Tế Độ bước vào cổng chính phủ Định Viễn, trong sân vắng tanh vắng ngắt, đại sảnh cũng chẳng có ai. Chàng cố xua đuổi cái linh cảm bất an nhưng lồng ngực chàng chùng xuống khi chàng đi vào hậu hoa viên và nhìn thấy một đám đông người đang đứng trong hậu hoa viên.
Hiểu Quân đứng bên ngoài vòng người, nghe tiếng chân đi đến sau lưng nàng bèn quay lại dùng đôi mắt đong đầy lệ nhìn Tế Độ. Tiểu Tuyền cũng ở cạnh đó và đang nắm lấy cánh tay Hiểu Quân, miệng vẫn còn khóc thút thít. Tế Độ thấy bọn a hoàn nước mắt sì sụp như thế, như người vừa tỉnh cơn mộng lớn.
Tế Độ không tin vào tai chàng, vội chen vào đám đông người. Đập vào mắt chàng là hình ảnh Mẫn Mẫn nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền. Tế Độ buông phịch người xuống bên Mẫn Mẫn, lẹ làng đưa tay ra, chụp ngay lấy cánh tay nàng, vẫn không thể tin vào mắt chàng!
Tế Độ ngẩng lên nhìn Lôi Kiến Minh ra ý hỏi.
- Không phải phu nhân tự tử - Lôi Kiến Minh lắc đầu, đáp - Lão nô đã vào trong thư phòng thấy trên sàn lổng chổng đủ thứ, cái có thể lật thì đã lật ngược lên hết, còn cái có thể xáo được thì đã xáo tung, vả lại ở bên giếng nước bọn lính của chúng ta đã nhặt được một vật...
- Huyết Trích Tử - Tế Độ chậm rãi nói, chàng chẳng cần nhìn đóa hoa vải, sắc diện càng lúc càng trắng bệch.
Lôi Kiến Minh gật gật đầu, thay cho câu trả lời vì quá đau buồn nên không nói ra tiếp được. Đúng vậy! Chỉ có Liên Hoa Sát Thủ mới có thể sở hữu khinh công tuyệt hảo đến như thế, làm cho mọi người trong phủ từ hàng gia nhân nô bộc chí đến quản gia, bọn lính canh cửa, cơ hồ không một ai phát giác là trong đêm tối có người lặng lẽ khẩn trương săn lùng thứ gì đó ở trong phòng sách.
Tin Mẫn Mẫn qua đời nhanh chóng được gởi đến Lâm Đan. Chỉ ba ngày sau Lâm Đan có mặt tại kinh thành. Bấy giờ linh cữu của Mẫn Mẫn đặt ở giữa sảnh, hôm đó là ngày cuối cùng khách đến viếng linh cữu nàng. Tế Độ luôn ngồi bên quan tài. Trên trời mây đen phủ kín làm bầu trời âm u nhưng không mưa.
Đến chiều khách không còn đến viếng, đèn đuốc trong phủ được thắp lên. Một ngọn gió đông luồn qua song cửa làm ánh đèn tọa đăng chập chờn nhảy múa trên gương mặt kiều diễm của Mẫn Mẫn. Mặc dù Tế Độ yêu Nữ Thần Y tha thiết nhưng trong giây phút vĩnh biệt, chàng không nén nổi lòng, cúi xuống hôn lên trán Mẫn Mẫn. Chàng tự nhủ rằng đây là hành động tình cảm cuối cùng của mình dành cho nàng, người vợ chàng chưa từng dao động dầu chỉ một lần, sau đó chua xót kéo chăn đắp kín từ đầu tới chân cho Mẫn Mẫn.
Tế Độ nhớ đêm trước khi chàng bỏ đi, Mẫn Mẫn đã tuyệt vọng nhìn chàng, đôi mắt nàng đong đầy lệ, giọng nói đau thương, bi thảm… Bây giờ nhớ lại làm cho cả trái tim chàng như đau thắt. Chàng cảm thấy trong lòng chứa đầy sự tự trách, và nỗi sầu muộn không nói nên lời. Lòng chàng nguội lạnh, như đống tro tàn than vụn.
Lâm Đan không chịu được hành động này của Tế Độ, lao đến đấm một quả vào giữa mặt Tế Độ, quát nói:
- Đừng diễn cái vai trò đau khổ! Bây giờ ngươi làm thế có ích gì? Ngươi đối đãi lạnh nhạt với nó, A Lan đã kể hết với ta rồi!
Lâm Đan lại đấm thêm một đấm như búa tạ vào một bên má của Tế Độ, thêm lời:
- Mẫn Mẫn là do một tay ta nuôi lớn. Từ nhỏ nó đã yêu sâu xa ngươi rồi, nhưng ngươi không bao giờ thấy sự tồn tại của nó, ngay cả đến khi hai người thành thân nó đã luôn một lòng một dạ với ngươi, đối xử rất mực chân thành thủy chung, nhưng trong lòng ngươi luôn có hình bóng kẻ khác!
Lâm Đan vừa nói vừa chụp cổ áo Tế Độ, hai mắt mở to, nói tiếp bằng giọng giận dữ:
- Cái chết của Mẫn Mẫn ngươi phải chịu trách nhiệm, ta sẽ đánh chết ngươi!
Đài Nã và Hiếu Trang cũng có mặt trong sảnh chờ đưa tang Mẫn Mẫn. Hiếu Trang không ngừng buông những tiếng thở dài còn Đài Nã khóc nói:
- Định Viễn đại tướng quân, nếu sau khi ngài đọc lá thư ngài không bỏ đi, Mẫn Mẫn đã không ra nông nỗi này!
Lời này càng làm cho Lâm Đan thêm điên tiết.
Tế Độ từ đầu chí cuối không nói không rằng cũng không phản kháng lại Lâm Đan, chỉ âm thầm chịu đựng những cú đánh trút xuống như mưa. Tế Độ cũng như Đài Nã, cũng nghĩ nếu như sau khi chàng nghe câu nói của Vân Anh trên hành lang, chàng rời tân giả khố thì việc đau lòng này đã không xảy ra. Mẫn Mẫn có ngang bướng thế nào cũng không đáng phải chết. Thế nên chàng nhìn nhận lỗi của mình không tha thứ được.
Tế Độ liên tục nhủ bụng để đến nước này thì dầu muốn hay không chàng cũng đã thành người phụ bạc mất rồi. Không chỉ phụ bạc Mẫn Mẫn mà cả phụ bạc Hiếu Trang, Khang Hi, vì chàng rời khỏi phủ nên bản danh sách mới bị người khác lấy mất, Mẫn Mẫn bị sát hại. Đêm đó Nữ Thần Y trong sáng, thanh nhã, mỹ miều... như mặt nước hồ. Còn nhiệt tình của chàng đối với Nữ Thần Y đương nhiên lúc nào cũng như Hoả Diệm Sơn, hoàn toàn bị nung đốt, chàng rời Nữ Thần Y không được mà Nữ Thần Y rời chàng cũng không được.
Phi Nhi và bọn a hoàn đứng lặng, hoang mang đưa mắt nhìn nhau, trước mắt họ trải giăng một màn nước mắt khi những cú đánh như một trận ba đào bủa đập vào Tế Độ.
Tân Nguyên đứng bên Hiếu Trang, tay chân run rẩy, cảm giác chua xót trong lòng, nàng chua xót cho Tế Độ nhưng dầu gì Mẫn Mẫn đối với nàng cũng là tri kỷ. Cho nên Tân Nguyên rất muốn can ngăn Lâm Đan song cả người nàng vô lực, ngay sức vận dụng tư tưởng cũng không có. Tân Nguyên chỉ lặng thinh đứng nhìn Tế Độ liên tục nhận đòn.
Sách Ngạch Đồ đang ở Thiểm Tây theo dõi tình hình kho thuốc phiện nên rốt cuộc chỉ có Lôi Kiến Minh là lên tiếng ngăn cản Lâm Đan, tuy Lôi lão ra sức khuyên giải song cũng không cản được những cú đánh của Lâm Đan giáng xuống đầu Tế Độ.
Một lát sau mặt mũi Tế Độ dính đầy máu. Ánh mắt trở thành mơ hồ, nhạt nhòa. Trong mơ hồ, trong nhạt nhòa đó dường như chàng nghe được giọng nói của Mẫn Mẫn. Nhớ lại bên bàn ăn nàng hết khóc lại cười, hết cười lại khóc, nàng đã nói thật nhiều với chàng, nàng đã hết lòng muốn chàng ở lại với nàng. Nhưng vì lá thư của Liên Hoa Sát Thủ chàng đã nghe được gì đâu, đôi mắt chàng như tóe lửa thiêu đốt, lòng chàng như miếng sắt trong lò, hoàn toàn bị nội dung bức thư nung đỏ ra, cái cảnh tượng Nữ Thần Y bệnh liệt giường làm cho lòng chàng đau nhói, thần trí đâm ra hồ đồ… Để rồi bây giờ và mai này tiếng nói của Mẫn Mẫn sẽ chẳng bao giờ vang lên một lần nào nữa.
Tế Độ đưa mắt nhìn Mẫn Mẫn đang nằm trong quan tài. Ngày đưa tang, Đài Nã đã bận cho nàng bộ áo quần màu trắng, không phải bộ y phục đỏ mà nàng ưa thích. Lúc trước nàng giống như một quầng lửa đang cháy, chạy qua chạy lại như con thoi. Mỗi lần từ Mông Cổ đến thăm chàng nàng đều tươi cười, không ngừng nói, không ngừng cười, mắt nàng lóe sáng long lanh như hai ngọn đèn, như hai ngôi sao…
Lâm Đan vẫn không ngừng giáng những cú đấm xuống đầu cổ và mình mẩy Tế Độ. Chỉ đến khi Phi Nhi chạy đến chen vào giữa, ôm chầm lấy cổ Tế Độ để đỡ đòn, Lâm Đan mới ngừng tay lại.
- Ðừng đánh nữa! - Phi Nhi rơi nước mắt, nói - Đại Hãn, ngài đừng đánh nữa! Ngài có tức giận thì hãy đi tìm tam mệnh đại thần, ngài hãy đi tìm Huyết Trích Tử, tìm Ngao Bái, vì muốn đoạt cho bằng được món đồ gì đấy trong thư phòng bọn chúng đã ra tay giết chết một người con gái không có chút sức lực phản kháng! Xin ngài hãy tha cho Định Viễn đại tướng quân!
Phi Nhi nói rồi đưa cặp mắt như van cầu nhìn người đàn ông với khuôn mặt phong trần, ông ta khoảng năm mươi mà cũng có thể là sáu mươi tuổi. Đôi mày sậm, mắt sâu, xương má nhô cao, gầy nhưng gương mặt góc cạnh, cương nghị.
Lời Phi Nhi tác động đến Lâm Đan. Lâm Đan nghĩ ngay đến bản danh sách, nghĩ ngay đến nhóm người Ngao Bái, những kẻ chủ mưu giết hại Mẫn Mẫn chỉ vì một tờ giấy. Lâm Đan bèn bỏ tay xuống, song quay phắt người lại, không muốn tiếp xúc thêm với ánh mắt của Tế Độ và cũng không thể tiếp xúc thêm với gương mặt của Tế Độ nữa, vì gương mặt đó chỉ làm cho Lâm Đan càng thêm tức giận. Lâm Đan cắn răng, cất từng bước thật dài đi khỏi đại sảnh mà không hề quay đầu nhìn lại.
Đài Nã cũng như Lâm Đan không thèm nhìn Tế Độ thêm chút nào nữa, thở hắt ra, quay sang kéo tay Hiếu Trang rời đi. Hiếu Trang lắc đầu ảo não cùng Đài Nã đi theo Lâm Đan.
Phi Nhi chờ cho ba người kia đi rồi, cúi xuống lay nhẹ cánh tay Tế Độ, có ý dìu chàng đứng lên nhưng Tế Độ ngồi bệch trên sàn nhà, không buồn lau những vệt máu trên mặt, cũng không đứng dậy, ánh mắt chàng đỏ ngầu những đường gân máu.
Tế Độ ngồi lặng nhìn quan tài, lúc nãy chàng không biết phải nói gì để xin lỗi Đài Nã và Lâm Đan. Khá lâu sau, chàng ôm lấy đầu, khổ sở nói:
- Mẫn Mẫn, đều là lỗi do ta, xin tha thứ cho ta, xin hãy tha thứ cho ta...
Phi Nhi trước sau như một, vẫn dùng đôi mắt dịu dàng nhìn Tế Độ không rời. Nàng không nói thêm gì, cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.
Tân Nguyên, bọn a hoàn và Lôi Kiến Minh cũng im lặng, trong sảnh tràn ngập bầu không khí thê lương.
Phải một chập sau nữa Tân Nguyên mới bước lại gần Tế Độ, đặt tay lên vai chàng, nói nhỏ:
- Đi thôi, mọi người đang chờ ngài ngoài cổng, đã đến giờ đưa tang Mẫn Mẫn.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT