Trần Hạo một quyền bạo đầu một tên luyện thể tầng sáu ý đồ tập kích hắn, nhìn khung cảnh hỗn loạn tưng bừng xung quanh trong lòng âm thầm kinh hãi, mới trước đây vài phút mọi thứ còn vô cùng bình thường, chỉ khi sương mù màu đỏ kia xuất hiện, rồi theo tiếng quát to của Vương Lãng, toàn trường nháy mắt liền lâm vào hỗn loạn, bắt đầu từ hàng đầu tiên khi từng tiếng kêu sợ hãi, xen lẫn không dám tin vang lên, rồi trong đám người bắt đầu xuất hiện vài đệ tử mắt chuyển sang màu đỏ, dưới ánh mắt không dám tin của đệ tử kế bên, một tay đấm vào ngực đối phương.
Tình huống như vậy cứ tiếp tục phát sinh, diễn ra ngày một thường xuyên hơn đến khi toàn bộ quảng trường, tất cả đệ tử mặc kệ là luyện thể cảnh hay luyện khí cảnh đều hai mắt đỏ bừng, quanh người huyết vụ lượn lờ, điên cuồng chém giết nhau, cảnh tượng thoáng chốc như tu la luyện ngục, khắp nơi là tiếng gầm gừ, la hét, mặt đất tràn đầy chi cụt, chân gãy, nội tạng vương vãi khắp nơi, máu tươi như suối thấm đẫm mặt đất, càng kì dị hơn là, máu tươi trên mặt đất ngày một ít đi mà số người chết thì ngày một nhiều thêm.
"Không thể nào, cánh cổng này đang thôn phệ máu tươi".
Trần Hạo khiếp sợ nhìn máu tươi thành dòng, hoàn toàn đi ngược định luật vật lý, cuồn cuộn chảy vào dưới chân cổng mà theo máu tươi dung nhập ngày càng nhiều thì nửa bên trái cổng hình điêu khắc trên đó như được tô màu, huyết vụ càng rõ ràng, ngay cả con ngươi ẩn hiện trong đó càng thêm chân thật tựa như vật sống đang chuyển động, tràn ngập khí tức lạnh lùng, khát máu.
Trần Hạo nhìn mới giật mình, không biết từ lúc nào, xung quanh cổng xuất hiện mình hình vẽ kỳ lạ, dưới ánh đuốc xung quanh lấp loé huyết quang như máu tươi chưa khô, bốn phương ở các vị trí khác nhau có bốn cái đầu lâu hình thù quái dị không biết là của yêu thú nào.
"Chẳng lẽ là trận pháp, chính nó giúp cánh cổng thôn phệ máu tươi".
Giật mình nhận ra tình thế rất không ổn, tuy không biết vì sao đến giờ Trần Hạo còn không bị huyết vụ ảnh hưởng, chỉ có thể quy công cho cấm tự trong cơ thể, nhưng thế nào đi chăng nữa hắn cũng cần phải rời khỏi nơi này.
Vốn cảm giác quen thuộc làm hắn còn chần chờ nhưng theo huyết vụ ngày một nồng nặc, nửa bên cửa càng thêm yêu dị, nửa còn lại càng mờ ảo như sắp biến mất thì cảm giác trong người hắn cũng gần như không còn.
Biết chắc tất cả có liên quan đến nhau nhưng thực lực quá yếu, Trần Hạo chỉ có thể tính toán rút lui khỏi đây. Vừa đánh vừa lui, mắt thấy lối vào thông đạo đã ở trước mắt bỗng một bóng người cản ngang tầm mắt hắn, thấy thế Trần Hạo rút kiếm đâm tới, người kia cũng lấy kiếm đón đỡ, hai mặt chạm nhau người kia kinh ngạc kêu lên.
"Làm sao còn một tên không bị huyết vụ ảnh hưởng, chẳng lẽ".
Một kích giao nhau, hai bóng người lẫn nhau tách ra, thấy Trần Hạo lại lao đến, tên kia vội vàng hô to.
"Từ từ, đều là người nhà mà, ta là thành viên tổ số hai, đoàn ác ma, hội thiên tai, huynh đệ ngươi thuộc đoàn nào".
Trần Hạo bất giác dừng lại, nhìn đối phương mà đầu đầy dấu chấm hỏi, ác ma gì, thiên tai gì thế, khoan đã, hội Thiên Tai, đây không phải tổ chức phản nhân loại khét tiếng thờ cúng Tử Thần sao, sao chúng lại ở đây, lại liên tưởng đến trận pháp kia, trông thấy người đối diện tuy diện phục sức đệ tử Vạn Thiên tông nhưng mở miệng lại xưng hô là đệ tử hội Thiên Tai, Trần Hạo trong thoáng chốc như hiểu ra.
"Không phải tất cả đều là cái bẫy của bọn chúng chứ".
giờ phút này hắn mới đế ý, trên chiến trường ngoài hắn ra còn có không ít người cũng không bị huyết vụ ảnh hưởng, mỗi người đều mặc trang phục khác nhau thuộc các nhánh trong Vạn Thiên tông, qua lại giữa chiến trường thu hái tính mạng các tu sĩ Vạn Thiên tông đang mất trí. Mắt thấy có không ít kẻ đang dời sự chú ý qua đây, Trần Hạo chỉ có thể tiếp tục giả trang, để có vẻ chân thật hắn liền bôi lớp nguỵ trang trên mặt cười nói.
"Hả thì ra là huynh đệ Ác Ma đoàn, ta cũng thuộc Ác Ma đoàn đây, lần này hành động quá là thuận lợi đi".
Trần Hạo tất nhiên không biết hội Thiên Tai có bao nhiêu đoàn, tên gọi ra sao nhưng nhằm tránh gọi đại một cái tên không chính xác còn không bằng lấy luôn danh tự đối phương vừa nêu ra. Tên kia nghe thế có chút ngạc nhìn, nhìn nhìn Trần Hạo vài lần có vẻ suy tư.
"Huynh đệ sao lạ mặt quá, ta chưa từng gặp qua trong doanh".
"Hả, à đệ là người mới, vừa được chiêu mộ vào thực hiện nhiệm vụ lần này".
Trần Hạo thản nhiên chém gió, không nghĩ tới đối phương nghe vậy liền gật gù rất nhiệt tình tiến lên vỗ vai hắn.
"À, thì ra là thế, nói xem thảo nào ngay cả đại danh Cổ Phong lừng lẫy của ta đây mà cũng không nhận ra, nói lại huynh đệ vừa được chiêu mộ đã được phép tham gia nhiệm vụ lần này, xem ra rất được các vị chấp sự coi trọng đó, dễ quen dễ quen, lần sau còn mong chiếu cố hơn".
Rất hiển nhiên đối phương đã đoán sai nhưng Trần Hạo cũng đỡ phải biên kịch thêm liền thuận nước đưa thuyền nói.
Mắt thấy tạm thời không thoát được, Trần Hạo nghĩ muốn giả làm thành viên hội Thiên Tai cần phải tìm hiểu thêm chút tin tức mới được, nghĩ là làm, hắn tiến lại gần Cố Phong thân thiết hỏi.
"A, đúng rồi Phong ca, nay nhiệm vụ là gì thế".
Thấy ánh mắt nghi ngờ của đối phương, biết mình lỡ lời, Trần Hạo vội giải thích.
"Nói ra là có một vị cao tầng hội ta chiêu mộ đệ vào hội sao đó liền dẫn đệ tham gia nhiệm vụ lần này, ngài ấy mới chỉ nói sơ qua, trên đường lại có chuyện đi gấp mà để đệ tự hành động, thành ra chưa hiểu rõ nội dung nhiệm vụ lần này".
Cố Phong nghe vậy mới thoáng thả lỏng một hơi cười gượng đáp,
"Thì ra là thế, ta còn tưởng đệ là đệ tử Vạn Thiên tông giả trang chứ, mà cũng phải, đệ tử Vạn Thiên tông không tu Huyết Sát Đại Pháp làm sao có thể ở trong huyết vụ còn bình thường được".
Trần Hạo cười cười hai tiếng xem như đáp lại, hai người một đường đi tới, cảnh đánh giết hai bên đã ít đi rất nhiều, xung quanh toàn là xác chết, nhưng Trần Hạo để ý kỹ mới phát hiện ngay cả xác chết cũng ít đi.
"Chẳng lẽ cánh cổng kia còn thôn phệ cả xác chết, đúng là thứ tà dị đáng sợ".
Một đường đi tới, đến lúc tụ họp cùng những Thiên Tai giáo đồ khác, hắn cũng hiểu rõ nội dung lần này, quả nhiên là dự mưu từ trước của Thiên Tai giáo hội, đầu tiên là xuất ra Định Vị thạch lừa Lý Việt cùng Long Ngạo, sau đó cho chút chỉ dẫn để Long Ngạo mang Định Vị thạch này về trong tông, dụ hoặc bảo vật để trong tông xuất lực lượng vào mê cung tìm kiếm, để đề phòng tông môn khác chú ý tất nhiên không thể xuất cường giả trên Hoá thần cảnh, cao nhất chỉ là Tụ Nguyên cảnh, ngoài ra vì để cho cao tầng trong tông xuất lượng lớn đệ tử, lúc đầu bọn chúng có động tay động chân vào Định Vị thạch khiến độ chính xác giảm xuống, do đó cần đại lượng nhân thủ khám phá Mê Cung.
Nói ra lần này cũng một phần là vì Trần Hạo, nếu không phải Lý Việt đánh bậy đánh bạ chiếm được cấm tự, truyền đến trong tay Trần Hạo, Vạn Thiên tông cũng sẽ không vì bảo tàng này mà mờ mắt, không suy tính kỹ đã huy động lực lượng đến nơi này rồi rơi vào bẫy hội Thiên Tai.
Hay có lẽ chính hội Thiên Tai cũng không biết cấm tự tồn tại, đơn thuần nhiệm vụ lần này chính là giải thoát một phân hồn Tử Thần đang bị giam cầm trong cánh cổng này, muốn làm thế cần một lượng lớn huyết nhục tu sĩ. vốn ban đầu cao tầng hội Thiên Tai muốn chế tạo một màn bảo vật xuất thế thu hút tu sĩ vào đây thám hiểm rồi một lưới bắt gọn, nhưng như vậy độ mạo hiểm quá lớn, không biết tu sĩ vào đây có cường giả Hoá Thần cảnh hay không, so ra với việc lợi dụng nội ứng trong Vạn Thiên tông chế tạo cơ hội lại nắm chắc hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT