"Quân Quân, mở cửa, mở cửa !"
Mạc Ảnh Quân nhức đầu ngồi dậy, lại nữa rồi !
Từ hôm hắn mềm lòng với nam nhân, được rồi, bây giờ gọi tiểu Thần, thực ra tiểu Thần còn ít tuổi hơn hắn chẳng qua là ăn mặc lão làng chút, lại còn là tổng tài nữa . . . .
Di, không đúng, hắn lại nghĩ lệch sang chỗ khác rồi, quan trọng là. . . . . tên nam chủ này thật phiền a !
"Quân Quân ~"
Thở dài một hơi, Mạc Ảnh Quân đứng lên vừa mở cửa phòng ra liền bị một thân ảnh nhào vào lòng, tiếp đó thân thiết dụi dụi, "Quân Quân, nhớ ngươi chết mất ~"
Mạc Ảnh Quân nhíu mày đẩy người ra, bản thân hướng về phòng ăn.
(tiểu Thần từ nam nhân --> thiếu niên nhá, lúc trước Quân tưởng hắn là tổng tài nên già lắm mới gọi nam nhân)
Thiếu niên bĩu môi một chút, lập tức chạy theo, "Quân Quân, đợi ta với ~"
Tịch Thần cảm thấy hắn rất hạnh phúc, không những được papa nhận nuôi còn được papa ôm, nha quên mất, papa bảo không được gọi hắn là 'papa', ta liền gọi tên thân mật của papa là Quân Quân, ta thật thông minh !
"Nhanh lên." Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Tiểu Thần vui vẻ chạy đến chỗ nam nhân, cười meo meo với hắn.
"Ăn nhanh lên, ta có việc." Mạc Ảnh Quân đưa đĩa đồ ăn cho thiếu niên.
"A, Quân Quân đi đâu ?" Tịch Thần bối rối, papa sao không ở nhà chơi với hắn, hay lại ghét bỏ hắn rồi. T^T
Mạc Ảnh Quân mặc kệ hắn, tiếp tục ăn nốt suất của mình. Chẳng lẽ nói với nam chủ là ta đi gặp lão bà tương lai của ngươi ?
Tối hôm qua sau khi bàn bạc mọi việc với hệ thống, hắn quyết định nghe theo lời hệ thống đi tán tỉnh nữ chủ, khiến nữ chủ yêu hắn và rời xa nam chủ, như vậy sau khi nam chủ lấy lại trí nhớ chắc không sao nhể?
Bây giờ nam chủ lại đòi ở nhà hắn chứ không phải chỗ nữ chủ, có lẽ là do ánh mắt nam chủ nhìn thấy hắn lúc xảy ra tai nạn kia.
"Ngoan ngoãn ở nhà."
Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nói với thiếu niên liền ra khỏi nhà.
Tịch Thần trừng mắt nhìn bóng dáng 'papa' sắp biến mất, vội vàng buông miếng bánh ăn dở xuống, lập tức đuổi theo, còn tiện tay tóm mấy tờ tiền đặt trên bàn.
Mạc Ảnh Quân tiến vào quán cafe, lập tức nhìn thấy nữ chủ đang ngồi cạnh cửa sổ vẫy tay với hắn.
Um, không hổ là nữ chủ của thế giới này, gương mặt trái xoan đáng yêu, cặp mắt nâu trong suốt hút hồn, môi đỏ khép mở, lúc cười lên để lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào.
"Ngươi là Mạc Ảnh Quân phải không, ta là Lan, rất vui được gặp ngươi." Thiếu nữ đứng lên bắt tay với Mạc Ảnh Quân. (Tha thứ cho ta, ta lười đặt tên T^T)
"Ngươi tốt."
Lan ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nhìn lén Mạc Ảnh Quân, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam thần a. >////<
Vẫn luôn nghe nói ở trường có nam thần vô cùng tuấn mỹ lãnh khốc gọi là Mạc Ảnh Quân, không ngờ nàng lại được nam thần hẹn ra đây gặp mặt, thật sự là . . . . . !!
Lan thấy người đối diện ngồi xuống nhưng không nói gì, bối rối mở miệng, "Cái . . .cái kia. . .ta . . . ta. . . ngươi . . ." Oa, ta đang làm gì thế này, cơ hội được làm quen với nam thần bị cái miệng làm hỏng rồi. ToT
"Ngươi khát ?" Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, chẳng lẽ ngồi lâu quá nên cổ họng khô khan không nói chuyện được ?
Lan giật mình, lời nói thốt ra, "Không phải, ta thấy ngươi nên hồi hộp."
Gyaa, có ai đào cho ta cái hố đi, thật mất mặt >_< !
Mạc Ảnh Quân ngẩn người, lập tức mở miệng, "Ta không có ý xấu."
"Ta biết . . . ." Lan ủ rũ mở miệng, nàng chỉ là được gặp nam thần nên bị hoảng loạn chút thôi mà.
Mạc Ảnh Quân thấy thiếu nữ đối diện bình tĩnh hơn chút liền nói, "Ta có việc muốn nói."
"Ngươi . . . ngươi nói." Vừa mở miệng liền phạm xuẩn, Lan khóc không ra nước mắt.
"Ta muốn. . . . ."
"Không được !"
Thiếu niên từ bàn bên cạnh phi đến, nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân ôm chặt lấy hắn, ánh mắt hung hăng trừng về phía thiếu nữ.
"Tiểu Thần ?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt, tên ngốc này sao lại ở đây ?
Lan lúng túng đứng lên, ai nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra với, thiếu niên này là ai, nam thần vừa định nói gì ?
Tịch Thần ủy khuất nhìn Mạc Ảnh Quân, nghẹn ngào nói, "Quân Quân, đừng bỏ ta." Hai tay bám chặt lấy áo Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân mờ mịt nhìn hắn.
"Cái kia . . . ." Lan vừa định mở miệng liền bị thiếu niên trừng mắt, rất không có cốt khí ngậm miệng. Ánh mắt như muốn chém nàng thành từng mảnh này là sao, thiếu niên, chúng ta không quen biết nhau a, ta đâu có làm gì ngươi ?!
"Hình như thiếu nữ kia là tiểu tam a . . . ."
"Thanh niên kia nhìn tuấn mỹ mà ai ngờ bộ mặt thật lại thế . . ."
"Thiếu niên xinh đẹp kia thật tội nghiệp, yêu phải tên đàn ông phụ bạc như vậy !"
"Tên kia bắt cá hai tay hả ?"
. . . . . .
Thiếu niên vừa xuất hiện, mọi chuyện liền phức tạp hẳn lên.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn người trong lòng, khẽ mở miệng, "Ngồi lên."
Tịch Thần trừng mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, hốc mắt đỏ ửng, "Quân Quân, đừng bỏ ta." Vòng tay siết chặt hơn.
Dở khóc dở cười, Mạc Ảnh Quân hắn chỉ muốn hẹn nữ chủ ra để hỏi thời gian hồi phục trí nhớ của nam chủ, tiện thể tán tỉnh hỏi thăm vài câu. Tên ngố này chạy đến bù lu bù loa cái gì không biết ?
Bất quá . . . .
Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn lướt qua quán cafe, mọi người vội vàng quay đầu lại làm việc của mình, thở dài một hơi.
"Đi thôi." Mạc Ảnh Quân kéo thiếu niên đứng dậy, khẽ gật đầu với Lan.
Lan đứng dậy theo, có chút bối rối mở miệng, "Cái kia . . . . nam thần. . . ta. ."
"Lần sau gặp, ta đi trước."
Nói xong Mạc Ảnh Quân quay lại nhìn thiếu niên đang ngơ ngác nhìn mình, khẽ nhíu mày, "Còn không đi." Tên phiền phức.
"Nha. . ."
Tịch Thần lập tức chạy theo sau Mạc Ảnh Quân, lén lút kéo tay hắn, thấy hắn không đẩy ra liền cười ngây ngô.