"Cạch..!"

"Bệ Hạ..! Ngài không sợ bên trong có cơ quan sao..?"

Lý Dương hơi ngạc nhiên, chuyện Tào Kinh ám toán vị Bệ Hạ này hắn cũng đã có nghe nói qua.

Nếu như vừa rồi bên trong hộp đó cơ quan cạm bẫy, không phải là Bệ Hạ tự làm khó mình rồi hay sao.

"Lý Dương..! Đối với người khác Trẫm sẽ đề phòng cẩn trọng, nhưng đây là vật chính tay Khanh đưa lên cho Trẫm, như vậy thì không cần thiết..!" Nguyễn Văn Chương cười nhạt một tiếng.

Từ tận sâu trong tâm khảm của hắn, hắn có một loại trực giác, trên thế gian này người nào cũng có khả năng hại hắn, người nào cũng có khả năng đưa hắn vào con đường chết, duy chỉ có Lý Dương này là không có khả năng muốn hắn chết.

Đây là loại trực giác rất hư vô, nhưng hắn tin tưởng vào phán đoán của mình.

"Bệ Hạ..!"

Lý Dương nhìn Nguyễn Văn Chương với thần sắc cực kỳ là phức tạp.

Thiết huyết quân chủ Thành Thánh Tông được người truyền tụng là không có tin tưởng bất kỳ người nào, lại đi tin tưởng một tên giang hồ như hắn, không cảm động đó là giả dối.

"Có chuyện gì..?"

"Không có..! Ý của Thần là ngài còn chưa có dành chiến thắng, không thể đem nó mở ra được..!"

"Ha ha ha.! Yên tâm đi..! Trẫm sẽ không có thua đâu..!" Nguyễn Văn Chương cười lớn một cái.

Hắn làm gì đều có tính toán cả rồi, làm gì có chuyện thua cuộc đâu, cái quyển trục này xem như là chiến lợi phẩm của hắn, mở ra trước hay sau cũng như vậy.

"Nhưng nếu ngài thua thì sao.?"

Đừng nên tự tin thái quá, nên biết trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, nói trước sẽ bước không qua đó nha.

"Vậy đi..! Nếu thua Trẫm cho Khanh thêm một điều ước nữa..!"

Nghĩ lại cũng đúng, giữa đường nếu có biến số nào, mình thua cuộc thì cũng thật mất mặt.

Nhưng sẽ không, hắn biết với tính cách của Lý Đồng Quý, dù là bỏ mạng cũng sẽ phải lấy cho bằng được quặng sắt trở về, nên hắn sẽ không thua.

"Vậy xin Bệ Hạ tự nhiên..!"

Khi không có thể để Hoàng Đế làm cho mình thêm.một chuyện, đây là niềm vui ngoài ý muốn a.

"Cái này..! Sao lại như vậy..! Sao lại như vậy..!"

Nguyễn Văn Chương đôi mắt trợn thật to, như không thể nào tin vào những gì mình nhìn thấy một dạng.

...

"Cái gì..! Sao lại có thể..! Sao lại có thể như vậy..?"

"Đại nhân, đây là sự thật a..!"

Tên quan sai của Thương Bộ lý nhí lên tiếng.

"Hoang đường..! Thật sự là hoang đường..!"

Lý Đồng Quý tức giận đến mức mất cả khống chế, đem toàn bộ văn kiện trên bàn đuổi chúng nó hết xuống dưới đất, dưới sự kinh ngạc của đám Thị Lang xung quanh.

Hoàng Cung không có tin tức bí mật, câu lưu truyền này có vẻ hơi quá nhưng cũng không khác biệt mấy, chuyện Bệ Hạ cùng Lý Dương đem Thương Bộ Thượng Thư hắn ra đánh cược, bây giờ đã truyền khắp nơi trong cung, người người đều biết.

Hắn đường đường là Thương Bộ Thượng Thư, quan hàm Nhị Phẩm, đãi ngộ Phó Nhất Phẩm, quyền cao chức trọng, Bệ Hạ sao có thể lấy hắn ra để đánh cược hoang đường như vậy được kia chứ.

"Đại nhân..! Bệ Hạ là chọn ngài thắng..!" Tên tay sai nhỏ giọng nói tiếp.

"Hừ..!"

Đây cũng xem như là điều may mắn trong bất hạnh đi, chí ít trong mắt Bệ Hạ, hắn còn là người làm được việc.

Nếu như Bệ Hạ mà chọn hắn thua, dù cho hắn có ba đầu sáu tay, giở hết thần thông thủ đoạn, cũng chỉ còn nước về cùng Âm Tư Cô chăn heo.

"Các người nghe đây..! Nội trong vòng một ngày, các ngươi phải nghĩ ra một cái biện pháp mua được quặng sắt trở về..! Nếu như không, bản quan dù có mất chức, mất mạng, cũng sẽ kéo các người theo cùng..! Hãy nên tin tưởng vào những gì bản quan nói..!" Lý Đồng Quý phất tay áo lên rời đi.

Đám khốn kiếp này trong lòng nghĩ chờ hắn bị Bệ Hạ cho về vườn rồi thì có thể tranh thủ nắm lấy vị trí của hắn.

Hắn chỉ có thể nói đám người này đừng có nằm mộng giữa ban ngày, trước khi hắn rời đi, thế nào cũng sẽ đem đám khốn kiếp này đi cùng.

"Cái này..!"

Đám Thị Lang người nhìn ta, ta nhìn người, không biết là nên khóc hay cười.

Bệ Hạ rõ ràng là muốn đối phó với lại Lý Đồng Quý, tên này không làm gì được Bệ Hạ lại đem mấy người mình ra làm dê thế tội, một hai phải kéo bọn họ vào chuyện này cho được.

"Đi thôi..!" Đệ nhất Thị Lang Liên Chiểu dẫn đầu rời khỏi phòng họp nơi đây.

Phải tìm ra cách trợ giúp Lý Đồng Quý vượt qua lần này kiếp nạn thôi.

"Tốt..! Tốt..! Chúng ta cùng nhau nghĩ cách..!"

Vốn mọi người đều muốn mang tâm trạng sau khi Lý Đồng Quý rơi đài mình sẽ thi triển công phu tranh đoạt một phen, nhưng giờ đây tâm tư đó không còn nữa.

Lý gia là gia tộc tồn tại từ mấy trăm năm trước, tồn tại đến bây giờ nội tình phải vô cùng thâm sâu.

Nếu như Lý gia mà muốn ra tay đối phó với lại mấy người mình, đúng là không cần phải dùng nhiều sức.

...

"Bệ..! Bệ Hạ..! Ngài nhận ra văn tự trên đó hay sao..?" Thái Tổ Thần Binh Đồ đã tồn tại bên trong gia tộc hắn mấy trăm năm nay.

Nhưng mà chữ viết cùng ký tự bên trong Thái Tổ Thần Binh Đồ thì không ai trong gia tộc nhìn ra được.

Người bên ngoài luôn nghĩ có được Thái Tổ Thần Binh Đồ liền có thể làm bá chủ thiên hạ.

Nhưng bọn họ có biết đâu bên trong nó lại có quá nhiều vấn đề éo le, nội văn tự bên trong không có ai đọc hiểu cũng là vấn đề không người nào có thể giải quyết rồi. Chưa nói đến những thứ khác.

Nếu như có được Thái Tổ Thần Binh Đồ liền có thể đem bên trong Binh Khí hoàn toàn chế tạo ra, vậy triều đình Lý Thị cũng không đến nỗi suy vong rồi đi vào con đường lụi tàn như ngày hôm nay rồi.

Tiếc là bên ngoài người không hiểu, vẫn cứ nghĩ là chỉ mình có được Thái Tổ Thần Binh Đồ liền thống nhất thiên hạ, ý nghĩ kia thật quá mức buồn cười a.

"Lý Dương..!"

"Có vi thần..!"

Nguyễn Văn Chương bỗng nhiên nghiêm khắc cùng lạnh lùng đến đáng sợ, điều này làm cho Lý Dương trong lòng không khỏi lạnh lẽo một chút.

"Khanh..!"

"Ra bên ngoài trước đi..! Nói với lại Nguyễn Chính, không cho phép bất kỳ người nào tiến vào Ngự Thư Phòng nữa bước, trái lệnh giết không tha..!"

"Tuân lệnh Bệ Hạ...!"

Xem ra văn tự bên trong Thái Tổ Thần Binh Đồ vị Bệ Hạ này là nhận ra được, cũng vì vậy nên mới tỏ ra ngưng trọng đến như thế kia, xem chừng lại có đại sự phát sinh.

"Không nghĩ đến..! Không nghĩ đến chữ viết của nước Việt thời hiện đại lại xuất hiện ở nơi đây..! Không nghĩ đến mình còn có thể nhìn lại nó một lần nữa..!"

Mở ra Thái Tổ Thần Binh Đồ một lần nữa, Nguyễn Văn Chương không ngừng cảm thán.

Hắn làm sao không nhận ra được văn tự bên trong này được, đây là văn tự hắn học mười mấy năm trời trên ghế nhà trường tại thế giới bên kia mà.

"Người anh em..! Nếu như người anh em nhận ra được chữ viết mà ta ghi bên trong Thái Tổ Thần Binh Đồ này, như vậy ta đoán chắc người anh em cũng là người đến từ thế giới hiện đại như ta, cũng đều là người nước Việt..!"

Mở đầu Thái Tổ Thần Binh Phổ chính là những lời như vậy, Nguyễn Văn Chương xem mà không khỏi có chút xuất thần.

"Quan chế cùng với lại Binh Khí năm xưa Lý Công Minh sử dụng, mình đã có nghi hoặc, không ngờ nghi hoặc của mình lại là sự thật..!"

Chế độ quan lại hiện tại áp dụng trên Cổ Nam Đại Lục của các quốc gia là chiếu theo mô hình của Lý Thái Tổ Đại Việt sau khi đem Cổ Nam thống nhất.

Nguyễn Văn Chương hắn thấy quá giống với lại Nội Các xã hội chủ nghĩa của hắn trước đây, khi đó hắn đã có nghi hoặc.

Nhưng mà cũng không dám khẳng định, có khi Lý Thái Tổ thiên tài hơn người, nhìn thấy Lục Bộ quản lý như trước đây có quá nhiều hạn chế, bên đem quyền lực phân tán ra cũng không biết chừng.

Giờ đây hắn đọc được những dòng thư này, hắn có thể khẳng định Lý Công Minh là người hiện đại, cùng đến từ một thế giới với hắn, còn là người Việt nữa kìa.

Khác điểm y đến sớm hơn hắn bốn trăm năm, còn lập ra Đại Việt Vương Quốc danh chấn một thời.

...

P/s: Cầu đánh giá truyện, cầu đề cử, cầu nhận xét, góp ý chân thành từ phía các bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play