Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn thiếu nữ hai con ngươi nhanh muốn biến thành hình trái tim mới nheo mắt trả lời, "Tốt."
"Thật. . . . thật không?!" Tình Vũ trừng mắt hỏi lại.
"Um."
Đáp xong Mạc Ảnh Quân liền tiếp tục cúi đầu đọc sách, không để ý đến vẻ mặt hoa si của thiếu nữ nữa.
Cô bé này thật sự là rất giống Tình Vũ ở thế giới trước, đương nhiên hắn cũng không có ý gì khác, chỉ đem Tình Vũ làm tiểu muội muội đáng yêu mà quan tâm mà thôi.
Bất quá 'người nào đó' dấm chua rất lớn, vẫn luôn trợn mắt đề phòng xua đuổi Tình Vũ mặc dù cô bé có người yêu, thật sự là . . . . . .
Ngu ngốc một cách đáng yêu.
Đám người ngồi bên kia trợn mắt há hốc mồm nhìn diễn biến xảy ra, đưa mặt nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Vũ nhìn nhìn Mạc Ảnh Quân lại quay ra ngắm Tình Vũ vẻ mặt hoa si, mờ mịt hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra?"
Lê Hạo sờ sờ cằm, đưa mắt sang nhìn 'con khủng long bạo chúa' nào đó.
Quả nhiên, cả khuôn mặt Gia Kỳ đỏ bừng vì tức giận, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân như muốn đục ra mấy lỗ trên người hắn, "Tình Vũ, ngươi để ý tên tiểu bạch kiểm này làm gì?!"
Tình Vũ nghe xong nhíu mày, có chút không thích quay ra nhìn người vừa nói, "Gia Kỳ, nếu ngươi không thể kiềm chế được cảm xúc mà làm ầm ĩ thì ra ngoài đi."
"Ngươi!" Gia Kỳ hai tay siết chặt thành quả đấm, bỗng gầm lên một tiếng, "Ra thì ra!" Nói xong, hắn mở cửa rồi đóng sầm lại, đã thế còn dùng chân đá một cái cho đỡ tức.
Lần này Lê Hạo không ngồi im được nữa, đứng dậy nhìn mọi người trong phòng gật đầu tỏ vẻ xin lỗi liền đứng dậy ra ngoài.
Tình Vũ liếc qua cánh cửa, bĩu môi một cái liền tiếp tục quay đầu vẻ mặt hoa si ngắm nam thần.
Hải đứng lên khẽ nhíu mày, hướng về phía Mạc Ảnh Quân nói, "Ngươi làm thế là không đúng."
"Ta làm gì?" Mạc Ảnh Quân nhìn hắn, hỏi ngược lại.
"Ngươi!" Hải khó chịu nhìn hắn, tên này đúng là không làm gì cả nhưng mà hắn chính là nhìn tên này không thích a!
Hạ Vũ đứng dậy có chút lúng túng nhìn mọi người.
Rõ ràng tối hôm nay hẹn nhau là để bàn về chuyến thám hiểm cuối tuần này a! Sao tự nhiên mọi chuyện lại thành ra thế này!
Đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, một người ung dung nằm đọc sách, một người vẻ mặt hoa si bám giường ngồi xổm.
Hai người này thật là! Quan trọng là tên Mạc Ảnh Quân này. . . . . rõ ràng là lam nhan họa thủy a!
"Tình Vũ, chúng ta cũng về thôi." Hạ Vũ đảo qua gương mặt yêu nghiệt của Mạc Ảnh Quân liền không dám nhìn lần nữa, mắt nhìn chằm chằm sau lưng Tình Vũ, thấp giọng kêu.
Đáng tiếc lời của cô không ai đáp lại, người bị gọi vẫn chìm đắm vào 'lam nhan họa thủy' không dứt ra được.
Hạ Vũ đợi một lát vẫn không thấy có tiếng nói, hơi ngẩng đầu lên liền trông thấy vẻ mặt háo sắc của người mà cô vẫn luôn nghĩ là mỹ nhân thanh nhã, đã thế bên khóe miệng còn có chút chất lỏng khả nghi đang chảy ra!
Hạ Vũ, ". . . . . . ?!" Đây nhất định không phải là bạn ta!
"Tình Vũ!" Cô gọi lần nữa, ánh mắt vẫn không dám lướt sang khuôn mặt yêu nghiệt của ai đó, tay đưa ra kéo kéo góc áo của 'mỹ nhân tao nhã', thấp giọng cầu xin.
Có lẽ do ông trời thấy cô đáng thương nên mới sai người đến phá đám, cánh cửa 'rầm' một tiếng bật mở ra, tên Gia Kỳ rời đi lúc nãy lại quay lại đằng đằng sát khí đi thẳng đến trước giường nói lớn, "Mạc Ảnh Quân!"
Không đợi Mạc Ảnh Quân có phản ứng, Tình Vũ đứng bật dậy vẻ mặt khó chịu nhìn hắn, "Ngươi làm gì vậy?!"
Gia Kỳ hừ lạnh một tiếng liền tiếp tục hướng về phía người trên giường quát, "Mạc Ảnh Quân, ngươi có dám thi đấu với ta không?!"
Lúc này Mạc Ảnh Quân mới ngẩng đầu lên, chậm rì rì đáp lại, "Ta không quen ngươi."
Nói cách khác, ta không quen ngươi thì sao phải thi đấu với ngươi? Ngươi đừng có ầm ĩ làm trò nữa, thật phiền.
Gia Kỳ tức giận trừng mắt nhìn thanh niên, hai tay siết chặt giơ ra định kéo cổ áo hắn liền bị Tình Vũ quát, "Gia Kỳ, nếu ngươi dám đụng vào hắn ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Ngươi thế nhưng vì hắn mắng ta!" Gia Kỳ quay ra phẫn nộ nhìn Tình Vũ, trong mắt lướt qua tia khổ sở, hốc mắt hắn thế nhưng đỏ ửng lên, tay đẩy nhẹ Tình Vũ sang bên cạnh liền đi mất.
Nhìn hắn rời đi, Tình Vũ có chút lúng túng, bỏ qua một tia không hợp trong lòng liền quay ra xin lỗi Mạc Ảnh Quân, "Nam thần, xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngươi." Nói xong nàng liền cúi gập người xuống, nói tiếp, "Hôm nay muộn rồi, mai ta đến tìm ngươi."
Đợi nhận được tiếng "Um" của Mạc Ảnh Quân, Tình Vũ mới kéo tay Hạ Vũ rời khỏi, còn nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
"Sách." Hải liếc qua người trên giường liền lên giường mình, lên xong còn kêu vọng xuống, "Lâm ngươi đi tắt điện ký túc đi."
Lâm trầm mặc đứng dậy tắt điện phòng, hắn không ngồi học thêm như mọi hôm nữa mà lên giường ngủ luôn. Dù sao vừa xảy ra việc không hay như thế, hắn cũng không còn tâm trạng để học nữa.
-------------------------------
-------------------------------
Đến sáng hôm sau, người còn chưa tỉnh hẳn tiếng đập cửa đã vang lên, kèm theo là giọng nói vui vẻ thánh thót của thiếu nữ, "Nam thần, ngươi dậy chưa, ta dậy rồi nè?!"
Mấy phòng gần đó: Dậy rồi kệ ngươi chứ, có để im cho người khác ngủ hay không?!
Dù là chung ký túc xá nhưng không phải tất cả mọi người đều cùng chung lịch học, có người học sáng có người học chiều, có người thậm chí học cả sáng cả chiều các ngày trong tuần, cũng có người chỉ học 1-3 buổi sáng trong tuần. Cho nên nói, mấy người chủ yếu học chiều với khuya tựa như con cú vậy, đêm thức sáng ngủ, bọn họ có khi còn ngủ từ rạng sáng 2 giờ đến gần chiều tối mới dậy.
Vậy nên, tiếng kêu thánh cmn thót của tiểu Tình Vũ đáng yêu nhà ta rất nhanh đã bị tập thể đám người ở ký túc xá mắng chửi thậm tệ.
Có người thế nhưng còn trên trần dưới quần đùi cầm gối đi ra muốn xem là tên nào can đảm phá giấc ngủ của họ.
Đáng tiếc thiếu nữ đã nhanh chóng chuồn vào phòng của nam thần, hướng về phía ngoài lè lưỡi.
Hai mắt Tình Vũ sáng rực lên, tay hướng về phía Mạc Ảnh Quân, chân chạy nhanh đến, mắt nhắm tịt miệng la hét, "Nam thần, ta nhớ ngươi muốn chết >////<!!"
Đợi mãi vẫn không nhận được cái ôm ấm áp, Tình Vũ có chút hoang mang mở mắt ra liền thấy một tay nam thần đang chống trên đầu mình, hai tay bản thân vẫn giơ ra đằng trước ra sức hua hua, hai chân đạp đạp.
Tình Vũ: Q^Q Nam thần, sao ngươi không ôm ta! Ngươi hết yêu ta rồi!
"Ngoan." Âm thanh trầm thấp vang lên.
Tình Vũ, "!!!!!" Tui. . . . Cho tui mang thai của ngài được không!ヽ(>∀<☆)ノ
Mạc Ảnh Quân nhìn con nhóc lại hồn vía lên mây bất đắc dĩ mở miệng, "Ngươi có chuyện gì?"
Thiếu nữ ngượng ngùng hồi hồn, tay lén đưa lên sờ sờ bên khóe miệng, tiếp đó thở phào một hơi.
"Hử?" Mạc Ảnh Quân nhướng mày.
"Ta muốn hỏi, nam thần ngươi đi thám hiểm cùng chúng ta không?!" Hai tay Tình Vũ chắp lại, vẻ mặt mong đợi nhìn người đối diện.
"Bao giờ?"
"Chiều nay chúng ta bắt đầu đi đến thị trấn gần đó, sáng sớm ngày mai sẽ thám hiểm luôn!"
Tình Vũ hào hứng hua hua nắm tay, đợi đến lúc nàng quay đầu ra liền phát hiện nam thần đã biến mất.
"Nam thần, ngươi đâu rồi?!" Thiếu nữ hoảng sợ hô lên, ánh mắt liếc khắp nơi tìm người.
Đáng tiếc căn phòng nhỏ bé này cũng không có chỗ nào để nàng tìm, đúng lúc này một âm thanh hài hước vang lên.
"Hắn ra ngoài nãy giờ rồi cô gái." Hải từ trong phòng WC đi ra, một tay cầm khăn xoa xoa đầu, một tay chỉ cánh cửa đang mở nãy giờ.
"Cái gì?!" Tình Vũ không thể tin được nhìn trừng mắt Hải, tiếp đó liền quay đầu vèo một cái biến mất khỏi căn phòng.
Hải khẽ nhíu mày liền hất cằm với tên vừa dậy, "Lâm, ngươi đi mua đồ ăn sáng luôn đi."
Đợi đến giờ nghỉ trưa, cuộc họp về việc thám hiểm bị hoãn ngày hôm qua tiếp tục diễn ra, đương nhiên Mạc nam thần cũng được mời, còn nguyên do tại sao thì mọi người đều biết.
Mặc kệ vẻ mặt khó chịu như ăn phải ruồi của Gia Kỳ, cả nhóm cuối cùng đã quyết định xuất phát ngay đầu giờ chiều, hiện tại mọi người về phòng thu dọn ít đồ rồi hẹn nhau chuẩn bị đi.
Ở khách sạn bình dân một đêm, nhóm thám hiểm nhanh chóng di chuyển đến một lối đi tắt vào vùng núi ma quỷ.
Tại sao phải đi lối tắt? Tại vì lối chính đã bị chính phủ cấm rồi nha, đã thế còn bày cả lưới điện cao áp nữa, trừ phi ai ngu muốn biến thành thịt nướng mới chạy ra đó.
Nam chủ và nữ chủ một đôi đi đầu tiên, tiếp theo là Lâm và Hải cùng một cô gái tên Lý Nhã cùng phòng với nữ chủ, dưới nữa là tên Gia Kỳ đang vẻ mặt hằm hằm liên tục liếc xuống, cuối cùng là Mạc nam thần cùng tiểu hoa si.
Tận chiều tối hôm đấy đoàn người mới đến nơi.
Họ không ngờ được rằng vùng đất ma quỷ bị cấm lại có một tòa lâu đài trang nghiêm cổ kính ở đây, mặc dù nhìn nó hơi u ám kinh dị một chút.
Lý Nhã chạy đến gần cửa lâu đài, không thể tin được nhìn chằm chằm bụi hoa Kadupul trắng tinh khiết mọc tràn đầy quanh bờ tường lâu đài, xen kẽ giữa những bụi hoa Youtan Poluo nhỏ xíu sáng lấp lánh.
Đoàn người bước qua cổng lâu đài, những dải hoa Jade Vine xanh thiên lam tuyệt đẹp khẽ đung đưa trong gió, bên kia mấy bông cúc vạn thọ, bên này có hoa phong lan tím vàng. Nhìn về góc tường thành còn lan tràn loài hoa Koki'o quý hiếm, hoa Middlemist Red tươi sáng. . . . . .
Thật sự là muôn vàn muôn vẻ, trăm hoa nở rộ đua nhau khoe sắc.
Chẳng qua là, trái ngược với vẻ đẹp lộng lẫy tươi sáng của vườn hoa, tòa lâu đài hiện rõ lên vẻ âm u quỷ dị đến sởn gai óc.
Nam chủ kéo nữ chủ đến một bên tán tỉnh, Lâm và Hải thế nhưng đã lần mò đến cánh cửa lâu đài tìm hiểu mấy đường nét hoa văn trên đó, còn tên Gia Kỳ nào đó vẫn đứng một bên mặt hằm hằm nhìn chằm chằm Tình Vũ và Mạc Ảnh Quân.
Ngay lúc tay Hải chạm lên cửa, cánh cửa chạm khắc hoa văn kì dị bỗng nhiên từ từ mở ra, bên trong tối đen không hề có một chút ánh sáng nào chiếu vào.
"Lê Hạo, hay là ta về đi?" Hạ Vũ có chút lo lắng kéo tay áo Lê Hạo, nàng cảm giác có chút không ổn.
"Không sao đâu tiểu Vũ, chúng ta vào xem đi." Lê Hạo hứng thú nhìn về không gian tối mịt trong tòa lâu đài, bước nhanh đến.
Nhân lúc đi ngang qua nữ chủ, Lý Nhã cười lạnh với nàng, "Nếu sợ ngươi có thể về trước, ta đi cùng Lê Hạo là được rồi."
Hạ Vũ khẽ nhíu mày, đi thẳng đến chỗ Lê Hạo.
Nàng vốn không muốn đưa Lý Nhã đi cùng, chẳng qua lúc nàng có hẹn với Lê Hạo nói về chuyến thám hiểm này thì Lý Nhã tình cờ đi ngang qua, lúc về ký túc xá thì cô ta đòi đi theo. Dù sao cũng là bạn cùng phòng, nàng cũng không thể từ chối được.
Tình Vũ một tay cầm một chùm hoa cẩm tú cầu, một tay vẫy vẫy Mạc Ảnh Quân, "Nam thần, chúng ta cũng vào thôi."
Gia Kỳ đứng bên hừ một tiếng, "Tình Vũ, ngươi gọi hắn theo làm gì, tên tiểu bạch kiểm này tí nữa thế nào cũng sợ hãi ngất xỉu cho xem."
"Liên quan đến ngươi à?" Tình Vũ nhếch mép nhìn hắn, tiếp đó liền vui vẻ lon ton chạy theo chân nam thần.
Mọi người vừa bước vào trong lâu đài, cánh cửa đằng sau liền sầm một tiếng đóng lại, đồng thời căn phòng cũng sáng lên mặc dù không hề có một ngọn đèn nào ở đây.
Mạc Ảnh Quân hứng thú quan sát căn phòng to lớn này, chỗ này mới được coi như lối vào cửa đi?
Ở chính giữa là cầu thang để lên tầng hai, quanh căn phòng đặt những bức tượng sứ với nhiều hình dáng kì lạ, nga, trên bức tường chính giữa cầu thang treo một bức tranh.
Nói sao nhỉ?
Người trong tranh đẹp đến ngoài sức tưởng tượng, có khi thiên tiên trên trời cũng không sánh bằng một nửa phần mĩ mạo của người này.
Đáng tiếc, người có dung mạo tuyệt mĩ này lại là một thiếu niên.
Thiếu niên mặc một bộ y phục cổ trang màu trắng, làn da trắng nõn, mái tóc dài ánh bạch kim buông xõa sau lưng. Phía dưới là cặp mắt phượng khép hờ, hàng mi nhạt màu gần như trong suốt.
"Nam thần, ngươi đang nhìn gì vậy?" Tình Vũ tò mò hỏi Mạc Ảnh Quân, nàng theo hướng hắn nhìn nhưng chỉ thấy một bức tranh vẽ một bông hoa Bỉ Ngạn đỏ rực.
Mạc Ảnh Quân đang định trả lời cô bé liền phát hiện bức tranh chuyển động.
Cặp mắt phượng xinh đẹp vốn đang khép hờ bây giờ lại mở ra, cặp mắt đen nhánh trong suốt đang nhìn chằm chằm hắn.