*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vâng..! Bệ Hạ...!"
"Khanh lui xuống trước đi..!"
Nguyễn Du Nhiên này quá tốt đi, trước đây vì sao hắn lại bị ma mê quỷ ám đi tin tưởng lời của Nguyễn Chính. Giao Thành Hổ Quân cho Bình Điền Thụy.
Nếu giao nó cho Nguyễn Du Nhiên, mọi chuyện bây giờ có lẽ đã khác.
Tiếc là trên đời không có thuốc hối hận.
"Bây giờ chỉ còn lại khanh cùng trẫm hai người, có chuyện gì khanh có thể nói ra đi..!"
Nguyễn Văn Chương biết vừa rồi Nguyễn Khải có chuyện muốn nói, chần chừ mãi không lên tiếng, chẳng qua là vì nơi này còn có quá nhiều người mà thôi.
"Bệ Hạ..! Thần có mấy vấn đề muốn nói..!"
"Thứ nhất Đại Mao Quốc sẽ không chỉ tăng thêm mười ngàn binh sĩ đơn giản như vậy..!"
"Cái này trẫm biết..!"
Hai mươi lăm ngàn binh mã mà muốn công phá Mễ Thành, đây là chuyện cực kì khó khăn, không muốn nói là không thể.
Mười ngàn kỵ binh kia của Đại Mao Quốc tuy lợi hại thật, nhưng bọn chúng chỉ thiện chiến tại đồng bằng, muốn công thành thì không thể, không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Đại Mao Quốc có tấn công cả mấy tháng cũng không thể phá được Mễ Thành.
Tuy nhiên bọn chúng phá không được, lại vây quanh Mễ Thành, như vậy cũng là một phiền toái rất lớn.
Mễ Thành bên trong lương thực không thể xung cấp cho mấy trăm ngàn người tiêu xài trong vòng cả tháng trời.
Đại Mao Quốc dùng cách đó, không cần đánh thì Đại Thành cũng tiêu vong.
"Bệ Hạ.! Vấn đề thứ hai mà thần muốn nói đến là Lãnh Vô Phong Đại Tướng Quân..!"
"Xin tha lỗi cho thần nói thẳng, chỉ e người này chưa chắc đã nghe theo mệnh lệnh của Bệ Hạ, điều quân về Mễ Thành cứu trợ..!"
Nhìn Nguyễn Văn Chương đã hiểu ra vấn đề rồi, Nguyễn Khải cũng không có tiếp tục nói thêm về chuyện này nữa.
Đây là hắn đứng tại trên góc độ Lãnh Vô Phong để mà suy nghĩ.
Như hắn là Lãnh Vô Phong, trong tay nắm hơn hai vạn binh mã thiện chiến trong tay, lại ở trong thời kỳ loạn thế, làm sao y không có ý nghĩ gì khác.
Hắn nhớ lúc trước khi Bệ Hạ đăng cơ, Lãnh Vô Phong cũng viện cớ là quân Mông Cổ có điều dị động mà không thể nào về Mễ Thành tham dự đăng cơ đại điển nha.
— QUẢNG CÁO —
"Có lý..!"
Hắn ở trong hoàn cảnh của Lãnh Vô Phong, sẽ làm ra một phong thư cáo bệnh hay bên ngoài loạn lạc gì đó, tận lực không điều binh đến.
Chờ khi hắn cùng Đại Mao Quốc đánh cho lưỡng bại câu thương, tên đó sẽ nhanh nhẩu phát binh chạy đến.
Chạy đến cứu giá hay lấy mạng của hắn thì chỉ có Lãnh Vô Phong trong lòng mới hiểu được.
"Bệ Hạ..! Nên tốt nhất chúng ta không nên để trứng vào một giỏ, ngài có thể viết ra chiếu thư Cần Vương, lệnh cho binh sĩ hay thế lực khác đến Mễ Thành hộ giá..! Chờ đánh lui Đại Mao Quốc binh sĩ, sẽ tưởng thưởng xứng đáng..!"
"Để trẫm xem có bao nhiêu người sẽ nguyện ý đến trợ giúp trẫm chống lại cường địch đây..!" Nguyễn Văn Chương cười nhạt.
Binh sĩ tại các địa phương cũng không phải ít, nhưng bọn chúng thiếu khuyết chiến đấu, khó có thể làm gì được Đại Mao Quốc binh sĩ.
Còn có nhiều binh sĩ trong tay của đám Quý Tộc tại các địa phương.
Nhưng hắn trước giờ luôn muốn loại trừ Quý Tộc thì ai cũng biết, muốn để Quý Tộc trợ giúp hắn là chuyện càng thêm khó khăn.
Cũng qua chuyện này, hắn muốn biết xem bên trong Đại Thành Quốc này còn có bao nhiêu người trung thành với mình.
"Còn vấn đề cuối cùng là Quý Tộc..!"
Nguyễn Khải vừa nghe vị Bệ Hạ này nói đêm Cấm Vệ Quân cho Nguyễn Du Nhiên chỉ huy, nói như vậy trong cung phòng ngự sẽ vô cùng yếu kém, cơ hội tốt để có thể giết Hoàng Đế như vậy, nếu như hắn là đám Quý Tộc kia, cũng sẽ không có bỏ qua cơ hội lần này đâu.
"Quý Tộc sao..?"
Nguyễn Văn Chương trầm ngâm, hắn giường như đã tính sót đám người này rồi thì phải..
...
"Ha ha ha..! Ha ha ha..!"
"Lần này ông trời cũng giúp chúng ta..! Phụ thân..! Cơ hội của chúng ta đã đến rồi..!"
Sau cười lớn là ánh mắt ẩn tàng sát ý nồng đậm, điều này cũng đủ chứng minh Uông Thành hắn hận tên Hoàng Đế kia biết bao nhiêu.
Thậm chí không kịp chờ đợi muốn đưa người của mình vào trong Hoàng Cung đem tên Hoàng Đế chó đó giết đi.
"Ân.! Ngươi đi chuẩn bị sẵn sàng chờ mệnh lệnh của ta đi..!" Uông Vĩ cũng không phản đối lời nói vừa rồi của đứa con mình.
Nguyễn Văn Chương lên ngôi còn chưa đầy một tháng, nhưng những gì mà người này làm ra đối với Quý Tộc bọn họ có thể nói là đã kích thảm trọng.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp tục kéo dài đi xuống, không chừng vài tháng nữa Đại Thành sẽ không có Uông gia mình xuất hiện nữa rồi.
...
"Phụ thân..! Ngài còn chờ gì nữa..!" Qua cơ hội này, sẽ rất khó có cơ hội nào tốt hơn như thế này nữa.
Nếu khoanh tay chờ chết, chi bằng ta phấn khởi phản kháng một phen.
Nói thật Hàn Phong hắn trong lòng hết sức căm phẫn tên Hoàng Đế này.
Từ ngày y lên ngôi đến nay không có đặt những Quý Tộc như hắn vào trong mắt, làm việc đâu đâu cũng bị ngăn cản.
Người kính trọng cùng sợ hãi Quý Tộc đã không còn như trước nữa, hắn không cam tâm biến mất khỏi vũ đài chính trị của Đại Thành như vậy.
"Vậy ngươi đi chuẩn bị đi.! Một khi Đại Mao Quốc quân đội đánh đến, chúng ta lập tức hành động..!"
Hàn Ly cũng tương đối thất vọng với tên Hoàng Đế hiện tại, nhưng hắn vẫn tin y chỉ làm nhiêu đó rồi dừng lại.
Nhưng kể từ khi y sắc phong cho một người chuyên chống lại Quý Tộc là Nguyễn Khải lên làm Thừa Tướng, hắn đã từ thất vọng chuyển sang tuyệt vọng.
Hắn đã không còn trông mong gì vào tên Hoàng Đế kia thay đổi chủ ý nữa rồi.
...
"Rầm..!"
"Khốn kiếp..! Tên Lý Đồng Vân kia thực ra đang suy nghĩ cái gì..?"
Cơ hội tốt như vậy, cơ hội trời ban để có thể đem tên Hoàng Đế chó kia tiêu diệt đi, ấy vậy mà thằng con kia của mình vẫn khuyên hắn từ bỏ.
Không những thế, còn phải vô điều kiện đứng bên tên Hoàng Đế kia nữa.
Đôi lúc hắn không hiểu tên đó là người họ Lý hay là con chó của nhà họ Nguyễn nữa.
"Đại nhân..!Thời hạn mà Bệ Hạ giao cho ngài không còn nhiều, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa nghĩ được biện pháp lấy quặng sắc trở về..!"
Quân sư Lý Mộc nói đến là dừng, không tiếp tục đào sâu thêm nữa, nhưng ý của hắn thì quá rõ ràng, hắn ủng hộ quyết định của Lý Đồng Quý.
"Thời hạn..!"
Nhắc đến chuyện này, máu nóng trong người Lý Đồng Quý lại dâng lên.
— QUẢNG CÁO —
Tên vua chó đó giao cho hắn nhiệm vụ không thể nào hoàn thành không nói, còn đem hắn ra làm vật đánh cược nữa.
Chuyện này như cây gai trong lòng của hắn, chưa bao giờ hắn quên được.
"Tốt..! Vậy chúng ta chuẩn bị hành sự đi..!"
Hàn Gia cùng Uông gia đã có hành động, hắn sao có thể đứng bên ngoài cuộc chơi này cho được.
Phải khó khăn lắm Mễ Thành mới lại bị quân địch vây công, cơ hội tốt như thế này bao giờ mới được.
"Lão gia..! Lão gia..!"
"Có chuyện gì..?"
"Bên ngoài có người tự nhận mình là người của Thái Hậu xin cầu kiến..!"
"Thái Hậu..?"
...
"Hoàng Đế sắp không thể làm được nữa rồi..! Chúng ta tính toán xem một khi Bệ Hạ không còn, ai là người có thể lên thay Bệ Hạ gánh lấy trọng nhiệm trùng chấn giang sơn của Đại Thành..!"
Trong một căn nhà nhỏ, bốn phía đều canh gác cẩn trọng, có một đám người tuổi tác khá cao đang tập trung lại nơi này nói chuyện.
Nhìn thần sắc của bọn họ, không ai là không ngưng trọng cả.
"Đông Vương tài trí hơn người, hiếu thảo có đủ..! Tôi nghĩ chọn người này là thích hợp nhất..!" Một ông lão năm nay đã bảy mươi tuổi lên tiếng nói.
"Ý kiến hay..! Đông Vương trước giờ vẫn muốn giữ mình, không có hành động gì trái với lẽ thường..! Y là người thích hợp nhất..!"
"Vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi..!"