*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vương Pháp..! Ha ha ha..!"

Không chỉ Lộc Minh, hai tên hộ vệ theo sau cũng liền cất tiếng cười lớn.

Bây giờ Hồ Huyện Huyện Trưởng chính là cha của Lộc Minh.

Thiên hạ Hồ Huyện này do Lộc gia bọn họ đến định đoạt.

Lâm Phi Yên này đưa Vương Pháp ra hù đám người mình, chẳng khác nào chuyện tiếu lâm.

"Ngươi muốn làm cái gì..?"

Lâm Phi Yên lấy hai tay ôm lấy thân thể của mình, lùi lại phía sau ba bước.

Biểu hiện vừa rồi của Lộc Minh thật quá là đáng sợ đi một chút.

"A Hổ..! A Báo.! Bắt con tiện nhân này về Lộc Phủ cho ta..!"

Lâm Phi Yên hại hắn cùng Lộc gia mất hết mặt mũi như thế, còn hỏi hắn muốn làm gì..

''Sau khi đem về Lộc Phủ, phải để cho con tiện nhân này hưởng thụ mười ngày mười đêm, sau đó đem bán vào Hạnh Hoa Lâu, đời này phải làm kỹ nữ..!"

Lộc Minh quay đầu đi hướng khác, gương mặt vô cùng dữ tợn.

Hắn nghĩ lại rồi, giết Lâm Phi Yên thì quá có lợi cho cô ta, hắn phải làm cho cô ta sống không bằng chết mới được.

"Hai người làm cái..!"

"Cốp..!"

"A..!"

"Còn đứng ngây ra đó làm gì..! Nhanh đến đây phụ một tay đi..!"

Vương Hiểu Mai cất giọng thé thé, lên tiếng hối thúc Lâm Phi Yên.

Nàng có nghe phong thanh Lộc Phú bây giờ là Huyện Trưởng, quyền lực mạnh hơn trước rất nhiều.

Nếu để cho Lộc Phú biết đứa con cưng của mình bị người ta bắt, vậy thì hai mẹ con nàng sẽ gặp phiền toái lớn rồi.

"Vâng..! Thưa mẹ..!"

Âm thanh của Lâm Phi Yên có chút bất mãn.

Mụ già này bản lĩnh cao cường như vậy, thiếu gì cách để bắt Lộc Minh, lại bảo nàng phải dùng mỹ nhân kế dụ Lộc Minh đến nơi đây, có biết vừa rồi nàng là sợ lắm hay không...?

Những bất mãn này Lâm Phi Yên cũng chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra, không thì bà già điên này thế nào cũng sẽ đem nàng ra trút giận cho xem.

— QUẢNG CÁO —

Event

"Ào..! Ào..!"

"A...! Lạnh quá..!"

Nước này chắc cũng là ngâm ngoài trời lâu lắm rồi, nên mới lạnh như thế kia, đây là cảm nhận đầu tiên của Lộc Minh ngay sau khi tỉnh lại.

"A...! Ma..!"

Đêm tối, gương mặt bà già trước mắt mình quá là đáng sợ, hắn cứ ngỡ đây là ma quỷ hiện hình không.

Lộc Minh hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy gương mặt cũng như ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình.

"Bốp..! Bốp..! Bốp..!"

"Ma nè..! Ma nè..!"

"A..! Dừng tay..! Đau quá..!"

"Đánh chết thằng khốn kiếp nhà ngươi..!"

Vương Hiểu Mai tức giận không hề nhẹ, nghĩ xem Vương Hiểu Mai nàng tiên sa cá lặn.

Người gặp người thích, hoa gặp cũng phải e thẹn, vậy mà vào trong miệng của thằng nhóc này lại thành ma quỷ, không đáng chết thằng khốn này, nàng sẽ không mang họ Vương.

"Mẹ..! Dừng tay..! Dừng tay đi..!"

"Khốn kiếp..! Ngươi dám cản ta..! Hay ngươi có tư tình với nó..!"

"Mẹ..! Mẹ nghĩ đi đâu vậy..!" Lâm Phi Yên trong lòng kêu khổ.

Bà già điên này sao lại như thế này, lúc nào cũng nghĩ nàng yêu thích người khác, Thủy Lâm Trại cũng vậy, bây cũng vậy nữa, nàng thật khổ quá mà.

Không hiểu một người hiểu chuyện như Văn Chương đại ca sao lại có người mẹ không nói lý lẽ như thế kia.

"Thưa mẹ..! Chúng ta phải hỏi ra tin tức của Văn Chương đại ca trước, sau đó muốn xử lý y thế nào cũng được mà..!"

Lộc Minh bị đánh thế này, trong lòng nàng hả dạ vô cùng, cũng là vì những người bị Lộc Minh ức hiếp trước đây vui mừng thay.

Nhưng mà cứ tiếp tục như thế không ổn, bà già điên này ra tay không biết nặng nhẹ, chẳng mấy chốc tên Lộc Minh này đi trình báo với diêm vương thì lại khổ.

"Nói cũng có lý..!"

Mục đích của nàng đến Hồ Huyện nơi đây là điều tra xem thằng con bảo bối của mình hiện tại đang ở đâu.

Lộc Minh tên này là điểm mấu chốt, nếu thằng khốn này chết đi, vậy mình biết đi đâu tìm kiếm tin tức.

— QUẢNG CÁO —

Event

"Nói mau..! Văn Chương con của ta đang ở đâu..? Ngươi đã làm gì nó rồi..!"

"Văn.. Chương..!"

Lộc Minh thở không ra hơi, nằm co quắp như con tôm, miệng rên hừ hừ, không cử động nổi.

Từ nhỏ đến lớn, có khi nào hắn chịu qua đau khổ lớn đến như thế này.

"Bốp..!A.."

"Thưa mẹ..! Bình tĩnh..! Bình tĩnh một chút..!"

Phải ôm cái bà già điên này lại thôi, không thì tên Lộc Minh kia sẽ chết mất.

"Tránh ra..!"

Vương Hiểu Mai vùng vằng, cũng không có làm quá sức. Con bé này là con dâu của mình, nếu nó có chuyện gì mình cũng khó ăn nói với đứa con kia.

"Thưa mẹ..! Để con đến hỏi..! Để con đến hỏi tên khốn đó cho..!"

"Ngươi ấy à..!"

Vương Hiểu Mai nhìn lại, có chút không tin tưởng lắm vào Lâm Phi Yên có thể làm nên cơm cháo gì.

"Mẹ..! Mẹ phải tin tưởng con một lần mới được chứ..?"

"Vậy được rồi..! Giao nó cho ngươi, nhanh lên một chút..!"

Vương Hiểu Mai nghĩ lại, đánh người thì mình lành nghề, nhưng tra hỏi tin tức, mình không có giỏi về phương diện này, để con nha đầu này thử trước xem sao.

"Lộc Minh..! Chắc ngươi cũng hiểu tình cảnh hiện tại của mình..! Nếu như ngươi muốn sống, hãy nói cho chúng tôi biết Văn Chương đại ca đang ở đâu..! Ngươi đã làm gì huynh ấy..?"

Lâm Phi Yên có chút đau lòng khi nhìn thấy thảm trạng của Lộc Minh, nhưng nghĩ đến những người con gái đã bị hại trong tay của Lộc Minh này, chút ít thương cảm kia đã không còn sót lại chút gì.

"Hừ..hừ..hừ hừ..!"

"Ta..! Ta không có làm gì Nguyễn Văn Chương..! Cũng không có biết Nguyễn Văn Chương hiện tại đang ở đâu..!"

Trước đó không phải Lộc Minh hắn không muốn trả lời Vương Hiểu Mai, mà trên thực tế hắn không biết Nguyễn Văn Chương là cọng hành nào cả.

Chỉ khi ăn thêm đòn, rồi nghĩ đến chuyện hắn thành hôn với Lâm Phi Yên một chuyện, hắn mới nhớ ra Nguyễn Văn Chương là tên tiểu nhân vật nào.

"Cái gì..? Không biết..! Ta giết ngươi..!"

"Mẹ.!. Khoan đã..! Khoan đã.!"

— QUẢNG CÁO —

Event

Bà già điên này, không phải vừa rồi đã nói giao chuyện này cho nàng đến giải quyết hay sao..?

Bà ta mà giáng thêm một gậy nữa, nàng đám bảo Lộc Minh sẽ đi đời nhà ma ngay.

"Hu hu.!"

"Ta thật sự không có gạt hai người...! Khi đó ta đúng là có dẫn người đến Quán Rượu Văn Chương để tìm Nguyễn Văn Chương thương lượng chuyện hủy hôn....!"

"Tuy nhiên khi ta đến nơi đó, đã không còn thấy Nguyễn Văn Chương ở nơi nào....! Quán Rượu kia đã đổi chủ....! Ông chủ Tiền Vạn Phú kia nói cho ta biết Nguyễn Văn Chương đã bán quán rượu đó cho y và dẫn mẹ mình rời khỏi Hồ Huyện..!"

"Sau ta có cho người đi tìm thêm một lần nữa, nhưng mà không có tìm được tung tích của y.!"

Dù có trúc trắc đôi chút, nhưng cuối cùng Lộc Minh cũng đã đem chuyện này nói rõ ràng ra.

Hiện tại nguy cơ sinh tử trước mắt, trí nhớ của hắn tỏ ra rất là điêu luyện.

"Thằng khốn..! Ngươi dám gạt ta..!"

Con của nàng quay lại Hồ Huyện, không có rơi vào tay đám đạo tặc kia, vậy chắc chắn là rơi vào trong tay của tên khốn Lộc Minh này rồi.

Nhiều khả năng con nàng đã bị Lộc Minh hại, sau đó vì giấu chuyện này nên nói dối gạt mình cũng nên.

"Đại nương..! Tôi ra nông nổi như vậy, nào dám gạt ngài làm cái gì..! Nếu ngài còn không tin, tôi có thể thề đọc, nếu tôi có làm hại Nguyễn Văn Chương trong thời gian vừa rồi, vậy tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, dòng họ Lộc chúng tôi cũng sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn..!"

"Thưa mẹ.! Con nghĩ hắn không có nói dối..!"

Tuyệt tử tuyệt tôn lời thề này mà Lộc Minh cũng có thể nói ra được.

Nàng là có phần tin tưởng Lộc Phú không có bắt Nguyễn Văn Chương thật, lần này mình nghĩ oan cho tên này mất rồi.

"Bên đó..! Dấu vết của đám người bắt cóc Lộc Minh thiếu gia đang ở bên đó..!"

"Đem căn nhà kia vây lại, toàn bộ bổ khoái nghe lệnh, nhanh chóng xông đi vào, giải cứu Lộc Minh thiếu gia..!"

"Mẹ..! Bên ngoài kia quan binh đã đuổi đến, chúng ta phải làm sao bây giờ..?"

Lâm Phi Yên khá lo lắng, nàng là dân thường, trước đến giờ vẫn luôn kiên kỵ rất sâu đối với đám quan lại có quyền này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play