“Khi cơn gió bắt đầu thổi, nó sẽ chẳng thể ngừng lại.

Khi tình yêu bắt đầu chớm nở, cuối cùng nó cũng sẽ đâm hoa kết trái mà thôi.

Chẳng qua, chẳng ai biết thứ mà tình yêu ngưng kết là độc dược hay là thuốc bổ cả.

Đó có thể là rượu độc giải khát, hoặc có thể là thứ cứu rỗi.

Nó là nguyên nhân của mọi bi kịch, cũng là thứ đem lại sự sống.

Nhưng mà con người, ai cũng hướng về tình yêu.

Dù cho là sáng suốt hay là mù quáng.

Đó vẫn là tình yêu.

Ừm… Theo như lý thuyết là vậy”

Daisy vận dụng toàn bộ kiến thức sau khi đọc hơn 20 cuốn truyện ngôn tình của mình để giải thích cho Candy nghe.

- …

Nghe Daisy nói tràng giang đại hải xong, Candy im lặng một hồi rồi nói:

- Thế chị có kế hoạch gì chưa?

- Chưa. Tạm thời là vậy. Đội trưởng quá ít sở thích cụ thể… chị không biết phải làm sao thì mới có thể khiến anh ấy có cảm tình cả…

Daisy thẹn thùng nói.

- Vậy em cũng chịu.

Candy lắc đầu rồi tiếp tục im lặng.

Tuy khi nãy cô có nói là cô rất rõ ràng anh trai của mình, nhưng mà cô biết đó chỉ là những lời khoác lác mà thôi.

Vì ngoại trừ biết việc Lando ưa thích Người Sao Thổ ra, cô chẳng biết gì hết.

- Anh Lando là kiểu đàn ông mạnh mẽ, hay chị thử đi vào nhà ma cùng anh ấy xem?

Candy đưa đại ra một gợi ý.

- Đây có lẽ là một ý hay đó… Nhưng mà… Ủa Candy?

Chưa nói hết lời thì Daisy chợt nhận ra bóng hình của Candy đã biến mất.

Mà khi cô kịp quay đầu, thì cô đã thấy Candy đang bàn luận với mọi người rồi.

“Thật là nhanh quá…”

Nhìn Candy đã cùng đám đàn ông dong tay lên trời, cô liền nghĩ.

Không biết là tốc độ thuyết phục hay tốc độ chạy của Candy, cái nào nhanh hơn nhỉ?

Thế là mọi người bắt đầu hành trình đầu tiên của mình sau khi thoát khỏi cống ngầm, đó là đi đến nhà ma.

- --

Trên con đường rộng thênh thang đến nhà ma.

- Này Eli, chị nghĩ đây không phải là một ý kiến hay đâu!

Đi hàng phía sau với đám đàn ông, Daisy thì thầm bên tai của Candy.

- Tại sao vậy?

Candy thì thầm lại.

- Em nghĩ đội trưởng sẽ mềm lòng dễ như vậy sao?

Daisy đưa ra một lý do.

- Hơn nữa, đi cùng một đám đàn ông cơ bắp như vậy, chị còn thấy kỳ hơn.

Cô bổ sung.

- Hay là chúng ta thử tách ra bằng cách chia cặp xem, để cho chị có thời gian bên anh Lando. Khi ấy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Candy suy nghĩ một chút rồi nói.

- Thôi thì đâm lao thì cũng theo lao, dù sao chị cũng chẳng có gì để mà mất.

Daisy cũng đành gật đầu theo.

Thế là dưới nhà ma, nhóm người bắt đầu bàn luận.

- Giờ chúng ta chia nhóm đi, đi đông người quá chẳng cho em cảm giác sợ hãi gì cả.

Candy nhanh nhảu phát biểu.

- Được… rồi.

Nhìn thấy Candy năng động như vậy, Lando cũng không thể làm gì khác là bằng lòng theo.

Dù sao thì đây là em gái của hắn, mà hắn thì là em gái em trai nô. Chỉ cần hai đứa kia (ám chỉ Candy và Sky) muốn, thì hắn vẫn sẽ cố gắng hết sức để chiều lòng hai đứa.

Chỉ có điều do bình Sky thì quá mức là lạnh nhạt chẳng tỏ ra ham muốn gì cả, còn Candy thì não quá nhảy số, cho nên hắn đành chỉ ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong mà thôi.

- Được thôi.

Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

- Giờ chúng ta chia cặp đi.

Candy tươi cười nói:

- Đây là giấy rút thăm, có ba cặp cọng giấy với ba loại độ dài khác nhau. Mỗi người rút một cọng, ai có độ dài giống nhau thì sẽ thành một cặp.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà bên trong Candy đã âm thầm thao túng kết quả.

Bằng Sương Mù, cô có thể tạo cho mọi người ảo giác nhỏ về chiều dài các cọng giấy, từ đó cô có thể ghép bất cứ ai với ai tùy ý.

- Để tôi rút trước cho!

Rosen xung phong.

Rất nhanh, kết cục buổi rút thăm cũng nhanh chóng được định đoạt: cặp một là Rosen và Candy, cặp hai là Hướng Dương và Lutos, cặp ba là Daisy và Lando.

- Được rồi, em với Rosen đi trước đây!

- --

Trong tòa nhà ma ghê rợn, nói vậy cứ hiện tại cũng không ghê rợn cho lắm. Vì một trong những nơi ăn phải bom đạn lạc từ cuộc chiến các đây vài tiếng chính là tòa nhà ma này.

Chính vì vậy, tòa nhà ma hiện tại trông rất tan hoang.

Nhưng mà mặc dù tang hoang, nhưng mà cách trang trí của nó cũng không khiến không khí xung quanh vẫn rất đáng sợ.

Giống như là một tòa nhà hoang vậy.

Thử nghĩ, nếu thức dậy trong một tòa nhà hoang, xung quanh chỉ là những đồ vật cũ nát, vách tường bạc màu, không một cọng cây cỏ, cũng không có một tiếng dế kêu, thật sự không đáng sợ sao?

- Này anh Rosen.

Đi cạnh Rosen, Candy liền kêu tên Rosen.

- Gì thế Candy?

Rosen nhàm chán đáp trả.

- Anh thích chị Daisy đúng không?

Candy giả bộ ngây thơ hỏi.

- Không, em hỏi làm gì?

Rosen từ chối cảm xúc thật mà lãnh đạm nói.

- Ôi anh ơi, em biết tỏng hết rồi?

Candy phì cười đáp lại.

- Sao em lại biết được cơ chứ?

Sau một hồi bị trêu ghẹo, Rosen nghi hoặc hỏi.

- Thứ gì em chả biết?

Candy đơn giản đáp.

Do một biến cố nào đó cách đây bốn năm, cô lúc nào cũng không cảm thấy an toàn cả. Nói trắng ra, là Candy luôn cảnh giác mọi thứ xung quanh bằng Gió. Vì thế, không có chuyện gì bán kính 10 mét xung quanh là cô không biết.

Nhưng mà chuyện này cô cũng không hề muốn nói ra tí nào cả. Vì đây là một trong những vết thương lòng lớn nhất trong cuộc đời cô.

Buộc phải chứng kiến hơi hai mươi người anh chị em phải ngã xuống, chẳng ai có thể thoải mái cả. Nhất là đối với một đứa trẻ chỉ mới lên mười.

Tóm lại, vì một số lý do, cho nên Candy cũng rõ ràng chuyện Rosen thích Daisy.

- Nhưng mà tại sao em lại hỏi như vậy? Chuyện anh thích Daisy liên quan gì đến em đâu?

Rosen khó chịu nói.

- Chẳng lẽ, vì đối phương là anh trai em, nên anh tính từ bỏ sao? Anh sợ anh không có cơ hội à? Bộ anh không cảm thấy khó chịu chịu khi tiếp tục giữ những cảm xúc đó sao?

Candy nhìn chằm chằm Rosen rồi nhả ra một câu.

- Haizz, thế giới của người lớn nó không hề đơn giản như em nghĩ đâu Candy.

Rosen thở dài:

- Em không chỉ vì thích một người mà cứ nói ra được. Đôi khi, em chỉ cần người em thích hạnh phúc là đủ rồi.

- Anh sợ mọi công sức của anh sẽ bị đổ vỡ sao?

Candy vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm. Vì cô không hiểu thế giới của lớn ra làm sao cả. Với một thiếu nữ chỉ mới 14 tuổi, còn quá sớm.

- Có lẽ là vậy? Nhưng mà anh nghĩ rằng, cho dù anh có nói ra, cũng không có thay đổi được gì cả. Mà cái cảm xúc anh dành cho Daisy, cũng sẽ sớm phai thôi. Vậy nên anh sẽ lựa chọn im lặng, đó mới là phương án tốt nhất cho cả ba người bọn anh.

Rosen đáp.

- Con người, thật là phức tạp nhỉ?

Nghe Rosen nói xong, Candy liền kết luận một câu.

- Chỉ có phức tạp, mới làm nên con người. Nếu chúng ta đơn giản, thì chúng ta cũng chẳng là con người từ lâu rồi. Không phải em cũng như vậy sao?

Rosen buồn chán nói.

- Ý anh là gì?

Lần này đến lượt Candy nghi hoặc.

- Ai ai cũng có chuyện riêng mà không muốn tiết lộ ra cho người khác cả. Ngay cả em cũng thế mà? Vì vậy em cũng không nên tọc mạch chuyện của người khác đâu. Như thế chẳng hay tí nào cả.

Nói xong, Rosen liền xoa đầu Candy.

- Này đừng coi em như là trẻ con! Em năm nay cũng 14 rồi chứ không ít đâu!

Candy tỏ vẻ hờn dỗi khi bị xoa đầu.

- Vậy hả? Anh năm nay 26 rồi, được chưa? Trong mắt bọn anh, em chỉ là trẻ con mà thôi.

Rosen cười đùa.

- Ồ! Anh năm nay 26 rồi cơ à? Em tưởng anh trẻ hơn vậy nhiều… Dù gì thì anh cũng xưng anh Lando với vai vế là em mà. Mà anh Lando năm nay mới có hai mươi tuổi cho mấy.

Candy ngạc nhiên.

- Em à, trong thế giới của người lớn, không phải lúc nào lớn tuổi hơn thì sẽ được kính trọng hơn đâu. Nhất là cái công việc không biết lúc nào sống chết của anh ấy, thì mấy thứ đó càng không cần thiết hơn nữa. Anh gọi Lando là anh, vì đơn giản cậu ta là một người khiến anh phải nể phục về mọi mặt mà thôi.

Rosen giải thích.

- Ồ!

Candy ồ lên một tiếng để biểu thị sự kinh ngạc của mình. Cô không ngờ anh trai của mình lại được kính trọng đến như thế.

Tất nhiên thiếu nữ không biết, cả cô, Sky và Lando đều nhận được rất nhiều sự kính trọng đến từ mọi người trong tổ chức. Không chỉ vì địa vị của họ, mà còn vì sự hi sinh lớn lao của họ đối với toàn bộ nhân loại khi dũng cảm đánh đổi mạng sống của mình để chiến đấu với quái vật.

Nhưng mà ít ai biết rằng, họ chiến đấu vì họ đã được dạy phải làm như vậy mà thôi. Trừ Lando đã đủ trưởng thành và có nhận thức rõ ràng về những việc hắn đang phải làm, hai người còn lại đều chỉ như con rối mà hành động theo lệnh của tổ chức.

- Và không chỉ mỗi anh, mà mọi người trong tiểu đội đều như vậy. Tất nhiên, để có thể vào được vị trí này, trừ khi là linh năng giả, những người khác cũng cần một khoảng thời gian kha khá, nên trong tiểu đội của anh, Lando là nhỏ tuổi nhất. Nhưng mà vì Lando cũng chấp nhận cách xưng hô như vậy, nên bọn anh cũng chẳng thấy vấn đề gì cả.

Rosen tiếp tục giải thích.

Tất nhiên là hắn sẽ không nói là do cấp trên đã chết gần hết, nên bọn hắn mới được ngồi vào vị trí này.

- Hù!

Nhân lúc hai người đang tiếp tục tâm sự, một bóng ma liền nhảy ra và hù dọa hai người.

- …

Không có gì xảy ra cả. Vì thủ pháp của nhân viên quá thô sơ và quá nhiều sơ hở. Rosen vốn là lính đặc công, nên hắn đã có thể nhận ra trong vòng 5 giây trước. Còn Candy luôn dùng Gió để cảm ứng, nên cô cũng biết rõ ràng người nhân viên này đã núp ở đâu.

Trong chốc lát, bầu không khí trở nên trầm mặc và ngượng ngùng đến lạ thường.

- Đi thôi.

Để phá giải bầu không khí không mấy thoải mái này, Candy liền đẩy Rosen đẩy Rosen đi.

- --

Sorry vì delay một ngày nha, k hiểu sao bữa trước bị đá giờ lười đến hiện tại luôn á.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play