Ngày hôm sau trời vẫn đổ mưa, Vân Anh vừa từ Thượng Y Quán về Tân Giả Khố liền thấy Nữ Thần Y cầm dù đón nàng trong sân. Nữ Thần Y hỏi ngay:
- Hôm nay tỉ thấy ngài ấy ra sao? Có xanh xao lắm không? Tiều tụy lắm không? Tỉ nói thật cho muội biết đi, muội không dám hỏi ai cả chỉ biết hỏi tỉ thôi.
Nữ Thần Y hỏi Vân Anh dồn dập. Vân Anh tròn mắt:
- Muội đã bỏ rơi người ta rồi bây giờ còn quan tâm làm gì?
Nữ Thần Y dùng bàn tay không cầm chiếc dù siết chặt lấy tay Vân Anh:
- Muội van tỉ mà, tỉ nói cho muội biết đi!
Vân Anh thở hắt ra:
- Vâng, ngài ấy có vẻ tiều tuỵ lắm, xanh xao lắm, nhưng còn tệ hơn thế nữa ngài như tuyệt vọng, trông giống như... một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng vậy đó, đau khổ cùng cực.
Nữ Thần Y đứng lặng, đôi mắt mở to đầy lệ, đôi môi run run nhìn Vân Anh.
Qua ngày hôm sau nữa mưa vẫn đổ như trút nước khắp cố cung, chỉ mới đầu canh năm mà Nữ Thần Y đã ngồi lên. Vân Anh nghe tiếng giường kêu cọt kẹt liền mở mắt nhìn Nữ Thần Y.
- Muội muốn đi gặp ngài, hôm nay tỉ để muội mang y phục tới Thượng Y Quán để muội được gặp ngài, được chăng?
Nữ Thần Y nói xong nhìn Vân Anh bằng ánh mắt đờ đẫn vì cả đêm nàng không ngủ được một phút nào.
Vân Anh mỉm cười, đưa tay chậm rãi vuốt tóc Nữ Thần Y.
- Đương nhiên là được – Vân Anh nói - Nhưng trời hãy còn sớm, muội hãy nằm xuống ngủ một chút, bằng không hai mắt thâm quầng, gương mặt nhợt nhạt thế này sẽ khiến ngài ấy lo.
Nữ Thần Y gật đầu, nằm lại giường, nhắm chặt đôi mắt. Hai chiếc áo choàng của Tế Độ đã được nàng cắt ra và may lại thành một tấm chăn nhỏ đủ cho một mình nàng đắp. Vân Anh kéo tấm chăn đó đắp ngang ngực Nữ Thần Y. Trong khoảnh khắc ấy, Vân Anh thấy trên mặt Nữ Thần Y hiện ra nụ cười và Nữ Thần Y rút đầu vào chăn.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT