"Đại Thành năm thứ bốn mươi hai..! Đại Thành cùng Đại Mao khai chiến, Đại Thành cần một số lượng quân lương cùng binh khí chuyển ra chiến trường..!"

"Nhưng đám quan lại chịu trách nhiệm vận chuyển tham ô, đánh tráo quân lương cùng binh khí, thay vào hàng kém chất lượng..!"

"Làm cho Đại Thành Quốc chúng ta bại trận, mất tiếp Lộc Thành vào tay của Đại Mao Quốc. Trận chiến đó Đại Thành tổn thất ba ngàn binh mã, bị bắt bảy ngàn..!"

"Tiên Đế phái Kỹ Bộ điều tra chuyện này, tuy nhiên đám tham quan kia đã đưa cho Tào Hòa Thượng Thư ngươi một nữa chiến lợi phẩm, để Tào Hòa ngươi nuôi binh mã, dưỡng tử sĩ, còn chuyện trừng phạt ngươi đã ném chúng qua một bên..!"

"Trẫm nói có đúng hay không hả..! Tào Hòa Thượng Thư.?"

Nguyễn Văn Chương như cười như không, câu cuối cùng càng là đậm đà sát khí, bên trong Ngự Thư Phòng này ai nấy nghe xong mà rùng hết cả mình.

"Phốc..!"

"Còn..! Còn có chuyện này..?"

"Phụ thân..! Phụ thân..!"

Tào Hòa khiếp đảm, hắn bây giờ không có quan tâm đến chuyện bí mật này làm sao mà tên Hoàng Đế này có thể biết được.

Mà quan tâm đến tình hình sức khỏe của cha hắn, nếu ông ấy ra đi đúng lúc này, cả hắn cùng Tào gia xem như xong rồi.

"Súc sinh..! Tránh ra..! Ta không có đứa con như ngươi..!"

Tào Kinh đau lòng quá độ.

Trước khi vào đây hắn chỉ nghĩ đến Tân Hoàng Đế bắt Tào gia là vì diệt trừ dị kỷ, đem những thế lực phản đối mình nhổ tận gốc rễ, thâu tóm hết mọi quyền lực.

Có ai mà ngờ lại nghe được chuyện động trời về Tào gia như thế này, vị Bệ Hạ kia muốn đem Tào gia hắn diệt đúng là không hề oan uổng.

Với những tội danh kia, giết đi Tào gia mười lần cũng không hết tội nữa mà.

"Phụ thân..! Tất cả mọi tội lỗi đều là do con làm, không liên quan đến ngài, ngài không thể chết a..!"

Hơi thở của Tào Kinh rất suy yếu, ôm ông ta vào trong ngực hắn có thể cảm nhận được, nhưng mà ông ấy không thể chết trong lúc này được a.

'Nếu như có thể..!' Nguyễn Chính toàn thân phát run.

Tay cầm chặt thanh đao, hận không thể ngay lập tức rút ra đem tên khốn Tào Hòa này phân thây làm trăm mãnh.

Mỗi tội danh mà Tào Hòa làm ra, có tội nào mà không phải là xét nhà diệt tộc đâu.

Nguyễn Chính hắn làm người lính, trận chiến Lộc Thành năm đó hắn cũng có tham gia.

Hắn biết có người ở bên trong tham lam quân nhu cùng quân lương của các huynh đệ, hại bọn họ chết vô cùng thảm.

Sau khi trở về, hắn quyết tâm điều tra cho ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ Lộc Thành bại trận là ai.

Điều tra ròng rã mấy năm trời, nhưng hắn luôn luôn gặp trở ngại, manh mối luôn bị đứt đoạn.

Bây giờ thì hắn đã biết nguyên nhân từ đâu.

Có một vị đại thần quyền cao chức trọng như Tào Hòa này đứng sau chủ mưu, hắn còn có thể điều tra được cái gì nữa kia chứ.

"Đúng..! Ta không thể chết..! Ta không thể để cho Bệ Hạ mang tiếng xấu..!"

Tào Kinh nghĩ đến một vấn đề.

Nếu mình chết tại Ngự Thư Phong nơi đây, bên ngoài đám người không hiểu chuyện sẽ cho là Bệ Hạ ép tử công thần.

Như vậy sẽ làm cho danh tiếng Bệ Hạ hao tổn không nhỏ, nếu có chết, hắn cũng phải cố lết ra Hoàng Cung rồi mới chết.

"Hộ Quốc Công..! Nơi đây còn khá nhiều tin tức tốt về Tào Hòa Thượng Thư cùng Tào gia..! Không biết Hộ Quốc Công có muốn trẫm đọc ra tiếp hay không..?"

Nguyễn Văn Chương vẫn là nở nụ cười nhạt trên môi, mặt cho dòng đời biến chuyển một dạng.

"Bệ Hạ..! Không cần...! Không cần nữa...!"

Nhìn quyển sổ kia dầy như vậy, muốn đọc hết cũng sẽ mất không ít thời gian, chỉ sợ chưa nghe xong được hết tội danh động trời của Tào Hòa cùng Tào gia, mình đã tức giận chết đi rồi.

"Hộ Quốc Công..! Trẫm nói cho khanh biết, Tào Hòa lần này trẫm nhất định phải giết, cả Tào gia trẫm cũng sẽ không có buông tha cho bất kỳ người nào..!"

"Bệ Hạ thánh minh..!"

Nguyễn Chính kích động.

Kể từ khi vị Bệ Hạ này đăng cơ đến nay, không phải bất kỳ mệnh lệnh nào của y Nguyễn Chính hắn cũng tán đồng.

Hắn vô điều kiện làm theo chỉ là vì phụng mệnh vua làm việc, đúng sai hắn không quan tâm.

Nhưng lần này Bệ Hạ đồ diệt cả nhà Tào gia, hắn ủng hộ hết mình, còn vỗ tay khen hay.

Quân bán nước vô lương tâm như thế, Bệ Hạ không giết, hắn cũng sẽ ra tay đem đám người này diệt sạch.

"Phụ thân..!"

Tào Hòa bây giờ đã không còn biết sợ là gì nữa rồi, hắn hiểu mình có lo lắng hay sợ hãi cũng không làm được cái gì.

Những tội chứng kia của hắn muốn che giấu mãi mãi bây giờ đã lọt vào trong tay Bệ Hạ.

Không cần nhiều, chỉ một trong số đó thôi cũng đủ để hắn phải bị lăng trì xử tử cho đến chết, thành ra hắn không có nghĩ mình có thể có cơ hội còn sống rời khỏi nơi đây.

Điều hắn băn khoăn duy nhất là Tào gia của mình cũng sẽ chịu liên lụy vì bản thân của mình.

"Bệ Hạ..! Tào gia tội thật đáng chết..! Nhưng xin ngài hãy nghĩ tình thần năm xưa có chút công lao, cho bọn họ được bình an làm thường dân, thần nguyện lấy cái chết để chuộc lại lỗi lầm..!"

Tào Kinh trong lòng thở dài.

Hắn đã già rồi, mà người già thường rất mềm lòng, nhìn thấy con cháu của mình phải chết hết, hắn là không nỡ.

Tào Hòa có ngàn sai vạn sai cũng là lỗi lầm của hắn, là do hắn dạy dỗ không nghiêm, nếu cần người gánh tội, vậy lấy cái mạng của hắn đi.

"Hộ Quốc Công..! Công lao của khanh là công lao của khanh, tội của Tào gia là tội của Tào gia, hai chuyện này không thể nào gom chung lại được..!"

Nguyễn Văn Chương khóe miệng có hiện lên tia khinh thường.

Dùng một mạng của lão già sống không lâu này đi đổi lại toàn bộ tính mạng của Tào gia.

Vụ làm ăn có lời không cần bỏ vốn như thế này mà Tào Kinh cũng có thể nghĩ ra, lão già này đúng là không danh là cây gân cứng nhất còn sót lại thời Đại Thành khai quốc.

Tuy nhiên, Nguyễn Văn Chương hắn không phải là trẻ lên ba, sẽ không có chuyện để lão già này gạt như thế.

"Hộ Quốc Công..! Bệ Hạ nói chí phải..! Ngài không có lỗi, không nên xen vào chuyện này..!"

Tào Kinh này sắp chết không nói, dù ông ta có khỏe mạnh, hắn cũng sẽ đứng ra khuyên can Bệ Hạ không cần làm hại đến ông ta.

Nếu như Tào Kinh mà chết trong tay Bệ Hạ, khỏi cần nói cũng hiểu trong quân đội của Đại Thành sẽ tạo ra dư chấn lớn đến như thế nào..

Âm thanh bất mãn với Bệ Hạ sẽ càng dâng cao, khi ấy ngôi vị của ngài ấy rất khó mà giữ được.

"Bệ.. Hạ..! Thần nơi đây có một tín vật của Thái Tổ ban cho..! Hy vọng có thể bảo toàn được tính mạng của Tào gia..!"

"Miễn Tử Lệnh Bài..!"

Miễn Tử Lệnh Bài thường thì sẽ làm bằng vàng ròng, còn được gọi là Miễn Tử Kim Bài, nhưng bên Đại Thành Quốc này lại khác, nó lại được đúc ra từ một loại thép rất là cứng rắn.

Ra đời thì nó vẫn mang màu đen như than, bình thường sẽ không có ai nhìn ra được đó là Miễn Tử Lệnh Bài, chỉ là một vật hết sức bình thường thôi.

Nguyễn Văn Chương đương nhiên nhận ra tấm Miễn Tử Lệnh Bài này, hắn có vào Cơ Mật Viện dạo chơi một thời gian mà, hắn còn biết trước đây Thái Tổ có làm ra ba tấm Miễn Tử Lệnh Bài như thế này, ban phát cho ba người.

Người thứ nhất chính là Tào Kinh này, người thứ hai là Tịnh Quốc Công họ Lý đã qua đời đã lâu, còn người cuối cùng tên là Tiều Ngang, đến nay không rõ.

Tiều Ngang là hộ vệ bên cạnh Thái Tổ, kể từ khi Thái Tổ qua đời, người này cũng rời đi khỏi Kinh Thành, hướng đi không ai biết, người khác muốn tìm tung tích của miếng Lệnh Bài kia cũng không thể.

...

P/s: Chương thứ hai trong ngày đưa lên, cầu đánh giá truyện, cầu hoa tươi, cầu nhận xét chân thành từ phía các bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play