Coi khẩu súng đầu tiên như một món quà, tặng cho linh hồn không bị vấy bẩn.

Hừng đông, 3 giờ.

Châu Kha Vũ ngáp, chán ghét phủi đi mùi rượu nồng nặc và mùi hương nước hoa trong quán bar vướng trên quần áo, quyết định ngày mai sẽ ngủ bù cả ngày.

Giáo viên nước ngoài Jack của hắn bề ngoài rất hòa nhã dễ gần, nhưng khi hắn đã trượt kì thi của mình đáng lẽ 100% qua môn thìcảnh báo cũng sẽ được gửi đến cho ba mẹ, nhưng Châu Kha Vũ không quan tâm, hoặc là nói đây chính là điều hắn muốn.

Hắn tự giễu cười, ấn xuống khóa vân tay của biệt thự.

Mùa mưa ở Vân Thành hình như tới sớm hơn bình thường, trong hơi ẩm không khí thậm chí có mùi thối rữa.

Điều kiện tiểu khu này vẫn luôn vô cùng tốt, rất an tĩnh. Hiện tại nửa đêm, ngoài nước mưa ra, một chút tiếng người, tiếng động vật đều không có.

Trực giác của Châu Kha Vũ nói với hắn có gì đó bất thường, hắn thận trọng đẩy cửa phòng, một bên hạ nhỏ tiếng bước chân đi vào trong phòng, một bên cầm điện thoại và dao nhỏ phòng thân.

Châu Kha Vũ không bật đèn, bước đi trong bóng tối, cẩn thận tránh các đồ vật nằm rải rác trên đất, có vẻ ở đây đã xảy ra một cuộc ẩu đả ác liệt.

Thần kinh Châu Kha Vũ căng ra, trước đây không nhận ra, hiện tại trong bóng tối nghiêm túc ngửi sẽ cảm thấy không khí mùi mưa bao phủ còn có mùi tanh và mùi thuốc súng.

Máu và súng...

Châu Kha Vũ run rẩy, cảm thấy choáng váng, trong lòng hắn nổi lên những suy đoán dù cho hắn không muốn thừa nhận.

"Cấm động." Một giọng nam u ám vang lên, Châu Kha Vũ bị súng ống ấn chặt sau đầu.

Châu Kha Vũ từ từ giơ tay.

Sát thủ? Khoảng cách này bắn trúng đầu đoán chừng là chết không còn phải nghi ngờ gì nữa, nhưng y không trực tiếp nổ súng là vì sao? Ba mẹ có nhà không? Còn sống không? Rốt cuộc ai gióng trống khua chiêng phái sát thủ đến nhà, đây không phải tranh chấp bình thường, đây là diệt môn...

Đầu óc hắn chuyển động với tốc độ nhanh nhất, Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm chiếc ghế trước mặt, đánh giá xem chốc lát có thể dùng nó để phản kháng hay không.

Hắn chậm rãi mở lời thăm dò:

"Ngươi là ai?"

"Tôi không giết những người này, cũng sẽ không giết cậu, nhưng nếu như cậu không nghe lời tôi, cậu sẽ chết ngay lập tức."

Châu Kha Vũ nghe vậy trong lòng cười lạnh, lập tức ngồi xuống lấy dao phản kích. Tuy nhiên người nọ dường như đoán được suy nghĩ của hắn, một cước đầu tiên đã đá bay con dao trong tay, báng súng đập xuống gáy hắn.

- ----

Châu Kha Vũ từ từ mở mắt, gáy thật đau...

Hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác nếu cử động lần nữa, sẽ lập tức tách rời ra khỏi cơ thể.

Hắn chớp chớp đôi mắt cay sè, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Trần nhà... đèn chùm...

Bức ảnh treo trên tường...

Ghế xoay... vỏ não... sofa.

Hình như hắn đang nằm trên sofa. Một người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn.

"Ai da, tiểu soái ca tỉnh rồi." Một thân hình mũm mĩm khua tay với hắn, trên tay là sơn móng màu hoa hồng sáng đến chói mắt, miệng vì nụ cười khoa trương mở rộng ra, son môi phía trên tô có chút không đều.

"AK em đừng có đánh người ta đến ngốc chứ?"

"Em xuống tay rất có chừng mực, chỉ ngất chứ không tổn thương đến não bộ."

"Châu đại thiếu gia, tỉnh chưa?"

Trong lòng Châu Kha Vũ khẽ động, đây là giọng nói trước kia của tên sát thủ. Hắn quay đầu, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi cạnh người phụ nữ.

Dáng vẻ tầm 20 tuổi, mặc một chiếc áo hoodie rộng, mái tóc ngắn màu đen, đeo một kính gọng đen, làn da giống như vì không vận động mà vô cùng trắng, trên mặt là biểu cảm mệt mỏi.

Nếu như không tỉ mỉ nhìn tay của y thì y trông có vẻ như chàng trai sinh viên bình thường.

Tuy nhiên khoảng trống giữa ngón cái và ngón trỏ được bao phủ bởi những vết chai dày đặc, nếu là người trong nghề thì sẽ hiểu, đây không phải lưu lại do sinh viên cầm bút nhiều năm, mà là những người tập bắn súng lâu năm để lại.

Y đưa một tờ báo cho Châu Kha Vũ, là bản tin buổi tối của địa phương Vân Thành.

[ Nửa đêm hôm qua, trên đường cao tốc Vân Thành xảy ra tai nạn giao thông, một cặp vợ chồng tử vong tại hiện trường. Khu Tân Uyển xảy ra một vụ hỏa hoạn, tổng cộng mười người chết, một người mất tích. Theo điều tra của cảnh sát, hai vụ việc này có khả năng thực hiện bởi một nhóm tội phạm. Vụ án có lẽ liên quan đến cuộc tranh giành giữa các băng nhóm, hiện nay vẫn đang trong điều tra, mong các công dân gần đây hãy chú ý an toàn...]

Châu Kha Vũ run tay không giữ được tờ báo, một cặp vợ chồng, mười người chết, đó là bố mẹ hắn, dì Trần trong nhà, còn có anh cả Lý, hắn ước gì giờ phút này không hiểu những chữ này.

Hắn nghiến răng nói, không có ai sống sót sao.

"Rất lấy làm tiếc, không có. Ngoài cậu ra, cụ thể tổng cộng mười người chết. Vợ chồng Châu thị cùng thuộc hạ chính, toàn bộ bị sát hại. Đồng thời Triệu thị ở hắc đạo treo thưởng 500 vạn, thăm dò tin tức có liên quan đến dấu vết của cậu." Người đó lạnh tanh trả lời.

Triệu thị? Hắn không hề nhớ nhà mình có ân oán với Triệu thị. Hắn biết nhà bọn họ không phải thế gia minh bạch gì, nhưng còn có rất nhiều vướng mắc hắn vẫn không hiểu hết vì bố mẹ hắn vẫn luôn cho rằng hắn còn nhỏ.

"Vì sao anh lại muốn cứu tôi?" Châu Kha Vũ nhướn lông mày nhìn chằm chăm y. Nếu đúng như y nói, y đã chấp nhận nguy hiểm rất lớn khi đối đầu với Triệu thị, nếu đó không phải người trước mặt, hắn hẳn đã chết trong biệt thự rồi.

"Bởi vì Châu gia các cậu nợ tổ chức chúng tôi một khoản tiền lớn." Người đàn ông bộ dáng uể oải đứng lên, "Chủ nợ đến cửa đòi nợ lại phát hiện chậm một bước, tuy nhiên mạng sống của đại thiếu gia Châu gia chắc hẳn cũng rất đáng giá, đáng giá hơn nhiều so với 500 vạn nhỉ?"

"Tôi biết tiểu thiếu gia cậu trong thời gian ngắn vẫn chưa tiếp nhận được, nhưng đây là sự thật." Đối phương thở dài một hơi, "Nếu cậu không tin, bước khỏi cánh cửa này thử xem, giây tiếp theo chắc sẽ." Y làm động tác cắt cổ, "Vì vậy tôi đề nghị cậu ngoan ngoãn ở lại đây một khoảng thời gian."

"Nhưng mà chúng tôi đây cũng không nuôi không phế vật." Người đó ghé vào tai hắn nói, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào hắn, cẩn thận đánh giá khuôn mặt, y đưa ngón tay tùy ý vuốt ve cằm Châu Kha Vũ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua yết hầu và môi hắn. Châu Kha Vũ nuốt nước bọt, có loại ảo giác cổ họng bị cắt bởi ngón tay của người này.

"Chị Nam." Y bỗng nở ra một nụ cười rực rỡ, lớn tiếng kêu.

"Đích thực là một chàng trai đẹp đấy, chi bằng dùng thân thể trả nợ trước nhỉ?"

tbc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play