Mạc Ảnh Quân khẽ thở phào một hơi, nam chủ cuối cùng cũng đến.
Hắn cũng không ngại dùng tinh thần lực, nhưng mà năng lượng không đủ nên rất dễ hôn mê, có khác gì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Người đã đến, chỉ là . . . . .
"Ô ô. . . Quân Quân, ta nhớ ngươi muốn chết ~" Đại Vương ủy khuất ôm chặt lấy người Mạc Ảnh Quân dụi dụi.
Khóe miệng Mạc Ảnh Quân run rẩy nhìn đầu xù đỏ thẫm trước ngực, ngươi muốn ôm muốn hôn thế nào cũng được, nhưng mà trước hết phải cởi trói cho ta đã chứ !
Có lẽ là tâm linh tương thông, sau khi Sir đại nhân ôm chán chê liền cởi dây trói, bất quá có chút ý nghĩ đen tối trong đầu không cần nói ra là được.
Thật muốn trói Quân Quân cả đời ~
Đám người kia không biết đã chạy từ đời nào, căn nhà hoang trống vắng âm u chỉ có mỗi hai người đang trêu chọc nhau không biết mệt mỏi.
Dùng hết sức đẩy cái đầu xù muốn dán vào đây, Mạc Ảnh Quân nghiêm túc mở miệng, "Đừng nháo, có chuyện gì xảy ra ?"
"U, Quân Quân đây là quan tâm ta sao, thật sự là phúc mười tám đời của ta mà." Sir cong cong mắt.
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, "Nói cẩn thận."
Nam tử bĩu môi, "Bọn sâu bọ mà thôi, ta đã dọn dẹp hết rồi." Nhất là nữ nhân kia, không những bắt cóc lại còn dám mơ ước người của hắn.
"Được rồi, chúng ta về thôi." Mạc Ảnh Quân cười khẽ, sờ sờ đầu xù của nam tử.
Đã lớn rồi còn thích làm nũng, thật là . . .
'Ting, anh hùng cứu mỹ nhân thoát khỏi bọn người xấu, mỹ nhân phải đáp lại chứ nhỉ? Một nụ hôn là tốt rồi. Nhiệm vụ ẩn: trao cho Huyết Vương một nụ hôn sâu bày tỏ tình cảm. Phần thưởng: vòng đeo cổ cho thú cưng.'
Thân hình Mạc Ảnh Quân cứng ngắc, nhiệm vụ quỷ gì đây ?!
Bất quá, chuyện nặng nề hơn cũng đã làm, một nụ hôn thì có làm sao.
Còn đang ê a làm nũng, Sir đại vương đột nhiên bị Mạc Ảnh Quân kéo đầu lại, môi lưỡi nhanh chóng quấn quýt, tiếng chậc chậc phát ra vang vọng cả nhà hoang.
"Ô. . ." Qua làn hơi nước, Sir ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ.
Ngao ngao ngao, Quân Quân chủ động hôn hắn kìa !!!!
Tim, tim, tim đau quá! >////<
Nụ hôn vừa dứt, âm thanh hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống liền vang lên.
'Ting, nhiệm vụ ẩn hoàn thành, phần thưởng: vòng đeo cổ cho thú cưng (dù là thần thú hay con kiến cũng phải nghe lời ngươi).'
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc xù của nam tử, ôn thanh nói: "Về thôi."
Những ngày tháng tiếp theo vô cùng bình yên, lại hai tháng nữa trôi qua.
Không biết tại sao ngày hôm nay Sir có chút bất an, cảm giác như có chuyện gì đó vô cùng trọng đại sẽ xảy ra, vì vậy mà liên tục quấn quít lấy Mạc Ảnh Quân làm nũng khiến người kia thấy phiền đập hắn một trận.
Bất quá dù có dính người như thế nào thì việc nên đến cũng sẽ đến.
Tối đến, như mọi ngày, Sir chuẩn bị lăn lộn bán manh để dụ người lên giường liền bị người gọi đi xử lý sự việc, tâm tình vô cùng khó chịu.
Mấy ngày hôm nay tính tình Quân Quân nhẹ nhàng hơn, hắn vốn đắc thủ lại bị người phá đám, thật không thể chấp nhận được !
Hùng hùng hổ hổ tiến đến chính điện, Sir liền dừng bước, cảm giác có một trận không khí vô cùng khủng bố đang vờn quanh đây.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy, không biết thứ có thể tỏa ra khí thế uy hiếp đến hắn là cái gì.
Đột nhiên một bóng ma đậm đặc nhào thẳng đến, Sir vội vàng nghiêng người né tránh, cẩn thận quan sát nó.
Bóng ma tỏa ra khí thế vô cùng mãnh liệt, toàn thân đen đậm đặc như một lỗ đen thu nhỏ, không hề có bất cứ một thứ gì trên người nó, chỉ là một màu đen tuyền âm u.
Sir khẽ nhíu mày, thứ này khó chơi rồi.
Suy nghĩ kết thúc, một trận ánh sáng thoáng qua, nam tử vốn đang tóc đen mắt xanh liền biến thành nam nhân tóc đỏ mắt đỏ, trên người vẫn một bộ trường bào đỏ thẫm, cảm giác như người này vừa bước từ vũng máu chết chóc ra vậy.
Hai thân ảnh một đen một đỏ nháy mắt lao vào nhau, những luồng sức mạnh bị thừa bắn ra khắp nơi, phá hoại hơn nửa lâu đài, lan ra cả thị trấn bên cạnh.
Mạc Ảnh Quân cảm nhận được sức mạnh liền nhanh chóng tìm đến, bất quá không thể chen người vào trợ giúp được.
Một người một bóng ma trên kia đánh nhau vô cùng nhanh và ác liệt, đập vào rồi lại bắn ra hầu như chỉ 0,1s.
Người lười biếng tu luyện như Mạc Ảnh Quân chen vào chỉ có nước chết chắc, tinh thần lực của hắn mặc dù mạnh nhưng lại không đủ tinh nguyên để sử dụng, cưỡng ép cũng chỉ đến 15-20'.
Mạc Ảnh Quân càng nhìn càng cảm thấy bóng ma có chút quen, mắt hắn xuyên qua tinh thần lực thấy một bóng dáng già nua, quan trọng hơn là có vài phần giống thiếu nữ đã từng bắt cóc hắn !
Chẳng lẽ là lão tướng soán ngôi thất bại gì gì đó ?
Đây là thẹn quá hóa rồ phải không.
Bất quá nhìn một thân sức mạnh không bình thường này, Mạc Ảnh Quân không tin đây là sức mạnh thật sự của hắn.
Chẳng lẽ người này sau khi chạy trốn thành công liền ra sức khổ tu, bây giờ tìm đến trả thù ?
Sir cũng thật là, phản đồ thì phải diệt trừ tận gốc, bây giờ lại khiến nó mang rắc rối đến.
Bất quá lão tướng này cũng có chút năng lực, không biết tìm được thứ gì tốt mà trong 2 tháng thực lực lại tăng trưởng kinh đến vậy, hầu như đánh ngang tay với nam chủ.
Còn đang thẫn thờ suy nghĩ, Mạc Ảnh Quân cảm nhận được sự sắc lạnh từ đằng sau đâm tới, vội vàng nghiêng người né tránh, góc áo bị rách một chút.
Nhìn ra sau liền phát hiện thiếu nữ gì gì đó đang vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm mình, trên tay cầm một con dao sắc bén.
A? Thiếu nữ à, chúng ta quen nhau không ?
Mạc Ảnh Quân sờ sờ góc áo bị cắt làm đôi, có chút vô tội nhìn thiếu nữ, sao nhiều người muốn tìm đến hắn đánh đánh giết giết vậy, bản thân đâu có làm gì nha.
"Tiện nhân, mau đi chết đi !" Thiếu nữ hai mắt phun hỏa, một lần nữa nhào về phía Mạc Ảnh Quân, tay giơ cao lên muốn chém xuống hắn.
Nhảy ra sau tránh lưỡi dao, Mạc Ảnh Quân buồn bực liếc về phía hai thân ảnh trên bầu trời, vốn đợi nam chủ đánh xong liền đi ăn, ai ngờ hắn cũng có việc hả.
Nhanh nhẹn né tránh mấy cú chém của thiếu nữ, Mạc Ảnh Quân cảm thấy không nên thương hương tiếc ngọc nữa, nếu hắn mà không chấm dứt trận đấu này nhanh thì người thua sẽ là hắn.
Hắn vốn là kiểu dáng của một quân sư chuyên dụng tinh thần lực a, không phải là võ sĩ chiến đấu dũng mãnh.
Bất quá, thiếu nữ này nhìn dáng người thanh mảnh mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu, ai ngờ hung tợn đến như vậy.
Khẽ điều động một tia tinh thần lực ra ngoài không khí, Mạc Ảnh Quân vừa né tránh vừa chờ đợi thời cơ.
Nhân lúc thiếu nữ chém hụt nhiều lần mà dừng lại tức giận, Mạc Ảnh Quân lập tức đưa tinh thần lực vào đầu thiếu nữ, phát động nó xuyên qua những dây thần kinh đánh thẳng vào bộ não.
Không phải hắn tàn nhẫn nha, chỉ là khiến thiếu nữ bị tê liệt thần kinh mà hôn mê thôi mà, nhẹ thì nằm vài tháng nặng thì thành người thực vật, đâu có giết người.
Thiếu nữ vừa ngã xuống, bóng ma đậm đặc đang giao đấu với Sir liền gầm rú lên, dần hiện ra bóng dáng của một lão giả.
"Tên khốn khiếp, ngươi dám giết con gái của ta !!" Âm thanh gào thét như đâm vào não Mạc Ảnh Quân, khiến hắn không chịu được hơi khom người xuống che tai.
Chỉ trong phút giây lơi lỏng, bóng ma trượt khỏi vòng chiến đấu của Sir xông về phía Mạc Ảnh Quân, đôi mắt đỏ tươi đậm đặc như chảy ra máu.
"Quân Quân, mau tránh ra !!" Sir hoảng loạn lao theo.
Bất quá không kịp. . . . . .
Cho dù Mạc Ảnh Quân đã dựng tường phòng hộ tinh thần lực lên nhưng vẫn bị bóng ma kia đánh bay về phía cột trụ đằng sau, phòng hộ vàng kim cũng vỡ nát, một ngụm máu phun ra.
Hắn thật là sơ suất, cứ nghĩ tinh thần lực của mình cấp SS đã vô cùng mạnh, ai ngờ . . . . .
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng như muốn khóc của nam chủ, Mạc Ảnh Quân khẽ nhếch môi muốn nói một câu, máu tươi liền trào ra khỏi miệng.
"Ngươi. . . khụ khụ . . ."
"Quân Quân." Sir nghẹn ngào ôm lấy thân hình Mạc Ảnh Quân, đột nhiên cảm nhận được bóng ma đằng sau lao đến, tay vung lên.
'Rầm'
Bóng ma đập thẳng ra đằng sau giống Mạc Ảnh Quân, chẳng qua thương thế lại vô cùng nghiêm trọng gấp bội phần.
Khí thế trên người Sir mãnh liệt tăng lên, trong nháy mắt trời đất như tối sầm lại, chỉ còn lại thân ảnh màu đỏ đang đứng ở đây.
Mái tóc đỏ rực bay trong không khí, cặp mắt đỏ tươi nhuốm màu, trường bào đỏ thẫm yêu nghiệt.
Sắc đỏ bập bùng, trời đất nhập nhòe.
Trên tay nam tử dần dần xuất hiện một vòng xoáy, mắt thường có thể thấy được đất trời như bị hút hết vào đây càng ngày càng lớn, tiếp đó nam tử xoay người ném quả cầu đỏ rực về phía bóng ma đang ra sức chạy trốn tận đằng xa.
Quả cầu như có linh tính, đuổi tận giết tuyệt bóng ma.
"Aaaaaaaaa !!!!" Một âm thanh gào thét vô cùng thê lương vang lên.
Sir nhìn cũng không nhìn, bước nhanh về hướng Mạc Ảnh Quân.
"Quân Quân, ta giết hắn rồi." Âm thanh vô cùng ôn nhu mềm mại, tựa như bảo bối vô giá quan trọng nhất thế giới đang ở ngay trước mặt.
Nhìn đuôi mắt thanh niên khẽ run liền từ từ mở ra, Sir không kiềm được vui sướng hô lên lần nữa, "Quân Quân !"
Mạc Ảnh Quân nhìn vẻ mặt nghẹn ngào khổ sở của nam chủ, muốn đưa tay lên sờ đầu hắn an ủi lại không thể nâng lên được, khẽ thở dài một hơi.
"Sir, đừng khóc."
Sir ngơ ngác nhìn thanh niên, lập tức đưa tay lên dụi dụi mắt, "Ta đâu có khóc."
Bất quá lúc hạ tay xuống, trường bào đã thấm đẫm nước mắt, có vài giọt còn đang từ khuôn mặt xinh đẹp trượt xuống.
"Sir, cúi xuống một chút." Mạc Ảnh Quân ôn nhu nhìn hắn.
Nghe lời, nam tử hạ thấp đầu, trên môi liền bị vật ấm áp chạm lấy, nhẹ nhàng ôn nhu.
"Quân Quân, ta . . . ." Muốn nói gì đó lại bị Mạc Ảnh Quân chặn trước.
"Sir, ta bị tổn thương trí não rồi, cú đánh đó xuyên qua tinh thần lực của ta, ta. . . ."
"Đừng nói nữa !"
Sir hét lên một câu, đầu cúi thấp xuống, bờ vai hơi run run.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc, hắn nói thật, kể cả không chết thì hắn cũng phải rời khỏi thế giới này, chỉ là lòng có chút tiếc nuối.
Đột nhiên Sir ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quỷ dị, "Quân Quân, không phải ngươi hỏi thần khí ở đâu sao ?"
Có một dự cảm không tốt, Mạc Ảnh Quân muốn kêu tên của nam tử.
Sir đột nhiên dùng tay đâm vào ngực mình, dùng sức xé nát lồng ngực, lôi ra trái tim còn đang đập thình thịch.
"Đây là thần khí mạnh nhất của Huyết tộc ----- Trấn Hồn Phiên."