các chương trình truyền hình thực tế là không giống nhau, cái anh đã chọn là cái thích hợp nhất với Lương Tiêu, phù hợp với già vị và lưu lượng của cậu hiện tại, nhưng rốt cuộc có thích hợp hay không thì còn phải để chính Lương Tiêu tự xác định.

Nếu Lương Tiêu không thích thì anh sẽ thông báo với Tinh Quan trả tiền vi phạm hợp đồng.

“Không sao cả.”

Lương Tiêu bằng lòng với số mệnh: “Chỉ cần đưa tiền thì làm gì cũng được.”

Hoắc Lan vừa yêu cầu giám đốc của công ty gửi các tư liệu liên quan và các tập của mấy mùa trước của chương trình 《 On The Road 》tới đây, nghe thấy vậy thì bàn tay đang cầm chuột dừng lại, không tiếng động nhăn mày.

Thật ra cậu nói cũng không sai.

Lương Tiêu nhìn tiêu sái phóng khoáng, tâm địa cũng rất trong sáng, chuyện không nên làm thì tuyệt đối sẽ không làm.

…… Nhưng chỉ cần không tổn hại đến nguyên tắc đạo đức hay lương tâm thì tuyệt nhiên cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.

Nếu không phải vì tiền thì lúc trước, khi quản gia mang theo hợp đồng và tiền tìm tới cửa, Lương Tiêu cũng sẽ không đồng ý làm chuyện đánh dấu tạm thời này.

Hoắc Lan không biết rốt cuộc là mình đang suy nghĩ cái gì, bất động thanh sắc, đè xuống sự khó chịu vô cớ trong lòng.

Lương Tiêu đang vô cùng tập trung chọn bánh ngọt, cảm nhận được tầm mắt của anh thì ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Hoắc?”

Hoắc Lan thu hồi ánh mắt, tải tư liệu lên máy tính bảng rồi đưa qua cho cậu.

Gần đây xảy ra quá nhiều biến cố, lại liên lụy đến chuyện xưa năm đó và thường xuyên đến Long Đào Tinh Quan đánh cờ nên hai người cũng bất giác gặp nhau nhiều hơn.

Anh dường như đã quên mất…… Lương Tiêu và mình cũng chỉ là đơn thuần là quan hệ giao dịch.

Tuy rằng không phải hợp đồng kinh doanh mà chỉ là khế ước cá nhân nhưng xét về bản chất thì nó cũng không khác gì một cuộc làm ăn.

Quan hệ tiền tài, mọi người đạt được điều mình muốn.

……

Những lời này lại chính là lúc trước Hoắc Lan nói với Lương Tiêu.

Lúc này lại bởi vì một câu mà cảm thấy khó chịu vô cớ, không thể nghi ngờ anh chính là người không nói đạo lý.

Hoắc Lan ấn giữa lòng mày, áp những suy nghĩ hỗn độn này xuống, đưa cho Lương Tiêu bản tóm tắt hợp đồng: “Tuần sau bắt đầu ghi hình, Tinh Quan cũng sẽ phối hợp, sau khi đóng máy cậu có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi tiếp tục.”

Lương Tiêu gật gật đầu: “Thật ra cũng không cần…”

Hoắc Lan không để ý tới tâm thế quay sớm nghỉ sớm, tiết kiệm thời gian để kiếm thật nhiều tiền của cậu: “《 On The Road 》 là chương trình thực tế về cuộc sống, khi bắt đầu, mỗi người chơi sẽ được trang bị một vạn tệ để làm vốn, người chơi sẽ tự lựa chọn phương thức giải quyết, tiến trình của chương trình là do người chơi dẫn dắt.”

Hai mắt Lương Tiêu lập tức sáng rực lên.

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan vừa đích thân bàn chuyện làm ăn 30 vạn tệ, tâm lý bây giờ cũng không ổn định lắm. Anh nhìn Lương Tiêu, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, nếu như Lương Tiêu dám nói muốn đem một vạn tệ này về bỏ vào ngân hàng thì anh sẽ trực tiếp mang người về và thông báo với Tinh Quan thanh toán tiền vi phạm hợp đồng.

Trời xanh có mắt, Lương Tiêu cũng không phát rồ đến mức độ này, chỉ hưng phấn bừng bừng gật đầu rồi cất máy tính bảng đi: “Tôi đã hiểu rồi, cảm ơn tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan lại vô thức nhíu mày, buông con chuột ra, nhìn cậu đứng dậy.

Lương Tiêu sửng sốt, một lần nữa lại ngồi xuống: “Tổng giám đốc Hoắc?”

“Còn có việc gì sao?” Hoắc Lan hỏi.

“Không có việc gì.” Lương Tiêu cẩn thận nhìn sắc mặt của anh: “Tổng giám đốc Hoắc, Tinh Quan xảy ra chuyện gì sao?”

Hoắc Lan một đêm bị người ta hoài nghi hai lần về việc Tinh Quan xảy ra, trên đầu đốt nhìn thấy hơi đau nhức, ấn giữa lông mày: “Không có.”

Hoắc Lan đã phản ứng quen tay, khuôn mặt bất biến cầm danh sách IP kịch bản mà Tinh Quan mua và vốn lưu động của quý này ra, đưa cho cậu xem qua một lần.

Lương Tiêu chỉ là muốn hỏi han một câu thể hiện sự quan tâm, đột nhiên lại bị tổng giám đốc Hoắc thẳng thắn phản ứng lại như vậy thì trở tay không kịp: “Không nhất thiết…”

Hoắc Lan uống hai ngụm cà phê mới bình tĩnh lại một chút: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Lương Tiêu liền sợ anh nói ra câu này, trong lòng chùng xuống: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan ngước mắt lên.

Lương Tiêu căng da đầu, hạ thấp giọng nói: “…… Tôi có một chuyện.”

Người đại diện đã thu dọn hành lý rồi ném cả cậu và hành lý đi, ngay cả thẻ phòng cũng bị tịch thu, bất kể như thế nào cũng không thể quay về.

Nhưng cậu thật sự cũng không có mặt mũi nói với Hoắc Lan, cậu mà cứ cắn chặt lấy tổng giám đốc Hoắc không buông như vậy thì chẳng khác nào tự đạp lên lòng tự trọng của mình.

Lương Tiêu ở trong lòng đang không ngừng hỏi thăm tổ tông của khách sạn. Vật vã, miễn cưỡng lắm mới bịa ra được một lý do là máy sưởi trong phòng cậu sửa chữa định kỳ nên xin phép quấy rầy mấy ngày.

Hoắc Lan hơi ngẩn người ra: “Máy sưởi?”

“Bị hỏng rồi.” Lương Tiêu nhanh chóng bổ sung thêm: “Vậy nên tôi muốn xin anh cho tôi ở nhờ ở đây mấy ngày, tôi nhất định sẽ không quấy rầy đến anh đâu, hơn nữa còn có thể có mặt bất kỳ lúc nào anh cần đánh dấu nữa.”

Hoắc Lan không nói chuyện, thu hồi tầm mắt rồi gật đầu.

Lương Tiêu không nghĩ tới anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, hơn 300 lý do được cậu chuẩn bị để thuyết phục cũng không có cơ hội xuất hiện, trong lúc nhất thời sửng sốt nửa ngày.

Hoắc Lan: “Còn có chuyện gì sao?”

“Không có nữa ạ.” Lương Tiêu vội đáp: “Anh tiếp tục làm việc nha.”

Nhiệt độ trong phòng dường như nóng hơn một chút so với lúc nãy, Lương Tiêu có chút khó hiểu, nhìn nhìn điều hòa nhiệt độ rồi lại nhìn thoáng qua Hoắc Lan đang tập trung làm việc, không dám hỏi nhiều nữa, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Mới ra khỏi phòng ngủ chính đã được quản gia chào hỏi: “Lương tiên sinh ——”

Lương Tiêu khoa tay múa chân ra hiệu cho ông ấy im lặng rồi lôi kéo người đi ra ngoài, giải thích ngắn gọn tình huống.

“Ông cũng nói với tổng giám đốc Hoắc như thế nhé.” Lương Tiêu hạ giọng: “Tôi và anh Đoạn cũng sẽ thông đồng với nhau, nói là máy sưởi ở phòng tôi bị hỏng rồi……”

Quản gia sửng sốt: “Nhưng khách sạn này không có máy sưởi mà.”

Lương Tiêu: “……”

Quản gia nhìn thấy sắc mặt của cậu vội vàng sửa lại: “Nhưng có lẽ tổng giám đốc Hoắc không biết nên sẽ tin chuyện này thôi.”

Mấy năm nay phần lớn thời gian Lương Tiêu đều ở Đế đô, số lần quay về Giang Nam không nhiều lắm, nghe lời quản gia vừa nhắc mới nhớ rằng Giang Nam không có máy sưởi, logic quan trọng như vừa mà lại sai rồi.

Lương Tiêu thở dài: “Chỉ mong là…”

Quản gia tiến thêm một bước suy xét chi tiết: “Nếu tổng giám đốc Hoắc đã tin là thì chắc chắn sẽ khiếu nại bắt khách sạn đòi bồi thường.”

“……” Lương Tiêu vừa mới kiếm được tiền, cắn răng nói: “Vậy tôi sẽ bù vào cho.”

“Không cần, không cần.” Quản gia không nghĩ tới điều này, vội vàng xua tay: “Tôi sẽ đi bóng gió với phía khách sạn trước, nếu không thì khi khách sạn nhận được khiếu nại, hai bên giằng co một hồi thì khó tránh khỏi lòi đuôi.”

Quản gia đã làm việc bên người tổng giám đốc Hoắc nhiều năm, kinh nghiệm rất phong phú, đang bận rộn chuẩn bị đi giải quyết việc này thì bỗng nhiên nhìn thấy thư ký bộ phận đang vội vàng bước ra khỏi thang máy.

Quản gia túm chặt anh ta: “Có chuyện gì sao?”

“Không biết.”

Thư ký bộ phận cũng là người làm công cho tổng giám đốc Hoắc, bỗng nhiên bị gọi tới nên cũng không rõ là có chuyện gì: “Ông có biết 《 Thư cảm ơn về việc máy sưởi trong phòng tiêu chuẩn ở khách sạn vô tình bị hỏng 》 viết như thế nào không?”

-

Sau khi lăn lộn hơn mười vòng trên chiếc giường lớn và vận dụng tất cả trí thông minh của mình, Lương Tiêu cũng không thể hiểu được mục đích của tổng giám đốc Hoắc khi viết này bức thư cảm ơn này.

Quản gia thoạt nhìn lại hiểu rõ, có vẻ vừa kinh hỉ lại rất vui mừng, không để anh ta nói nhiều lời, lôi kéo thư ký bộ phận rồi vô cùng vui vẻ cùng nhau rời đi.

Lương Tiêu ở trên giường lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo, mở to mắt, nhìn bóng tối để xuất thần.

…… Sai một ly, đi ngàn dặm.

Chờ đến khi tổng giám đốc Hoắc biết rõ anh bị lừa thì không biết cậu sẽ bị cơn thịnh nộ của anh thổi thành cái dạng gì, có lẽ bộ phim cũng bị bão tuyết trực tiếp chôn vùi.

Không biết pheromone của Alpha có thể có cộng hưởng hay không, đến lúc đó Tô Mạn tuyết trắng vung roi, Giang Bình Triều vừa khóc trên băng tuyết vừa ngậm lấy người đại diện, đạo diễn Tống lại nổi giận, đến lúc đó chỉ sợ xoay chuyển trời đất cũng không tìm ra cách gì……

Hãn Hải đóng băng trăm trượng, cảnh tượng bi thảm vạn dặm.

Lương Tiêu buồn đến mức dường như nghĩ về khi còn là thiếu niên bị người ta ấn đầu vào những tài liệu thi đại học, ôm chăn lăn hai vòng, tính mấy lần rồi nhận ra còn ba ngày là đến ngày ghi hình, gối lên cánh tay mơ mơ màng màng thở dài.

Còn ba ngày nữa.

Hy vọng Hoắc quản gia có thể chống đỡ được, ít nhất hãy để đến lúc cậu ghi hình xong.

Lăn lộn trên phim trường thật sự rất mệt, Lương Tiêu miên man suy nghĩ một hồi rồi không thắng nổi cơn buồn ngủ, cả người vùi vào trong chiếc chăn mềm mại ấm áp.

Giữa lúc mơ màng, cậu loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có người đang gõ cửa.

Lương Tiêu miễn cưỡng mở to mắt: “Hoắc quản gia sao?”

Ngoài cửa không có động tĩnh gì.

“Cửa không khóa đâu, ông vào đi.” Lương Tiêu ngáp một cái, khoác áo lên rồi sờ soạng bật đèn: “Có chuyện gì sao? Có phải là tổng giám đốc Hoắc ——”

Cửa bị người mở ra, Lương Tiêu sửng sốt, nhanh chóng nuốt nửa câu “Tổng giám đốc Hoắc đã nhớ ra được chuyện miền nam không có máy sưởi rồi à” trở vào.

Tổng giám đốc Hoắc đang đứng ở cửa.

Đại khái cũng là sắp đi ngủ nên Hoắc Lan cũng không giống ăn mặc âu phục chỉnh tề cà vạt ngay ngắn như ngày thường, áo sơ mi trên người được xắn tay lên, cổ áo còn hơi ướt một chút.

Hoắc Lan vừa mới rửa mặt xong, giữa lông mày và thái dương còn thấm hơi nước, một tay đỡ cửa, tầm mắt dừng ở trên người cậu.

“Có chuyện gì sao?”

Không hiểu sao Lương Tiêu cảm thấy đêm nay anh có chỗ nào đó không đúng lắm, cậu gạt bỏ lo lắng trong lòng, vứt bỏ những suy nghĩ kia sang một bên, bật đèn bước qua:: “Anh vào đây trước đã.”

Hoắc Lan bị cậu nắm lấy cổ tay thì dừng lại một chút, sau đó ngoan ngoãn đi theo vào.

“Lại là nhạy cảm kỳ à?” Lương Tiêu nhớ tới kia bức thư cảm ơn kia, mơ hồ đã hiểu ra ý nghĩa của nó, kéo anh ngồi xuống: “Cắn một cái nhé?”

《 Đại Từ Điển Tri Thức Về Y Học Đương Đại》từng viết rằng, sau khi Alpha vượt qua kỳ nhạy cảm, sắp tới có thể vẫn còn một vài lần lặp lại với các mức độ khác nhau, nhưng đều phải đợi đến lúc pheromone dao động hoàn toàn bình ổn lại thì mới có thể xem là hoàn toàn kết thúc.

Mà pheromone của Hoắc Lan so với Alpha bình thường thì mạnh hơn nhiều, thuốc ức chế đặc biệt cũng không áp chế được, Lương Tiêu bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Không sao đâu.” Hoắc Lan gỡ bàn tay đang nắm cổ tay mình, ngăn cậu lại: “… Tôi rất bình thường.”

Lương Tiêu vô cùng muốn hỏi Hoắc Lan rằng bây giờ anh rất bình thường mà hơn nửa đêm chạy đến gõ cửa phòng của cậu à, rất bình thường mà đi vào phòng ngủ của cậu à, rất bình thường mà ngồi ở trên giường của cậu à nhưng vì sợ kích thích anh nên đành phải thuận theo mà gật đầu: “Vậy được rồi.”

Hoắc Lan theo bản năng không hài lòng với giọng điệu này của cậu, nhăn mày lại nhưng không nói gì.

Lương Tiêu nhận định tổng giám đốc Hoắc là đang bị lặp lại, cậu bất giác cũng kiên nhẫn hơn không ít, ngồi ở trên thảm ngẩng đầu lên: “Làm sao đây?”

Hoắc Lan ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào trên người cậu.

Trong phòng ngủ chỉ bật đèn bàn, chiếc cúc trên cùng của chiếc áo ngủ mà Lương Tiêu đang mặc không được cài, rất không có quy tắc, cậu ngồi dưới đất như vậy, lại có vẻ tiêu sái phải phóng khoáng.

Ban ngày lúc ở phim trường, khi anh nhìn thấy Lương Tiêu ngồi trên lưng ngựa liền cảm thấy thật ra Lương Tiêu nên là như thế này.

Tin mã từ cương, phóng khoáng tự do.

Khí chất hồn nhiên từ trong cốt tủy, dù ở trong cảnh u ám thế nào, dù bị tuyết tàng như thế nào, cũng không áp được sự trong sáng tự do của cậu.

Nếu bọn họ đổi xuất thân với nhau, Hoắc Lan tự thấy mình cũng không thể có dáng vẻ sạch sẽ tiêu soái được như Lương Tiêu.

“Tổng giám đốc Hoắc?” Lương Tiêu khua tay trước mặt anh: “Anh lại —— không ngủ được sao?”

Hoắc Lan chính xác là không ngủ được nhưng không phải vì lý do này mà tìm cậu: “Tinh Quan đang có kế hoạch cung cấp nhà ở cho các nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty vẫn chưa giải quyết được vấn đề này.”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu không chắc chắn lắm, vì vậy cậu thử thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan dừng lại, chờ cậu nói.

“Quý công ty……”

Tuy nói rằng đi ăn máng khác là chuyện sớm muộn nhưng Lương Tiêu tự nhận rốt cuộc mình cũng không tính là người của Tinh Quan người, nói không ngượng ngùng thì quá không biết xấu hổ: “Còn có nghệ sĩ cũng chưa giải quyết được vấn đề nhà ở nữa à?”

Tinh Quan là công ty điện ảnh chứ không phải là công ty quản lý, người có tư cách tiến vào đây nếu không phải là nghệ sĩ thành danh đã lâu cực kỳ nổi tiếng thì cũng là hoa đán mới nổi có lưu lượng ấn tượng.

Đều là những nghệ sĩ ít nhiều có địa vị trong vòng giải trí này.

Mấy năm nay Lương Tiêu kiếm tiền hầu như toàn dùng vào ức chế để kéo dài cuộc sống, thật sự không tích cóp được đồng nào nên mới không thuê nổi một căn phòng, thật sự không nghĩ ra bây giờ vẫn còn tìm được một nghệ sĩ thảm được như thế.

“…… Không có.” Hoắc Lan sẽ không nói dối, làm vậy thì trái với lương tâm: “Nhưng mà ——”

Lương Tiêu chờ nhưng mà của anh.

Hoắc Lan dịch tầm mắt sang chỗ khác, không lập tức mở miệng.

Lương Tiêu vì kiếm tiền mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, thoạt nhìn cơ hồ không có nguyên tắc, thật ra là hoàn toàn ngược lại.

Nguyên tắc của Lương Tiêu rất nghiêm khắc, cái nào là tận dụng cơ hội, cái nào chiếm tiện nghi đều được phân chia cực kỳ rõ ràng.

Ngay cả lúc trước tăng giá với anh cũng chỉ là một vạn.

Khi đó anh còn không hiểu vì sao Lương Tiêu muốn mười vạn để làm gì, sau đó khi nhìn thấy giá của thuốc ức chế của nhà mình thì mới hiểu rõ nguyên do.

Hoắc Lan suy nghĩ cả một đêm tiền của Lương Tiêu kiếm đều phải dùng để làm gì, sợ cậu không nhận nên cố hết sức tìm lý do hợp lý. Chờ đến khi Lương Tiêu gật đầu thì thật ra Tinh Quan còn sẽ đột nhiên có kế hoạch muốn trang bị xe hơi, đồng phục và đội ngũ trợ lý cho các nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty.

Nhưng mà Lương Tiêu liền đặt ra câu hỏi từ bước này.

“Kế hoạch với những nghệ sĩ đã ký hợp đồng…”

Hoắc Lan trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Có lẽ có.”

Lương Tiêu nhìn anh khó khăn để tìm lời thì ban đầu còn cảm thấy dở khóc dở cười bỗng nhiên dừng lại một chút, trái tim không hiểu sao bỗng nhiên mềm nhũn: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan bị cậu ép đến bất đắc dĩ, khó có được khi cùng đường, không thầy dạy cũng hiểu: “Không phải là tôi, là giám đốc dự án đã ——”

“Tổng giám đốc Hoắc.” Lương Tiêu nói: “Cảm ơn anh.”

Hoắc Lan hơi giật mình, ngước mắt nhìn cậu.

Lương Tiêu hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, hướng về phía anh nhẹ mỉm cười.

Cậu không phải là người mới vào vòng ngây thơ mờ mịt cái gì cũng không biết, chuyện nên hiểu cũng sớm đã hiểu, cho dù không nên hiểu thì vì chuyện 5 năm trước cũng đều đã hiểu được kha khá rồi.

Hoắc Lan hơn nửa đêm gõ cửa phòng, nói với cậu rằng mùa nhà ở cho nghệ sĩ, hoàn toàn không thể nào có chuyện thật sự yêu cầu một người cùng bó đầu thảo luận về dự án phát triển của công ty sau này vào lúc nửa đêm.

“Vậy tôi không khách khí với anh nữa.”

Lương Tiêu giọng điệu thờ ơ, lười biếng ngồi xuống, còn có một cỗ ngạo khí không áp xuống được: “Chờ tới khi tôi đến Tinh Quan, cho tôi ba năm đi, tôi có thể kiếm đủ tiền mua hai căn về. Bất kể là anh có tin hay không ——”

Hoắc Lan: “Tôi tin.”

Lương Tiêu dừng lại, không nói nữa mà rũ mắt cười cười.

Ban đầu Hoắc Lan tới tìm cậu là do xúc động nhất thời, hay giờ hoàn toàn bình tĩnh lại cũng cảm thấy quá hoang đường, im lặng một lúc rồi nói: “…… Xin lỗi.”

“Anh xin lỗi cái gì chứ.” Lương Tiêu xua xua tay: “Tầng cao nhất có được không?”

Hoắc Lan không theo kịp: “Cái gì?”

“Điều kiện của tiểu khu không quan trọng, chỉ cần xung quanh có nhiều cơm hộp là được.”

Lương Tiêu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chống người dịch lại gần, thần thần bí bí thấp giọng thương lượng với anh: “Tốt nhất là được hai phòng một sảnh, bao nhiêu mét vuông không quan trọng nhưng nam bắc thông thoáng…”

Hoắc Lan hoang mang, nghe cậu nói nửa ngày mà chỉ biết đờ người ra nghe, sau đó thì chăm chú ghi nhớ từng cái một: “…… Được.”

Lương Tiêu nhìn anh đang ngơ ngác gật đầu, không nhịn được cười nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Hoắc Lan không còn sức lực đáp lại cậu, lắc đầu, sau đó mang theo một đống yêu cầu lung tung lộn xộn của cậu đi ra ngoài.

Lương Tiêu gần như không chịu được nữa, che mắt kìm nén nửa ngày, khó khăn lắm mới không cười thành tiếng.

Ở trong mắt Lương Tiêu, Hoắc Lan thật ra là một người vô cùng đơn giản.

Anh đối xử tử tế với người khác, cũng không nhất định là có mục đích gì, mà chỉ là bắt nguồn từ một nguyên tắc nào đó cắm rễ trong lòng anh, thậm chí trong mắt người khác lại có chút bảo thủ vô lý.

Lương Tiêu còn nghĩ rằng, nếu không phải do ngại thân phận tổng tài thì nói không chừng Hoắc Lan sẽ là kiểu người nhìn thấy con mèo nhỏ nào đó lưu lạc thì sẽ không thể không ngồi xổm ở ven đường, đổ thức ăn cho mèo vào lòng bàn tay rồi cần mẫn làm một cái bát thức ăn.

Hoắc Lan sợ mình quên nên vội vàng quay về để ghi lại. Lúc ra tới cửa rồi lại vòng trở lại muốn tắt đèn cho Lương Tiêu, bàn tay bỗng nhiên dừng lại.

Lương Tiếu vẫn còn ngồi trên thảm, mắt nhìn đi chỗ khác, hai tay chống xuống đất, nhắm mắt lại rồi lặng lẽ ngẩng đầu.

Lông mi nhắm chặt, ánh đèn rơi xuống còn phản chiếu ra một chút hơi nước.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play